Bách Luyện Thành Thần

Chương 382: Lửa giận rất lớn

<!---->Đôi mắt của Tiểu Điệp thật sự rất đẹp, long lanh như nước mùa thu, trong đó còn chứa màu sắc mê hoặc người khác đang không ngừng chuyển động, phát ra sức hấp dẫn kinh người.

Cho dù hiện giờ La Chinh đã ở trong trạng thái tỉnh táo thì khi mắt đối mắt nhìn nàng, con tim cũng đập thình thịch thình thịch, cả người không biết làm sao.

Nếu không phải ngoài cửa động còn có một con hỏa long đang từng bước ép sát thì La Chinh rất muốn từ từ hưởng thụ dung nhan đẹp đến mê người này. Nhưng vấn đề là con hỏa long kia lúc nào cũng có thể xông vào, giờ không phải là lúc để thưởng thức mỹ nhân.

“Này, này!” La Chinh túm bả vai Tiểu Điệp lắc mạnh hai cái, có vẻ muốn nàng tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng Tiểu Điệp gần như đã mất phương hướng hoàn toàn, chỉ dựa vào chút chân nguyên truyền đi thúc giục lông vũ băng phượng trong trụ băng kia, tay phải lại thuận thế vuốt lên khuôn mặt La Chinh.

Bàn tay nhỏ bé ẩm ướt mà giá lạnh của nàng chầm chậm vuốt ve trên mặt La Chinh, truyền đi dục vọng nguyên sơ nhất trong nội tâm nàng.

La Chinh nuốt nước bọt đánh ực một cái, rồi lại hơi ngây ngốc. Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện như thế này! Hắn vừa muốn tiếp tục nói chuyện, thử định gọi Tiểu Điệp tỉnh lại thì ai ngờ vừa mở miệng, ngón tay nàng lại đưa vào trong miệng hắn.

La Chinh cảm nhận được ngón tay lạnh giá và mồ hôi thanh ngọt của Tiểu Điệp, đầu óc lập tức lại hỗn loạn.

Rốt cuộc thì cũng là một chàng trai chưa trải sự đời, ở tuổi 17, 18 lại trong trạng thái tỉnh táo thì cũng rất khó chống lại được loại mê hoặc này. Nhất thời La Chinh không kiềm chế được, thuận thế hôn lên ngón tay của nàng.

Chính lúc này, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh ở của động lại hét loạn lên, một lần nữa xông vào trong động.

La Chinh như người mới tỉnh mộng, trong tình huống gấp gáp đành thuận miệng cắn ngón tay Tiểu Điệp một cái.

“A!” Vì bị đau nên thần trí của Tiểu Điệp thoáng hồi phục. Nàng lập tức thu tay phải về, đồng thời phóng ra một lượng chân nguyên lớn, ép con hỏa long kia ra ngoài.

Đáng tiếc loại tỉnh táo này chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn. Vừa ép được con hỏa long ra ngoài thì Tiểu Điệp lại vẫn xoay mặt ngây ngốc nhìn La Chinh.

La Chinh muốn phát điên, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi. Tự ta đối phó với con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó vậy!”

Sau đó hắn bước sang một bên tránh khỏi cánh tay đang vươn ra của Tiểu Điệp, cánh tay đánh mạnh vào phần gáy trắng mịn trên cổ nàng. Thực lực của Tiểu Điệp quá mạnh, tuy đòn này của La Chinh là muốn đánh ngất nàng nhưng cũng phải dùng tới sáu phần sức mạnh.

“Bộp!”

Sau một tiếng vang lên, Tiểu Điệp theo đó ngã vào vòng tay của La Chinh. La Chinh ôm người con gái ôn hòa, xen lẫn mùi hương của hàn khí nhè nhẹ phiêu đãng trong mũi hắn, thật sự có cảm giác không nỡ buông xuống.

Nhưng hắn vẫn phải buông xuống, bởi vì sau khi Tiểu Điệp ngất đi thì không thể khống chế trụ băng, con hỏa long không còn bị hàn khí ngăn cản đã hoàn toàn xông vào trong, vươn thân hình to lớn nhìn La Chinh.

Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này tấn công lâu không được, rõ ràng đã vô cùng phẫn nộ, nó nhất định phải biến đôi nam nữ trước mặt này thành tro tàn.

