Bách Luyện Thành Thần

Chương 607: Xem nhẹ

Cuối cùng ánh mắt mọi người đều dồn về phía La Chinh.

Sắc mặt La Chinh vẫn không hề gợn sóng, hình như đang suy nghĩ cân nhắc.

Nhìn vẻ mặt của La Chinh, Mạnh Thiên và mấy gã Chiến Tôn Ma tộc đều đang cố2gắng kìm nén tính tình, chờ hắn nói chuyện.

Trong đám Chiến Tôn này có vài gã đã mấy chục tuổi, thậm chí còn có trên trăm năm tuổi, vậy mà lúc này lại mắt to trừng mắt nhỏ, chờ một tên còn chưa đủ5hai mươi tuổi nói chuyện, đúng là một chuyện cực kỳ quái dị.

Tính tình Ma tộc vốn đã nóng nảy, cuối cùng sau lưng Mạnh Thiên có một gã Chiến Tôn cấp cao không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: “Thằng nhóc kia, suy6nghĩ kỹ chưa? Năm chỗ ngồi là đã cho Nhân tộc các ngươi đủ thể diện rồi!”

Gã Chiến Tôn cấp cao này tên là Ma Kỳ, chính là một trong mười đại Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc, xếp hạng thứ tư trong5128 chỗ ngồi, thực lực và địa vị gần bằng với Mạnh Thiên.

La Chinh thản nhiên nhìn thoáng qua gã Chiến Tôn cấp cao kia, vẫn trầm tư bình tĩnh như trước, thậm chí khoé miệng còn hiện ra một chút ý cười trào3phúng.

“Đừng có thấy chúng ta cho thể diện rồi lại không cần, đến lúc đó đừng nói là năm chỗ ngồi, cho dù là một chỗ ngồi chúng ta cũng phải cân nhắc cho kỹ!” Nhìn thấy ý cười này của La Chinh, mồi lửa trong lòng Ma Kỳ bỗng chốc bị đốt cháy lên.

Người Ma tộc dễ tức giận, đây gần như là tính tình trời sinh của bọn chúng.

Thấy tình hình không ổn, trên mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lập tức hiện lên vẻ lo lắng. Rốt cuộc La Chinh đang suy nghĩ chuyện gì thế?

Có điều giờ phút này bọn họ lại không tiện nói chuyện. Nếu đã là đàm phán thì không nên để đối phương nhìn ra bên này không hề tự tin, mở miệng cũng tương đương với việc rơi vào bẫy mất rồi.

Cuối cùng Triệu Phần Cầm vẫn không nhịn nổi, dùng chân nguyên truyền âm lặng lẽ nói với La Chinh: “La Chinh, hay là cứ đồng ý với bọn chúng đi. Năm chỗ ngồi, chúng ta đã rất thoả mãn rồi!”

Chân nguyên truyền âm của Triệu Phần Cầm truyền vào tai La Chinh, La Chinh lại giả vờ như không nghe thấy gì.

“Nhóc con…” Cuối cùng Ma Kỳ cũng không nhịn được, bất ngờ ngồi dậy từ trên ghế.

Đúng vào lúc này, La Chinh lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên nói: “Chung sống hoà bình?”

Lập tức La Chinh lại cười nhạo một tiếng, lạnh giọng nói: “Lúc ta tiến vào tầng thứ nhất, các ngươi đã không muốn chung sống hoà bình với ta rồi. Lúc ta tiến vào tầng thứ hai, các ngươi vẫn không hề có ý định chung sống hoà bình với ta. Đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, thẳng đến lúc ta tiến vào tầng thứ mười, bước ra từ bia thiên phú, các ngươi vẫn không hề có ý muốn chung sống hoà bình với ta! Mãi đến khi các ngươi đưa hai tên Chiến Thánh ra, lại bị ta lợi dụng Chú Sát trong mảnh đất nguyền rủa để giết chết, thì bây giờ các ngươi lại đến nói muốn chung sống hoà bình với ta?”

Nghe lời La Chinh nói, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lập tức nóng nảy. Xem ra bọn họ đều đã đoán sai rồi. Vốn dĩ Triệu Phần Cầm cho rằng La Chinh muốn cò kè mặc cả, giành lấy càng nhiều lợi ích hơn cho Nhân tộc.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, hình như La Chinh không có ý định này. Vậy thì hắn muốn làm gì?

