Bách Luyện Thành Thần

Chương 555: Tòa tháp quỷ dị

Dường như vẻ mặt nghi hoặc của La Chinh hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phỉ Nhi, nàng mỉm cười, giải thích: “Tháp Tội Ác là một toà tháp rất kỳ lạ, giống như nó có sinh mạng vậy, có thể hấp thu hết tất cả mọi thứ bên trong.”

“Hấp thu hết tất cả?” Sắc mặt La Chinh càng thêm nghi hoặc.

“Đùng vậy, cho dù là máu tươi, hay là2những thứ khác, chỉ cần là thứ không có sự sống đều bị toà tháp này hấp thu cả, nếu một món vũ khí bị ném xuống đất quá lâu thì cũng bị hấp thu.” Phỉ Nhi giải thích.

“Đến vũ khí cũng có thể hấp thu?” La Chinh kinh ngạc nói.

Phỉ Nhi gật đầu, “Những thứ không có sự sống, sau một thời gian ngắn để yên ở đó sẽ bị5hấp thu hết, còn nếu là sinh linh đã chết nhưng không có người xử lý, qua một khoảng thời gian cũng bị toà tháp này hấp thu.”

Còn chưa kịp cảm thán thì trên sàn đấu kia đã ngưng kết ra một tia sáng màu trắng, bắn vào Minh bài trước ngực gã Ma tộc kia.

Mặc dù La Chinh không rõ rốt cuộc tia sáng ấy là gì, nhưng La Chinh6lại có thể cảm nhận được năng lượng cực kỳ tinh khiết ẩn chứa trong đó, dường như nó có sức hấp dẫn rất lớn đối với bản thân, hắn có một loại bản năng muốn đi cướp đoạt năng lượng đó, hơn nữa còn muốn luyện hoá nó.

“Kia là gì vậy?” La Chinh hỏi.

“Phần thưởng, là phần thưởng của tháp Tội Ác, bọn ta gọi nó là ánh sáng tạo5hoá. Đánh bại đối thủ trên sàn đấu là có thể nhận được một chút ánh sáng tạo hoá làm phần thưởng. Đối thủ càng mạnh thì ánh sáng tạo hoá lấy được càng nhiều.” Phỉ Nhi thản nhiên nói: “Tuy suy đoán này chưa được chứng thực, nhưng những sinh linh trên đại lục Hải Thần đều truyền tai nhau rằng, những thứ bị tháp Tội Ác lặng lẽ hấp3thu thật ra tất cả đều được chuyển thành ánh sáng tạo hoá, dùng để thưởng cho người thắng.”

“Ánh sáng tạo hoá!”

Không phải La Chinh chưa từng gặp ánh sáng tạo hoá, trong Thăng Long Đài, La Chinh từng đạt được rất nhiều ánh sáng tạo hoá, bởi vì ánh sáng tạo hoá mà Thăng Long Đài tích trữ rất nhiều năm đã bị La Chinh hấp thu, nên sau đó tu vi của hắn đã nhanh chóng tăng lên!

Có điều ánh sáng tạo hoá trước mắt, hình như hơi khác với ánh sáng tạo hóa trong Thăng Long Đài. Những ánh sáng tạo hoá kia không đi thẳng vào thân thể, mà tiến vào trong Minh bài.

Có lẽ Thanh Long cũng phát hiện ra vấn đề nên cười ha ha trong đầu La Chinh: “Đúng vậy, thật ra ánh sáng tạo hoá này và ánh sáng tạo hoá của tộc Chân Long ta đúng là có hiệu quả kỳ diệu như nhau. Ánh sáng tạo hoá trong Thăng Long Đài có thể trực tiếp tăng tu vi, còn trong tháp Tội Ác… cứ tạm coi như một loại ánh sáng tạo hoá, chỉ là có lẽ còn cần phải luyện hoá thêm.”

“Thì ra là thế…”

Đến tận giờ, La Chinh mới hiểu vì sao sinh linh trên đại lục Hải Thần lại coi trọng tháp Tội Ác như thế.

Tu luyện trong Thăng Long Đài, tốc độ tăng tu vi đúng là không hề chậm chút nào, nhưng ánh sáng tạo hoá trong Thăng Long Đài cần tích luỹ trong thời gian rất dài, giống như La Chinh là người đầu tiên tiến vào Thăng Long Đài nên gần như hấp thu hết ánh sáng tạo hoá trong đó luôn, vậy nên lượng ánh sáng tạo hoá mà người tiến vào sau có được sẽ ít hơn rất nhiều.

Trong tháp Tội Ác này, chỉ cần đánh bại đối thủ là có thể liên tục đạt được ánh sáng tạo hoá, có hiệu quả tăng tu vi nhanh chóng!

