Bách Luyện Thành Thần

Chương 550: Tạo thế chân vạc

Trên mảnh đại lục hỗn loạn này, người của Yêu Dạ tộc cũng không nhiều, thậm chí là ít nhất trong số tất cả các tộc!

Trong bất cứ Đại Thế Giới nào thì Yêu Dạ tộc cũng là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, từ2phút đầu tiên sau khi sinh ra, người Yêu Dạ tộc đã có thực lực ở Tiên Thiên Cảnh rồi. Chủng tộc này, cho dù ở Thượng Giới cũng là bá chủ một phương.

Ông trời rất công bằng, cũng bởi vì mỗi người Yêu Dạ5tộc đều mạnh mẽ, nên cho dù là thực lực hay thiên phú, thậm chí là dung mạo trên thân thể thì gần như đều đạt đến trạng thái hoàn mỹ.

Nhưng bọn họ lại có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là khả năng6sinh sản kém. Số lượng trong quần tộc rất khó để tăng lên, nếu không với thực lực của Yêu Dạ tộc e rằng đã sớm thống trị cả mảnh đại lục hỗn loạn này rồi.

Yêu Dạ tộc là một chủng tộc vô cùng kiêu5ngạo, cũng không đặc biệt thích giết chóc, vậy nên khi La Chinh dẫn một đám con người xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ, bọn họ cũng chỉ đưa ra cảnh cáo trước, rồi để La Chinh rời khỏi khu vực của bọn3họ mà thôi.

Cũng chính vì kiêu ngạo, thế nên rất ít người trong Yêu Dạ tộc sẽ kề vai chiến đấu với sinh linh của chủng tộc khác, đây cũng là lý do vì sao lúc ba người Yêu Dạ tộc kia nhìn thấy kiếm linh của La Chinh lại giật mình như thế!

“Để ta nhìn rõ lại lần nữa.” Thiếu nữ Yêu Dạ tộc nắm ngang cây cung bằng xương, trong mắt loé ra tia sáng màu xanh nhạt, con ngươi gần như chuyển sang màu bầu trời. Sau khi ánh mắt của nàng tập trung vào người kiếm linh của La Chinh thì vẻ mặt bỗng nhiên nhanh chóng thay đổi!

“Vương!”

Thiếu nữ Yêu Dạ tộc thốt ra một từ, bất ngờ xoay người nhảy xuống từ trên ngọn cây, bóng dáng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lướt trên cành cây, sau đó quỳ một gối về phía trước.

“Vương?”

Trên mặt hai người Yêu Dạ tộc còn lại khi nghe thấy lời thiếu nữ Yêu Dạ tộc nói thì đều toát ra vẻ nghi hoặc. Bọn họ cũng dùng phương pháp tương tự để ngưng tụ tầm mắt của mình, nhìn chăm chú vào người kiếm linh của La Chinh, sau đó vẻ mặt kinh hoảng, rồi cũng quỳ một chân xuống đất giống như cô gái kia, trên mặt đầy vẻ thành kính.

Sau khi hành lễ, ba vị người Yêu Dạ tộc mới từ từ đứng dậy, một trong số đó hỏi: “Phỉ Nhi, vì sao Vương lại xuất hiện bên cạnh thiếu niên Nhân tộc kia?”

“Không rõ lắm.” Cô gái Yêu Dạ tộc tên Phỉ Nhi nghi hoặc lắc đầu: “Vương chưa từng ghé qua đây. Trên người tên này giấu một bí mật rất lớn, lúc nãy không nên ngăn cản hắn!”

“Thiếu niên kia không phải đối thủ của Chiến Tôn Ma tộc, cứu hắn đi. Ta đi thông báo cho Mai đại nhân.” Một người Yêu Dạ tộc khác nói.

“Ừ.” Phỉ Nhi vừa mới gật đầu đã bắn ngay về phía trước giống như giẫm trên một cơn gió, tựa như một chú báo linh hoạt, sau đó liên tục giẫm lên những cành cây trong rừng rậm, thân hình thon dài nhảy lên một cái, cây cung bằng xương trong tay đã đổi hướng, mà mũi tên xương sau lưng không biết đã lên dây từ lúc nào!

Đối mặt với Chiến Tôn Ma tộc, La Chinh lui về phía sau, đồng thời để kiếm linh Yêu Dạ đón đầu đi lên!

Thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế kia chém ra một nhát, vung trên không trung tạo thành một bóng đen khổng lồ, đánh về phía đầu Chiến Tôn Ma tộc.

