Bách Luyện Thành Thần

Chương 623: Mục tiêu

Nhìn thấy cái lưỡi to này cuốn về phía bản thân, sắc mặt La Chinh thay đổi nhanh!

Chẳng lẽ con cóc khổng lồ này biết rõ ta nhìn thấy nó?

Lúc này đã không còn thời gian để La Chinh suy nghĩ quá nhiều!

Những người khác tránh được cái lưỡi này, nhưng mà hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống!

Bây giờ La Chinh2chính là nhân vật quan trọng nhất trong tháp Tội Ác, những người khác có thể chết, nhưng La Chinh thì tuyệt đối không thể gặp nguy hiểm gì.

Tuy Triệu Phần Cầm rất không muốn chọc giận con Mãng Cổ Cự Thiềm kia, nhưng lúc này bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

“La Chinh, mau lui lại!”

Hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc gần như ra tay cùng một lúc!

Hai người bọn5họ phối hợp vô cùng ăn ý, sức mạnh hai người hợp lực lại, có thể đối đầu với Chiến Thánh sơ cấp!

Từ trong tay Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc chia ra hai luồng kiếm mang, chúng xoay quanh cùng một chỗ, đan xen vào nhau rồi bắn xuyên qua đầu lưỡi khổng lồ kia!

Mặc dù tốc độ của đầu lưỡi khổng lồ này rất nhanh, có điều thể tích cũng vô cùng lớn,6mục tiêu lớn như thế, tiến công của hai người có thể nói là tất trúng.

Nhưng mà tuy rằng hai luồng kiếm mang đan xen kia có thể so với công kích của cường giả cấp Chiến Thánh, thế nhưng đánh vào trên cái lưỡi cực to kia lại không có chút phản ứng nào, đòn công kích kia giống như chỉ giúp cái lưỡi này gãi ngứa thôi, hoàn toàn không ngăn cản được một5chút nào!

“Thôi xong!”

Thấy vậy, trong lòng đám người Triệu Phần Cầm trầm xuống, cho dù số mệnh La Chinh tốt cũng vô ích, loại hình huống hẳn phải chết này không ai có thể cứu được hắn!

Đây chính là động Huyền Minh, bên dưới mảnh đất bị nguyền rủa, hoàn toàn không có khả năng có một cường giả Thần Hải Cảnh nhảy ra đây đúng không? Huống hồ cho dù có cường giả Thần Hải3Cảnh đến thì sao? Theo đánh giá của Triệu Phần Cầm, cho dù là Tư Đồ Hạo Thiên đích thân tới đây, cũng vẫn không phải đối thủ của con cóc này.

Đối mặt với cái lưỡi to sắp đến gần, trong đầu La Chinh cũng đang chuyển động nhanh chóng, dịch nhờn trên đầu lưỡi này đến thánh khí cũng có thể hoà tan, thì nhất định bản thân cũng không thể nào ngăn cản được! Mà cho dù thể chất đặc biệt của hắn có thể ngăn cản được một lát đi nữa, thì khi vào bụng con Mãng Cổ Cự Thiềm kia cũng phải chết thôi.

Huân đang trôi lơ lửng bên người La Chinh, sắc mặt trầm xuống, trường thương trong tay đâm xuyên ra, chấn động vô hình lập tức bắn về phía cái lưỡi khổng lồ kia!

Mà cùng lúc đó, Vân Lạc cách đó không xa cũng ra tay, nàng đưa tay chỉ một cái, một luồng chỉ mang cũng bắn về phía đầu lưỡi kia!

“Phụt phụt!”

Không ngờ đòn tấn công của hai cô gái lại có hiệu quả, đặc biệt là Huân, sau khi đâm một phát này ra, trường thương trong tay Huân lại bay múa một hồi, luồng lực lượng vô hình kia liên tục cắn phá bên trong đầu lưỡi khổng lồ, mà mặt bên đầu lưỡi lại bị vạch ra vô số vết cắt thật sâu!

Diện tích những vết cắt này lớn cỡ một người!

Nhưng mặc dù những vết cắt này không nhỏ, thế nhưng đối với cái lưỡi khổng lồ như thế, thì vẫn chỉ là miệng vết thương nho nhỏ mà thôi, không cách nào ngăn cản được đầu lưỡi này phóng tới chỗ La Chinh!

“Lui!”

Đương nhiên không có khả năng La Chinh lại ngồi chờ chết, trong nháy mắt nhìn thấy cái lưỡi khổng lồ kia lao tới chỗ mình, hắn đã nhanh chóng lùi về phía sau.

Chẳng qua hắn biết rõ, con Mãng Cổ Cự Thiềm này đã bò ra khỏi cái ao đen kịt kia rồi, nếu như mình lui về phía sau, tất nhiên nó cũng sẽ tiến lên theo…

Làm sao để phản kích đây?

“Sao Rơi Đất Động!”

La Chinh vừa ra tay, chính là một quyền mạnh nhất của hắn, đến lúc này rồi còn giữ lại át chủ bài thì chính là muốn chết!

“Bùm!”