Trên mặt Lăng Yên lộ ra một nét kinh ngạc, ánh mắt bắt đầu lóe lên dữ đội. Xem ra khẩu vị của thằng nhóc này còn lớn hơn những gì ta nghĩ! Cũng đúng, hắn là người mà ngô Vương phụ thuộc, tầm nhìn phải xa rộng thế nào chứ? Hắn hoàn toàn không thèm nhìn đến một toà tháp Tội Ác nho nhỏ, thậm chí là đại lục Hải Thần bao la này cũng không đủ để hắn phát huy quyền cước.

Võ đài tương lai của chàng trai Nhân tộc này nhất định là khắp cả thiên hạ!

Nếu như đứng nhìn ở góc độ này, Lăng Yên cũng thản nhiên.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Mạnh Thiên đều treo nét vui vẻ. Gã đã cố gắng hết sức để nhìn qua trông mình có vẻ thân thiện hơn một chút. Nhưng khi La Chinh nói xong, sắc mặt gã cũng dần dần u ám đi: “Ngươi đã không muốn chung sống hoà bình, vậy thì ngươi muốn thế nào?”

Khoé miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Ma tộc nhường tất cả chỗ ngồi lại rồi cút khỏi tháp Tội Ác!”

Những lời này vừa nói ra, hô hấp của đám người Triệu Phần Cầm gần như đều ngừng lại, mà thân thể Lăng Yên lại hơi cúi thấp xuống một chút, đề phòng đám Chiến Tôn Ma tộc này ra tay. Không chỉ Lăng Yên, trên mặt mấy vị Chiến Tôn Yêu Dạ tộc khác cũng đều toát ra vẻ đề phòng. Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ cũng đầy kinh hoàng.

Mấy lời tên La Chinh này nói, đúng là chỉ sợ không khiến người ta tức chết mà. Người ta đã mang theo thành ý đến để hòa giải, vậy mà ngươi lại bảo tất cả Ma tộc cút ra khỏi tháp Tội Ác? Điều này sao có thể?

Mạnh Thiên vẫn ngồi vững vàng trên cái ghế rộng rãi như trước, tuy sắc mặt có hơi u ám, nhưng lại nhìn không ra vẻ phẫn nộ.

Trái lại, mấy gã Chiến Tôn cấp cao Ma tộc sau lưng Mạnh Thiên đã nhịn không được, đặc biệt là nhân vật số hai trong Ma tộc – Ma Kỳ, vẻ mặt đã vô cùng phẫn nộ rồi. Khí thế hùng hổ của gã không bị đè nén mà bạo phát ra, có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Ngoài Ma Kỳ ra, ngực mấy gã Chiến Tôn cấp cao khác cũng phập phồng không yên, cứ nhìn chằm chằm vào La Chinh giống như muốn nuốt chửng hắn vậy.

Mắt thấy mấy gã Chiến Tôn cấp cao sau lưng Mạnh Thiên sắp ra tay, Mạnh Thiên lại vung tay lên, ngăn cản ý định của bọn chúng, sau đó giọng nói buồn bực của gã vang lên: “Bảo chúng ta từ bỏ tháp Tội Ác? Điều này là không có khả năng. Yêu cầu này của ngươi hơi quá đáng rồi. Đổi điều kiện khác đi.”

“Hơi quá đáng?” La Chinh cười lạnh nói: “Các ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ lại không quá đáng sao? Nếu không phải ta có thực lực này, e rằng đã chết hơn trăm lần rồi. Ta không giết chết hết đám các ngươi, chỉ bảo các ngươi rời khỏi tháp Tội Ác là may rồi đấy. Yêu cầu này không tính là quá đáng chút nào!”

Ánh mắt Mạnh Thiên càng phức tạp hơn. La Chinh dám nói như thế thì chắc là vốn liếng của Ma tộc chưa đủ, hoặc La Chinh chính là thằng ngu. Vế sau rõ ràng là không thể nào, xem ra La Chinh cảm thấy mình có thể nuốt trôi được Ma tộc? Thằng nhóc này, quyết đoán thật đấy!

“Nhiều năm như vậy, Song Ma thánh địa chúng ta chưa từng sợ hãi chủng tộc nào, Chiến Tôn cấp cao đi ra từ tháp Tội Ác không biết nhiều bao nhiêu, chưa từng từ bỏ tháp Tội Ác dù chỉ một giây. Yêu cầu này của ngươi, thứ cho ta không làm được. Ta vẫn phải một câu nói kia, đổi điều kiện khác đi?” Đến lúc này rồi Mạnh Thiên cũng phục với sự kiên nhẫn của mình!