“Người Yêu Dạ tộc? Ha ha!” Chiến Tôn Ma tộc cười lạnh một tiếng, một đôi tay khổng lồ màu đỏ thẫm bất ngờ vỗ, vậy mà lại kẹp cứng thanh cự kiếm màu đen kia giữa hai tay, sau đó gã dùng sức vặn một cái, muốn hất bay kiếm linh Yêu Dạ đi.

Nhưng mà Kiếm Vũ của Yêu Dạ lại vô cùng quỷ dị, trong lúc bị hất tung, nàng trở tay vung một cái, cơ thể dẻo dai uốn thành một độ cong không thể tin nổi, sau đó bắn lên. Lúc này dựa vào sự bền bỉ của cơ thể cũng đoạt lại được cự kiếm, thuận tiện chém về phía Chiến Tôn Ma tộc từ hướng khác.

“Keng!”

Đáng tiếc, cho dù Kiếm Vũ của Yêu Dạ có hoàn mỹ đi nữa thì cũng không hoàn toàn chống lại được sức mạnh nghiền ép. Gã Chiến Tôn Ma tộc này quá mạnh, lúc kiếm thứ hai của Yêu Dạ chém qua lần nữa, bóng Chiến Tôn Ma tộc nhoáng lên một cái, sau đó lại nện một quyền lên trên cự kiếm, thế kiếm vốn sắc bén lại bị sức mạnh thô bạo này ảnh hưởng mà rung động liên tục.

Cũng chính vì thế, Yêu Dạ để lộ sơ hở, không cách nào ngăn được những đòn tiến công tiếp theo của Chiến Tôn Ma tộc.

Thấy vậy, La Chinh động lòng, muốn triệu hồi Yêu Dạ quay về. Nàng thân là kiếm linh của mình, vậy nên cũng có thể bị thương, mà nếu kiếm linh bị thương thì cần một khoảng thời gian rất dài để dưỡng lại, đây là chuyện mà La Chinh không muốn thấy chút nào.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, vào giờ phút này lại có một mũi tên xương sắc bén mang theo tiếng rít bén nhọn từ xa bay vụt về phía Chiến Tôn Ma tộc.

Trên thân mũi tên xương kia lóe ra phù văn huyền ảo, mà phần đuôi còn mang theo một chuỗi ánh sáng trắng dài phía sau.

Uy thế của mũi tên này, vượt xa mũi tên bắn về phía La Chinh trước đây.

Dù sao thì mũi tên trước cũng chỉ là để cảnh cáo La Chinh, còn mũi tên này thì lại vì công kích Chiến Tôn Ma tộc.

Đối mặt với mũi tên xương kia, gã Chiến Tôn Ma tộc này cười lạnh một tiếng, đưa tay ra nắm chặt lấy nó, sau đó lại nghe một tiếng “bùm”. Mũi tên xương trực tiếp bị Chiến Tôn Ma tộc bóp nát, sau đó lại nghe thấy tiếng cười lạnh của gã: “Ha ha, Yêu Dạ tộc kiêu ngạo, kết minh với con người nhu nhược từ lúc nào thế hả?”

“Yêu Dạ tộc? Hóa ra trên mảnh đại lục hỗn loạn này cũng có Yêu Dạ tộc!” Chân mày La Chinh lập tức giật khẽ.

Lúc thông qua Sát Lục Kiếm Sơn La Chinh đã gặp được thanh kiếm quỷ dị này, cũng bất ngờ lấy được kiếm linh Yêu Dạ, đồng thời lại biết được từ miệng Thanh Long rằng Yêu Dạ tộc là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng trên mảnh đại lục hỗn loạn này lại có Yêu Dạ tộc!

Sau khi lời Chiến Tôn Ma Tộc vang lên, bóng dáng hai người Yêu Dạ tộc trong rừng rậm cũng từ từ hiện ra, đứng đầu chính là cô gái tên Phỉ Nhi.

Nàng đi chậm rãi từ trong rừng ra, bước chân khéo léo như chứa một nhịp điệu đặc biệt nào đó, đồng thời cũng cất lên giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Con người này rất đặc biệt, nên có thể được Yêu Dạ tộc chúng ta che chở.”

“Hai Chiến Tướng của Yêu Dạ tộc muốn ta để người lại, có phải các ngươi đang nằm mơ không?” Chiến Tôn Ma tộc cười lạnh nói.

Yêu Dạ tộc có thể nhìn ra điểm đặc biệt trên người La Chinh thì sao Chiến Tôn Ma tộc lại không nhìn ra được?

Lông mày La Chinh đã nhíu lại.

