Bách Luyện Thành Thần

Chương 443: Bí mật ngàn năm

Thật ra ý Thạch Khắc Phàm muốn nói là, nếu La chinh trưởng thành, chỉ sợ đến Phong Quan Ngọc cũng còn lâu mới bằng được hắn. Dù sao La chinh cũng chỉ mới từng đó tuổi mà đã có bút pháp hoàn mỹ đến thê rồi!

Hơn nữa Thạch Khắc Phàm cũng đã cẩn thận nghiên cứu phù văn mà Mặc Nhạc Chương nộp lên. Điểm đặc biệt của mấy tấm phù văn định thần kia không chỉ là “bút pháp hoàn mỹ” hạng nhất, mà là kết cấu hoàn toàn mới của chúng khiên người ta chỉ biết nhìn vào rồi than thở!

Đấy hoàn toàn không phải là thứ mà một thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu có thể vẽ ra được. Nhưng Mặc Nhạc chương sẽ không lấy chuyện này ra để đùa cho vui, nên Thạch Khắc Phàm không thể không tin.

“Thạch minh chủ, chẳng lẽ ngươi và La chinh cùng tới đây để gạt chúng ta?” Trên mặt phu nhân Độc Huyết toàn là vẻ không thể tin nổi.

Hắc Nha cũng lắc đầu, nếu không tận mắt nhìn thấy, thì bọn họ rất khó để tin vào đánh giá của Thạch Khắc Phàm, sánh ngang với Phong Quan Ngọc? Đây là khái niệm gì thê?

Trình độ phù văn của Phong Quan Ngọc đã sớm khắc sâu vào trong lòng mỗi người, thuộc về cấp bậc bây giờ chưa có ai bằng, sau này cùng chẳng có ai theo kịp. Tên La chinh trước mắt này có tài cán gì? Sao có thể đánh đồng với Phong Quan Ngọc được chứ?

“Mắc gì đại ca của ông đây phải lừa gạt các ngươi hả? Thích tin hay không thì tuỳ!” vẻ mặt Yên Duyệt Sơn tràn đầy hung hăng, bất ngờ nhảy ra nói một câu như thế.

Ba người mập mạp này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà tính cách cũng khác nhau. Thạch Khắc Phàm từng trải, kháo đưa đẩy, còn tính tình Yên Duyệt Sơn thì lại bộp chộp.

“Nhị đệ, không nên nóng nảy.” Thạch Khắc Phàm lắc đầu nói: “Nêu các vị đã không tin, vậy thì ta có thể đưa phù văn do La Chinh vẽ ra, sau khi các ngươi xem qua là biết ngay ấy mà! Hắn là phù văn sư thứ hai có bút pháp hoàn mỹ trong Trung Vực ta đấy!”

Ngay vào lúc Thạch Khắc Phàm chuẩn bị phái người lấy “kiệt tác” của La chinh đến thì La chinh cũng thấy bó tay luôn, chỉ số thông minh của đám cường giả Hư Kiếp cảnh này đúng là có hơi… Bồng nhiên hắn nói: “Có cần phải phiền như vậy không? Ta đã nói với các ngươi rồi, Thăng Long Đài đã khôi phục như thường, mỗi môn phái các ngươi cứ cử thử một người lên Thăng Long Đài không được sao?”

Lời La Chinh vừa nói ra, cả đám cường giả Hư Kiếp cảnh đều im lặng…

Thật ra tất nhiên mấy cường giả Hư Kiếp cảnh này cũng không ngu ngốc đến vậy. chủ yếu là vì lúc nãy bọn họ hoàn toàn chìm trong nồi khiếp sợ do Thạch Khắc Phàm nói, hắn sánh ngang với phù văn sư Phong Quan Ngọc! Bọn họ thật sự muốn xem tác phẩm của La chinh một chút, nhìn xem có thật sự lợi hại giống như những gì Thạch Khắc Phàm đã nói hay không!

Được La Chinh nhắc nhở, bọn họ mới nhớ tới việc chính của hôm nay!

“Đúng! xếp một người đi phi thăng là có thể chứng minh được lời nói của La chinh rồi! Huyền An, ngươi đi thử một chút đi!” Hắc Nha vượt lên trước một bước mở miệng nói, sau đó nám ngọc bội Long Hành trong tay mình cho một vị võ giả Hắc Sơn Tong.

Vừa đúng Huyền An cũng là một trong những người tham gia vây công La chinh, nghe thấy lời của tông chủ nhà mình, Huyền An gần như hưng phấn đến muốn nhảy dựng lên!

Đổi với Huyền An mà nói, đây tuyệt đối là một cơ hội cực lớn. Tiên vào Thăng Long Đài, lên Thượng Giới rèn luyện, đừng nói là võ giả Thần Đan cảnh không có cơ hội này, mà ngay cả cường giả Hư Kiếp cảnh cũng không có nổi đâu!

