Bách Luyện Thành Thần

Chương 422: Giam giữ

<!---->Thực lực của đám thị vệ này, La Chinh lại không nhìn rõ được trình độ.

Sau khi vây La Chinh lại, gã thị vệ cầm đầu ngồi trên lưng con quái thú nửa người nửa chim lạnh lùng đánh giá La Chinh: “Không phải người của tộc ta, nhưng lại dùng Thăng Long Đài. Bắt lấy hắn, giam một nghìn năm rồi mới thả!”

Sau khi gã thị vệ cầm đầu nói xong, trong tay mấy gã thị vệ sau lưng liền xuất hiện một quả cầu nhỏ màu xanh biếc, những quả cầu nhỏ này thả ra từng sợi tơ màu xanh, ập tới bao phủ lấy La Chinh, trói hắn lại cực kỳ chặt chẽ.

Sau đó đội thị vệ này kéo theo La Chinh lao nhanh vào trong thành trì màu xanh kia.

Từ đầu tới cuối, không cho La Chinh có cơ hội để giải thích.

Giam giữ một nghìn năm, trò đùa này hơi lố rồi đấy! Trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười khổ: “Thanh Long, tộc Chân Long các ngươi hình như không được thân thiện lắm!”

“Hắc hắc. Trong người ngươi không có máu của tộc Chân Long chúng ta, nên không được tính là tộc nhân của tộc Chân Long dưới Hạ Giới. Tự tiện sử dụng Thăng Long Đài để lén lút đi lên nên tất nhiên phải bị trừng phạt. Bình thường là sau khi giam một nghìn năm sẽ trục xuất ngươi đi.” Thanh Long không cho là đúng nên cười cười nói: “Quy định này năm đó do chính ta định ra đấy!”

Tộc Chân Long chính là một chủng tộc khổng lồ, trong đó có Chân Long, cũng có các chủng tộc có được huyết mạch Long tộc khác, ví như Nhân tộc Long mạch chứa tinh huyết Long tộc, trong tộc Chân Long cũng được xem như một chủng tộc mạnh mẽ.

Trong đó có không ít chủng tộc đều ở Hạ Giới, vì vậy tộc Chân Long mới xây dựng vô số Thăng Long Đài rải rác dưới Hạ Giới như vậy. Những Thăng Long Đài này chính là dùng để tộc nhân của tộc Chân Long phi thăng lên, nếu như có tộc khác mượn dùng Thăng Long Đài để phi thăng thì sẽ phải trả cái giá lớn là bị “giam giữ một nghìn năm”.

Điều buồn cười chính là tên thiếu chủ Tiết gia Thần Đan Cảnh kia còn định mượn dùng Thăng Long Đài này, mà không biết Thanh Long đã thay đổi thần văn trên Thăng Long Đài. Có điều, Thanh Long ngăn cản hắn truyền tống, nhưng thật ra là đã cứu hắn một mạng. Bởi vì cho dù là Thần Đan Cảnh thì tuổi thọ cũng chỉ có bảy tám trăm năm mà thôi.

Nghe nói như thế, La Chinh lại càng bó tay. Hiện tại tuổi thọ của hắn cũng chỉ có vài chục năm, hơn nữa lấy tu vi lúc này của hắn thì tối đa cũng chỉ sống được hai ba trăm năm là cùng, một nghìn năm sau thì chỉ sợ đến hài cốt cũng chẳng còn.

“Yên tâm! Tộc Chân Long là nhà của ta, mặc dù vì có vài nguyên nhân nên ta không thể lộ diện trực tiếp được, nhưng mà có ta ở đây, sao lại để cho ngươi chịu thiệt được?” Thanh Long thản nhiên nói.

Lời Thanh Long nói cũng khiến La Chinh thoáng yên tâm hơn.

Dưới sự lôi kéo của đám thị vệ, La Chinh nhanh chóng tới gần toà thành khổng lồ kia. Tòa thành này lớn đến mức khiến La Chinh khó có thể tưởng tượng, chỉ là một bức tường thành mà lại đồ sộ giống như một ngọn núi!

Trên tường thành này được vẽ những đường vân cực lớn, mỗi một đường vân đều dài đến hơn vài dặm, đan xen vào nhau, tạo thành một hoa văn thật phức tạp.

“Đây là... thần văn! thần văn lớn như vậy? Không phải là ngươi vẽ đấy chứ?” La Chinh nhìn hoa văn trên tường thành hỏi.

