Bách Luyện Thành Thần

Chương 370: Phi thiên dạ xoa

<!---->Trong nháy mắt lửa địa ngục dâng lên, chiếu sáng nửa bầu trời.

Ba người La Chinh không ngừng chạy nhanh về chỗ Nghiệp Hoả đang bốc cháy. Trên đoạn đường này, cây cối bụi rậm cản đường đều bị chặt thẳng, cho dù là một vài thân cây cổ thụ nghìn năm cũng bị kiếm ý viên mãn cắt thành mảnh vụn trong nháy mắt.

Nhìn thấy cách xông lên phía trước của La Chinh, Bách Lý Hồng Phong ở đằng sau co rút khoé miệng. Hai người này cũng quá biến thái đi, đến kiếm ý viên mãn cũng có được, đây thật sự là người từ tông môn nhị phẩm đi ra sao?

Mặc dù Bách Lý Hồng Phong nói nhiều nhưng vẫn rất tự tin vào thực lực bản thân, thế nhưng suốt một đoạn đường đi đến đây, hắn cảm thấy mình không có chút ưu thế nào đáng nói trước mặt Hoa Thiên Mệnh và La Chinh.

Cũng may Bách Lý Hồng Phong cũng có sự kiêu ngạo của chính mình: “Nếu như thực lực của ta hoàn toàn bộc phát, có lẽ vẫn có sức theo chân bọn họ đánh một trận...” Hắn âm thầm nghĩ.

Chạy ra khỏi mảnh rừng này, một cảnh xảy ra phía trước khiến ba người La Chinh rung động sâu sắc.

Bên ngoài rừng cây xuất hiện một cái hố to có chu vi khoảng trăm trượng, hình như do chiến đấu kịch liệt mà thành. Ở giữa cái hố to đấy chính là Thanh Liên Nghiệp Hoả vô cùng yêu dã đang hừng hực bốc cháy, cả người Bùi Thiên Diệu đều bị bao phủ trong một màn ánh sáng màu vàng, đang giao thủ cùng một con mãnh thú!

Sau lưng con mãnh thú kia có hai cái cánh, hai chân đứng thẳng, trên đầu có sừng nhọn, mặt gấu, toàn thân bị bao phủ trong một lớp ánh sáng màu trắng.

Mọi người đều biết rõ uy lực Nghiệp Hoả của Bùi Thiên Diệu, cho dù là La Chinh cũng phải dựa vào thân thể linh khí đặc biệt của mình mới có thể chiến đấu với Bùi Thiên Diệu trong Nghiệp Hoả. Hơn nữa La Chinh cũng không phải là mạnh mẽ đối kháng với uy lực của Nghiệp Hoả, chẳng qua là hắn miễn dịch với lửa mà thôi.

Nhưng mà con hung thú này lại có thể mạnh mẽ đối kháng lại với sự thiêu đốt từ Nghiệp Hoả của Bùi Thiên Diệu, chiến đấu trong lửa cùng với Bùi Thiên Diệu!

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Chỉ thấy con mãnh thú kia cất bước tiến lên, duỗi cánh tay cường tráng như trâu ra, đối chiến cùng với Bùi Thiên Diệu đã thi triển Thân Thể Kim Cương.

Chỉ qua ba lượt đã quất Bùi Thiên Diệu ra khỏi Nghiệp Hoả, quăng mạnh xuống đất, lún sâu ba thước.

“Sức mạnh kinh khủng thật!” Đồng tử La Chinh co lại, chỉ sợ phần sức mạnh này còn hơn cả sức mạnh sau khi mình sử dụng toàn bộ vảy rồng!

Sau khi đánh lui Bùi Thiên Diệu, con mãnh thú kia mở rộng đôi cánh bằng thịt sau lưng rồi xông lên, rõ ràng là muốn đánh chết hắn.

Đúng lúc này, có một bóng trắng từ trên mép hố lao xuống, lại là một đệ tử Vân Điện! Trong tay tên đệ tử Vân Điện kia cầm một cây trường thương dài đến chín tấc chín, tay linh hoạt đảo, cây trường thương giống như một con rồng độc đâm về phía con mãnh thú kia.

“Trường Hồng Quán Nhật!”

Cây thương trắng kia phóng ra một đường thương ý sắc nhọn, giống như có thể dễ dàng đâm xuyên qua vạn vật trên thế gian này.

