Bách Luyện Thành Thần

Chương 548: Lãnh khốc

Kĩ thuật bắn tên thật kinh người, cuối cùng lại rơi đúng trước mặt La Chinh. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là cảnh cáo.

Nếu La Chinh tiếp tục dẫn người đi tiếp, thì tên không phải cắm trên mặt đất mà là phóng vào La Chinh rồi.

Trong lúc La Chinh đang do dự thì cây cổ thụ màu đen cách đó không xa lập lòe2ánh sáng xanh, lập tức lắc lư một trận, rễ cây vừa to vừa thô nhô lên khỏi mặt đất, chầm chậm đi về phía La Chinh.

Những người khác nhìn thấy cảnh này đều kinh hoảng lúng túng, núp phía sau La Chinh.

Ngược lại La Chinh vô cùng trấn định, cũng không phải hắn chỉ mới thấy thực vật biết đi lần đầu, mà đã từng thấy qua ở5trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, có điều cái cây không to như vậy mà thôi.

Cây đại thụ đó chầm chậm đi về phía La Chinh, vung vẩy cành cây to thô, sau đó dùng một giọng nói cổ xưa nói: “Loài người kia, rời khỏi đây mau, phía trước không phải là nơi ngươi có thể tới.”

Vẫn là cảnh cáo, xem ra phải đổi hướng khác…

Ánh mắt của6La Chinh khẽ lóe lên. Nếu chỉ một mình hắn, thì trời cao mặc chim bay, làm gì phải di chuyển chậm chạp dưới mặt đất thế này?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì phía sau La Chinh đột nhiên lại truyền tới giọng nói trầm lắng: “Này nhóc, ta thấy ngươi vẫn nên ở lại đây!”

La Chinh quay đầu nhìn, phía sau đột nhiên xuất hiện hơn5trăm tên Ma tộc.

Trong hơn trăm tên Ma tộc này, thực lực phần lớn đều tương đương với vị đô đốc Ma tộc kia, mà hai gã Ma tộc trong đó lại mạnh mẽ khác thường, người vừa nói chuyện chính là một trong hai.

Nhìn hai gã Ma tộc đó, trên mặt La Chinh thoáng lộ nụ cười nhàn nhạt: “Vì sao phải ở lại?”

“Hoặc là ở lại, hoặc3là chết.” Gã Ma tộc đó lạnh giọng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một Chiến Giả cấp bảy, căn bản không có năng lực chống lại!”

Đối với hệ thống cấp bậc của đại lục này, La Chinh cũng vô cùng tò mò, vì thế La Chinh hỏi: “Ta là Chiến Giả cấp bảy, vậy ngươi là gì?”

“Ta không phải là Chiến Giả, ta là Chiến Tướng, Chiến Tướng cấp năm!” Gã Ma tộc trả lời.

“Vậy sao?” La Chinh khẽ cười, cương nguyên trong cơ thể đột nhiên bộc phát, trong chớp mắt tốc độ đã tăng vọt đến cực hạn. Đây chính là cái lợi của luyện thể, chỉ trong trong thời gian ngắn là có thể bộc phát!

Bóng dáng La Chinh như quỷ mị, khoảng cách mấy chục trượng mà gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt gã Ma tộc kia, cơ thể va chạm mạnh mẽ!

Gã Ma tộc kia thân là Chiến Tướng cấp năm, phản ứng không thể không nhanh, vấn đề là người Ma tộc trước giờ đều phát triển nhờ cơ thể cường hãn, không có tên loài người nào dám lấy cứng đối cứng với người Ma tộc. Đó đơn thuần chính là lấy trứng chọi đá, là tìm cái chết!

Nhìn tên loài người trước mặt lại dám đơn thân hung hăng đâm vào hắn, trên mặt tên Chiến Tướng Ma tộc lộ tia cười ác độc. Hắn thích nhất chính là đấu sức mạnh, nhưng trước giờ không hề có bất kì một tên loài người nào dám đấu sức mạnh với hắn.

“Nếu đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Ha ha!” Chiến Tướng Ma tộc quét ngang bả vai, không tránh không nhường, lao thẳng về phía La Chinh.

