Bách Luyện Thành Thần

Chương 546: Bệ khai đạo

Đối mặt với đô đốc Ma tộc có hình thể như một ngọn núi nhỏ, La Chinh vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Đợi đến lúc gã đô đốc Ma tộc kia vọt đến bên cạnh La2Chinh, bỗng nhiên trong cơ thể gã bộc phát ra một luồng cương nguyên màu đỏ. Gã nhảy xuống từ trên ngựa, vung mạnh cây trường thương trong tay, mang theo khí thế trăm vạn quân, mạnh mẽ đánh5về phía La Chinh.

Đối mặt với một đòn này, La Chinh cũng không thèm né tránh, cứ để mặc trường thương phía trước đánh lên người mình.

Lấy cương nguyên để thúc giục lực lượng mạnh mẽ điên cuồng như6thế, e rằng một đòn này có thể đánh sụp cả một ngọn núi nhỏ.

“Chết đi!”

Vào giờ phút này, lệ khí của đô đốc Ma tộc hoàn toàn bộc lộ ra, thằng nhóc loài người quỷ dị trước mắt5này làm hao tổn hơn phân nửa số binh lính dưới trướng gã.

Nhưng chỉ trong nháy mắt bị đô đốc Ma tộc đánh lên người, linh hồn La Chinh lại một lần nữa bắn ra từ mi tâm, lấy3tốc độ mắt thường không thể dò xét được mà nhằm vào đầu đô đốc Ma tộc.

Lúc linh hồn của hắn vừa mới tiếp xúc với đô đốc Ma tộc, bỗng nhiên trên người đối phương lại loé lên một tầng bảo vệ màu vàng nhạt.

“Bảo vật chống công kích linh hồn? Tiếc là phẩm giai còn thấp quá…” Trên mặt La Chinh lộ ra một nụ cười nhạt.

La Chinh đoán có lẽ trên người gã đô đốc Ma tộc này có bảo vật chống công kích linh hồn, nhưng chắc cấp bậc cũng chỉ là linh khí thượng phẩm mà thôi. Nếu như món bảo vật này là tiên khí thượng phẩm, hoặc là thánh khí thì có lẽ còn có thể ngăn cản được công kích linh hồn của hắn, còn nếu chỉ là linh khí, thì trước linh hồn cấp Chiến Hồn Cảnh của La Chinh cũng chỉ giống như một tờ giấy.

“Rắc rắc!”

“Keng!”

Hai âm thanh vang lên cùng một lúc, âm thanh đầu tiên là tiếng màn bảo vệ màu vàng nhạt kia bị nghiền nát, nó không hề cản được linh hồn của La Chinh, vỡ vụn ra giống như vỏ trứng gà, sau đó linh hồn La Chinh đã xâm nhập vào đầu gã đô đốc Ma tộc, trực tiếp nghiền nát linh hồn yếu ớt của gã.

Âm thanh thứ hai là tiếng trường thương của gã đô đốc Ma tộc đánh lên người La Chinh. Thế mạnh của người Ma tộc vốn là sức lực, huống chi một đòn này còn được thúc giục bằng cương nguyên, lực bộc phát ra phải gấp mười lần. Âm thanh phát ra khi đánh lên người La Chinh giống như một cây pháo trúc khổng lồ nổ vang, điếc tai cực kỳ.

Sau đó thân thể La Chinh giống như con diều đứt dây, nhanh chóng bắn ra đằng sau, tạo thành khe rãnh dài mấy trăm trượng, sâu đến một trượng trên bãi cỏ!

“Lực không tệ.” La Chinh thản nhiên nói.

Sau đó hắn đạp hai chân một cái, cả người xoay một vòng cứng ngắc trên không trung, nhảy ra khỏi khe rãnh kia, run run để đất trên người rơi xuống.

Lực không gian trong cơ thể La Chinh chưa bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ có hai tay và hai chân là có thể hoạt động, nên động tác vẫn còn cứng ngắc, trông hơi quái dị.

Mà gã đô đốc Ma tộc đánh La Chinh một thương kia lại giống một bức tượng đất vậy, đứng ngơ ngác tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Phần lớn binh lính Ma tộc đứng lặng ngắt như tờ, nhìn đô đốc của bọn chúng. Giờ phút này bọn chúng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là đô đốc của bọn chúng giống như bị thi triển phép định thân vậy!

Một cơn gió to lướt qua thảo nguyên, thân thể khổng lồ của gã đô đốc Ma tộc mới ngã cái “ầm” trên mặt đất.