“Ngay từ đầu đã không nên để nàng ra tay!” La Chinh có chút ảo não.

Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó gầm một tiếng phẫn nộ, bổ nhào về phía La Chinh, nhưng ngay khi bổ tới thì đột nhiên cảm nhận được một chút nguy hiểm, giống như gặp phải khắc tinh của mình vậy!

Có điều thần trí của nó cũng không cao lắm, cho dù cảm thấy sợ hãi nhưng lại không biết nguồn gốc của nỗi sợ hãi đó từ đâu mà ra, trong linh trí của nó chỉ có một mệnh lệnh, đó chính là bảo vệ chìa khóa tinh thạch. Hai người trước mắt này đoạt đi chìa khóa tinh thạch, vậy thì bọn họ buộc phải chết!

“Chiếp!”

Ngay lúc này, đột nhiên một luồng Hắc Hỏa được phóng ra từ mi tâm của La Chinh. Ngọn lửa màu đen nhỏ này giống một con chim bói cá màu đen, nghênh đón con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia.

Hình thể của hai con hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nhưng sau khi Hắc Hỏa thẳng đường xông lên thì ngọn lửa trên cơ thể con Ly Hồn Hỏa Long Tinh liền không ngừng thu nhỏ lại. Đầu tiên là cái đầu rồng do ngọn lửa tạo thành nhanh chóng bị Hắc Hỏa chiếm đoạt, sau đó là thân rồng, cuối cùng là đuôi rồng. Cơ thể khổng lồ của con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó bị thu nhỏ lại chỉ còn là một ngọn lửa bé tí, hóa thành một sợi lửa dài nhỏ cuốn vào trong Hắc Hỏa.

Trong nháy mắt, Hắc Hỏa đã thu dọn sạch sẽ con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này. Sau khi xoay một vòng trên không trung, phát ra tiếng chim kêu “chiêm chiếp!” thì Hắc Hỏa lại bay trở lại mi tâm của La Chinh.

Tất cả đều tĩnh lặng trở lại, chỉ có cái trụ đóng băng lông vũ phượng hoàng kia tỏa ra từng luồng hàn khí màu trắng.

La Chinh nhìn Tiểu Điệp đang hôn mê thì vươn tay ra ôm nàng vào lòng. Cơ thể nàng vô cùng nhỏ bé, bế lên cảm giác rất nhẹ, thực sự không thể tưởng tượng được trong cơ thể mỏng manh như vậy lại ẩn giấu sức lực mạnh mẽ như thế.

Sau khi ra khỏi cửa động, La Chinh đặt nàng dựa vào một vách tường ở bên ngoài.

Tạm thời đã loại bỏ nguy hiểm, La Chinh có vẻ cũng không tìm được đường ra, xem ra vẫn phải đợi nàng tỉnh lại, hy vọng sau khi tỉnh lại thì dược hiệu của thuốc mê đã hết.

La Chinh ngồi bên cạnh nàng, khoanh chân bắt đầu tĩnh tọa. Hắn cũng không thể cứ ngồi ngây ngốc nhìn nàng. Trong lúc đợi nàng tỉnh lại La Chinh điều chỉnh cơ thể một chút và bắt đầu tu luyện.

Bình thường La Chinh có thể chìm vào trạng thái tu luyện rất nhanh, vả lại một khi đã bước vào trạng thái kì diệu đó hắn thường quên đi thời gian, không cẩn thận thì liền trôi qua mấy ngày đêm.

Nhưng hôm nay La Chinh rất khó tập trung tinh thần, hắn cũng chẳng biết có nên mở mắt ra, quan sát cô gái trước mặt này một chút hay không.

Mặc dù Tiểu Điệp đã ngất đi, nhưng áo giáp băng tinh do nàng huyễn hóa ra lại không hề biến mất, đuôi phượng dài vờn quanh đôi chân nàng như thể nàng là một con phượng hoàng đang cuộn tròn trên mặt đất.

Hai mắt nàng nhắm chặt, cặp lông mi dày và dài thi thoảng rung lên, không biết là đang mơ thấy gì.