Tại thời điểm tiếp cận Chiến Tướng Ma tộc, La Chinh híp mắt lại, 500 chiếc vảy rồng đột nhiên bộc phát! Cương nguyên trong cơ thể cũng kích phát lần nữa, sức mạnh toàn cơ thể đạt đến cảnh giới khủng bố.

Người Ma tộc thành niên cao khoảng một trượng, cao lớn hơn rất nhiều so với loài người, dù là da thịt hay xương cốt đều vững chắc hơn nhiều, vì vậy đa số người Ma tộc đều luyện thể là chủ yếu, đây là lĩnh vực sở trường nhất của bọn chúng.

Nhưng gã Ma tộc này căn bản không ngờ cơ thể của La Chinh đã không phải là vấn đề cường hãn nữa.

Cơ thể của La Chinh là tiên khí thượng phẩm, căn bản không thể bị phá hủy!

Cộng thêm sức mạnh cuộn trào đến cực hạn của La Chinh, cú va chạm này đã tạo ra một cảnh tượng khiến người khác trố mắt đứng nhìn.

Một tiếng nổ vang lên, gã Chiến Tướng Ma tộc kia không ngờ lại bị La Chinh đập thành một đám máu! Máu tươi màu nâu giống như pháo hoa nổ tung, áo giáp, phụ kiện, quần áo trên người hắn cũng bị vỡ vụn thành từng mảnh, tiêu tán khắp nơi!

Một lớp chân nguyên hộ thể màu tím đen nhàn nhạt vẫn còn lơ lửng giữa không trung, bao quanh thân thể La Chinh. Lớp chân nguyên này không phải dùng để bảo vệ cơ thể, mà chỉ là để ngăn máu bắn tung tóe mà thôi.

Một gã Chiến Tướng Ma tộc, cứ như vậy bị La Chinh đập vỡ…

Những người Ma tộc kia ngây ngốc nhìn La Chinh. Mới vừa rồi, một thủ lĩnh của bọn họ, một Chiến Tướng Ma tộc cấp năm bị một tên loài người va chạm tới mức nổ tung?

Tại sao?

Người Ma tộc vốn ngu dốt và chậm chạp, nhất thời đều không kịp phản ứng!

La Chinh vút lên trời cao mà đứng, ngạo nghễ quan sát đám người Ma tộc, lạnh giọng nói: “Sao nào? Còn muốn giữ ta lại không?”

Lúc này không chỉ đám Ma tộc ngẩn người ra, hoặc là nói người duy nhất không ngẩn ra chính là những người bình thường mà La Chinh dẫn theo kia. Những người này không phải là võ giả, trong lòng cũng không có khái niệm đẳng cấp võ giả. Đối với bọn họ, La Chinh có giết chết một gã Ma tộc, giết chết một đô đốc Ma tộc, giết chết một Chiến Tướng Ma tộc thì hiệu quả đều như nhau.

Trong mắt bọn họ La Chinh đã trở thành Thần, mà Thần thì không gì là không làm được.

Ngoài 20 dặm, hơn 20 con người đang ẩn náu trong rừng rậm, vị trung niên mặt đầy râu quai nón kia hít một hơi thật sâu, khắp mặt đều là vẻ không tưởng tượng nổi: “Tên nhóc này… chắc chắn là loài người chứ?”

“Phải người hay không, ngươi không biết nhìn à?” Một người khác lạnh nhạt nói.

Chàng trai tóc bạc ở một bên khác thì lại nói: “Đúng là người thật, nhưng công pháp tu luyện khác biệt rất lớn với chúng ta. Chiến Giả cấp bảy, Chiến Tướng cấp năm trực tiếp bị va vỡ vụn, hơn nữa đối phương còn là một tên Ma tộc… Người này, không lẽ chính là nhân vật xuất hiện từ đại thánh địa của Nhân tộc chúng ta?”

“Không thể nào. Nếu đại thánh địa phái người tới thì chúng ta không thể không biết. Huống hồ… Nếu người này yêu nghiệt như vậy, thánh địa sẽ để hắn một mình đi lại khắp nơi chắc? Lỡ có chết thì ai chịu trách nhiệm? Nếu bồi dưỡng người này, ném vào tháp Tội Ác thì có thể tranh đoạt lợi ích vô hạn cho Nhân tộc chúng ta! Hắn không thể chết!” Một người nữa nhanh chóng phân tích.