Cho dù Yêu Dạ tộc không biểu hiện quá nhiều địch ý với mình, nhưng tất nhiên hắn cũng không muốn rơi vào tay bất kỳ chủng tộc nào. Huống chi những người này chưa chắc đã có thực lực để giữ hắn lại.

Không ngờ tình hình trên đại lục này lại phức tạp như thế…

Vào giờ phút này, có hơn hai mươi bóng người bay từ trong rừng rậm cách đó không xa, bắn thẳng đến phía bên này của La Chinh.

“Ha ha. Người này là đồng bào của Nhân tộc chúng ta! Không có liên quan gì tới Yêu Dạ tộc và Ma tộc các ngươi mà nhỉ?” Một giọng nói thẳng thắn, hào phóng lập tức truyền đến, người nói chuyện là một vị trung niên để râu quai nón.

Những con người khác đều tự rút vũ khí, nhanh chóng tới gần.

“Loài người.” Ánh mắt La Chinh lóe lên một cái, trên mặt toát ra nụ cười.

Những người này không giống với những người mà La Chinh dẫn theo, bọn họ là võ giả hàng thật giá thật!

Chỉ cần có võ giả loài người tồn tại thì có thể chắc chắn rằng thế lực lớn của Nhân tộc cũng tồn tại ở nơi đây. Đối với La Chinh mà nói, đây nhất định là một tin tức tốt.

Có điều, dù những người trước mắt này nhiều, nhưng thực lực của bọn họ cũng chưa đủ để nhắc tới. Dựa theo sự phân chia thực lực ở đại lục hỗn loạn này, có lẽ bọn bọ đều được gọi là Chiến Tướng.

Chiến Giả, Chiến Tướng, Chiến Tôn…

Loài người có hơn hai mươi Chiến Tướng, còn Yêu Dạ tộc chỉ có hai, về phần Ma tộc lại chỉ có một gã Chiến Tôn mà thôi. Tình huống vẫn vô cùng phiền toái như trước.

“Đám loài người nhát như chuột, không phải các ngươi vẫn luôn co đầu rụt cổ à? Cuối cùng cũng dám thò đầu ra rồi sao?” Hình như Chiến Tôn Ma tộc hoàn toàn không coi hai mươi Chiến Tướng con người này ra gì, dường như gã còn kiêng kị hai Chiến Tướng của Yêu Dạ tộc nhiều hơn!

“Không phải bây giờ chúng ta đã tới rồi sao?” Chàng trai tóc bạc trong đám Nhân tộc thản nhiên nói.

Mặc dù khu vực này rơi vào thế chân vạc, nhưng có điều Ma tộc là người mạnh nhất. Mặc dù Yêu Dạ tộc không có ý mở rộng lãnh thổ, nhưng người Ma tộc cũng không dám tùy tiện chọc vào, chỉ có con người là yếu nhất, vì vậy vẫn luôn thủ vững bên trong thành lũy!

Vốn lúc đầu cả đám loài người này cũng suy nghĩ rất lâu, nghĩ xem có nên ra tay trợ giúp La Chinh hay không, bởi dù sao nếu bọn họ làm vậy thì sẽ mạo hiểm rất lớn, một khi chọc giận Ma tộc, rất có thể sẽ đánh vỡ sự cân bằng tế nhị bây giờ.

Nhưng sau khi báo tin tức này lên, bọn họ nhanh chóng nhận được câu trả lời từ bên trên, phải cứu thằng nhóc loài người kia, vì vậy lần này Nhân tộc ra hết tinh anh, chọn hơn hai mươi người. Thế nhưng không ngờ rằng bên Ma tộc lại có một gã Chiến Tôn đến, vì vậy tình huống mới trở nên vô cùng phiền toái như bây giờ.

“Các ngươi, đi theo đám bọn họ.” La Chinh bị kẹp ở giữa, bỗng nhiên lại nói với những người bình thường kia.

Những người bình thường này hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt, bọn họ chỉ biết nghe theo lời La Chinh nói. Nếu như La Chinh đã dặn dò như thế, vậy thì mấy trăm người kia cũng bắt đầu từ từ di chuyển về phía đội con người đang đứng.

Đối với La Chinh mà nói, bọn họ là trói buộc. Nếu như không phải bọn họ làm trễ thời gian vài ngày, thì có lẽ La Chinh đã sớm chạy đến chỗ nào đó xa nghìn dặm ngoài kia rồi.

Mà ánh mắt gã Chiến Tôn Ma tộc kia cũng chỉ nhìn chằm chằm vào La Chinh. Đối với gã mà nói, đám người thường tay trói gà không chặt kia cũng giống đám gia súc, như dê bò mà thôi, không có giá trị quá lớn. Mấu chốt là phải giữ La Chinh lại.