Bách Luyện Thành Thần

Chương 569: Thích khách

Trên mặt La Chinh toát lên vẻ nghi hoặc.

Kiến trúc trong tháp Tội Ác vô cùng đặc biệt, nghe nói chỉ cần đặt thứ gì ở bên trong quá lâu thì2dần dần sẽ biến mất, bị tháp Tội Ác nuốt chửng.

Dù là linh khí hay tiên khí, ngay cả thánh khí cũng không thể tránh khỏi.

Tòa tháp thật lớn này cứ5giống như một con quái thú vậy, ngoài vật sống ra thì tất cả đồ vật không có sự sống đều bị nó nuốt cả.

Những mật thất tu luyện này và6tất cả công trình khác trong tháp, bao gồm cả đấu trường, đều không phải là do sinh linh trong đại lục Hải Thần tạo ra mà vốn dĩ đã tồn5tại như vậy.

Đã trải qua nhiều năm mà vẫn không hề hư hao chút nào, dường như mọi thứ bên trong đều không bị phá hủy.

Cho nên trong mật thất tu3luyện trước mắt không hề bày bất kỳ đồ vật gì, xung quanh đều là khoảng không trống rỗng. Thế nhưng sau khi La Chinh tiến vào trong đó thì lại có cảm giác. trong mật thất này có tồn tại một thứ đồ vật mà mình không nhìn thấy!

Hắn hơi cau mày, sau đó đóng cửa mật thất lại, tìm một nơi lẳng lặng ngồi xuống.

Chẳng qua La Chinh vẫn duy trì lòng cảnh giác như trước.

Luồng khí tức đặc biệt kia vẫn luôn tồn tại trong mật thất này!

La Chinh càng không xác định được vị trí của nó, thì trong lòng càng cảnh giác hơn. Nếu với linh hồn Chiến Hồn Cảnh của hắn mà không thể xác định được vị trí, thì thủ đoạn của cái thứ đang ẩn nấp kia cường đại đến mức nào không biết?

Phỉ Nhi cũng đã nói với hắn, ở trong tháp Tội Ác không phải sẽ được an toàn tuyệt đối. Tuy mười bốn chủng tộc lớn liên thủ lại để tạo ra quy tắc, nghiêm cấm ra tay trong khu vực an toàn, nếu không thì sẽ bị tất cả các chủng tộc đuổi giết. Thế nhưng trên thực tế, các kiểu ám sát chưa từng chấm dứt.

Hiện tại La Chinh khá nổi bật, hơn nữa con gây thù kết oán với Ma tộc, khó lòng đảm bảo rằng Ma tộc sẽ không ra tay với hắn.

Ngay trong lúc La Chinh đang ra sức đoán già đoán non, ánh mắt của hắn liếc qua khắp ngóc ngách của mật thất: “Kẻ nào nấp ở đó?” Chẳng qua thoáng nhìn một cái, ánh mắt La Chinh đã nhanh chóng rời đi.

Giờ đây hắn có thể chắc chắn rằng trong mật thất này có sinh linh nào đó đang ẩn nấp. Nhưng khí tức của sinh linh này cứ như có như không, khiến La Chinh khó mà tập trung được.

Không sao cả! Mặc kệ ngươi là ai, chung quy lại thì đều là ra tay với ta! Hai mắt La Chinh hơi nheo lại, cơ bắp toàn thân vẫn luôn căng lên, nhưng cả người lại trông như đang thả lỏng mà ngồi xuống.

Đương nhiên La Chinh vẫn vô cùng cảnh giác, gã thích khách Dạ tộc kia cũng âm thầm kinh hãi.

Dạ tộc không thiếu thích khách, bởi vì bọn họ là kẻ ẩn nấp trời sinh, trời sinh đã am hiểu việc giấu khí tức của mình.

Hơn nữa trong Dạ tộc, có một loại công pháp tu luyện đặc biệt, thậm chí còn có thể thay đổi việc khúc xạ của ánh sáng, làm cho tầm mắt đối phương bị lệch đi, không thể dùng hai mắt để phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.

Nhiệm vụ ám sát lúc này đây cũng là một thử thách rất lớn với gã.

Đối với thích khách Dạ tộc mà nói, nhiệm vụ nguy hiểm nhất chính là ám sát trong tháp Tội Ác.