“Đúng. Bằng mọi giá phải giữ được hắn!” Trong ánh mắt chàng trai tóc bạc, ánh sáng xanh đột nhiên phóng ra.

Người trung niên mặt đầy râu quai nón móc ra một thanh đao cong, nhẹ nhàng lê nhẹ trên thân cây bên cạnh, cười hắc hắc: “Bây giờ, phải xem tình thế trước đã. E là đám người Ma tộc này căn bản không làm gì được hắn! Nếu hắn có thể giết hết những người Ma tộc này, sau đó quay đầu lại thì chuyện này được giải quyết hoàn hảo rồi!”

Ngoài Nhân tộc ra, cách mười dặm ở phía sau cây cổ thụ di động kia còn có ba người dựa vào thân cây to lớn.

Nếu La Chinh nhìn thấy dung mạo của bọn họ thì rất nhanh liền có thể phát hiện, đặc điểm của ba người họ giống hệt với kiếm linh Yêu Dạ!

Tai nhọn, thân hình gần như hoàn mỹ, hai chân dài miên man, giống như một chủng tộc được thần linh tỉ mỉ sáng tạo, bọn họ chính là Yêu Dạ tộc.

Một cô gái người Yêu Dạ tộc trong đó đeo một cây cung bằng xương khổng lồ, nàng ta vốn cao gần tám thước, mà cây cung của nàng còn dài hơn cả người, sau lưng thì đeo một bao đựng tên lớn, bên trong dĩ nhiên là đựng năm mũi tên bằng xương.

“Tên loài người đó rất đặc biệt.” Cô gái của Yêu Dạ tộc nhàn nhạt nói.

“Đặc biệt cũng không liên quan tới chúng ta. Chỉ cần hắn không bước vào lãnh thổ của chúng ta là được.” Một người đàn ông khác của Yêu Dạ tộc trả lời.

“Ừm, ta hiểu.” Cô gái của Yêu Dạ tộc gật đầu, sau đó nàng ta quay người, leo lên cây giống như một con báo, cơ thể cao gầy mà nhẹ nhàng đã nhảy lên rất cao trên cây.

Sau một lúc lâu, những người Ma tộc kia mới khôi phục tinh thần.

Biểu cảm ngây người của bọn chúng bắt đầu thay đổi không ngừng, những sắc thái phẫn nộ, bi thương, kinh ngạc… thay nhau xuất hiện trên khuôn mặt. Có điều, cuối cùng biểu cảm cố định trên khuôn mặt chúng là nhục nhã. Đúng vậy, vô cùng nhục nhã.

Người Ma tộc mạnh mẽ thiện chiến, hung hãn không sợ chết, trong mắt của họ, chết trên chiến trường là một phần vinh quang, nhưng… bị một tên loài người yếu ớt trực tiếp va chạm chết, đây không thể tính là vinh quang gì cả! Đây chính là nhục nhã!

La Chinh rốt cuộc làm thế nào? Bọn chúng nghĩ mãi không ra nên sẽ không nghĩ nữa, lúc này bọn chúng chỉ muốn nghiền nát La Chinh!

Vẻ mặt của phần lớn Chiến Giả Ma tộc và Chiến Tướng Ma tộc vì tức giận mà nhăn nhó, thi nhau bổ về phía La Chinh!

“Nghiền nát tên loài người đó, nghiền thành bụi!”

“Ta muốn dùng mũi đao lột da của hắn, ăn thịt của hắn!”

“Vặn nát hắn rồi chôn xuống đất!”

Những người Ma tộc đó vừa gào thét vừa xông vào La Chinh.

Biểu cảm trên mặt La Chinh vô cùng lạnh nhạt. Tàn sát loài người có lẽ còn khiến La Chinh thấy có chút gắng nặng trong lòng, nhưng tàn sát những tộc khác này, cho dù bọn chúng có trí tuệ nhưng trong lòng La Chinh cũng không khác giết gà là mấy!

“Cho ta thấy đường chết của các ngươi đi.” Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện lên trên khuôn mặt La Chinh, sau khi trải qua gian khổ, tim của chàng thiếu niên này đã ngày càng trầm lặng mà ác nghiệt.