Đến La Chinh khi chứng kiến một thương này cũng có một loại cảm giác kinh hãi mơ hồ.

“Người này... thật mạnh!”

Từ khi tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, đây là lần đầu tiên La Chinh phát hiện rằng trong Vân Điện cũng tồn tại đối thủ mạnh mẽ như thế!

Trong khe núi ở cửa thử luyện ẩn, La Chinh đã gặp được tên Triệu Tiểu Hoa - đệ tử Vân Điện điều khiển đại trận kia.

Mặc dù hắn không biết nhiều lắm về tên Triệu Tiểu Hoa kia, nhưng lại có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn. Có điều La Chinh đoán, có lẽ thực lực của Triệu Tiểu Hoa cũng sàn sàn cỡ Bách Lý Hồng Phong, có lẽ còn mạnh hơn Bách Lý Hồng Phong một chút.

Thực lực của Triệu Tiểu Hoa vẫn chưa đủ tạo áp lực lớn cho La Chinh như thế này.

Thế nhưng người trước mắt thì hoàn toàn khác, một thương đâm ra có thể khiến cho La Chinh cảm nhận được một cỗ uy hiếp lớn lao. Theo suy đoán của La Chinh, lấy thân thể linh khí thượng phẩm của mình thì trước một thương này có lẽ cũng chỉ giống như một tờ giấy, phần thực lực này vượt xa những đệ tử bình thường của Vân Điện!

“Thương ý kia, hẳn là thương ý viên mãn!” Hoa Thiên Mệnh bình luận.

Đao có đao ý, kiếm có kiếm ý, thương cũng có thương ý!

Loại vũ khí kèm theo ý cảnh này vốn là quá trình người và vũ khí của mình hoà thành một thể, trong quá trình đó thể ngộ(1) lẫn nhau, từ đó có thể vận dụng tự nhiên.

(1)Thể ngộ: là một thuật ngữ của Thiền tông, được dùng để chỉ sự “nhận thức”, “trực nhận”, “thấu hiểu xuyên suốt”.

“Hắn là Trác Bất Phàm của Vân Điện, có thực lực cỡ này cũng là bình thường.” Bách Lý Hồng Phong nhếch môi nói.

“Trác Bất Phàm.” La Chinh đọc khẽ tên người này. Theo đuổi cái tâm võ đạo, đi theo con đường võ đạo vốn là một quá trình không ngừng bước về phía trước.

Nếu như có thể vượt qua đối thủ, vậy thì cứ vượt qua, nếu như không cách nào vượt qua đối thủ được thì cứ cúi đầu liều mạng dốc sức đuổi theo thôi.

Giống như Hoa Thiên Mệnh không thể vượt qua được La Chinh nên hắn chọn đuổi theo sau lưng La Chinh. Nếu như trong tương lai La Chinh đạt được thành tựu càng lớn, vậy thì thành tựu của Hoa Thiên Mệnh cũng sẽ không nhỏ. Mặc dù đối với Hoa Thiên Mệnh mà nói thì đây là một lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng cũng được xem là một lựa chọn thông minh.

Bởi vì cho đến bây giờ, thế giới này vẫn luôn không công bằng, cho dù ngươi có mạnh mẽ, có hoàn mỹ, thì vẫn luôn có người đi trước ngươi, mạnh mẽ hơn, hoàn mỹ hơn ngươi!

Cho dù chọn vượt qua, hay là chọn đuổi theo, La Chinh chắc chắn phải khiêu chiến với Trác Bất Phàm!

Nhưng giờ này chắc chắn không phải lúc, mọi người đang trên đường chết, đối mặt với đủ loại sinh vật mới lạ, họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Phụt!”

Loại mãnh thú mà ngay cả Thanh Liên Nghiệp Hoả cũng không thiêu đốt được lại bị một thương này đâm cho bị thương! Cánh tay của con mãnh thú kia bị trường thương trắng đâm xuyên qua.

Trên mặt nó lộ ra vẻ hung hãn, bất ngờ gào lên một tiếng, tiếng gào kia chói tai như thế, chấn động khiến da đầu mọi người như muốn tê dại cả đi.

Sau đó con hung thú kia bất ngờ bổ nhào về phía Trác Bất Phàm!