Chỉ cần khống chế tháp Tội Ác này, thì chẳng khác nào chủng tộc mình đã có một thánh địa tu luyện siêu cấp cả…

Có điều số chủng tộc trong đại lục Hải Thần nhiều như mây, còn thêm cả mảnh đất nguyền rủa, cường giả trên đại lục này hoàn toàn không thể tiến vào tháp Tội Ác, vì vậy cho đến bây giờ vẫn không có chủng tộc nào khống chế được tháp Tội Ác hoàn toàn, cho nên đại lục này vẫn luôn rơi vào trạng thái hỗn loạn!

Cũng bởi vì sự tồn tại của tháp Tội Ác, nên trong mỗi chủng tộc đều xuất hiện từng lớp từng lớp thiên tài, thế nên đến giờ vẫn chưa có chủng tộc nào trên đại lục Hải Thần có thể thống nhất thiên hạ được.

La Chinh còn đang phân tích vấn đề trong đó, thì đúng vào lúc này, gã Chiến Giả Ma tộc tên “Anh Nã” trên sàn đấu lạnh lùng quét mắt một vòng, cũng gào thét một vòng: “Hôm nay Anh Nã vẫn muốn khiêu chiến, kẻ nào dám lên!”

“Hôm nay Anh Nã đã thắng sáu trận liên tiếp rồi!”

“Đi lên chính là chết, người nào mà dám lên chứ!”

“Đám quái vật kia đều đang bế quan mất rồi, có lẽ không ai dám lên khiêu chiến nữa đâu.”

Đúng vào lúc này, ánh mắt Anh Nã bỗng nhiên chuyển xuống dưới đấu trường, nhìn thẳng vào La Chinh: “Chiến Giả loài người? Ha ha! Không phải sau khi con người đạt tới cấp Chiến Tướng rồi mới dám tiến vào tháp Tội Ác à? Từ lúc nào mà Chiến Giả Nhân tộc dám tiến vào tháp Tội Ác rồi hả?”

Anh Nã vừa nói như vậy, ánh mắt tất cả các sinh linh đều tập trung trên người La Chinh.

Ở đại lục Hải Thần, địa vị của Nhân tộc không hề cao, thực lực cũng coi như khá yếu, thánh địa Tử Tâm lừng lẫy nổi danh cũng là dựa vào vài thiên tài quái vật năm đó khổ sở lắm mới gánh vác được, bây giờ lại càng đến mức không ra ngô ra khoai gì cả.

Một khi mấy lão quái vật kia ngã xuống, e rằng địa vị của thánh địa Tử Tâm cũng tràn ngập nguy cơ.

Tháp Tội Ác ở đại lục Hải Thần gần như là khu vực giao tranh, hằng năm Nhân tộc cũng sẽ đưa không ít thiên tài tiến vào tu luyện trong tháp Tội Ác, có điều bình thường sau khi tu luyện đến Chiến Tướng rồi mới tiến vào, còn Chiến Giả Nhân tộc thì cực kỳ hiếm thấy trong tháp Tội Ác.

Chiến Giả Ma tộc? Ánh mắt La Chinh loé lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Hôm nay hắn không định ra tay, mới vào tháp Tội Ác, hắn muốn biết rõ tình hình nơi này thế nào rồi sau đó mới nói, chẳng qua không ngờ rằng mình vừa đến đã bị để mắt tới.

“Có gan lên đây không? Chiến Giả nhân loại!” Anh Nã rít gào: “Để ta xé cổ ngươi xuống!”

“Gã Ma tộc kia để mắt tới ngươi rồi.” Phỉ Nhi nhắc nhở, trên mặt vẫn treo ý cười thong dong như cũ. Nhiệm vụ của nàng chính là tiếp cận La Chinh, đợi đến khi Mai đại nhân đến, giải được bí mật về kiếm linh của La Chinh là xong. Lúc trước La Chinh đã bị ba gã Chiến Tôn Ma tộc truy sát hơn một nghìn dặm, cho dù đổi lại là nàng cũng không làm được vậy, vì thế dù La Chinh có bước lên sàn đấu thì nàng cũng không lo lắng lắm.

“Đã vậy…” La Chinh bỗng hoạt động cổ tay, sau đó sải rộng bước chân, đi lên sàn đấu.

“Thằng nhóc Nhân tộc kia dám lên kìa!”

“Ha ha ha! Không phải mấy kẻ Nhân tộc đều nhát gan hết cả sao? Để ta nhớ lại xem, đã bao nhiêu năm chưa từng thấy Chiến Giả Nhân tộc bước lên sàn đấu rồi?”

