Bách Luyện Thành Thần

Chương 553: Nguyền rủa

Giờ phút này, cả người La Chinh đã điều tiết đến cực hạn, kéo giãn khoảng cách với ba gã Chiến Tôn Ma tộc kia, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào chúng.

Nhưng điều khiến La Chinh thấy kỳ quái là, ba gã Chiến Tôn Ma tộc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi bất ngờ!

“Sao lại là nơi đây!” Một2gã Chiến Tôn Ma tộc trong đó kỳ quái kêu lên.

“Phiền phức rồi…” Một gã Chiến Tôn Ma tộc khác lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Ba gã Chiến Tôn Ma tộc mạnh mẽ hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh, nhưng không có gã nào xông lên cả.

Cả người căng thẳng, trên mặt kẻ đang chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể liều chết5đánh cược một lần như La Chinh cũng tràn đầy nghi hoặc, trong lòng lại càng đầy nghi vấn, vì sao bọn chúng không ra tay nhỉ?

Đúng vào lúc này, hào quang màu trắng sáng rực lại loé lên trong truyền tống trận, sau đó cô gái Phỉ Nhi của Yêu Dạ tộc cũng bước ra. Sau khi đôi mắt linh động kia của nàng quét ngang một6vòng, thì cất bước ưu nhã đi ngang qua người ba gã Chiến Tôn Ma tộc, từ từ đi về phía La Chinh, giống như hoàn toàn không thèm đặt Chiến Tôn Ma tộc vào mắt…

Thấy vậy, La Chinh lại càng nghi ngờ hơn.

Cô gái Yêu Dạ tộc này cũng chỉ là một Chiến Tướng mà thôi, không ngờ lại thản nhiên trước mặt Chiến Tôn Ma tộc5như thế?

Cô nàng đi chậm rãi, dạo bước đến trước mặt La Chinh, mỉm cười nhìn đôi mắt đang hoang mang của La Chinh: “Ngươi đang thắc mắc vì sao bọn chúng không dám ra tay đúng không?”

La Chinh gật đầu.

Phỉ Nhi vươn năm ngón tay ra, ra dấu một cái, “Nơi này là trung tâm của đại lục Hải Thần, là mảnh đất nguyền rủa chúng sinh.3Nếu ra tay ở chỗ này, cũng sẽ bị nguyền rủa đến chết! Vì vậy…” Cô gái bỗng nhiên xoay người, mang theo chút ý cười nhìn chằm chằm vào ba gã Chiến Tôn Ma tộc: “Vì vậy bọn chúng mới không dám ra tay!”

“Mảnh đất nguyền rủa?” Lông mày La Chinh hơi nhếch lên.

“Đúng.” Phỉ Nhi cười nói: “Không thể ra tay trong mảnh đất nguyền rủa, hơn nữa nếu cường giả trên Chiến Tôn bước vào mảnh đất nguyền rủa này, thì cũng sẽ gặp phải Chú Sát!” “Cường giả trên Chiến Tôn?” La Chinh hít một hơi.

Chiến Tôn cũng tương đương với cường giả Hư Kiếp Cảnh, mà cường giả trên Chiến Tôn có lẽ là tương đương với cường giả Sinh Tử Cảnh! Cường giả Sinh Tử Cảnh vậy mà cũng bị Chú Sát. Lời nguyền ở chỗ này còn kinh khủng hơn những gì La Chinh tưởng tượng rất nhiều.

“Ừ.” Phỉ Nhi gật đầu: “Thật ra truyền tống trận kia chỉ là cái bẫy, là dùng để gạt cường giả Chiến Thánh tiến vào mảnh đất nguyền rủa, lợi dụng sức mạnh lời nguyền để giết Chiến Thánh… Đáng tiếc, bọn chúng chỉ là ba gã Chiến Tôn mà thôi, nếu không bây giờ đã bị Chú Sát rồi.”

Trên mặt La Chinh tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Mảnh đại lục hỗn loạn này, hoặc là nói mảnh đại lục Hải Thần trong miệng nàng, nơi nào cũng đầy chuyện kỳ lạ.

La Chinh cũng không phải người của đại lục Hải Thần, tất nhiên không biết rõ lịch sử nơi đây.

Từ sau khi đại lục Hải Thần sinh ra mảnh đất nguyền rủa này, thì tất cả những chủng tộc lớn trong đó đều xây dựng vô số những truyền tống trận ở khắp nơi, hơn nữa còn để lại những dấu vết đặc biệt trên truyền tống trận, mục đích cũng là vì muốn gài bẫy những cường giả cấp bậc “Chiến Thánh”!

Lúc đầu, tất cả những chủng tộc lớn đều có không ít Chiến Thánh vô tình bị truyền tống đến mảnh đất nguyền rủa, bị lời nguyền giết chết tươi.