Thân con hung thú này cao mười thước, không chỉ là hình thể khổng lồ mà ngay cả hành động cũng cực kỳ nhanh nhẹn, vỗ đôi cánh bằng thịt sau lưng, liên tục ra sức giết Trác Bất Phàm.

Vẻ mặt Trác Bất Phàm bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, trường thương lại không ngừng rút ra đâm vào. Mỗi khi con mãnh thú kia tấn công, trường thương của Trác Bất Phàm lại đúng lúc đâm ra một cái.

“Phá Không Thích!”

“Luân Hồi Thích!”

“Hoàn Sát Thích!”

Mỗi lần đâm trường thương ra đều có thể đâm trúng hai tay của hung thú, lúc trường thương của hắn luân phiên đâm xuống, máu từ hai cánh tay của con hung thú ngang ngược kia đã chảy xuống như thác nước.

“Bất Phàm, cố gắng lên!”

Đứng cách Trác Bất Phàm một khoảng còn có mấy người, người đang nói chính là một cô gái.

Lúc trước đám người La Chinh không nhìn thấy có con gái trong đám đệ tử Vân Điện, nói vậy cô gái này hẳn là người của Thải Vân Tông.

“Đó là Kim Xảo Ngưng của Thải Vân Tông. Nghe nói là người có hôn ước với Trác Bất Phàm, hẳn là vị hôn thê của hắn.” Bách Lý Hồng Phong đứng bên cạnh La Chinh không để vuột mất thời cơ liền nói.

Cái tên này... La Chinh lắc đầu mỉm cười. Tên Bách Lý Hồng Phong này không chỉ dài dòng, nói lảm nhảm linh tinh, đến loại tin tức thế này cũng biết rõ như vậy.

Dáng người của Kim Xảo Ngưng kia thon dài, dung nhan xinh đẹp, giống như tiên nữ, chính là một cô gái đẹp, rất xứng với Trác Bất Phàm, quả thật có thể gọi là kim đồng ngọc nữ.

“Chúng ta sang đó đi. Xem ra Trác Bất Phàm có thể ứng phó với con mãnh thú kia.” Sau khi nói xong, ba người La Chinh lập tức hội họp với bên đó.

Đám người Kim Xảo Ngưng cũng phát hiện ra La Chinh, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không ngờ ngoài bọn họ ra lại còn có người dám đi vào đường chết.

Sau khi quan sát tình hình chiến đấu, La Chinh vốn cho rằng một mình Trác Bất Phàm là có thể đối phó với con mãnh thú này rồi, nhưng mà lúc ba người bọn họ còn chưa đi được nửa đường, thì xuất hiện điều khác thường.

Con mãnh thú kia đánh nhau với Trác Bất Phàm được một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên lại gào lên một tiếng, vỗ đôi cánh bằng thịt lùi ra sau một khoảng. Ánh sáng màu trắng trên người nó dần dần nhạt đi, ngay sau đó từng lớp vảy màu vàng bắt đầu xuất hiện, tạo thành từng tầng bao bọc lấy nó.

“Cẩn thận. Sau khi con Phi Thiên Dạ Xoa này biến thân, thực lực tăng lên gấp nhiều lần!” Một tên đệ tử Vân Điện đứng sau lưng Kim Xảo Ngưng bất ngờ la lớn.

Kim Xảo Ngưng nghiên đầu đi, kinh ngạc nhìn tên đệ tử Vân Điện kia, ngay cả Trác Bất Phàm khi nghe được câu này cũng hiện ra vẻ mặt kỳ quái.

Bởi vì đám người La Chinh đến sau nên cũng không biết rõ tình hình, chỉ coi như tên đệ tử Vân Điện này có kiến thức rộng rãi, chỉ có Trác Bất Phàm là buồn bực.

Đám người của Trác Bất Phàm tổng cộng có năm người cùng nhau đi vào đường chết, chính là Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng, Bùi Thiên Diệu và Chu Thành của Lam Vân Tông, ngoài ra còn một một tên đệ tử khác của Vân Điện.

Số lượng đệ tử Vân Điện tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ lần này rất nhiều, gấp mấy lần những tông môn khác, có điều mặc dù nhiều người, thế nhưng với trí nhớ siêu cường của Trác Bất Phàm thì gần như hắn có thể đọc rõ tên từng đệ tử Vân Điện.

