Bách Luyện Thành Thần

Chương 511: Tiểu chu thiên tam sát trận

Từ trước đến nay La Chinh không muốn nói điều gì quá hoàn hảo.

Lúc trước, khi Ngọc bà bà hỏi hắn, hắn cũng trả lời như vậy.

Hiện tại vẫn là đáp án này.

Mấy vị trưởng lão và phần đông gia chủ, tông chủ đều im lặng. Các tông chủ thậm chí còn tin vài phần.

“Tám phần. Ha2ha! Hiện tại người trẻ tuổi cũng biết chém gió quá rồi! Không sợ gió thổi đau lưỡi!” Trác đại tiên sinh cười lạnh nói.

Đối với Trác đại tiên sinh, La Chinh lựa chọn bỏ qua. Sao hắn lại nhìn không ra ông ta chỉ muốn tới phá?

Lúc trước La Chinh dựa vào kết giới phía trên5võ đài ở đại hội võ đạo đã chặn được một quyền của Thôi Tà, tất nhiên lúc ấy Thôi Tà không bộc phát ra thực lực chân chính, nhưng La Chinh cũng chỉ mới cải biến một phần phù văn mà thôi.

Cũng may là dù Trác đại tiên sinh nói như thế nào thì đám trưởng6lão và tông chủ khác cũng không phải kẻ mù. Bọn họ cũng nhìn thấy uy lực những bức thần văn của La Chinh bộc phát ra. Giờ phút này bọn họ cũng không biết nên nói gì mới phải.

“Để xem sau khi hắn bố trí đại trận hộ tông thì hiệu quả thế nào!”

“Theo ta thấy,5cho dù cái đại trận hộ tông này không ngăn được Thôi Tà, thì đến lúc đó giao La Chinh ra cũng không muộn.”

“Đúng vậy. Con đường này có thể từ từ mà đi. Thôi Tà chỉ nhằm vào La Chinh…”

Mấy vị trưởng lão dùng chân nguyên truyền âm trao đổi với nhau, cuối cùng bọn họ3vẫn chọn đi ra.

Những người này đều đi cả nên Trác đại tiên sinh cũng chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn La Chinh, rồi cũng lập tức đi ra khỏi đại sảnh.

Đợi sau khi mọi người rời khỏi, La Chinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua một hướng khác, mỉm cười, giơ lên một thế tay.

Trong Băng Cung, Ninh Vũ Điệp đang bế quan mặt cười tươi như hoa, thiêu đốt một tấm phù chân nguyên: “Ngươi biết rõ…”

“Ta đương nhiên biết rõ ngươi đang nhìn trộm ta.” La Chinh cướp lời.

Ninh Vũ Điệp trợn trắng mắt một cách đáng yêu: “Ai thèm nhìn trộm ngươi!”

“Dù nói thế nào thì ngươi cũng nên cảm tạ ta đấy chứ? Giờ coi như đã ổn định đám trưởng lão này rồi.” La Chinh cười hắc hắc nói: “Chẳng qua, tên Trác đại tiên sinh kia ngươi phải chú ý. Kẻ này lòng lang dạ thú, chỉ sợ lúc quan trọng sẽ làm hỏng việc.”

Ninh Vũ Điệp gật gật đầu: “Ừ! Ta biết…”

Ninh Vũ Điệp đương nhiên có thể nhìn ra dã tâm của Trác đại tiên sinh. Lần này đám trưởng lão kia cùng nhau làm ầm lên, một nửa nguyên nhân là bởi ông ta ở phía sau giật dây. Chẳng qua ở thành Vân Hải, Trác gia cũng là thế lực gia tộc tam phẩm, không có cớ gì thì căn bản không thể đá ông ta đi.

“Thời gian cấp bách, ta đi bố trí đại trận hộ tông đây.”

Nói xong La Chinh liền khiêng một chồng thần văn lên rồi đánh tiếng với Tông Duệ. Trên mặt Tông Duệ lập tức toát ra vẻ hưng phấn, ông ta đã chờ mong đại trận hộ tông xưa nay chưa từng có này lâu lắm rồi.