Bởi vì quy tắc hạn chế trong tháp Tội Ác, thế nên dù ám sát thành công thì gã cũng sẽ bị các chủng tộc khác liên kết lại đuổi giết. Cho nên gã thân là thích khách, đồng thời cũng bị gọi là tử sĩ! Nếu thất bại thì chết, mà thành công thì khả năng chết cũng rất lớn. Sau khi ám sát mục tiêu rồi toàn thân thoát ra khỏi tháp Tội Ác, chuyện này vô cùng khó khăn.

Cho nên tiếp nhận nhiệm vụ này tương đương với việc, gã đã trở thành người chết dở rồi.

Nhưng điều khiến gã thích khách Dạ tộc này thấy lạ chính là, tên nhóc Nhân tộc dường như cảm nhận được sự tồn tại của gã!

Gã thích khách Dạ tộc này chính là một Chiến Tướng cấp tám, nếu lấy thực lực tác chiến chính diện mà nói thì rất có thể còn không phải đối thủ của Chiến Tướng cấp bốn Yêu Dạ tộc. Chỉ là gã đã từng ám sát Chiến Tôn của chủng tộc khác ở ngoài mảnh đất nguyền rủa!

Mà tên nhóc trước mặt này mới chỉ là một Chiến Giả cấp tám mà thôi, làm sao có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình chứ?

Thế nhưng hắn vừa mới nhìn mình thì đã lướt đi, chứng tỏ không phát hiện ra vị trí của mình!

Biết rõ có mình ở đây mà lại không rời khỏi mật thất, chờ đến lúc ta ra tay mới định phản kích ư?

Trên mặt thích khách Dạ tộc toát ra một nụ cười lạnh.

Tên nhóc này, dường như khá tự tin vào thực lực của bản thân.

Đáng tiếc, dù có tự tin thì cũng không đủ, bị mình ám sát thì cho dù là nhân vật cấp bậc Chiến Tôn cũng trốn không thoát, huống chi ngươi chẳng qua chỉ là một Chiến Giả, dù có là nhân vật cấp thiên tài thì cũng sẽ chết dưới đao của ta!

Thích khách Dạ tộc bắt đầu hoạt động một cách lặng lẽ dọc theo bức tường của mật thất, trong tay gã xuất hiện một lưỡi đao xương màu trắng.

Giờ khắc này, bên ngoài thân thể gã lóe ra một tầng lân quang lờ mờ. Lân quang kia không ngừng thay đổi màu sắc, tầng lân quang này giúp thân hình gã có thể hoàn toàn ẩn nấp, dù có đến gần quan sát thì cũng không thể thấy được sự tồn tại của gã.

Thích khách Dạ tộc bước từng bước tới gần mà dường như La Chinh không hề phát hiện ra, hắn vẫn khoanh chân ngồi đó, hai mắt khép hờ, không hề biết nguy hiểm đang ập tới.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo lại gần, cách nhau chỉ vỏn vẹn có một bước.

Cho tới bây giờ, ở khoảng cách này, gã chưa bao giờ sẩy tay.

Trong nháy mắt, La Chinh giống như trở thành người đã chết.

“Quán Nhật!”

Đao xương trong tay gã chợt bùng nổ ngay trong nháy mắt này. Thích khách chính là như thế!

Trong nháy mắt ám sát thì cần phải vứt bỏ hết tất cả. Vào giờ khắc này, trong mắt thích khách Dạ tộc chỉ có một mục tiêu, đó chính là trái tim La Chinh.

Một nhát này, gã có thể trực tiếp xuyên qua trái tim tên nhóc kia.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã chợt cứng lại.

Tên nhóc trước mắt không hề phản kích, cũng không tránh đao xương của gã, vậy mà đao xương lại không thể đâm vào phía sau lưng hắn.

Sao thế được? Thân thể tên nhóc này được đúc từ sắt thép ư?

Cho dù là dùng sắt thép để tạo ra thân thể thì đao xương của gã vẫn sẽ xuyên qua được như thường!

Thanh đao xương này của gã được tạo ra bằng bí pháp của Dạ tộc. Xương cốt được dùng để tạo ra đao xương được lấy từ chính xương ống chân của người Dạ tộc đã chết, sau khi sử dụng thêm bí pháp thì sẽ có tâm ý tương thông với người sử dụng, giống như hai tay hai chân của người ấy vậy. Thế nên gã có thể cảm nhận được sau khi đao xương của mình đâm vào làn da La Chinh, thì liền bị kẹt cứng ở đó.

