Bách Luyện Thành Thần

Chương 476: Vô thượng thần võ

Màn sáng trên võ đài dần biến mất, trận đấu giữa Tông Mạc Tà và Tư Đồ Hạo Nhiên cũng được mở đầu như vậy.

Nhân tố ảnh hưởng đến trận đấu giữa các võ giả có rất nhiều như: tâm tính, công pháp, tu vi…

Nhưng mà có thể bước vào Thần Đan Cảnh, trở thành người nổi bật trong tông môn, thì tất nhiên Tông Mạc Tà và Tư Đồ Hạo Nhiên không phải là loại có tâm tính không vững vàng! Công pháp tu luyện đều là thiên giai giống nhau, tu vi cũng đều là Thần Đan Cảnh sơ kỳ.

Vào lúc này, trận đấu giữa hai bên chính là về lĩnh ngộ quy tắc.

Giờ phút này cả người Tông Mạc Tà đều bị bao phủ trong một tầng lôi màu tím, nhìn qua giống như hoá thân của một Thần Lôi. Những tia chớp màu tím giống như những con rắn nhỏ, không ngừng lay động bên ngoài thân người hắn. Mà trong hai tay của Tư Đồ Hạo Nhiên đã có hai quả cầu lôi mạnh mẽ chớp giật, dường như có nguồn năng lượng vô tận được chất chứa trong đó.

“Đùng…”

Tốc độ hai bên đều nhanh như chớp, hai bóng người không ngừng giao thoa, mỗi lần va chạm đều loé ra những tia sáng trắng khiến người ta phải hoa cả mắt!

Trận đấu này dẫn đầu về tốc độ cao khiến cho đám võ giả trên khán đài phải hít thở không thông. Bọn hắn còn sốt ruột hơn cả hai bên đang chiến đấu, có vài võ giả còn nóng nảy hô cố gắng lên cho một bên nào đó, còn phần lớn thì nhìn chằm chằm vào trận đấu, không nói một lời.

Đặc biệt là những võ giả chủ tu công pháp hệ Lôi kia, lại càng chăm chú xem hơn!

Trong Trung Vực, thậm chí là trong Đại Thế Giới này, tu luyện lực quy tắc là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Những viên đá khắc có ghi chép lại lực quy tắc thì chỉ có tông môn tứ phẩm và ngũ phẩm mới có được thôi.

Những võ giả thuộc tông môn nhị phẩm, tam phẩm, hoặc là phần lớn những võ giả độc lập đều không có điều kiện như thế, nếu muốn tu luyện quy tắc thì chỉ có thể dựa vào ngộ tính của mình để lĩnh ngộ! Có điều, lấy chút xíu ngộ tính kia của mình thì không biết phải tìm hiểu đến năm nào tháng nào mới có thể hiểu được một chút, mà quan sát trận đấu giữa Tông Mạc Tà và Tư Đồ Hạo Nhiên thì có tỷ lệ nhỏ có thể ngộ ra được một chút lực quy tắc.

Đây chính là lý do vì sao bọn họ quan sát vô cùng nghiêm túc!

Trên đài cao, đệ tử của mấy đại tông môn đang ngồi ổn định, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại đang liên tục so sánh sự chênh lệch giữa mình và Tông Mạc Tà, Tư Đồ Hạo Nhiên.

“Bại cho ta!”

Sau khi trận đấu đã kéo dài được nửa nén nhang, Tông Mạc Tà bất ngờ hét to một tiếng.

Những ánh lôi màu tím đang quấn quanh thân mình đang chỉ như một con rắn nhỏ bỗng biến lớn như con trăn!

Thấy cảnh này, sắc mặt Tư Đồ Hạo Nhiên cũng nghiêm trọng hơn. Có điều hai quả cầu lôi trong tay hắn cũng bắt đầu không ngừng nhỏ lại, từ hai quả cầu lôi cực lớn đã thu lại thành hai quả chỉ nhỏ bằng nắm đấm!

“Ầm ầm!”

Lần va chạm này phát ra âm thanh vang dội, ánh lôi chói lòa bao phủ hết cả võ đài, phần lớn mọi người đều nhắm mắt lại theo bản năng.

Nhưng La Chinh thì lại nhìn chằm chằm vào ánh lôi trên đó, khẽ nhướng mày, trên mặt toát ra vẻ hơi ngờ vực.

“Ồ…”

Hắn nhìn thấy trong ánh lôi này xuất hiện một chút quy tắc hệ Lôi mà hắn nhìn không hiểu!

Ánh mắt của đám tông chủ ngồi trên đài cao cũng vô cùng chuyên chú.

Ngược lại, Thanh Hư đạo nhân lại vuốt râu mép của mình, trên mặt toát ra một nụ cười thản nhiên.

