Bách Luyện Thành Thần

Chương 504: Hộ tông đại trận

Thôi Tà đã rút lui khỏi trận đấu, từ bỏ cuộc chiến giành Thăng Long Đài.

Nhưng mà ở đây vẫn còn rất nhiều tông môn và võ giả độc lập, bọn họ vẫn chưa từ bỏ chuyện tranh giành Thăng Long Đài.

Thạch Khắc Phàm mỉm cười: “Hai người Thôi Tà mang đến đều bị loại hết cả rồi,2những trận đấu còn lại thì cứ tiến hành như đã định. Có điều, trước mắt võ đài đã bị phá hỏng hết rồi…” Thạch Khắc Phàm nói rồi gật đầu với Yên Duyệt Sơn.

Yên Duyệt Sơn rời khỏi đấu trường của đại hội võ đạo, chỉ một lát sau đã quay về. Mọi người chợt nghe thấy5tiếng bước chân bình tĩnh vang lên.

“Bộp, bộp…”

Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy Yên Duyệt Sơn dùng thân mình mập mạp của hắn, cố gắng khiêng một võ đài cực lớn đi về phía bên này.

Chiều rộng của võ đài này khoảng chừng hai mươi trượng, vì để chịu nổi sức mạnh của6cường giả Thần Đan Cảnh nên được chế tạo từ công nghệ phức tạp, một số nguyên liệu trong đó còn nặng hơn kim loại rất nhiều. Toàn bộ trọng lượng của võ đài là một con số kinh người, vậy mà Yên Duyệt Sơn cứ thế dùng bả vai mang tới đây một cách vững vàng.

“Ầm ầm!”

Một5tiếng nổ mạnh động trời vang lên, Yên Duyệt Sơn đã đặt mạnh võ đài xuống.

Mấy vị tông chủ thấy cảnh này thì không có phản ứng gì, phần lớn cường giả Hư Kiếp Cảnh ở đây đều có thể làm được. Ngược lại, cả đám võ giả trên khán đài thì hô to gọi nhỏ, tán thưởng3không thôi.

Đám tông chủ này ai nấy đều có suy nghĩ riêng, quay về đài cao của mình.

Thật ra chuyện La Chinh giết Tư Diệu Linh lại là tâm nguyện của không ít người.

Đừng thấy mấy năm nay những đại tông môn kia nở mày nở mặt mà lầm. Thực tế thì bởi vì Thôi Tà nổi lên nên mấy đại tông môn đều có một loại cảm giác nguy cơ sâu sắc, cho dù là Thiên Hạ Thương Minh cũng có cảm nhận giống như thế.

Hiện giờ Thôi Tà đã mạnh đến thế rồi, bình thường phải cần từ hai đến ba tông môn hợp sức lại mới có thể ngăn cản được hắn. Hơn nữa hắn cũng thể hiện dã tâm muốn thành lập Thần Quốc của mình không chỉ mới một hai lần, nhưng dưới tình huống này, mấy đại tông môn chỉ đành vờ như chưa nghe thấy mà thôi.

Nếu như Thôi Tà thật sự lập ra được đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, giúp hắn bước vào Thần Hải Cảnh, vậy thì Trung Vực to lớn này có lẽ sẽ chẳng còn ai ngăn cản được hắn. Đến lúc đó, cho dù là Hư Linh Tông hay là Thiên Hạ Thương Minh, thêm cả mấy tông môn như Vân Điện thì cũng chỉ có hai con đường để lựa chọn.

Hoặc là quy thuận Thôi Tà, hoặc là chờ bị Thôi Tà tiêu diệt.

Từ góc độ này mà nói, cho dù là Thanh Hư đạo nhân của Hư Linh Tông, hay là ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh, thì có lẽ đều phải cảm ơn La Chinh một tiếng.

Chẳng qua là tất cả áp lực đều phải do La Chinh và Vân Điện tự mình gánh chịu rồi.

Trên đài cao, vẻ mặt của Ngọc bà bà vẫn lạnh lùng như cũ, nếp nhăn trên mặt dường như được khắc lên bằng dao.

Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của sư phụ, Ninh Vũ Điệp chớp mắt một chút, đi lên khoác cánh tay sư phụ, vô cùng trẻ con mà khuyên: “Sư phụ, đừng tức giận mà…”

“Đừng tức giận?” Ngọc bà bà lắc đầu: “Ừ! Tức giận cũng vô dụng. Đến lúc đó Thôi Tà tìm đến tận cửa, Vân Điện ta phải đối phó như thế nào? Phải nói với những người ở Vân Điện thế nào? Phải nói với mấy trăm vạn đệ tử ở Vân Điện như thế nào?”