“Vâng, Tông chủ!” Huyền An nói xong cũng nhanh chóng xông vào Thăng Long Đài.

Những người khác nhìn thấy Huyền An tiên vào Thăng Long Đài thì trên mật ai nấy đều toát ra vẻ hâm mộ. Nêu như lời nói của La Chinh là sự thật, thì đúng là Huyền An lời to rồi.

Huyền An từ tầng thứ nhất, muốn giết thẳng một mạch đến tầng thứ sáu Thăng Long Đài thì còn cần một khoảng thời gian nhất định, mấy võ giả đứng yên tĩnh chờ trước cửa Thăng Long Đài.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng Huyền An cũng vượt qua được tầng tầng khảo nghiệm của Thăng Long Đài, leo đến tầng cao nhất.

“Uỳnh uỳnh!”

Chỉ một lát sau, trên đình Thăng Long Đài loé lên quầng sáng màu trắng.

Vào lúc này, trong ánh mắt của tất cả những võ giả ở thành Thiên Khải đều tập trung lại đây, cho dù là những lão quái vật không chịu lộ diện kia cũng tập trung tinh thần chú ý đến nơi này!

“Vút!”

Trên đỉnh Thăng Long Đài bắn ra một tia sáng trắng, phóng thắng lên hướng bầu trời rồi biến mất trong chín tầng mây!

“Thành công?”

Trên mặt phần lớn các tông chủ đểu lao nhao toát ra vẻ hưng phấn. Đúng là sau khi Huyền An tiến vào Thăng Long Đài thì phi thăng, lời La chinh nói không sai.

Thấy cảnh này, vẻ mặt của Ninh Vũ Điệp cũng ngày càng kỳ quái. Nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, có thật là tên La Chinh này tốt như vậy không? Hắn sẽ thành thành thật thật sửa lại phù văn ở tầng thứ sáu à? chẳng lẽ có cạm bẫy gì ở đây?

Ninh Vũ Điệp có thể nghĩ đến thì không có khả năng những vị tông chủ khác không nghĩ ra được. Sau khi Huyền An lợi dụng Thăng Long Đài để phi thăng thì trong tay Hắc Nha cũng xuất hiện thêm một tấm ngọc bài: “Đây là ngọc bài bản mệnh của Huyền An, nếu như Huyền An chết, thì tấm ngọc bài bản mệnh này cũng sẽ vờ vụn theo.”

Nói rồi Hắc Nha thuận tay ném đi, tấm ngọc bài này bị lão ném lên đỉnh Thăng Long Đài rồi xoay tròn ở bên trên. Nêu muốn thử xem Huyền An có an toàn hay không, có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. chỉ có điều đám bọn họ không biết được rằng, lần này cần phải rất lâu, rất lâu, hoặc rất có thể cả đời Huyền An cũng không trở về được.

Nêu chứng minh được Thăng Long Đài đã hoạt động lại như thường, vậy thì phần lớn cường giả Hư Kiếp cảnh cũng không vội nữa, bọn họ có rất nhiều thời gian để kiểm chứng xem Thăng Long Đài này có an toàn hay không.

Thật ra đám cường giả Hư Kiếp cảnh này cũng không vội phi thăng lên Thượng Giới làm gì. Bọn họ muốn chiếm Thăng Long Đài thành của riêng mình, đều là vì muốn giữ lại một đường lui cho bản thân.

Võ giả có thực lực càng mạnh mẽ thì lại càng sợ cái chết. Mặc dù tuổi thọ của cường giả Hư Kiếp cảnh có kéo dài, nhưng cuối cùng cũng phải có một điểm cuối. Thời gian là một con dao vô cùng sắc bán, luôn có thể cho một nhát trí mạng vào đúng những lúc cuối cùng của cuộc đời bọn họ.

Vì vậy vào lúc gần hết tuổi thọ, có rất nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh đi vào một số nơi vô cùng nguy hiểm chỉ để tìm kiêm những món bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn bằng lòng bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để vào rèn luyện ở Thần quốc.

Nếu như sau này tu vi của mình thật sự không thể đột phá tiếp được nữa thì có thể gửi gắm hy vọng vào Thượng Giới, tìm kiếm cơ hội để đột phá! Điều này là suy nghĩ của phần lớn những cường giả Hư Kiếp cảnh.

“Bây giờ, ta có thể đi được chưa?” La chinh hỏi Thạch Khắc Phàm.

Thạch Khắc Phàm gật đầu nói: “Nêu như vấn đề của Thăng Long Đài đã giải quyết xong thì tất nhiên trong thành Thiên Khải sẽ không có ai làm khó ngươi đâu!”