Thế nhưng tên đệ tử Vân Điện này hắn lại không biết.

Đây là một chuyện rất quỷ dị, rõ ràng tên đệ tử Vân Điện này không hề tồn tại, thế nhưng lại gặp trong Thử Luyện Giả Chi Lộ.

Nhưng chuyện quỷ dị hơn còn ở đằng sau. Sau khi chọn đường chết, dường như tên đệ tử Vân Điện này hiểu rất rõ về đường chết, lúc mọi người nhìn thấy đường chết của biển lửa Phần Thiên này là một con đường cụt, tên đệ tử Vân Điện này lại bảo mọi người kiên trì đến cùng, đi đến bước cuối cùng sẽ có cửa ra.

Quả nhiên giống như lời tên này đã nói, lúc mọi người đi đến ụ đá cuối cùng của đường cụt, lập tức xuất hiện mấy luồng vòng xoáy.

Cho dù là sau khi vào vòng xoáy rồi, tên đệ tử Vân Điện này cứ như cưỡi ngựa xem hoa trên con đường quen thuộc, giúp đỡ bọn hắn tránh được rất nhiều hiểm địa. Có điều không lâu trước đó, năm người bọn hắn vô tình xông vào hang ổ của con Phi Thiên Dạ Xoa này, bị nó đuổi giết thẳng tới tận bây giờ!

Hơn nữa trước đó bọn hắn cũng không biết con hung thú này tên là Phi Thiên Dạ Xoa! Đây cũng là cái tên mà tên đệ tử Vân Điện kia nói.

Rốt cuộc tên đệ tử Vân Điện này là ai? Vì sao phải cùng vào đường chết? Hơn nữa hắn có âm mưu gì? Những câu hỏi này liên tục vây khốn lấy Trác Bất Phàm.

La Chinh nào biết trong lòng hai người Trác Bất Phàm và Kim Xảo Ngưng nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng khi nhìn thấy Phi Thiên Dạ Xoa đang không ngừng biến thân ở giữa không trung, sắc mặt cũng ngưng trọng lại.

Trước khi biến thân, con Phi Thiên Dạ Xoa này đã có thực lực như thế, sau khi biến thân thực lực lại tăng mạnh, vậy thì còn ai có thể áp chế nó nổi chứ?

“Thiên Mệnh huynh, chúng ta cùng tiến lên!” La Chinh rút Huyết Ẩm Kiếm ra.

Hoa Thiên Mệnh cũng rút Thực Huyết Kiếm từ sau lưng ra, ánh mắt giống như dao nhìn chằm chằm vào Phi Thiên Dạ Xoa màu vàng giữa không trung.

“Không mượn các ngươi ra tay, các ngươi ra tay chỉ thêm vướng víu thôi!” Trác Bất Phàm vung trường thương trong tay một cái. Rõ ràng, Trác Bất Phàm không hề cảm thấy sự xuất hiện của ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bách Lý Hồng Phong là trợ lực đối với hắn. Trong mắt hắn, ba người này đi vào đường chết, chính là đến để gây trở ngại!

Một tên Tiên Thiên Tam Trọng, một tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thêm một tên Chiếu Thần Cảnh Nhất Trọng, ba tên không biết sống chết dám đi vào đường chết, tất cả đều là phiền phức.

Trong mắt Trác Bất Phàm, ở đây chỉ có Kim Xảo Ngưng và Bùi Thiên Diệu có tư cách cùng hắn kề vai chiến đấu. Về phần cái tên Chu Thành gì đó của Lam Vân Tông, nếu không phải được hắn bảo vệ thì không biết đã chết mấy trăm lần từ lâu rồi.

Trác Bất Phàm rất tự tin, đồng thời cũng rất tự đại, hắn có được thực lực tuyệt đối nên cũng không ngại bảo vệ kẻ khác!

Nếu muốn nhúng tay vào cuộc chiến của Trác Bất Phàm hắn, giúp đỡ Trác Bất Phàm hắn một chút, vậy thì phải hỏi bản thân xem có thực lực đó hay không, có tư cách đó hay không trước đã.

Hiển nhiên đám người La Chinh không có tư cách này. Trác Bất Phàm lựa chọn một mình đối phó với con Phi Thiên Dạ Xoa sau khi biến hình.