Chỉ riêng một mình Vân Điện, đúng là không thể nào chống lại Thôi Tà được. Thôi Tà chính là người đứng đầu Trung Vực, hoàn toàn có thể dựa vào khả năng của chính mình để đập tan cả Vân Điện.

Dù Ngọc bà bà là cường giả Sinh Tử Cảnh, nhưng lại chỉ mới vượt qua có một lần thiên kiếp, cũng chưa biết có thể bình yên vượt qua lần thiên kiếp tiếp theo hay không. Huống chi, bản thân Ngọc bà bà cũng không phải đối thủ của Thôi Tà. Nếu như Ninh Vũ Điệp luyện thành Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh, vượt qua một lần thiên kiếp, sau đó trở thành cường giả Sinh Tử Cảnh thì có lẽ còn có thể chống lại được Thôi Tà.

Nhưng để vượt qua một lần Sinh Tử, khó khăn đến mức nào? Đây không phải là chuyện có một sớm một chiều là xong ngay được!

Lời sư phụ nói, làm sao Ninh Vũ Điệp lại không hiểu?

Lúc nãy khi nàng lao ra, trong lòng đã cân nhắc rất nhiều. Đắc tội Thôi Tà, vậy Vân Điện biết làm sao bây giờ? Cuối cùng nàng vẫn chọn nghiêng về cảm tính, làm việc nghĩa không được chùn bước, đứng chắn trước mặt La Chinh. Về phần bảo vệ La Chinh có phải là một giao dịch có lợi nhất cho Vân Điện hay không thì cũng không nằm trong danh sách những chuyện Ninh Vũ Điệp suy tính.

Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp ảm đạm, tràn đầy áy náy: “Xin lỗi… Sư phụ, có lẽ ta thật sự không gánh vác được vị trí Điện chủ này…”

Nhìn thấy Ninh Vũ Điệp áy náy như thế, Ngọc bà bà cũng thở dài một hơi: “Haiz! Ta biết tính cách con nhanh nhẹn, thiên phú cũng thuộc hạng đầu. Những thứ khác không nói, chỉ cần sau khi luyện thành Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh, thậm chí có thể lấy tu vi Hư Kiếp Cảnh để khiêu chiến với Sinh Tử Cảnh, ngày đột phá Sinh Tử Cảnh chắc chắn có thể dẫn Vân Điện bước vào hàng ngũ tông môn ngũ phẩm, thậm có thể giúp Vân Điện thăng lên hàng ngũ thánh địa…”

Một thế lực lục phẩm, nếu không phải tranh bá thiên hạ thì có thể trở thành thánh địa, nếu như tranh bá thiên hạ, thành lập đất nước của võ giả, vậy thì có thể xưng là Thần Quốc. Nhưng Vân Điện không có lòng muốn tranh, có thể trở thành thánh địa đã là vinh quang đặc biệt không gì sánh được rồi.

Đúng vào lúc này, La Chinh bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ngọc bà bà, ta có cách ngăn cản Thôi Tà.”

Ngọc bà bà nhìn La Chinh với vẻ mỉa mai: “Ngươi cho rằng vừa rồi ngươi giết người trước mặt Thôi Tà thì hắn không có cách gì với ngươi à? Nếu không phải Thiên Hạ Thương Minh ngăn cản, chỉ sợ bây giờ ngươi đã là một đống tro bụi rồi! Là một võ giả, nếu bản thân không có thực lực mà chỉ dựa vào vận may thì cũng chỉ được một lần chứ không có lần thứ hai đâu!”

“Vận may cũng là một loại thực lực. Ngọc bà bà có thể để ta nói hết được không?” La Chinh hỏi.

“Ngươi nói đi.” Ngọc bà bà thản nhiên nói. Đối với thằng nhóc La Chinh này, bà cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì. Muội muội của nó bị bắt đi, vậy mà lại dám trách Ninh Vũ Điệp. Chỉ là một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh mà dám bắt nạt đồ đệ của bà như vậy, sao bà có thể nhẫn nhịn cho được?

Nhưng bà cũng nhìn ra, hình như Ninh Vũ Điệp đã có cảm tình với La Chinh. Vậy nên mọi chuyện đều thiên vị hắn, bà cũng không tiện làm gì hắn cả. Huống chi người ta có thể nhìn thấy La Chinh có số mệnh lớn, bà lại là người từng vượt qua một lần Sinh Tử, người đã hiểu được sống và chết là thế nào thì sao không nhìn ra số mệnh của La Chinh được chứ?

Nói ra thì số mệnh của võ giả là thứ vô cùng kỳ quái.