Về phần hơn mười vạn võ giả kia, phần lớn đều đang nhắm mắt lại, mặc dù kết giới đã ngăn cản phần lớn uy thế trong đó, nhưng bọn hắn cũng không cách nào chịu nổi ánh lôi sáng chói như thế này.

Đây là người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem cách thức.

“Trong ánh lôi của Tư Đồ Hạo Nhiên ẩn chứa một chút lực quy tắc ta nhìn không hiểu.” La Chinh lờ mờ suy nghĩ.

“Là tầng thứ hai của quy tắc hệ Lôi, Tịnh Hoá.” Giọng nói của Thanh Long lại nhẹ nhàng vang lên.

“Tịnh Hoá? Đây là tầng thứ hai của quy tắc hệ Lôi sao?” Trong ánh lôi đằng kia có chứa vài tia nhỏ bé đến mức mắt thường khó có thể thấy được.

“Đúng vậy. Tầng thứ nhất của quy tắc hệ Lôi được gọi là ‘Huỷ Diệt’, tầng thứ hai được gọi là ‘Tịnh Hoá’, tầng thứ ba được gọi là ‘Thiên Kiếp’. Vào lúc loài người các ngươi độ kiếp Sinh Tử Cảnh, thiên lôi giáng xuống, đó chính là Thiên Kiếp!” Thanh Long nói một hơi ba tầng của quy tắc hệ Lôi.

“Huỷ Diệt, Tịnh Hoá, Thiên Kiếp…” Chỉ là quy tắc hệ Lôi được chia làm mười tầng, trong đó quy tắc mỗi tầng tương ứng cũng không giống nhau. Mặc dù La Chinh đã lĩnh ngộ chín loại lực quy tắc, nhưng con đường sau này vẫn còn là gánh nặng đường xa!

“Thằng nhóc Hư Linh Tông ở Trung Vực các ngươi kia chỉ mới hiểu được một nửa quy tắc của tầng thứ nhất Huỷ Diệt mà thôi. Có thể là nhờ cơ duyên trùng hợp nào đó nên nhận được một mảnh nhỏ của quy tắc hệ Lôi tầng thứ hai, cũng ngộ ra được một chút từ trong đó. Mặc dù chỉ mới một chút nhưng cũng đủ để thắng rồi.” Thanh Long còn nói thêm.

La Chinh gật đầu, bởi vì hắn đã nhìn thấy kết quả của trận đấu này rồi. Cả người Tông Mạc Tà cháy khét, nằm trên mặt đất tản ra mùi thơm giống như thịt nướng, còn Tư Đồ Hạo Nhiên thì đang đứng ở một góc khác trên võ đài, mặc dù nhìn qua hắn vô cùng suy yếu, nhưng hai chân lại đứng vững trên mặt đất, trên mặt toát ra nụ cười của người chiến thắng.

“Lực quy tắc của tầng thứ hai, chỉ sợ trong Trung Vực cũng chẳng có ai. Nếu muốn học quy tắc của tầng thứ hai, có lẽ phải đến Thượng Giới hoặc là tìm đến tứ đại Thần Quốc…” La Chinh lẩm bẩm nói.

“Ngươi đã trải qua lễ tẩy trần quy tắc, trong khoảng thời gian ngắn không cần theo đuổi lực quy tắc ở tầng cao hơn làm gì. Nếu như ngươi có thể dung hợp hai loại, thậm chí là ba loại lực quy tắc với nhau, uy lực bộc phát ra cũng rất mạnh…”

Thanh Long còn chưa nói xong, Xích Long cắt lời nó rồi nói, “Ha ha, nhóc con, đừng nghe lão cửu nói hươu nói vượn. Lực quy tắc đương nhiên là nguồn gốc của thế giới này, nhưng ngươi luyện thể đã đi ngược lại với ý trời, tu luyện đến trình độ cực cao thì có thể mạnh mẽ hơn bất cứ người nào! Chờ tới ngày ngươi mở Đạo Đài Bát Trọng ra, ông đây sẽ truyền cho ngươi một bộ thần võ tối cao! Không cần quan tâm đó là loại lực quy tắc nào, cứ dùng một đấm đánh bại hết là được!”

“Thất ca…” Thanh Long u oán nói một câu.

“Thần võ tối cao? Đó là cái gì?” Trái tim La Chinh đập nhanh hơn, lập tức hỏi.

“Cài này, cái này…”

Tính cách của Xích Long và Thanh Long hoàn toàn khác nhau, Thanh Long tương đối trầm ổn, còn Xích Long lại khá nóng nảy, vừa mới nói lộ một câu đã bị Thanh Long cản lại, nhưng nó cũng không biết nên nói gì tiếp cho phải.

