Bách Luyện Thành Thần

Chương 507: Chôn vùi

Vẽ một đại trận hộ tông phức tạp hơn việc La Chinh vẽ kết giới trên võ đài ngày trước nhiều.

Một đại trận hộ tông trước hết phải có được kết giới bảo hộ toàn bộ tông môn, cho dù là một tông môn nho nhỏ thì cũng lớn hơn2cái võ đài thi đấu kia biết bao nhiêu lần.

Lấy Thanh Vân Tông làm ví dụ đi. Toàn bộ Thanh Vân Tông, diện tích còn lớn hơn cả đế đô Phần Thiên!

Thế nhưng Vân Điện lại là một trường hợp đặc biệt.

Dù sao thì toàn bộ Vân Điện đều thoát5khỏi mặt đất, trôi nổi trên không trung.

Cho dù có được xây dựng trên một khối phù thạch thật lớn thì nó cũng chỉ có hạn, cho nên Vân Điện thân là tông môn tứ phẩm nhưng tổng thể cũng không quá lớn.

Ngoài kết giới bảo hộ ra thì còn6cần có thủ đoạn công kích, một đại trận hộ tông không thể chỉ chịu đòn mà không phản kích lại.

Sau khi rời khỏi Băng Cung, Tông Duệ mang tất cả các cố liệu đã đo đạc tính toán được của Vân Điện ra, La Chinh thì trôi nổi phía5trên Vân Điện để nhìn bao quát xung quanh một vòng rồi mới từ từ hạ xuống.

“Đại trận hộ tông này cần bao nhiêu thần văn?” La Chinh hỏi. Đương nhiên người hắn hỏi chính là Thanh Long trong đầu.

“Hắc hắc! Nếu là thần văn cấp chín thì chỉ cần3một cái.” Thanh Long đáp.

La Chinh liếc một cái xem thường. Thần văn cấp chín? Hủy diệt cả Trung Vực này chắc cũng chỉ cần có một cái ấy chứ?

Đừng nói là hiện tại Thanh Long vốn chẳng vẽ ra được thần văn cấp chín, mà cứ cho là nó có thể vẽ ra được thì La Chinh cũng chẳng tìm đâu ra vật liệu.

“Nhưng mà Vân Điện cũng không lớn, theo ta tính, nếu là thần văn cấp ba, cấp bốn thì có lẽ cần khoảng 4.900 bức, ngoài ra còn cần thêm ba bức thần văn cấp năm. Quan trọng là ngươi phải tìm được đủ vật liệu cơ.” Thanh Long nghiêm nghị nói.

La Chinh gật gật đầu: “Vật liệu là vấn đề đầu tiên cần giải quyết.”

Sau khi tính toán đại khái, La Chinh bắt đầu tập trung lên danh sách vật liệu. Hắn tìm một cái đài dài, bắt đầu múa may cây bút trong tay ầm ầm, không ngừng liệt ra rõ ràng tên các vật liệu dựa theo những tư liệu Thanh Long cung cấp.

“Sừng tê giác Địa Liệt, hai mươi cái!”

“Gỗ Tử Điền, bốn cây!”

“Thần hương Hắc Mậu, hai trăm lạng…”

“Gỗ lim Kim Ti Diệp…”

“…”

“…”

Nhìn đám vật liệu được liệt kê ra từng món, từng món, da đầu Tông Duệ run lên.

Tuy Ninh Vũ Điệp đã nói rất rõ rằng việc làm đại trận hộ tông, ông ta sẽ phụ giúp La Chinh, nhưng mỗi một vật liệu trong đó dường như đều có giá trên trời, hơn nữa cũng vô cùng khó kiếm. Nếu muốn mua được trong khoảng thời gian ngắn thì phải trả giá gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba, may ra mới mua được.

Thấy Tông Duệ cầm danh sách trong tay nhưng lại không hề bước đi, La Chinh kỳ quái hỏi: “Sao thế?”

“Những thứ trên này…” Tông Duệ chỉ vào những vật liệu trên danh sách mà ngập ngừng.

“Không mua được à?” La Chinh nhíu mày hỏi. Hắn sợ nhất là một vài vật liệu quá hiếm, không thể mua được.

“Mua thì mua được, nhưng mà quá đắt ấy chứ?” Tông Duệ tính qua thôi thì trang danh sách này cũng đã tốn không ít đá chân nguyên cực phẩm rồi. “Nếu muốn mua tất cả chỗ vật liệu này thì có lẽ phải tốn hết hơn phân nửa số tài sản đã tích trữ được của Vân Điện mất!”

