Bách Luyện Thành Thần

Chương 532: Thanh mục linh thông

Năm đó Vu Chiêm Hà bị rất nhiều võ giả đuổi giết, hắn lẳng lặng tu luyện trong quãng đường chạy trốn, ẩn núp ở đầm Vân Mộng, cũng đạt được không ít cơ duyên lớn trong đó, thậm chí còn có hai con hung thú sánh ngang với cường giả Hư Kiếp Cảnh đi theo hắn. Vu Chiêm Hà không hề tin tưởng vào những võ giả khác, nếu so sánh thì thậm chí hắn cảm thấy đám súc2sinh còn đáng tin hơn cả con người.

Thực tế lão Cung cũng hơi do dự một chút. Thân là võ giả Thần Quốc, lão Cung cũng không khác gì thánh nữ và hoàng tử kia, trong mắt bọn họ vốn cũng chẳng coi trọng gì mấy võ giả Trung Vực. Có điều lão Cung không ngốc như hoàng tử, vậy nên dưới tình huống thế này mà còn không chịu thoả hiệp thì rõ ràng sẽ phải chịu thiệt.

“Được. Ta5lấy cái tâm võ đạo ra thề!” Lão Cung cắn răng nói.

Đạt được cuộc giao dịch này, Vu Chiêm Hà cười hắc hắc rồi đưa tay chỉ vào người thánh nữ Thần Quốc đang đứng đằng xa một cái, một luồng sáng trắng liền bắn về phía cô ta.

Luồng sáng kia không ngừng chiếu dần lên quần áo của thánh nữ, cuối cùng lan toả trên đỉnh đầu cô ta. Chỉ trong nháy mắt, đám mây đen lập loè tia6chớp kia đã biến mất sạch.

Lúc này thánh nữ Thần Quốc mới thở phào một hơi, đồng thời ánh mắt vẫn như một con cọp mẹ nhìn chằm chằm vào La Chinh như trước.

Đối mặt với ánh mắt như muốn ăn thịt người của thánh nữ, La Chinh coi như không nhìn thấy mà vẫn ngồi trên vòng tròn, tiếp tục xem người tiếp theo ném xúc xắc.

Đúng lúc này, một trưởng lão tóc trắng của Huyền Âm Quán ném5được “ba điểm”. Lúc vòng tròn màu đen kia xuất hiện, trong lòng mọi người cũng mặc niệm một hồi. Mặc dù trưởng lão tóc trắng này là võ giả Hư Kiếp Cảnh, nhưng lão ta cũng không thể chịu nổi hình phạt này…

Vẻ mặt trưởng lão tóc trắng cũng do dự, nhưng cuối cùng cũng khẽ cắn môi bước lên vòng tròn màu đen kia. Có điều, hình như vòng tròn màu đen này hơi khác một chút, bên3trên còn có một đường trắng nhỏ.

Đúng lúc trưởng lão tóc trắng vừa giẫm lên xong thì bên tai mọi người lại vang lên một câu nói: “Ngươi có thể loại bỏ bất kỳ người nào ở đây.”

Nghe được câu nói này, sắc mặt mọi người lập tức tái đi!

Thủ đoạn của Tiên Nhân mạnh mẽ tới mức nào thì mọi người coi như đã được lĩnh giáo. Dựa theo quy tắc, người nào đã bị loại bỏ thì chắc chắn không thể ngăn cản được thủ đoạn của Tiên Nhân!

Trưởng lão tóc trắng thở dài một hơi ra, đồng thời trên mặt còn toát ra vẻ hưng phấn: “Ha ha ha, không ngờ lại cho ta được loại bỏ một người! Loại bỏ ai mới được đây?”

Giờ phút này, Thôi Tà, Vu Chiêm Hà và một đám cường giả Sinh Tử Cảnh là căng thẳng nhất.

Đột phá được Sinh Tử Cảnh thì có nghĩa là có thể nắm được chuyện sống chết của bản thân ở một mức độ nào đó. Bây giờ chuyện sống chết của một người trong số bọn họ lại bị một tên trưởng lão tóc trắng khống chế, nghĩ cũng biết căng thẳng đến mức nào.

Ngược lại La Chinh và Ninh Vũ Điệp thì không hề căng thẳng, bọn họ không có hận thù gì với trưởng lão tóc trắng kia, nên có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến mình đâu.

