Bách Luyện Thành Thần

Chương 456: Đại hận ma công

“Ầm!”

La Chinh vừa tới gần người đá Huyền Vũ liền xuất ra một Băng Kiếm chỉ trong nháy mắt.

“Băng Kiếm!”

Huyết Ẩm Kiếm ẩn chứa uy thế lớn lao, xuyên qua đầu người đá Huyền Vũ trước mắt. Kiếm ý viên mãn lan từ trong ra ngoài, cắt phần bên trong người đá thành bột mịn, dần dần mặt ngoài liền hình thành từng đường vân như mạng nhện.

Sau đó La Chinh nhẹ nhàng rút kiếm ra, người đá trước mắt này nứt vô số mảnh nhỏ rồi ầm ầm sụp đổ.

“Băng Kiếm!”

“Băng Kiếm!”

La Chinh không hề dừng lại chút nào, gần như chỉ trong nháy mắt đã đập vỡ ba người đá Huyền Vũ.

Cho đến lúc này võ giả mặt trắng mới kịp phản ứng!

Đương nhiên gã cũng rõ quy tắc trong ảo trận. Điểm tích lũy mỗi đợt chém giết yêu thú đạt được vừa vặn đủ để nâng cấp tòa tháp lên một bậc. Ví dụ như trong đợt chém giết đám quạ kia thì đạt được một vạn điểm tích lũy, vừa vặn có thể đem nâng cấp tòa tháp lần thứ tư. Đến một vạn lẻ một điểm tích lũy thôi cũng không có, phải dùng hết toàn bộ số điểm tích lũy, ít đi một điểm thôi cũng không thể nâng cấp tòa tháp được.

Đợt người đá tấn công này tổng cộng có khoảng 200 người, chém một người thì được khoảng 175 điểm tích lũy. Sau khi chém hết toàn bộ thì được 15.000 điểm tích lũy. Nói cách khác thì lần nâng cấp tiếp theo sẽ cần 15.000 điểm tích lũy.

Hiện tại chỉ trong nháy mắt La Chinh đã chém chết ba người đá Huyền Vũ, như vậy hắn đã đoạt được hơn 500 điểm tích lũy… Như vậy, sau đợt tiến công thứ năm, gã không thể nâng cấp tòa tháp của mình bởi vì không đủ điểm tích lũy.

Điều này làm sao gã không giận cho được?

Gã còn chưa chủ động đi gây sự với La Chinh, kết quả tên nhóc này còn tự tìm phiền phức cho mình! “Không cần biết ngươi là ai, dù thế nào ta cũng muốn ngươi chết! Trong ảo trận ta giết chết, ra khỏi ảo trận ta cũng sẽ ở trong thành Thiên Khải giết chết ngươi!” Võ giả mặt trắng nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói, từng đường sắc đỏ lạ thường khiến cho gương mặt vốn trắng nõn của gã trông như màu gan lợn.

Chỉ trong nháy mắt La Chinh đã chém giết hết ba người đá Huyền Vũ, Huyết Ẩm Kiếm để ngang ngực, ánh mắt lóe lên, trên mặt toát ra vẻ bất ngờ: “Thì ra là ngươi. Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi. Ha ha!

Vốn dĩ chạy đến lãnh địa của người ta chém giết yêu thú nên La Chinh còn một chút áy náy trong lòng. Hắn hiểu rất rõ quy tắc, chỉ cần chém giết một yêu thú thì người kia sẽ không thể gom đủ điểm tích lũy cho đợt tấn công tiếp theo, như vậy cũng không thể nâng cấp tòa tháp được.

Sau này tòa tháp hẳn là sẽ được nâng cấp đến mức vô cùng kinh khủng, nhưng bởi vì giai đoạn đầu bị thiếu điểm tích lũy nên tháp sẽ kém hơn một bậc, ảnh hưởng về sau vô cùng lớn!

Thế nhưng nhìn thấy võ giả mặt trắng này, những áy náy trong lòng La Chinh liền tan thành mây khói. Bóng dáng hơi nhoáng lên một cái, tránh ra phía sau người đá Huyền Vũ rồi thong thả mà nện mạnh lên. Hắn giẫm lên cánh tay người đá vừa thô vừa to rồi nhảy lên, lần thứ hai đâm Băng Kiếm vào trong đầu người đá Huyền Vũ.