La Chinh cười hỏi: “Tiêu mất một nửa số đá chân nguyên với bị diệt môn, ngươi chọn cái nào?”

“Phí lời!” Tông Duệ nói.

“Vậy thì cứ kiếm hết chỗ vật liệu này đi, càng nhanh càng tốt. Dù là đấu giá cao đến đâu hay có biến động thế nào thì lúc cần dùng cũng phải có cho bằng được. Lúc cần cướp thì cướp cũng được!” La Chinh thản nhiên nói.

Nếu La Chinh đã nói như vậy, Tông Duệ cũng đem danh sách vật liệu phân công cho các chấp sự Vân Điện.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Vân Điện vô cùng mạnh.

Một phần ba số vật liệu trong đó, Vân Điện vốn có cất giữ một chút, còn một phần ba khác thì phân tán trong thành Vân Hải và năm đại tông môn trực thuộc Vân Điện. Sau khi Tông Duệ truyền lệnh, năm tông môn nhị phẩm phía dưới ào ào chuyển vật liệu về Vân Điện.

Về một phần ba số vật liệu cuối cùng thì Tông Duệ chỉ có thể tự mình ra mặt, đến Thiên Hạ Thương Minh để mua.

Mỗi khi có được một vật liệu nào đó, La Chinh thường dùng một chiếc bút lông thô to rồi đánh dấu lại ngay trên danh sách, dần dần phần đánh dấu càng ngày càng nhiều.

Ba ngày sau, tất cả các vật liệu có trên danh sách đều được đánh dấu hết, nói cách khác là tất cả vật liệu đều đã đầy đủ.

Sau đó, La Chinh liền mượn tạm chỗ của Tông Duệ.

Giống như đám Nhiếp tháp chủ của tháp phù văn, phù văn sư yêu cầu về hoàn cảnh rất cao. Nơi Tông Duệ vẽ phù văn được bố trí ở một bên sườn của Vân Điện, bên ngoài đại sảnh vắng vẻ có thể ngắm biển mây cuồn cuộn, hoàn cảnh cũng không tồi.

Trong đại sảnh có không ít người, trong đó một phần là trợ thủ của Tông Duệ, chuyên phụ trách phân chia và tiếp nhận vật liệu, chế tạo mực nước, thế nhưng Tông Duệ sợ thiếu người nên điều thêm mấy chấp sự tạm qua đây hỗ trợ.

Khi mực nước của nhóm phù văn đầu tiên được tạo ra theo những gì La Chinh yêu cầu, La Chinh liền mở một tờ giấy vẽ phù văn ra, tay nắm chặt bút phù văn.

Lọ mực nước đầu tiên được bưng lên, La Chinh dùng bút phù văn chấm vào đó, cuối cùng cũng vẽ nét đầu tiên.

Đại trận hộ tông dựa theo Thanh Long thiết kế này có tổng cộng 4903 bức thần văn, bức La Chinh đang vẽ chính là bức thần văn cấp ba đầu tiên.

Khi bút phù văn của La Chinh vừa tiếp xúc với giấy thì lực linh hồn của hắn nhanh trong kích hoạt đặc tính của vật liệu có trong mực nước, sau đó từng ánh sáng màu đỏ liền lóe ra. Bức phù văn đầu tiên chính là phù văn công kích thuộc tính Hỏa!

Ngòi bút nhẹ nhàng bay múa trên trang giấy. Từng dòng lửa lan ra, không ngừng nhuộm đẫm trên mặt giấy, mỗi đường nét như đang nở ra một ngọn lửa vậy.

Thấy La Chinh thoải mái tùy ý vẽ ra bút pháp hoàn mỹ như vậy, Tông Duệ nhìn cũng ngây cả người ra.

Trong Vân Điện lúc này, nếu muốn nói ai là người vui vẻ nhất thì có lẽ ngoài Tông Duệ ra sẽ chẳng còn ai. Thiên phú và tài hoa của Tông Duệ đều không kém, bàn về thiên phú võ đạo thì coi như ông ta cũng là thiên tài cấp Thiên, chẳng qua cả đời lại đắm chìm trong con đường phù văn nên đến nay vẫn chỉ là võ giả Thần Đan Cảnh. Nếu cho ông ta chọn giữa Vân Điện và phù văn thì chắc chắn ông ta sẽ bỏ Vân Điện.

Tuy Tông Duệ không vẽ ra được bút pháp hoàn mỹ, thế nhưng nhìn La Chinh sử dụng bút pháp hoàn mỹ để vẽ phù văn cũng đủ khiến ông ta cảm thấy vui sướng rồi.