Thanh Long khinh thường nói: “Hắc! Một toà thành xa xôi của Nhân tộc Long mạch chuyên tiếp đón những tộc nhân dưới Hạ Giới, có tư cách gì để ta phải ra tay? Đừng nói là toà thành này, cho dù là chủ thành của Nhân tộc Long mạch cũng không có tư cách này!”

Nói tới thực lực chân chính, có lẽ Thanh Long cũng không được tính là đứng đầu trong tộc Chân Long, nhưng mà nói về thần văn thì Thanh Long lại có sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy. Nó biết vẽ trận pháp Đại Thiên Trân Lung, chính là trận pháp để bảo vệ những nơi quan trọng của tộc Chân Long! Trong cả Chân Long giới này, số lượng thành trì giống thế này không biết có bao nhiêu cái, sao nó phải ra tay?

Chỉ một lát sau, đám thị vệ kia đã mang La Chinh vào cổng thành.

Đi thẳng một đường xuyên qua nội thành, La Chinh cẩn thận quan sát từng người trong thành này. Phần lớn những người ở đây La Chinh hoàn toàn không nhìn ra tu vi, chỉ có một ít người hắn miễn cưỡng có thể phân biệt được, chính là Chiếu Thần Cảnh, thậm chí còn có cường giả Thần Đan Cảnh, rõ ràng Nhân tộc Long mạch này có được bí pháp nào đó để che giấu tu vi của mình. Nhưng hắn cũng biết rõ, không thể nghi ngờ là tu vi của những người này cao đến đáng sợ.

Đi xuyên qua thành trì này một lúc lâu, cuối cùng cũng đi vào một toà nhà gần cũ nát. Vừa vào trong đó, La Chinh nhìn thấy một hàng song sắt màu đen u ám, giờ thì hắn mới hiểu ra, nơi này là ngục giam.

Sau đó La Chinh bị nhét vào trong một gian phòng giam gần bên ngoài, cửa sắt phòng giam đóng lại đánh “ầm” một tiếng.

Trong phòng giam này giam giữ không ít người, đứng lẻ tẻ tản ra xung quanh, hoặc đứng hoặc nằm, hoặc ngồi xuống khoanh chân tu luyện.

La Chinh tuỳ tiện đánh giá qua một lượt, hình như loại tu vi nào cũng có, Chiếu Thần Cảnh, Thần Đan Cảnh, thậm chí còn có cường giả Hư Kiếp Cảnh cũng bị nhốt vào giống thế. Những võ giả này cũng không phải người của Trung Vực, hẳn là đến từ nghìn nghìn vạn vạn Hạ Giới, chỉ sợ ở Đại Thế Giới của mình, bọn hắn cũng là bá chủ một phương.

“Những người này, có lẽ cũng giống như mình, đều là người vượt qua Thăng Long Đài trái phép. Cường giả lợi hại như vậy mà vẫn bị giam một nghìn năm!” La Chinh cũng lắc đầu, xem ra nếu không có dòng máu của tộc Chân Long, muốn thông qua Thăng Long Đài để đến đây trái phép thì nhất định là một ý tưởng dở tệ.

Ở Hạ Giới, có thể nói Hư Kiếp Cảnh đã là người hùng chiếm cứ một phương rồi, nhưng sau khi phi thăng đến đây thì cũng chỉ có thể thành thật bị giam giữ một nghìn năm giống như một con mèo con biết nghe lời vậy. Cái quy định Thanh Long đặt ra năm đó đúng thật là...

“Làm sao bây giờ? Dẫn ta quay về nhà, hẳn là ngươi có thể nghĩ ra cách đúng không?” La Chinh hỏi.

Thanh Long cười nhàn nhạt, dùng giọng điệu bày mưu tính kế nói: “Lấy một tờ giấy ra, còn có mực nước đã pha xong!”

La Chinh gật đầu, theo yêu cầu của Thanh Long mà mang vật liệu mực nước đã pha xong từ trước ra, lại lấy một lá bùa dùng để vẽ thần văn ra trải trước mặt mình, sau đó hắn nâng bút phù văn trong tay lên. Vào lúc này, Thanh Long thả một tia linh hồn ra, sau khi nhập vào trong bút phù văn của La Chinh, cánh tay La Chinh lập tức chuyển động trên giấy.