“Thừa lời nói nhiều với thằng nhóc này làm gì? Ta đã nói rồi, giết hắn đi là xong chuyện!”

Ma Kỳ sau lưng Mạnh Thiên cũng không nhịn được nữa, bóng người cao lớn nhoáng lên, tu vi của Chiến Tôn cấp cao bộc phát ra giống như một cơn sóng thần cao trên trăm trượng, cuốn về phía La Chinh.

Bóng người Ma Kỳ khẽ động, Lăng Yên cũng lập tức triển khai. Trên người nàng xuất hiện một tầng lưới chằng chịt, chắn trước mặt La Chinh.

“Đàm phán không thành?”

Trong lòng những người khác đồng thời hiện lên ý nghĩ này, cùng lúc đó cũng chuẩn bị ra tay.

Trong miệng Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đắng chát. Bọn họ cũng không biết nên nói gì cho phải nữa đây. Vừa rồi Triệu Phần Cầm suýt chút nữa đã vội muốn chết, thế nhưng La Chinh hoàn toàn không nghe lời bọn họ, nhất định muốn ép Ma tộc vào ngõ cụt! Con thỏ cáu lên còn cắn người ấy chứ, Ma tộc làm sao mà đồng ý với yêu cầu của La Chinh cho được?

Chỉ có Mạnh Thiên và La Chinh vẫn ngồi yên như trước, hai mắt nhìn nhau, giống như hoàn toàn không thấy Ma Kỳ và Lăng Yên đã ra tay.

Lúc Ma Kỳ vọt tới được một nửa, còn chưa tiếp cận được tầng lưới mà Lăng Yên dệt ra thì đã bị một luồng lực lượng vô hình chặn đứng lại!

Ma Kỳ điên cuồng gầm thét: “Thằng nhóc Nhân tộc kia, lúc bị chém thành trăm vạn mảnh, ngươi sẽ biết thế nào là hối hận!”

Gã vẫn điên cuồng giãy giụa, giống như muốn tránh khỏi sự trói buộc của luồng lực lượng vô hình kia. Thế nhưng cho dù gã giãy giụa thế nào đi nữa thì cũng chỉ phí công. Trông gã cứ giống một con côn trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, càng giãy giụa thì lực lượng vô hình kia lại càng trói buộc hắn nhiều hơn.

Đến cả Chiến Thánh còn không giãy ra được thì một Chiến Tôn cấp cao như Ma Kỳ làm sao mà giãy được?

Thậm chí ánh mắt La Chinh còn không thèm liếc nhìn Ma Kỳ, chỉ thản nhiên nói: “Giết!”

“Bụp!”

Luồng lực lượng vô hình kia lập tức xé nát thân thể Ma Kỳ ra, máu nâu bắn tung toé trên nền đất trong đại sảnh, dáng chết của Ma Kỳ vô cùng thê thảm.

Cảnh này khiến tất cả các Chiến Tôn cấp cao đang ngồi đây đều phải hít một hơi!

Không chỉ đám Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc bên kia, mà trên mặt Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc và Nhân tộc cũng toát ra vẻ kiêng kị.

Trình độ khống chế tháp Tội Ác của La Chinh đã vượt xa khỏi dự đoán của mọi người rồi!

Thực lực của Ma Kỳ xếp thứ tư trong 128 người nắm giữ chỗ ngồi, đứng ngay sau Lăng Yên của Yêu Dạ tộc, Mạnh Thiên của Ma tộc và một vị Chiến Tôn cấp cao khác.

Nếu như La Chinh có thể mượn sức mạnh của tháp Tội Ác nhẹ nhàng giết chết Ma Kỳ, vậy thì La Chinh cũng có năng lực giết chết bất kỳ kẻ nào trong tháp Tội Ác!

Cho dù là Lăng Yên, Mạnh Thiên thì cũng không phải là đối thủ của hắn…

Cường giả sẽ không tự đưa mình vào nguy hiểm. Tuy nói Lăng Yên tin rằng La Chinh sẽ không ra tay với mình, nhưng mà trên mặt vẫn toát ra vẻ kiêng kị như trước.

Về phần Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc của Nhân tộc, vào lúc này đầu bọn họ đã hoàn toàn rối loạn rồi, không biết phải hình dung tâm trạng giờ phút này thế nào nữa.