Vân Điện lơ lửng ở trên bầu trời, nhìn từ trên xuống như một quả trứng khổng lồ, 4900 bức phù văn được chia làm ba đợt dựa theo quy luật nhất định.

“Đại trận hộ tông này bố trí dựa theo Đại Chu Thiên Tam Sát Trận, nhưng chỉ là phiên bản thu nhỏ nên có thể gọi là Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận.” Thanh Long vừa chỉ từng chỗ vừa giới thiệu.

“Đại Chu Thiên Tam Sát Trận?” Nghe được cái tên này, La Chinh sững sờ.

“Ừ. Cái này là một trong tam đại kỳ trận, sánh vai với nó còn có Tru Tiên Trận và Dương Viêm Trận.” Thanh Long chậm rãi nói.

La Chinh càng ngạc nhiên hơn: “Tam đại kỳ trận? Chẳng lẽ ngay cả Đại Thiên Trân Lung Trận cũng không được xếp vào một trong tam đại kỳ trận?”

“Hắc hắc. Đại Thiên Trân Lung Trận tất nhiên lợi hại, thế nhưng tam đại kỳ trận chính là bảo vệ…” Thanh Long dừng lại, đổi giọng nói: “Đương nhiên, cái Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận này chẳng qua là bắt chước cấu trúc của Đại Chu Thiên Tam Sát Trận, uy lực có lẽ không bằng một phần triệu, nhưng lấy ra làm đại trận hộ tông ở Trung Vực này thì vậy là đủ rồi.”

Tuy Thanh Long không nói hết lời, nhưng La Chinh vẫn yên lặng ghi nhớ tam đại kỳ trận kia trong đầu.

Sau khi tới địa điểm đầu tiên, La Chinh trải một bức thần văn lên mặt đất, sau đó rót chân nguyên vào. Bức thần văn này lập tức bị kích hoạt, theo ánh sáng tách ra từ thần văn, giấy phù văn bỗng nhiên bốc cháy. Đến khi giấy phù văn này hóa thành tro thì thần văn liền lưu lại trên mặt đất, giống như được khắc dấu lên đó.

Tông Duệ cũng bắt đầu bố trí thần văn dựa theo lời La Chinh phân phó. Trình tự bố trí thần văn cũng giống phù văn, đối với Tông Duệ và các trợ thủ khác thì không phải việc gì khó.

Bức thứ nhất, bức thứ hai, bức thứ ba…

Từng bức thần văn xuất hiện tại tất cả các góc của Vân Điện, vị trí những bức thần văn này nhìn có vẻ tán loạn, nhưng cũng có chỗ đối ứng.

Ngoài ra, còn có hai vị chấp sự Thần Đan Cảnh khiêng một trận bàn cao bằng một người. Cái bàn trận to lớn này cũng là nhờ thợ thủ công chuyên nghiệp tạo thành, dùng để khống chế những thần văn này.

Mất cả buổi mới bố trí xong hết thần văn ở khu vực đầu tiên.

Ngay sau đó là khu vực thứ hai, khu vực thứ ba. La Chinh dẫn theo Tông Duệ và mấy vị trợ thủ, không ngừng bay trên bầu trời Vân Điện.

Sau khi bố trí xong 4900 bức thần văn, La Chinh tiếp tục bố trí ba bức thần văn cấp năm. Sau khi dùng bàn trận ghi chép lại, rốt cuộc cũng bố trí xong toàn bộ Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận. Công trình tốn thời gian gần một tháng coi như đã xong. Tiếp theo chính là thử xem cái đại trận hộ tông này thế nào.

Ngày hôm nay trời quang vạn dặm, tầng mây quanh năm vờn quanh Vân Điện không ngờ lại biến mất không rõ tung tích. Trên không trung, Vân Điện có thể bao quát toàn cảnh thành Vân Hải, mà mấy ngàn vạn người phàm ở thành Vân Hải ngửa đầu lên cũng có thể nhìn thấy tòa cung điện của “Tiên Nhân” trên không này.

Trên bầu trời của Vân Điện, mấy chục trưởng lão và các gia chủ lơ lửng đứng đó, giống như đang đợi cái gì.

Ninh Vũ Điệp im lặng bay ở một bên, nhìn La Chinh và Tông Duệ vây quanh trận bàn vận hành thử lần cuối.