Người có số mệnh lớn thường rất khó bỏ mạng, thậm chí còn có thể nuốt luôn cả số mệnh của người khác. Một đám người mạo hiểm đi vào bước đường cùng, thì người có số mệnh mạnh nhất trong số đó có thể nuốt hết toàn bộ số mệnh của những người còn lại. Vì vậy lúc mạo hiểm, tất cả những người khác đều gặp nạn, chỉ duy nhất người có số mệnh lớn kia là sống sót, độc chiếm các loại bảo vật, thoát hiểm an toàn…

Thứ Ngọc bà bà sợ chính là, nhỡ đâu số mệnh của La Chinh quá mạnh, đến mức nuốt trọn mất số mệnh của Vân Điện, hại Vân Điện.

La Chinh đâu biết rõ trong lòng Ngọc bà bà đã suy nghĩ quá nhiều như vậy? Hắn chỉ nói: “Đại hội võ đạo, ta muốn bỏ quyền.”

“Vì sao?” Nếp nhăn thật sâu trên trán Ngọc bà bà hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn La Chinh đầy vẻ đe dọa.

Kết quả đại hội võ đạo lần này thật ra đã rõ dần rồi. Tỷ lệ thắng lớn nhất có lẽ sẽ rơi trên hai người là La Chinh và Tiểu Giới. Có điều, bên tôn giả Nam Hoa còn có một nữ đệ tử luôn che mặt từ đầu đến cuối, đến bây giờ vẫn chưa ra tay, có lẽ cũng là một ứng cử viên.

Nhưng dù nói thế nào thì cơ hội cạnh tranh vị trí đứng đầu của La Chinh cũng rất lớn.

Cặp chân mày lá liễu dài mảnh của Ninh Vũ Điệp cũng nhướng lên, ánh mắt phức tạp nhìn La Chinh.

“Ta muốn vẽ cho Vân Điện một đại trận hộ tông.” La Chinh chậm rãi nói.

Mặc dù Thăng Long Đài quan trọng với La Chinh, nhưng chỉ cần hắn nắm giữ bí mật của Thăng Long Đài là được. Nói khó nghe thì người tiến vào Thăng Long Đài chẳng khác nào đi vào chỗ chết, không chỉ không có lợi ích gì mà còn trực tiếp bị giam giữ một nghìn năm. Đây không phải là chuyện đùa. Đối với phần lớn người mà nói, giam một nghìn năm chẳng khác gì với phán án tử hình cả.

“Đại trận hộ tông…” Trên mặt Ngọc bà bà xuất hiện vẻ suy tư.

Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy được uy lực từ kết giới do La Chinh bố trí. Đó mới chỉ là uy lực được kích phát từ hơn một trăm bức phù văn mà thôi, nếu như Vân Điện thật sự có thể bố trí ra một đại trận hộ tông với mấy nghìn bức thì có thể coi đây là màn chắn chống lại Thôi Tà thật!

“Ngươi chắc chắn có thể bố trí ra đại trận hộ tông ngăn cản được Thôi Tà?” Ngọc bà bà hỏi.

“Nắm chắc tám phần.” La Chinh gật đầu.

Thật ra La Chinh chắc chắn đến mười phần, thế nhưng hắn cũng sẽ không nói chắc nịch như vậy. Chẳng nói gì những thứ khác, chỉ riêng chuyện Thanh Long đã cắn nuốt tà linh kiêu thú thôi thì lực linh hồn trong bản thể của nó đã khôi phục không ít rồi. Dù cho La Chinh gặp phải một chút phiền toái, thì cũng có thể để Thanh Long ra tay.

Thanh Long có thể bố trí ra loại kỳ trận có thể huỷ thiên diệt địa như trận pháp Đại Thiên Trân Lung, thì chỉ một đại trận hộ tông cho tông môn tứ phẩm dùng để chống lại cường giả Sinh Tử Cảnh, có lẽ không làm khó được nó.

Người già thì thành tinh, Ngọc bà bà sống nhiều năm như vậy, còn chuyện gì nhìn không thấu được nữa?

Bà hơi gật đầu: “Đã như vậy thì đừng do dự gì nữa. Nếu ngươi đã muốn bố trí đại trận hộ tông, vậy tất cả nguyên liệu và phí tổn đều do Vân Điện ta chi!”

Nghe thấy lời Ngọc bà bà nói, trong lòng La Chinh nói thầm, đây không phải là nói nhảm à? Ta đã bố trí đại trận hộ tông giúp bà rồi, không phải bà là người nên chi nguyên liệu hay sao? Bà già này nói chuyện đúng thật là… Đương nhiên, lời này hắn sẽ không dám nói ra miệng.