La Chinh vốn là người có sức ổn định rất mạnh, mỗi khi tu luyện tâm trí phải tập trung không chút tạp niệm, nhưng vì chuyện xảy ra ở cạnh trụ băng hôm nay lại khiến hắn khó có thể áp chế xao động của mình.

Thật sự quá dày vò người ta rồi!

Cho nên La Chinh chỉ có thể đứng dậy quay trở lại huyệt động, khiêng trụ băng kia ra ngoài. Ngồi bên cạnh trụ băng, bị từng lớp hàn khí vây quanh, tâm La Chinh cuối cũng cũng ổn định trở lại, cả cơ thể lại một lần nữa chìm vào trong tu luyện.

Lần này La Chinh bị Tiểu Điệp kéo vào trong miệng Giao Long, bản thân không hề có quá nhiều lợi ích, nhưng lại bồi bổ được cho Thanh Long và Hắc Hỏa nên cũng coi như không tệ.

La Chinh dần chìm vào trạng thái tu luyện, thời gian cũng chầm chậm trôi đi…

Không biết bao lâu sau La Chinh vẫn nhắm mắt như cũ, chuyển động chân nguyên trong cơ thể.

Ngay lúc này, một luồng gió mạnh ác liệt đột nhiên đánh tới trước mặt. La Chinh đột nhiên mở mắt thì nhìn thấy một chưởng tay đánh vào lồng ngực mình, cả người hắn bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào vách tường.

Tiểu Điệp đứng sừng sững tại chỗ, đuôi phượng hoàng dài trải đầy đất. Nàng khẽ nghiến răng, lớn giọng nói: “Ngươi... Ngươi đã làm gì ta?”

La Chinh lật người bò dậy, xoa xoa lồng ngực mình. Lực đạo của chưởng này cũng không coi là quá nặng, huống hồ hắn có thân thể linh khí thượng phẩm, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh một chưởng, mặt La Chinh buồn bực, trông rất vô tội nói: “Ta đã làm gì? Ta chẳng làm gì nàng cả! Nàng nên hỏi nàng đã làm gì ta mới đúng chứ?”

Nghe thấy La Chinh hỏi ngược lại, sắc mặt Tiểu Điệp liền đỏ lên, nhưng sau khi có một luồng hàn khí bao quanh cơ thể nàng, sắc mặt lại khôi phục về vẻ bình thường.

Mặc dù lúc đó thần trí nàng mê loạn nhưng làm sao lại không nhớ những chuyện đã xảy ra. Nàng rất rõ hai người không không hề vượt quá giới hạn, nhưng một người lúc nào cũng cao cao tại thượng như nàng vẫn không cách nào tiếp nhận được chuyện xấu hổ khó mở miệng này!

Giết hắn?

Theo tính tình của Tiểu Điệp, tuyệt đối phải giết chết La Chinh!

Nhưng đột nhiên nàng lại nhớ lúc trước từng thề với tâm võ đạo nên bản thân mình không thể giết hắn.

Nhất thời Tiểu Điệp cũng hơi hoang mang lo sợ, trên mặt thậm chí còn hiện vẻ hoang mang bàng hoàng.

Nếu đám người Phí Hàm nhìn thấy trên mặt nàng lại có thể lộ ra loại biểu cảm này thì nhất định sẽ ngạc nhiên đến mức rơi cả cằm. Một cô gái nổi tiếng mạnh mẽ, quát tháo trong Trung Vực nhiều năm như vậy mà cũng biết bàng hoàng? Cũng biết hoang mang?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Điệp không nghĩ ra cách giải quyết, cuối cùng vẫn nghiến răng, dùng chất giọng lạnh lẽo nói với La Chinh: “Chuyện này ta hy vọng ngươi hãy quên đi! Đưa chìa khóa tinh thạch cho ta! Chúng ta đi lấy bảo vật!”

La Chinh ném chìa khóa tinh thạch cho Tiểu Điệp, rồi trề môi nói: “Quên thì quên. Nói cứ như ai đó muốn nhớ mãi vậy…”

“Ngươi nói cái gì?” Tiểu Điệp quay đầu tức giận.

“Không… Không có gì.”

La Chinh lắc đầu cười, nghĩ tới một câu: Khi phụ nữ nổi giận thì không khác gì con sư tử cái, không có nói lý gì hết...