“Chuẩn bị xong chưa?” Ninh Vũ Điệp hỏi.

“Ừ. Có thể rồi. Tất cả đá chân nguyên cũng đã vào chỗ.” La Chinh gật gật đầu.

Sức mạnh của thần văn đến từ chính vật liệu chứa trong mực nước, chẳng qua bản thân nó vẫn cần dựa vào năng lượng trong đá chân nguyên mới được.

Giờ phút này, La Chinh cũng hơi lo lắng. 4903 bức phù văn, dù là bức nào thì cũng không được có sai sót, nếu không toàn bộ đại trận hộ tông khó có thể vận hành.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng kích hoạt trận bàn. Trận bàn chậm rãi chuyển động, từng luồng hào quang bắt đầu lóe lên trên Vân Điện.

Cho dù là ánh mặt trời cũng không cách nào che giấu được ánh sáng tỏa ra từ những bức thần văn kia!

Bức thần văn thứ nhất phát sáng, bức thần văn thứ hai phát sáng, càng nhiều bức thần văn nữa phát sáng…

Trận bàn điều khiển giúp những phù văn đó chiếu rọi lẫn nhau, phóng ra từng luồng ánh sáng. Nhìn từ xa, chúng tạo thành một bức thần văn cực lớn, mà ở giữa bức thần văn này, bỗng nhiên xuất hiện một tia sét màu xanh.

“Xoẹt!”

Bức thần văn Cơn Phẫn Nộ Của Sét cũng được kích hoạt!

Một tia sấm sét vừa thô vừa to chợt lóe lên, sấm sét giống như một con rồng lớn bay thẳng đến chân trời, tỏa ra uy thế làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Đợi đến lúc tia sấm sét kia biến mất, ở khu vực đó không ngừng lóe ra ánh chớp.

“Khu vực đầu tiên không có vấn đề.” La Chinh lại chuyển động trận bàn một lần nữa.

Khu vực thứ hai chậm rãi phóng ra sương mù. Bẫy Cuồng Loạn bị chôn trong khu vực thứ hai. Cái Bẫy Cuồng Loạn này không xuất hiện phản ứng gì quá lớn. Hơn một ngàn bức thần văn ở khu vực thứ hai được điểm sáng, sau đó chìm xuống dưới. Điều này nói rõ Bẫy Cuồng Loạn đã bố trí thành công.

Sau khi La Chinh điều khiển trận bàn lần nữa, thần văn ở khu vực cuối cùng cũng sáng lên.

Những phù văn kia được thắp sáng, bên trên bầu trời liền xuất hiện hơi nước quỷ dị, ánh mặt trời chiếu qua những hơi nước này, tạo thành một cầu vồng rực rỡ.

Ngay sau đó, chúng không ngừng ngưng kết lại, dần dần hóa thành một kết giới lớn. Cái kết giới khổng lồ này giống như một cái bát lớn, bao trọn Vân Điện ở bên trong. Đây là kết giới phòng ngự Ánh Nước Tràn Đầy trong Tiểu Chu Thiên Tam Sát Trận, cũng là là kết giới quan trọng nhất!

Gió mát thổi qua, trên đỉnh kết giới cực lớn này sinh ra vô số sóng nước.

“Đây chẳng qua là một cái bong bóng nước mà thôi, sợ là đụng một cái là rách ngay, làm sao có thể đỡ nổi Thôi Tà? Ta thấy đến cả thương của ta còn chẳng đỡ nổi!” Một vị trưởng lão nói xong liền bay đến bên cạnh kết giới.

Sau đó trong tay trưởng lão này xuất hiện một thanh trường thương màu đen, nhắm ngay kết giới rồi phát ra thương ý.

“Hây!”

Vị trưởng lão ấy bỗng nhiên quát một tiếng, trường thương màu đen lập tức đâm ra. Một thương được dồn sức của cường giả Hư Kiếp Cảnh, khủng bố nhường nào?

“Ầm!”

Một thương này đâm lên trên kết giới, nhưng chỉ để lại từng đợt sóng nước trên đó, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng gì. Thấy cảnh này, trên mặt vị trưởng lão kia xuất hiện vẻ vừa sợ vừa mừng.