Đám võ giả Hạ Giới phi thăng trái phép nhìn thấy hành động của La Chinh, trên mặt cả đám đều lộ ra vẻ kỳ quái, có một gã võ giả còn cười nói: “Hoá ra ngươi là một phù văn sư, với thực lực này của ngươi, không biết có mấy ai có ý phi thăng trái phép lên như thế nhỉ?”

La Chinh còn thiếu một bước nữa là tiến vào Chiếu Thần Cảnh, tu vi Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ sợ là tu vi thấp nhất trong đám người phi thăng trái phép.

La Chinh lười để ý đến võ giả kia, bản thân chỉ tập trung hạ bút vẽ thần văn.

“Ông đây đang nói chuyện với ngươi đấy! Có nghe thấy không!” Gã võ giả kia là cường giả Thần Đan Cảnh, khi còn ở Hạ Giới luôn làm mưa làm gió, nhìn thấy một tên Tiên Thiên Cảnh nho nhỏ như La Chinh mà cũng dám ngó lơ bản thân thì sao có thể không tức giận cho được?

“Ồn ào nhốn nháo cái gì! Còn lao nhao nữa, giết không tha!” Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng giam có mấy tên thị vệ cầm trường thương trong tay đi đến, quát với bên trong.

Vẻ mặt gã võ giả kia thay đổi, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống bên cạnh. Phi thăng trái phép từ Thăng Long Đài lên rồi gặp đám thị vệ này, tất nhiên mấy tên cường giả này sẽ không chịu khoanh tay đi vào khuôn khổ, thế nhưng đừng nói tu vi của hắn là Thần Đan Cảnh, cho dù có là cường giả Hư Kiếp Cảnh thì vẫn không có cơ hội phản kháng như cũ, vẫn bị mấy tên thị vệ kia bắt lại.

Một số người nhìn thấy thần văn La Chinh vẽ ra thì vẫn còn chú ý bàn tán: “Tên nhóc này còn trẻ như vậy mà đã biết cách vận dụng bút pháp hoàn mỹ....”

Cho dù là ở Đại Thế Giới nào, phù văn sư có được bút pháp hoàn mỹ đều vô cùng hiếm thấy.

Có điều bức thần văn này cũng không phải do La Chinh vẽ mà là do Thanh Long vẽ ra. Sau khi vẽ xong bức thần văn này, bút phù văn lại để lại một đống ký tự kỳ lạ ở viền thần văn, những chữ này La Chinh nhìn cũng không hiểu dù chỉ một chữ, chắc hẳn là chữ viết của tộc Chân Long. Sau khi viết xong những chữ này, nó còn vẽ thêm một dấu Long văn nho nhỏ ở đằng sau.

“Đã xong! Ngươi giao bức thần văn này ra đi, nói là trình lên cho thành chủ toà thành này!” Thanh Long dặn dò nói.

La Chinh gật đầu, sau khi dọn xong hết những thứ trên mặt đất thì đi về hướng song sắt, nhẹ nhàng gõ lên song sắt.

“Chuyện gì?” Mấy tên thị vệ tuần tra cách đó không xa đi tới, lạnh lùng quan sát La Chinh.

“Ta muốn giao thứ này cho thành chủ của các ngươi.” La Chinh đưa thần văn trong tay ra cho đám thị vệ kia.

“Thành chủ?” Mấy tên thị vệ liếc nhìn nhau, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc, tất nhiên sau đó cũng cười lên ha hả, “Thành chủ? Ngươi có biết thành chủ của bọn ta là ai không?”

“Đám võ giả dưới Hạ Giới này chính là như thế, vừa mới bò lên nên thường vẫn không biết trời cao đất rộng là gì!”

“Cho nên mới phải giam bọn chúng một nghìn năm, để bọn chúng biết rõ nơi đây là nơi nào!”

Vẻ mặt La Chinh vẫn không thay đổi chút nào, chỉ giơ thần văn trong tay lên nói: “Các ngươi xem trước coi đây là thứ gì đã rồi hẵng quyết định có muốn giao lên cho thành chủ hay không.”

Nghe La Chinh nói thế, đám thị vệ nhìn lướt qua thần văn trong tay La Chinh, trong đó có một tên thị vệ nhìn thấy dấu Long văn ở một góc thần văn thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, lập tức giật lấy thần văn trong tay La Chinh, sau đó giọng nói run rẩy hỏi: “Bức thần văn này, ngươi lấy được từ đâu?”