Sau này, lại có một quy luật bất thành văn cho cường giả Chiến Thánh trên đại lục Hải Thần, không được đến gần truyền tống trận! Lỡ như bước vào sai một truyền tống trận thôi, chẳng khác nào vận mệnh phải chịu chết cả, vậy thì cũng quá oan uổng…

Ba gã Ma tộc kia cũng chỉ là Chiến Tôn mà thôi, nếu như tu vi của bọn chúng ở cấp bậc Chiến Thánh, cũng sẽ tuyệt đối không dám đi vào truyền tống trận theo La Chinh đâu.

Lúc trước La Chinh vẫn thấy kỳ quái, vì sao lại xuất hiện truyền tống trận ở nơi núi non hoang vu này. Bây giờ nghe cô gái Yêu Dạ tộc giải thích, hắn mới hiểu được, thì ra những truyền tống trận này là dùng để chôn giết “Chiến Thánh”!

“Thằng nhóc kia, lần này coi như ngươi may mắn, đừng tưởng rằng tiến vào mảnh đất nguyền rủa là an toàn, nếu như ngươi dám đến tháp Tội Ác, cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm!” Một gã Chiến Tôn Ma tộc cười lạnh nói.

“Chúng ta đi.” Một gã Chiến Tôn Ma tộc khác lạnh lùng liếc nhìn La Chinh.

Sau đó ba gã Chiến Tôn Ma tộc quay lại truyền tống trận, sau khi bày đá chân nguyên xong, ba bóng người từ từ biến mất trong hào quang màu trắng sáng rực.

“Tháp Tội Ác!”

Mục đích La Chinh đến đại lục Hải Thần này chính là tháp Tội Ác, chẳng lẽ tháp Tội Ác ở trong mảnh đất nguyền rủa này.

Cô gái Yêu Dạ tộc mỉm cười: “Thế nào? Hoá ra ngươi biết tháp Tội Ác à?”

Thật ra Phỉ Nhi thật sự rất tò mò về thân phận của La Chinh, hình như cái gì hắn cũng không biết, đến quy định của mảnh đất nguyền rủa cũng không rõ, có điều không ngờ hắn lại biết đến tháp Tội Ác…

“Đúng, tháp Tội Ác ở đâu?” La Chinh nghiêm mặt hỏi.

“Ta có thể dẫn ngươi đi, có điều ngươi phải nói rõ trước, kiếm linh của ngươi là thế nào vậy?” Phỉ Nhi hỏi.

Quả nhiên…

La Chinh vốn đã có suy đoán, người Yêu Dạ tộc chú ý đến mình, hơn phân nửa là vì chuyện kiếm linh Yêu Dạ, xem ra suy đoán của hắn không sai chút nào.

“Ngươi nói nàng à?” La Chinh mỉm cười, một đường ánh sáng màu đỏ loé lên, kiếm linh Yêu Dạ đã xuất hiện trước mặt La Chinh.

Nhưng điều khiến La Chinh không ngờ đến là, hắn vừa mới triệu hoán kiếm linh Yêu Dạ ra, thì cô gái Yêu Dạ tộc này đã bất ngờ quỳ một chân xuống đất, nhẹ giọng nói: “Bái kiến Vương.”

“Vương…” Nhìn thấy hành động của thiếu nữ Yêu Dạ tộc này, La Chinh lập tức trợn tròn mắt.

“Đúng. Nàng là Vương của Yêu Dạ tộc ta, vì sao kiếm linh của ngươi lại giống Vương chúng ta như đúc vậy?”Phỉ Nhi hỏi.

Chuyện này nên giải thích thế nào đây?

Kiếm linh Yêu Dạ này là do La Chinh vô tình lấy được trong Sát Lục Kiếm Sơn, bản thân hắn cũng không cách nào loại bỏ được. Còn vì sao sau khi hấp thụ, kiếm linh được tạo ra lại biến thành người Yêu Dạ tộc, thì đến Thanh Long cũng không giải thích được vấn đề quỷ dị này.

Bây giờ lại càng kỳ quái hơn, đụng phải người Yêu Dạ tộc, vậy mà nàng còn nói với mình rằng kiếm linh của hắn là Vương của Yêu Dạ tộc.

“Ta cũng không có cách nào để giải thích với ngươi được. Sau khi kiếm linh của ta hoá hình thì tự nhiên đã biến thành dáng vẻ như vậy rồi.” La Chinh chỉ có thể trả lời như vậy thôi.

Vẻ mặt Phỉ Nhi tràn đầy sự nghi hoặc.

Trên Thượng Giới, Yêu Dạ tộc là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, trên đại lục Hải Thần cũng có một toà thánh địa, hơn nữa còn là thánh địa hàng đầu trong tất cả các chủng tộc lớn ở đại lục Hải Thần. Trong thánh địa, Phỉ Nhi từng thấy bức tượng của Vương. Cho dù là Thượng Giới, hay là trong Yêu Dạ tộc ở những Đại Thế Giới khác đều có ba bức tượng.