“Còn dám đoạt người đá của ta!”

Từng đường ánh sáng đen tinh tế như những con giun nhỏ chiếm cứ trên mặt võ giả mặt trắng, trong con mắt gã cũng tràn đầy khí tức màu đen.

Võ giả mặt trắng không hiểu về công kích vật lý nhưng không có nghĩa là hắn không mạnh!

Nếu không gã cũng không thể chỉ dựa vào thực lực của mình mà diệt cả một tông môn nhị phẩm. Cho dù thực lực tông môn nhị phẩm kia so với Thanh Vân Tông có hơi yếu hơn một bậc, nhưng chung quy lại thì cũng là tông môn nhị phẩm hàng thật giá thật. Thực lực mấy vị trưởng lão trong đó cũng không tầm thường, còn Tông chủ thì lại có tu vi là Thần Đan Cảnh trung kỳ.

Đại Hận Ma Công của võ giả mặt trắng có sở trường là công kích linh hồn, mà trong Trung Vực, tuyệt đại đa số võ giả cũng không am hiểu về phương diện tấn công và phòng ngự linh hồn!

Đây cũng là lý do thực sự giúp gã – một Thần Đan Cảnh sơ kỳ có thể tắm máu một tông môn nhị phẩm!

“Ta sẽ cho ngươi nếm thử, cảm giác linh hồn bị bóp nát từng chút, từng chút một. Cứ cho là trong ảo trận ta không thể giết chết ngươi, thế nhưng loại thống khổ này sẽ khiến ngươi khắc ghi trọn đời! Không… Ngươi cũng chẳng nhớ được bao lâu ấy chứ. Sau khi kết thúc đấu vòng loại, ngươi cũng sẽ chết, ha ha…”

Võ giả mặt trắng rất tự tin, số võ giả chết dưới Đại Hận Ma Công của gã không được một vạn thì cũng có tám nghìn. Tình trạng trước khi chết của mỗi người đều vô cùng thê thảm, gã còn nhớ rất rõ. Tà thuật Đại Hận Ma Công này khủng bố ở điểm nào thì gã vô cùng rõ ràng.

Trong cung điện, đám Mặc Nhạc Chương, lão Tiêu và võ giả trung niên chăm chú nhìn hai người va chạm.

“Võ giả kia tên là Triệu Hắc Nham, hình như sử dụng một loại công pháp tà thuật. Mà sao nhìn tà thuật này quen thế nhỉ?” Võ giả trung niên nhìn chằm chằm vào Tín Khuê nói.

Mặc Nhạc Chương cười nhạt một tiếng: “Thoạt nhìn quen là đúng rồi. Ba mươi năm trước ‘Ma Công lão nhân’ dùng Đại Hận Ma Công mà!”

Lão Tiêu cũng gật gật đầu: “Ta cũng đã nhìn ra. Đây đúng là Đại Hận Ma Công. Không ngờ trong Trung Vực lại có người nhận được truyền thừa của Ma Công lão nhân.”

Ba mươi năm trước, bởi vì Ma Công lão nhân tu luyện tà thuật nên nổi điên, lạm sát kẻ vô tội. Lúc đó Hư Linh Tông, Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh cùng liên hợp truy nã hắn, bị nhiều võ giả truy kích như vậy nên đã đánh chết thân thể Ma Công lão nhân!

Chính là bởi vì Ma Công lão nhân tu luyện tà thuật linh hồn có thể làm linh hồn bay đi trốn, cho nên tuy thân thể đã bị đánh chết nhưng linh hồn lại bỏ chạy mất.

Chẳng qua linh hồn mất đi thể xác cũng giống như đèn cạn dầu, không thể tồn tại lâu dài ở thế gian. Cơ bản có thể nói Ma Công lão nhân đã chết chắc rồi.

Không ngờ ba mươi năm sau, võ giả tên Triệu Hắc Nham này lại nhận được truyền thừa của Ma Công lão nhân.

Trong Trung Vực có không ít tà thuật, chỉ cần ngươi không dùng tà thuật để lạm sát người vô tội, không có tình người thì những đại tông môn tứ phẩm, ngũ phẩm cũng sẽ không để ý. Dù sao thì trong các tông môn tứ phẩm, ngũ phẩm này cũng không thiếu tà thuật.