Đám cường giả Hư Kiếp cảnh kia không để ý đến La chinh. Thật ra lấy thân phận của bọn họ, lại đi làm khó một tiểu bối chỉ mới Chiếu Thần cảnh thì đúng là chuyện không được quang vinh cho lắm. chẳng qua Thăng Long Đài có liên quan rất lớn, bọn họ không thể không làm vậy được.

Ninh Vũ Điệp lạnh lùng trừng mắt nhìn La chinh, hừ một tiêng, sau đó phi thân đi mất.

Trên mặt La chinh lộ ra nụ cười khổ, nhưng rồi cũng đi theo sau.

“Vì sao lại sửa Thăng Long Đài?” Ninh Vũ Điệp dùng chân nguyên truyền âm, truyền giọng nói lạnh lùng vào tai La Chinh, giống như một cơn gió lạnh xông vào vậy.

La Chinh cười hắc hắc, dùng chân nguyên truyền âm nói: “Bởi vì ta muổn dùng nó để lừa người!”

“Lừa người?” Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một chút kinh ngạc. Nàng hiểu rất rõ tính tình của La chinh, thằng nhóc này nhất định sẽ không làm mấy chuyện hại mình lợi người đâu. Nhưng cuối cùng thì lừa người thê nào hả? Dù thê nào thì nàng nghĩ mãi vần không rõ được!

La Chinh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Từ Thăng Long Đài sẽ phi thăng lên biên giới của chân Long giới, đó cũng là nơi tập trung của tộc Long mạch. Nêu trong cơ thể không có huyết mạch Chân Long thì sẽ bị giam giữ một nghìn năm.”

“Cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Vũ Điệp trợn lên, trên mặt đầy vẻ khiếp SỢ: “Còn có chuyện như thê à?”

“ừ.” La Chinh gật đầu.

Giam giữ một nghìn năm…

Cho dù là tuổi thọ của cường giả Hư Kiếp cảnh thì cũng chỉ hơn một nghìn năm mà thôi. Tựa như Hắc Nha đã sống hơn bốn trăm năm rồi, nếu như Hắc Nha phi thăng lên Thượng Giới, chỉ sợ cái mạng đành phải nộp luôn ở đó!

“Không đúng! vậy sao ngươi có thể quay về từ Thượng Giới được?” Ninh Vũ Điệp nhíu mày hỏi.

La Chinh có thể tránh được chuyện bị giam giữ một nghìn năm, hoàn toàn là nhờ vào Thanh Long, có điều lý do này, La Chinh không thể nào nói cho Ninh Vũ Điệp nghe được.

Nhưng mà hôm nay Ninh vũ Điệp chịu giúp đỡ bản thân mình như thế, cũng khiến La chinh cảm thấy vô cùng cảm động. La Chinh suy nghĩ một chút rồi sau đó lập tức nói với Ninh Vũ Điệp: “Tìm một nơi an toàn rồi hẵng nói.”

Đại hội võ đạo sắp diền ra; trong thành Thiên Khải tập trung phần lớn những lão quái vật ở Trung Vực, tai mắt hay thần thức của đám lão quái vật này đều vô cùng nhạy cảm.

Ninh Vũ Điệp yên lặng gật đầu rồi nói: “Đi theo ta!”

Sau đó dưới sự dần dắt của Ninh Vũ Điệp, hai người bay thẳng một đường vào một cung điện cực kỳ xa hoa trong thành Thiên Khải. Rõ ràng cung điện này được Thiên Hạ Thương Minh xây dựng để tiếp đón những vị khách quý, và tất nhiên Ninh Vũ Điệp cũng nằm trong hàng ngũ khách quý đó rồi.

La Chinh vừa tiến vào cung điện kia thì Ninh Vũ Điệp đã vung tay lên, trên mặt đất của cung điện xuất hiện một hoa văn hình bông tuyết cực lớn. Hoa văn hình bông tuyết này liên tục xoay chuyên, sau đó tạo thành một kết giới huyen băng bao bọc lấy La chinh và nàng bên trong nó.

“Không ai có thể nghe thấy lời nói của chúng ta. Nói đi, ngươi đã nói võ giả nào phi thăng lên Thượng Giới thì sẽ bị giam giữ một nghìn năm, vậy thì ngươi… làm sao trở về được?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

La Chinh cười hắc hắc, lấy một cái bình nhỏ từ trong nhằn tu di ra, sau đó hắn thuận tay ném cái bình nhỏ ấy cho Ninh vũ Điệp: “Dựa theo quy định của Nhân tộc Long mạch, chỉ cần trong cơ thể có được một giọt máu chân Long thì cũng được xem như là tộc nhân của bọn họ, cái này là để tặng cho ngươi!”

Ninh Vũ Điệp nhận lấy cái bình nhỏ của La chinh, ở trong bình rõ ràng đang chứa một giọt máu cứ liên tục nhảy lên. Cho dù Ninh Vũ Điệp có kiến thức uyên bác cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh: “Cái này là… máu chân Long?”