“Đô đốc chết rồi…”

“Năm nay đô đốc mới lên Chiến Giả cấp mười, vậy mà lại chết trong tay thằng nhóc loài người đó!”

“Thằng nhóc kia không phải con người, hắn là hoá thân của ác ma!”

“Vừa rồi đô đốc ra đòn mạnh nhất, cho dù là bò tót thì chỉ sợ cũng phải gãy xương, nhưng thằng nhóc loài người này lại không bị gì cả!”

Đô đốc Ma tộc chết làm tất cả binh lính Ma tộc đều thấy khiếp sợ trong lòng. Điều khiến bọn chúng cảm thấy đáng sợ hơn chính là La Chinh đã trúng một đòn mạnh mẽ đến vậy của đô đốc Ma tộc, mà lại không hề tổn thương. Trong bộ não đơn giản của đám người Ma tộc này, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào giải thích nổi.

Đối với La Chinh mà nói, đám người Ma tộc này chẳng qua là mấy con thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi, đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.

Mặc dù đầu óc của bọn chúng đơn giản, nhưng cuối cùng cũng không muốn vô duyên vô cớ đi chịu chết. Sau khi đô đốc Ma tộc chết đi, chúng lao nhao quay lại ngựa, lập tức giải tán.

Đại quân Ma tộc khí thế hung hăng hơn nghìn người, bây giờ chỉ còn lại thi thể đầy đất, hơn nữa trên mỗi thi thể đều không nhìn thấy bất cứ một vết thương nào.

“Một mình hắn ngăn cản quân đội của Ma tộc…”

“Hắn là vị Thần thực thụ của chúng ta…”

Tất cả đám người sau lưng đều quỳ gối không đứng dậy, đầu cúi rạp xuống, úp mặt trên mặt đất, ngoại trừ cô bé và cậu bé ban đầu kia ra, bởi bọn chúng đang trốn trong góc, dùng ánh mắt tò mò để nhìn La Chinh. Trong cái đầu nho nhỏ của bọn chúng vẫn chưa có quá nhiều khái niệm, có lẽ trong đầu chỉ biết rõ La Chinh là một người rất lợi hại.

“Đám Ma tộc kia bị ta giết, chắc có lẽ tạm thời bọn chúng sẽ không đến nữa đâu, các ngươi có thể chọn cách chạy trốn.” La Chinh đề nghị với mọi người.

Dựa theo suy đoán của La Chinh, đám người Ma tộc này hẳn là một nhánh trú quân của một thế lực Ma tộc nào đó. Hắn đã giết gã đô đốc của quân đội Ma tộc, thì tất nhiên thế lực Ma tộc kia sẽ phái Ma tộc xuống điều tra, cho dù La Chinh có tự tin với thực lực của mình thế nào đi nữa thì cũng không thể một mình lật đổ một thế lực được.

“Chúng ta không đi đâu hết!”

“Chúng ta muốn đi theo Thần!”

“Đúng, chỉ có Thần mới có thể chỉ dẫn chúng ta!”

Những người này đã được xác định chỉ sinh ra và lớn lên trong nông trường của Ma tộc, thậm chí bọn họ còn không biết rõ chỗ mình đang ở là ở đâu, cũng không biết người bên ngoài sinh sống như thế nào. Chính vì không biết gì, nên mới ngu muội, coi La Chinh như Thần.

Đối với La Chinh mà nói, đây đúng là một chuyện vô cùng đau đầu.

Mục tiêu của hắn khi tới mảnh đại lục hỗn loạn này là tháp Tội Ác. Mới đầu vì La Chinh thương cảm những người này, hoàn toàn xuất phát từ lòng thương cảm với người cùng chủng tộc, nhưng hắn đâu rảnh đi quản bọn họ làm gì? Huống chi, cho dù La Chinh muốn che chở, nhưng cũng chưa chắc đã làm được.

Có điều hắn sẽ không do dự vì chuyện này, vì vậy La Chinh lập tức gật đầu rồi nói: “Nếu vậy, chúng ta cùng rời khỏi đây.”

Mặc dù sống chết của những người này không liên quan gì đến La Chinh, nhưng hắn cũng không phải người máu lạnh.

Lời nói của La Chinh rơi vào tai đám người này lại giống như khẩu dụ của thần vậy!