“Chỉ sợ La Chinh gặp phiền phức rồi. Ta quan sát hắn lâu như vậy, kiếm linh của hắn quả thật rất lợi hại, nhưng bây giờ không mang theo bên người. Bản thân hắn dường như có thần lực trời sinh, kiếm pháp cũng cực kì tinh diệu, lĩnh ngộ cả kiếm ý viên mãn… Nhưng đối mặt với Đại Hận Ma Công thì… La Chinh căn bản không có cách nào đánh trả.” Võ giả trung niên một lòng tin tưởng suy đoán của mình.

Ai ngờ Mặc Nhạc Chương lại cười ha ha nói: “Sao ngươi lại khẳng định La Chinh kém cỏi trên phương diện linh hồn vậy?”

Linh hồn ẩn ở nơi sâu nhất trong đầu, bình thường người ta khó phát hiện ra là mạnh hay yếu, trừ phi La Chinh chủ động biểu hiện ra, nếu không thì căn bản người ngoài sẽ không nhìn ra được.

Võ giả trung niên lắc đầu: “Mặc trưởng lão, tên nhóc này thân là một kiếm khách, cho dù từ nhỏ đã bắt đầu luyện kiếm thì tu luyện đến trình độ như hiện tại cũng đã thuộc hàng ngũ thiên tài cấp thánh rồi! Nếu kiếm thuật của hắn lợi hại như vậy rồi mà còn luyện được cho linh hồn cũng trở nên cường đại thì ta thật sự không hiểu sao… thiên hạ lại có người như thế.”

“Ha ha.” Mặc Nhạc Chương lại cười cười: “Ngươi quên rồi à? La Chinh là một phù văn sư, hơn nữa còn là một phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ. Tương lai thành tựu về mặt phù văn chắc chắn không kém gì Phong Quan Ngọc.”

Những lời này của Mặc Nhạc Chương khiến võ giả trung niên ngây cả người, sau ba nhịp thở mới kịp phản ứng. Phù văn sư! Linh hồn của phù văn sư vốn cũng không yếu, chỉ cần không ngừng vẽ phù văn thì tự nhiên linh hồn của mình sẽ ngày càng lớn mạnh!

Bởi vì khi kiếm linh đặc biệt của La Chinh xuất hiện, võ giả trung niên đã hoàn toàn quên mất thân phận của La Chinh, cho nên khi Mặc Nhạc Chương nói như vậy, hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại.

“Nhưng cho dù La Chinh có là một phù văn sư thì chỉ sợ cũng khó ứng phó được với Đại Hận Ma Công của Triệu Hắc Nham. Thủ đoạn công kích của tà thuật này không bình thường.” Lão Tiêu bỗng nhiên nói.

Mặc Nhạc Chương cũng gật đầu: “Chính xác. Hiện tại La Chinh chỉ có thể vẽ phù văn cấp một và phù văn cấp hai, linh hồn của hắn còn chưa đủ mạnh, chung quy lại thì khả năng vẫn không đánh được Đại Hận Ma Công. Thử xem La Chinh còn có thể xoay sở hay không…”

Trong ảo trận, khuôn mặt ốm yếu của Triệu Hắc Nham lúc này đã hoàn toàn bị đường vân màu đen bao bọc, một cánh tay màu đen chui ra khỏi đỉnh đầu gã.

Cánh tay màu đen này chính là do linh hồn Triệu Hắc Nham biến thành, tuy chiêu này không phải chiêu mạnh nhất trong Đại Hận Ma Công, nhưng lại là một chiêu âm độc nhất, có thể xâm nhập vào trong óc người khác, bóp nát linh hồn đối phương.

“Cho linh hồn ngươi vỡ nát! Thiên Linh Quỷ Trảo!”

Bàn tay đen sì kia bay về phía đầu La Chinh, trên đường bay liền phát ra tiếng “ô ô” như tiếng quỷ khóc. Chỉ trong nháy mắt, Quỷ Trảo liền đi tới đầu La Chinh, năm móng vuốt bén nhọn mà dài nhỏ trực tiếp chui vào đầu hắn!

Thấy La Chinh không hề ngăn cản, khuôn mặt đen xì của Triệu Hắc Nham nở nụ cười âm lãnh: “Gào lên đi, dùng tiếng gào thét của ngươi thể hiện hàm nghĩa thống khổ thực sự đi!”