Tay La Chinh rất vững vàng, đi nét cũng không hề lộn xộn, đến đường nét phức tạp cũng có thể vẽ ra được vững vàng. Chỉ chốc lát sau, một bức thần văn cấp ba đã được vẽ xong.

Không hề đứng dậy mà chỉ gật đầu ra hiệu, bên cạnh liền có một trợ thủ lấy đi bức thần văn này, lập tức đem tới bên kia đại sảnh, đợi gió hong khô nét mực trên giấy.

Ngay sau đó lại là bức thứ hai, thứ ba…

Trọn vẹn sáu canh giờ, La Chinh vẫn luôn duy trì một động tác, bút phù văn không hề tạm dừng lúc nào.

Lúc mới được một canh giờ, Tông Duệ đã hỏi xem La Chinh có cần nghỉ ngơi hay không, nhưng La Chinh lại lắc đầu, tiếp tục vẽ.

Thế nhưng Tông Duệ không ngờ người này lại có thể vẽ liên tục sáu canh giờ liền!

Vẽ phù văn đòi hỏi phải tiêu hao lực linh hồn, cứ cho là linh hồn của phù văn sư cường đại hơn các võ giả khác, nhưng trọn vẹn sáu canh giờ là cái khái niệm gì?

Trình độ phù văn của Tông Duệ trong Trung Vực cũng có thể nói là đứng trong tốp đầu. Ông ta từng vào tháp phù văn để tu dưỡng, khi rời khỏi tháp, lực linh hồn cũng đã được xếp vào khoảng tốp mười trong tháp phù văn rồi. Ngay cả như vậy thì sau khi vẽ phù văn liên tục, ông ta sẽ rơi vào tình trạng đầu choáng mắt hoa, nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể vẽ tiếp được.

Đó cũng là lý do vì sao Tông Duệ cho rằng để bố trí một đại trận hộ tông phải hết cả một năm, thậm chí còn là mấy năm! Vẽ phù văn không phải là kiểu vẽ nguệch vẽ ngoạc là được, nhưng vấn đề là thoạt nhìn La Chinh lúc này lại không khác kiểu vẽ nguệch ngoạc kia là mấy, dường như là hạ bút thành văn!

Đương nhiên Tông Duệ không biết, linh hồn La Chinh mạnh mẽ tới mức ông ta không thể tưởng tượng nổi. Ai ngờ được rằng trong đầu một tên Chiếu Thần Cảnh lại giấu một linh hồn cấp Chiến Hồn Cảnh!

Sau khi vẽ liên tục trong sáu canh giờ, rốt cuộc La Chinh cũng cảm thấy hơi uể oải, đây là biểu hiện cho thấy lực linh hồn đã phóng ra quá mức, vì thế hắn ngừng vẽ thần văn. Còn ở một góc của đại sảnh, hơn hai trăm bức thần văn cấp ba được xếp ngay ngắn cùng một chỗ.

Dựa theo tiến độ vẽ thế này, chắc khoảng một tháng sau sẽ có thể vẽ xong.

Lúc này, ngoài cảm thán ra Tông Duệ cũng chỉ biết cảm thán. Đừng nói đến chuyện mấy cái thần văn này khó tới mức ông ta xem không hiểu, mà cho dù chỉ đơn thuần là bảo ông ta vẽ phù văn cấp một liên tục trong sáu canh giờ liền thì có lẽ linh hồn cũng hỏng mất rồi.

Linh hồn tên nhóc này chắc chắn là làm bằng sắt!

Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần La Chinh lại khôi phục đầy ắp, bắt đầu tiếp tục vẽ thần văn. Trong đại sảnh, công việc của nhóm các trợ thủ cũng theo đó mà bận rộn hết cả lên, nào là phân chia vật liệu, hong khô, nghiền nát, trình tự làm những việc đó cũng vô cùng phức tạp.

Lúc này, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống một chút, bởi vì Ninh Vũ Điệp đang lướt tới đây. Nhóm trợ thủ và chấp sự trong đại sảnh dù bận rộn nhưng vẫn gác lại, ào ào hành lễ với Điện chủ. Ninh Vũ Điệp khoát khoát tay ngăn lại, ý bảo không cần kinh động tới La Chinh.

Ánh mắt dịu dàng của nàng liếc qua, tỏa ra ánh sáng lóng lánh, giống như một khe núi sâu vô cùng yên tĩnh, mang theo nét ý vị, trong sáng mà cổ điển, lẳng lặng dừng mắt nhìn La Chinh.

Còn linh hồn La Chinh dường như lại không phát giác ra, chỉ một lòng một dạ quơ đầu bút lông, đắm chìm trong thế giới thần văn