Mặc dù La Chinh không biết rõ thần võ tối cao là gì, nhưng mà thứ này tuyệt đối không phải là hàng chợ bình thường. Chín con Chân Long này có thể xem như là đứng đầu một đại giới, đừng nói là thứ bọn nó để trong lòng, cho dù là thứ bọn nó không thèm để ý đến thì trong mắt La Chinh cũng là thứ có thể so với bảo vật vô cũng quý giá rồi.

Thừa dịp Xích Long đang lắp bắp, La Chinh lập tức cười nói: “Được. Cứ như đã nói, chờ ta mở Đạo Đài Bát Trọng ra thì ngươi phải truyền cho ta một bộ thần võ tối cao!”

La Chinh không biết rõ thần võ tối cao là gì, có điều cứ bắt Xích Long hứa những lời này trước rồi nói sau!

Thanh Long truyền đến một tiếng cười bất đắc dĩ, sau đó mới lên tiếng: “Oắt con gian xảo… Bộ thần võ tối cao này của thất ca vô cùng quan trọng, không phải là không muốn truyền cho ngươi, mà chẳng qua là chưa tới lúc thôi. Có điều… nếu ngươi mở được Đạo Đài ra thì cũng có thể tu luyện được rồi!”

“Ngươi còn chưa nói rốt cuộc thần võ tối cao là cái gì đấy?” La Chinh tò mò hỏi. Hắn không ngờ rằng trên đời này lại có thứ có thể khiến Thanh Long phải cẩn thận như vậy.

“Thần võ tối cao chính là võ kỹ mạnh nhất trên thế giới này, có thể chứa hai từ ‘tối cao’ thì cũng đủ nói lên được rằng không có gì mạnh hơn được nó… Nếu tu luyện thành công, sẽ có thể trở thành người đứng đầu thế giới!” Thanh Long chậm rãi nói.

Nghe những lời Thanh Long nói, đến La Chinh cũng phải hít một hơi khí lạnh.

Giới chủ của một đại giới chính là một sự tồn tại giống như thần, vậy thì phải mạnh đến mức nào chứ?

“Huyệt khiếu của ta đã mở, sau đó là có thể đánh vào Đạo Đài được rồi! Ta sẽ nhớ kỹ bộ thần võ tối cao này!” Hai mắt La Chinh toát lên tia hưng phấn.

“Ta có nói sẽ quên chuyện này lúc nào đâu? Có điều ta phải nhắc nhở ngươi, Đạo Đài cũng không dễ mở như ngươi nghĩ đâu.” Xích Long nhắc nhở. “Đặc biệt là ở Trung Vực, nếu muốn mở Đạo Đài ra thì càng khó khăn hơn bây giờ ngươi tiến vào Thần Đan Cảnh, thậm chí là Hư Kiếp Cảnh đấy!”

“Ta hiểu rõ.” Hưng phấn trong mắt La Chinh dần tản đi, bây giờ trong đó đầy vẻ kiên định.

Nếu muốn theo đuổi thực lực càng mạnh thì sao lại không gặp phải khó khăn cho được? Nếu không gặp phải khó khăn thì đó mới gọi là không bình thường. Đây là đạo lý từ xưa đến nay không thể nào bàn cãi được!

Ngay lúc La Chinh đang nói chuyện với hai con rồng trong đầu, Tông Mạc Tà đã được nâng trở về Vân Điện.

Võ giả trên khán đài thổn thức một hồi. Bọn hắn không ngờ rằng Tông Mạc Tà mạnh mẽ là thế, vậy mà Tư Đồ Hạo Nhiên lại càng mạnh hơn một bậc!

Có thể xem một trận đấu như vậy, không ít võ giả đều cảm thấy một viên đá chân nguyên cực phẩm của mình đúng là không uổng phí chút nào, chuyến đi đến thành Thiên Khải lần này vô cùng đáng giá.

Đợi đến khi dọn dẹp xong võ đài, lão Tiêu lại bắt đầu rút Minh bài từ trong đài ngọc ra.

Sau khi rút hai tấm bài ra, lão Tiêu bỗng hô: “Huyết Mộc Nhai, Bộ Cừu đấu với Vân Điện, La Chinh!”

Nghe thấy tiếng của lão Tiêu, Bộ Cừu của Huyết Mộc Nhai khịt khịt mũi, đi đến cạnh đài cao, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Không tệ. Cái gì nên là của ta thì cuối cùng cũng là của ta mà thôi!”

Vừa nãy tên Bộ Cừu này còn phàn nàn với sư đệ của hắn rằng bản thân không có loại may mắn gặp phải đối thủ như La Chinh, không ngờ nhanh như vậy đã tới lượt hắn rồi.

“Sư ca thật may mắn. Không, điều này nói rõ số mệnh của sư ca rất mạnh!” Một vị võ giả Thần Đan Cảnh đứng bên cạnh Bộ Cừu vội vàng lấy lòng.