Có điều La Chinh hơi tò mò, không biết vì sao sắc mặt Huyền Âm lão nhân lại trắng bệch thế kia? Trưởng lão tông môn mình rút được “loại bỏ”, sao Huyền Âm lão nhân phải sợ hãi như vậy?

Chẳng lẽ…

Trong lúc La Chinh còn đang suy đoán thì đã thấy trưởng lão tóc trắng kia bất ngờ xoay người, giọng điệu lạnh lùng cười nói: “Ta muốn loại bỏ Huyền Âm lão nhân!”

“Trịnh Thanh, ngươi!” Sắc mặt Huyền Âm lão nhân trở nên tái nhợt, từng luồng chân nguyên hộ thể màu xanh trên người bỗng vận chuyển, bảo hộ lão vô cùng chặt chẽ.

Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sáng màu xám bắn thẳng từ trong xúc xắc ra, nháy mắt đã chui vào trong cơ thể Huyền Âm lão nhân như không gì có thể ngăn cản được vậy. Ngay sau đó, mọi người lại thấy hai mắt Huyền Âm lão nhân trợn to lên. Lão ta vốn gầy gò, thế mà giờ cả cái bụng đã bắt đầu căng tròn…

Cảnh sau đó càng khiến người ta sợ hãi hơn, cái đầu đang sống sờ sờ của Huyền Âm lão nhân lập tức biến mất không thấy đâu nữa, kế tiếp là thân thể, tay chân, cứ như có một bàn tay vô hình nào đó đang xoá sạch Huyền Âm lão nhân từng chút một!

Chỉ một lát sau, lão nhân hơn chín trăm tuổi, chỉ thiếu vài năm chục năm nữa là đã trở thành trùm thiên cổ này cứ như vậy bị xoá sạch, biến mất hoàn toàn.

Trịnh Thanh thấy cảnh đó, nước mắt tuôn đầy trên mặt: “Cuối cùng cũng giết chết được lão quái vật ngươi rồi, ha ha ha!”

“Trịnh trưởng lão, không ngờ ngươi thật sự làm được!” Trên mặt những trưởng lão khác của Huyền Âm Quán cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhao nhao lên chúc mừng Trịnh Thanh.

Người của những tông môn khác cũng chỉ có thể nhịn không được mà lắc đầu thôi. Rốt cuộc thường ngày Huyền Âm lão nhân này làm chuyện ác tới mức nào ở Huyền Âm Quán, mà lại khiến cả đám trưởng lão ghi hận trong lòng như thế?

Trong đám tông môn tứ phẩm, Huyền Âm Quán được coi là tông môn thần bí nhất, thế nên vì sao đám trưởng lão kia căm hận Huyền Âm lão nhân đến thế thì cũng không ai biết được. Thù oán trong nội bộ tông môn bọn họ, tất nhiên không liên quan gì đến người ngoài.

Chẳng qua đối mặt với việc có thể xuất hiện “loại bỏ”, trong lòng đám cường giả Sinh Tử Cảnh đều có một loại cảm giác khủng hoảng. Loại bỏ kia hoàn toàn không phải là thứ mà bọn họ có thể ngăn cản được.

Chỉ một lát sau, luồng sáng thay đổi liên tục rồi lại chỉ về phía La Chinh.

La Chinh mỉm cười, tiện tay vung lên, một quyền ảnh đánh vào xúc xắc, khiến xúc xắc kia xoay được hai vòng thì dừng lại, hiện ra “sáu điểm”.

“Xem ra vận may đến rồi.” La Chinh cười nhạt một tiếng.

Sau khi sáu vòng tròn xuất hiện, trên vòng tròn cuối cùng lại loé ra ánh sáng màu vàng!

“Ném thêm một lần!”

“Sáu điểm!”

“Ném thêm một lần!”

“Sáu điểm!”

Mọi người thấy La Chinh cứ tiến lên liên tục thì lập tức chẳng biết phải nói gì, còn khuôn mặt Thôi Tà lại càng u ám hơn. Số mệnh của thằng nhóc này mạnh đến thế à?

Giống như những lời Thanh Long đã nói, số mệnh gần như thể hiện con đường mà đời này La Chinh phải bước qua.

Lúc trước hắn bị La gia giam cầm, nhưng sau khi rời khỏi La gia rồi thì gần như chính là một bước lên trời. Từ một đệ tử ngoại môn nho nhỏ nhanh chóng nổi lên, trở thành người đứng đầu Tiểu Vũ Phong, sau đó trở thành người đứng đầu Thanh Vân Tông, bây giờ trong hàng ngũ đệ tử của Vân Điện, càng khó có người thấy được bóng lưng của La Chinh!