Ba bức tượng này chia ra tương ứng với ba vị Vương của Yêu Dạ tộc.

Bức tượng thứ nhất là Vĩnh Dạ Vương.

Bức tượng thứ hai thì gọi là Vạn Yêu Vương.

Còn bức tượng thứ ba thì có tên là Sát Lục Vương, kiếm linh của La Chinh giống Sát Lục Vương như đúc!

Thật ra điều khiến gần như tất cả Yêu Dạ tộc phải bối rối chính là vì ba bức tượng vốn loé ra thánh quang trong thánh địa, nhưng bức tượng của Sát Lục Vương lại tối đi không phát sáng nữa!

Vì vậy khi Phỉ Nhi nhìn thấy kiếm linh bên cạnh La Chinh, mới thấy kỳ quái như thế.

Hình như con người trước mắt này cũng không biết rõ tình hình, Phỉ Nhi cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ, nàng phải chờ Mai đại nhân đến đây đã rồi mới có thể giải được vấn đề này.

“Được rồi, ta đã trả lời vấn đề của ngươi, bây giờ ngươi phải nói cho ta chuyện về tháp Tội Ác.” La Chinh bỗng nhiên nói.

Phỉ Nhi gật đầu, có điều cũng không trả lời vấn đề của La Chinh ngay lập tức, mà lại cười nói: “Ngươi tên gì?”

“Ta là La Chinh, ngươi thì sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

“Phỉ Nhi.” Phỉ Nhi mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về một hướng, duỗi ngón tay thon dài chỉ về phía trước nói: “Tháp Tội Ác, ở ngay phía trước, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!”

Đoạn đường đi này Phỉ Nhi giảng giải giúp La Chinh đại khái hiểu rõ tình huống trên đại lục Hải Thần này.

Hoá ra cùng xuất hiện với mảnh đất nguyền rủa này chính là tháp Tội Ác!

Toà tháp Tội Ác khổng lồ kia nằm ngay giữa mảnh đất nguyền rủa, mà trên khắp đại lục Hải Thần này có đến mười ba chủng tộc lớn, hơn ba mươi chủng tộc nhỏ!

Nhân tộc thuộc một trong mười ba chủng tộc lớn, thành lập thánh địa của mình ở đầu Bắc của đại lục Hải Thần, đó cũng là thánh địa Tử Tâm.

Có điều trong mười ba chủng tộc lớn, thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc gần như xếp ở mấy mấy vị trí cuối cùng!

Từ miệng của gã Chiến Tôn Ma tộc kia mà La Chinh biết được, trong đại lục Hải Thần thì dường như Nhân tộc rất yếu ớt, bây giờ nghe Phỉ Nhi cũng nói như thế, hình như còn yếu hơn những gì La Chinh tưởng tượng rất nhiều.

Phải biết rằng cho dù là Trung Vực hay Đông Vực, hoặc là trong tứ đại Thần Quốc, con người chính là cường giả tuyệt đối, chủng tộc khác gần như không có không gian sinh tồn của chính mình. Thế nhưng trên mảnh đại lục này, con người không phải là chủ đạo, tất nhiên La Chinh sẽ cảm thấy kỳ quái.

Rất nhanh La Chinh đã rõ, vì sao lại xuất hiện tình huống thế này rồi.

Bởi vì cường giả của đại lục Hải Thần, đều đi ra từ tháp Tội Ác!

Trong tháp Tội Ác có những tài nguyên tu luyện vượt qua những gì La Chinh tưởng tượng, vì vậy đây gần như đã trở thành khu vực tranh chấp của tất cả những chủng tộc lớn. Nhưng cường giả cấp bậc Chiến Thánh lại không thể nào tiến vào tháp Tội Ác được, vì vậy chuyện quan trọng nhất mỗi năm của tất cả những chủng tộc lớn, chính là đưa tộc nhân vào tháp Tội Ác tu luyện, hơn nữa còn tranh giành tài nguyên bên trong!

“Muốn rõ những chuyện khác hơn nữa thì sau khi ngươi tiến vào tháp Tội Ác rồi sẽ hiểu.” Phỉ Nhi mỉm cười. Dù sao mục tiêu của nàng là dính chặt lấy La Chinh, đợi đến khi Mai đại nhân đến, những tin tức này cũng không còn gì là bí mật nữa, nên tất nhiên nàng sẽ vui vẻ nói với La Chinh.

Bởi vì không thể bay, nên hai người chỉ có thể đi bộ lên từ trên mặt đất, lấy tốc độ của võ giả thì cho dù là chạy trên mặt đất cũng rất nhanh, vì vậy chỉ sau mấy canh giờ, cuối cùng La Chinh cũng thấy được một toà tháp khổng lồ.

“Ừ, đó chính là tháp Tội Ác!” Phỉ Nhi chỉ vào một thứ khổng lồ cách đó không xa mà nói.

Tháp Tội Ác, hoá ra là bị đảo ngược…