Bọn họ vốn là một tộc du mục, liên tục di chuyển trên nông trường khổng lồ này của Ma tộc như là một bầy dê được nuôi thả, vậy nên rất nhanh, những người này đã dọn dẹp và thu xếp hành lý, lều vải xong xuôi, bắt đầu lên đường.

Trước lúc lên đường, vị tộc trưởng kia và hai người trung niên đẩy một chiếc xe đẩy đến, để La Chinh ngồi lên.

La Chinh cũng không từ chối, kế tiếp hắn còn cần phải nắm giữ hoàn toàn lực không gian trong cơ thể, giúp thân thể của mình khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, ngoài ra, hắn còn một chuyện quan trọng hơn, đó chính là mở Đạo Đài.

Sau khi luyện thể đến một tình trạng nhất định thì cần phải mở Đạo Đài ra. Đạo Đài Bát Trọng, mỗi trọng đều vô cùng khó khăn, nhưng quan trọng là Xích Long đã đồng ý với hắn rằng, nếu như mở được Đạo Đài, nó sẽ truyền cho hắn một bộ thần võ tối cao!

Trục xe không lúc nào là không chuyển động, trên xe đẩy lắc lư xóc nảy, La Chinh ngồi khoanh chân lại, chân nguyên trong cơ thể cũng bắt đầu khởi động cuồn cuộn.

Sau khi phí thời gian nửa ngày, cuối cùng La Chinh cũng loại bỏ hết hoàn toàn tất cả lực không gian trong cơ thể, tiếp đó hắn ấn nhẹ vào cái nhẫn tu di trên ngực mình, một khúc ngọc cốt xuất hiện trong tay hắn.

Ban đầu La Chinh muốn vào mộ Tiên là vì ngọc cốt Tiên Nhân, muốn dùng nó để mở Đạo Đài Bát Trọng, nhưng cuối cùng mới hiểu được cái gọi là mộ Tiên Thiên Miểu thật ra chỉ là nơi Thiên Miểu Tiên Nhân dùng để chọn người có số mệnh lớn mà thôi.

Không có ngọc cốt Tiên Nhân, có điều lại có được ngọc cốt của một con thần thú.

Thiên Miểu Tiên Nhân nói rằng, ngọc cốt này là xương của một con “sư tử Truy Vân”. Hầu như những bảo vật trong mộ Tiên Thiên Miểu kia đều có thể so với thánh khí, món nào món nấy đều không kém bao nhiêu.

Sư tử Truy Vân là họ hàng gần với thần thú siêu cấp Kỳ Lân, có điều sư tử Truy Vân lại không phải thần thú siêu cấp, chỉ là thần thú bình thường. Nhưng đối với La Chinh bây giờ mà nói thì vậy là đủ rồi. Dù sao cũng không thể mang xương của một con thần thú siêu cấp ra mà rèn luyện được.

Đạo Đài Bát Trọng sắp mở gồm có Bách Hội Đài, Thần Môn Đài, Phong Môn Đài, Khí Hải Đài, Thanh Linh Đài, Chiếu Hải Đài cùng với “Sinh Đài” và “Tử Đài”.

Mặc dù La Chinh đã được tôi luyện, trong cơ thể cũng sinh ra cương nguyên, nhưng bước vào Đạo Đài Bát Trọng mới được coi là bước chân vào thuật luyện thể. Đây cũng là lý do vì sao Xích Long muốn sau khi La Chinh mở được Đạo Đài Bát Trọng, mới truyền cho hắn thần võ tối cao.

Nhẹ nhàng nâng khúc ngọc cốt kia lên, cương nguyên dữ dội trong cơ thể La Chinh cũng từ từ tràn ra.

Cương nguyên và chân nguyên là hai thứ hoàn toàn không cùng đặc tính.

Chân nguyên giống như một đám sương mù, cho dù là chân nguyên của Hư Kiếp Cảnh, hay là Sinh Tử Cảnh thì cũng chỉ trở nên dày đặc, mịn màng hơn mà thôi.

Nhưng cương nguyên thì lại vô cùng nhớp nháp, di chuyển cũng rất chậm chạp, hơn nữa cương nguyên được sinh ra hoàn toàn dựa vào tự bản thân võ giả, không thể dựa vào nguyên khí trời đất để chuyển hoá, vì vậy không thể bổ sung vô hạn được.

Lúc cương nguyên vừa mới xuyên vào khúc ngọc cốt kia, La Chinh chợt nghe thấy bên tai vang lên một tiếng sư tử gầm mạnh mẽ, vẻ mặt của hắn bất ngờ thay đổi.