“Anh Nã, xé cổ hắn đi, ăn hắn, thịt của Nhân tộc đều rất ngon!”

Tất cả sinh linh đều cho rằng đây là một trận đấu chênh lệch rất lớn về thực lực, vì vậy bọn họ hy vọng Anh Nã có thể hành hạ La Chinh đến chết!

Thật ra bầu không khí trong tháp Tội Ác từ trước đến nay đều như thế, bắt đầu từ phút đầu tiên sau khi xuất hiện, giết chóc và tử vong chính là quy luật chính của nơi này.

“Ngươi dám bước lên sàn đấu khiến ta thấy vô cùng bất ngờ.” Anh Nã liếm đầu lưỡi: “Xem ra trong Nhân tộc không chỉ sinh ra kẻ nhát gan, mà còn sinh ra thứ ngu như heo! Ha ha ha ha!”

Loại khiêu khích cấp bậc này không có chút ý nghĩa nào đối với La Chinh, vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nhìn Chiến Giả Ma tộc trước mắt, giống như đang nhìn người chết vậy.

Anh Nã không thích nhất là ánh mắt này, này giống như một người ngồi lâu bên trên, hạ mắt xuống nhìn mình vậy. Hắn không rõ vì sao La Chinh lại có loại khí thế này!

Nếu như không thích, thì phải xé nát ra, đây là tiêu chuẩn làm việc của Anh Nã!

“Đi chết đi, thằng nhóc loài người kia. Dùng tiếng kêu rên để nói ra sự thống khổ của ngươi!” Anh Nã gào lên một tiếng, cương nguyên trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát, hắn giống như một con thú to lớn thời hoang cổ, phóng tới La Chinh.

“Cũng không phải tất cả Nhân tộc đều là người nhát gan…” La Chinh thản nhiên nói, đối mặt với Anh Nã đang lao tới, La Chinh chỉ vươn một ngón tay.

Trong nháy mắt Anh Nã phóng tới chỗ mình, tay La Chinh khẽ động, mười ngón tay kia bỗng nhiên chạm vào đầu Anh Nã.

“Đùng!”

Dáng người La Chinh hơi nghiêng, tránh được thân thể khổng lồ của Anh Nã, toàn bộ quá trình hắn chỉ di chuyển đúng một bước.

Mọi người chỉ thấy, trong nháy mắt, đầu Anh Nã đã hoá thành một vũng máu, cơ thể không đầu kia bắn ra xa vài bước, sau đó bịch một tiếng nằm trên mặt đất.

Người xem trên đài vốn vô cùng ầm ĩ, nhưng giờ phút này lại yên tĩnh lạ thường.

Thật ra, ngày nào trong tháp Tội Ác cũng diễn ra loại giết chóc tanh máu này, những trận đấu chênh lệch thực lực vẫn thường xuyên xảy ra.

Thứ khiến những sinh linh này khiếp sợ không phải là thủ đoạn mà La Chinh dùng để hành hạ Anh Nã đến chết, mà vì La Chinh là một con người.

Trong nhân loại cũng có không ít thiên tài, nếu không cũng không thể được xếp vào trong mười ba chủng tộc lớn.

Nhưng chuyện Chiến Giả nhân loại yếu ớt thế nào, gần như đã có tiếng! Vì vậy người thánh địa Tử Tâm đưa vào tháp Tội Ác hầu như đều từ cấp Chiến Tướng trở lên, còn nếu đưa Chiến Giả Nhân tộc vào thì cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi.

Nhưng vừa rồi, tên Chiến Giả cấp bảy của Nhân tộc này lại dùng một đầu ngón tay để giết Chiến Giả Ma tộc!

Điều này làm tất cả sinh linh đều thấy vô cùng kinh ngạc!

Sau khi hiện trường yên tĩnh một lúc lâu thì các sinh linh lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Máu tươi của Chiến Giả Ma tộc thấm từng chút vào trong đài cao, bỗng nhiên một tia sáng trắng xuất hiện, bắn vào Minh bài của La Chinh.

Tấm Minh bài kim loại vốn bình thường này, sau khi được rót ánh sáng tạo hoá vào thì có cảm giác nặng hẳn đi.

“Thiên Miểu Tiên Nhân nói không sai, tháp Tội Ác đúng là một nơi tốt để nhanh chóng tăng thực lực. Có điều… muốn đi xuống nơi sâu nhất của tháp Tội Ác thì có lẽ không phải chuyện dễ dàng gì.” Đang đứng trên sàn đấu La Chinh thầm nghĩ.

Ngay lúc La Chinh tính bước xuống khỏi sàn đấu thì lại có một bóng người cường tráng đi lên: “Thằng nhóc kia, mới thắng một trận mà đã muốn chạy rồi à?”