Trên mặt gã lúc này là vẻ mê muội khó hiểu. Gã chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ.

La Chinh chậm rãi quay đầu lại, trên mặt là một nụ cười thản nhiên: “Phương pháp ẩn nấp của ngươi quả thật rất mạnh, có thể hoàn toàn ẩn thân trong mật thất trống rỗng này khiến ta không thể tìm ra được. Chỉ đáng tiếc…”

“Lui!”

Không đợi La Chinh nói hết, trên người thích khách Dạ tộc đã nổi lên một luồng lân quang, biến mất trước mặt La Chinh một cách không trọn vẹn.

“Đi không nổi đâu!”

Tay La Chinh nhanh như chớp, vươn ra hóa chưởng thành quyền rồi đuổi giết sát nút.

Vừa rồi La Chinh đúng là không thể truy đuổi theo bóng dáng của thích khách này, cho nên mới ngồi tại chỗ, chờ đợi đối phương ra tay trước.

Sau khi thân thể La Chinh trở thành thể tiên khí, sức chống đỡ tăng lên tới mức chưa từng có, các loại vũ khí thông thường căn bản không thể đánh bại phòng ngự của thân thể hắn!

Thích khách dám ra tay trong tháp Tội Ác, nhất định là tử sĩ đánh đổi tính mạng.

Cường giả Chiến Tôn thì có ai muốn trở thành tử sĩ? Cho nên La Chinh kết luận, thực lực gã thích khách này sẽ không vượt quá Chiến Tôn. Cho dù thủ đoạn ẩn nấp của gã có cường đại thì cũng không thể đánh bại phòng ngự thân thể của La Chinh, chỉ là phí công vô ích mà thôi. Vậy nên La Chinh mới có thể bình tĩnh tự nhiên chờ gã phát động tiến công trước.

“Ầm!”

Ở thời điểm quan trọng, thân thủ gã thích khách này cũng khá nhanh nhẹn, thế mà một quyền của La Chinh lại như tia chớp đập thẳng lên vai gã.

Tuy đánh trượt, nhưng quyền này cũng đủ khiến xương bả vai của gã thích khách kia dập nát.

Dưới một quyền của La Chinh, gã thích khách Dạ tộc lăn thẳng ra, nằm rạp trên vách tường. Hắn phun một ngụm máu tươi lên thanh đao xương trong tay, toàn bộ thanh đao bắt đầu nhiễm một màu đỏ tươi yêu diễm. Còn hai mắt gã thích khách Dạ tộc đỏ bừng, giống như một con bò cạp ẩn núp trên vách tường vậy!

Mặc dù gã là một tử sĩ, nhưng gã sẽ không ngồi chờ chết khi nguy cơ đang ở ngay trước mắt. Một đòn vừa rồi không giết được La Chinh, tình thế của gã cũng đã rơi vào trạng thái bất lợi cực độ. Hiện giờ mà muốn lật ngược tình thế thì chỉ có thể lấy mạng ra đọ thôi!

“Là Ma tộc phái ngươi tới?” La Chinh thản nhiên hỏi.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?” Thích khách Dạ tộc lạnh giọng nói.

“Hắc hắc, ta không có hứng biết!” Tiếng La Chinh vừa dứt, bóng dáng liền lóe lên, chợt nghe thấy hai tiếng nổ “bang bang” truyền đến!

Thích khách Dạ tộc trên vách tường nhanh chóng tránh né, khi gã vừa dừng lại, trên vách tường đã có thêm dấu nắm đấm ấn lõm xuống. Chẳng qua, vết lõm ấy cũng nhanh chóng biến mất…

Đây là chỗ thần kỳ của tháp Tội Ác, dù đã bị hư hỏng thì cũng sẽ mau chóng tự chữa trị, giống như nó không phải một tòa tháp, mà là một con người vậy.

Cũng bởi vì đây là tháp Tội Ác, chứ nếu là nơi khác thì có lẽ dưới hai quyền này của La Chinh đã sụp đổ luôn rồi.

Thích khách Dạ tộc điên cuồng di chuyển trên vách tường mật thất, không ngừng vòng quanh La chinh, mà La Chinh thì chuyển động thân thể theo thích khách Dạ tộc đó, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên như trước.