Khí thế như cầu vồng, đây là vận mệnh của người tranh đoạt đại thế!

La Chinh cứ đổ xúc xắc liên tục mấy lần, cuối cùng cũng đuổi kịp Ninh Vũ Điệp, hơn nữa còn vượt qua Ninh Vũ Điệp mấy bước. Giờ phút này, trên vòng tròn cuối cùng của La Chinh đang loé ra ánh sáng màu xanh, bên trong đó còn có hình hai con mắt.

Màu xanh, có lẽ không phải là trừng phạt. Lúc trước Ninh Vũ Điệp trúng màu xanh cũng nhận được một phần thưởng lớn, năm trăm năm tuổi thọ…

La Chinh mỉm cười, sau đó giẫm lên vòng tròn màu xanh kia.

“Thanh Mục Linh Đồng…”

Đợi sau khi giọng nói kia vang lên, trên đầu La Chinh bỗng nhiên xuất hiện một bóng cây đại thụ!

Những giọt nhựa cây trên đó đang liên tục rơi xuống, nhỏ thẳng vào mắt La Chinh.

Đám võ giả Trung Vực nhìn mà đần cả ra.

“Nhựa cây kia rửa sạch mắt à? Đây là thứ gì thế?”

“Bố ai biết được. Biết đâu có khi lại rửa hỏng cả mắt?”

“Có lẽ không tốt bằng năm trăm năm tuổi thọ mà Ninh Vũ Điệp lấy được đâu…”

Một đám võ giả Trung Vực đần ra thì không có nghĩa là đám người Thần Quốc cũng nhìn không hiểu.

Lão Cung nhìn thấy bóng cây kia, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ nói: “Đây là cây thần trong truyền thuyết của Thần Quốc Thần Mộc! Trời ạ! Sao có thể dùng nhựa cây thần này để rửa mắt chứ! Quá lãng phí, quá lãng phí!”

Thánh nữ Thần Quốc và hoàng tử Thần Quốc kia cũng kinh ngạc nhìn cảnh này. Hoàng tử quay đầu lại hỏi: “Lão Cung, ngươi chắc chắn đây là gốc cây thần kia à?”

Lão Cung gật đầu nói: “Đúng! Cây thần này năm trăm năm mới xuất hiện, mỗi lần xuất hiện cũng chỉ nhỏ một giọt nhựa từ trên nhánh cây mà thôi. Thần Quốc Thần Mộc tích góp từng li từng tí mất hơn một vạn năm, sau đó đã liên tục tiêu hao hết, bây giờ toàn bộ Thần Quốc ấy cũng chỉ còn khoảng mười giọt mà thôi!”

Nghe lời lão Cung nói, phần lớn võ giả Trung Vực câm nín cả luôn.

Thần Quốc Thần Mộc gì gì đó, cũng chỉ còn khoảng mười giọt nhựa cây thần này thôi sao? Thế mà La Chinh chỉ dùng rửa mắt cũng đã tiêu phí hơn mười giọt nhựa cây thần?

Nhựa cây màu xanh biếc liên tục di chuyển trong đôi mắt La Chinh, khiến đôi mắt hắn truyền đến một loại cảm giác lạnh như băng, vô cùng thoải mái dễ chịu.

La Chinh có thể cảm nhận được, hình như có chút năng lượng đặc biệt nào đó đang xuyên vào đôi mắt hắn qua sự chuyển động từng chút một của nhựa cây này, mà số nhựa cây còn thừa thì lại trào ra khỏi mắt hắn, từng giọt rơi xuống vực sâu kia.

Thấy cảnh đó, khoé miệng lão Cung co giật một hồi, tên nhóc này đúng là lãng phí thật…

Thần Quốc Thần Mộc thu gom nhựa này, đều dùng chúng để chế tạo đan dược, hoặc là ăn trực tiếp, làm gì có chuyện lãng phí dù chỉ một chút? Thế nhưng sau khi hắn rửa sạch mắt rồi thì lại mặc kệ để chúng chảy xuống, rơi đi…

Nếu không phải vì La Chinh ở vị trí kẻ địch, lão Cung thật sự muốn hét lên cho hắn biết một câu: Thật phí của trời!

Đợi sau khi nhựa cây chảy ra hết, đôi mắt đang nhắm chặt của La Chinh mới từ từ mở ra, giờ phút này trong hai con ngươi của hắn lại có một vòng màu xanh nhàn nhạt.