Một quyền này La Chinh đánh ra một luồng vòng xoáy ngôi sao, đánh lõm cái lưỡi khổng lồ vô cùng tanh hôi kia xuống, đáng tiếc tác dụng không lớn, tựa như công kích của Huân, tuy rằng có thể tạo thành thương tổn cho cái lưỡi to này, thế nhưng đầu lưỡi khổng lồ như thế, nếu muốn phá đi hoàn toàn thì khó đến mức nào?

Đây xem như là lần đầu tiên “Sao Chiến Thể” của La Chinh mất đi hiệu lực, một là vì thời gian La Chinh tu luyện Sao Chiến Thể còn hơi ngắn, hai là vì tu vi còn quá yếu. Con Mãng Cổ Cự Thiềm này hoàn toàn không phải thứ mà người có cấp bậc như bọn họ có thể chống lại được, cũng chính vì thế, nơi đây mới bị liệt vào hàng cấm địa!

Mà vì vậy, hàng năm trong động Huyền Minh đều có hơn phân nửa người bỏ mạng, nhưng đây chẳng qua chỉ mới là tầng ngoài mà thôi, tiến vào tầng trong rồi tỷ lệ người tử vong sẽ còn cao hơn. Về phần người tiến vào khu vực trung tâm, tỷ lệ tử vong gần như là trăm phần trăm, bởi vì người tiến vào khu vực trung tâm, chưa từng có ai trở lại cả!

“Làm sao bây giờ?”

Mặc dù tốc độ La Chinh lui về sau nhanh, thậm chí hắn trực tiếp vượt qua không gian, hy vọng dùng cách này để kéo dài khoảng cách với đầu lưỡi kia, nhưng hiển nhiên tốc độ của đầu lưỡi ấy còn nhanh hơn so với mình!

“Hoả! Hắc Hoả! Thanh Long!”

Hắc Hoả kia cũng không lớn, thế nhưng có thể đốt cháy hết tất cả, bây giờ chỉ có thể thử một chút xem sao thôi…

Dưới tình huống bình thường La Chinh sẽ không sử dụng Hắc Hoả, đặc biệt là sử dụng trước mặt nhiều người như vậy, có điều bây giờ sử dụng Hắc Hoả cũng hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ mà thôi, hắn cũng không muốn thân thể của mình trực tiếp bị cái lưỡi này hoà tan mất, sau đó trở thành thứ giúp con cóc khổng lồ kia no bụng!

“Vút!”

Từ mi tâm La Chinh bỗng nhiên chui ra một nhúm lửa thật nhỏ nhưng lại rất linh động!

Ngọn lửa này vừa chui ra, đã vui vẻ bay một vòng trên không trung!

Lúc Vân Lạc nhìn thấy nhúm Hắc Hoả này, ánh mắt loé lên, lập tức cau mày giống như chìm vào trong suy nghĩ!

Mà Huân nhìn thấy màu của Hắc Hoả thì biến sắc, ánh mắt của nàng nhìn về hướng Vân Lạc theo bản năng…

Huân thân là một phần trong cơ thể La Chinh, thật ra vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình, trước đây nàng đã từng thấy Hắc Hoả này rồi, có điều Vân Lạc thì lại chưa từng nhìn thấy Hắc Hoả của La Chinh.

Hiển nhiên, Huân vô cùng không vui khi Vân Lạc phát hiện ra Hắc Hoả, chẳng qua lúc này cũng vì La Chinh đang vô cùng nguy hiểm, Huân cũng không rảnh đi xoắn xuýt chuyện này nữa.

Mọi người nhìn thấy có một ngọn lửa đen sì chui ra từ mi tâm La Chinh, ngọn lửa kia giống như có linh tính, La Chinh cũng không điều khiển, vậy mà lại bay thẳng về phía cái lưỡi khổng lồ kia.

So với cái lưỡi to lớn ấy, thì nhúm Hắc Hoả này đúng là còn nhỏ hơn cả con kiến, trong nháy mắt đã chui vào bên trong đầu lưỡi kia. Bởi vì nhúm lửa này đúng thật là quá nhỏ, trong nháy mắt chui vào, thậm chí đến cả miệng vết thương cũng không tìm ra…

Nhưng khi Hắc Hoả này chui vào trong thì lập tức, cái lưỡi to lớn vốn đang bắn về phía La Chinh, lại bất ngờ bắt đầu vặn vẹo dữ dội.

Giống như một con rắn bị chặt mất đầu, đầu lưỡi giãy giụa điên cuồng không mục đích gì, cũng may những người xung quanh đã sớm kéo giãn khoảng cách với đầu lưỡi này rồi, nếu không lỡ như không cẩn thận bị cuốn vào một cái, thì chỉ còn đường chết chứ không thể sống nổi!

“Bịch bịch bịch bịch…”

Đầu lưỡi kia liên tục đập lên mặt đất, khiến mặt đất bị đập đến mức xuất hiện một cái hố khổng lồ.

Động tĩnh lớn như thế, nhất định sẽ làm kinh động đến đám ma vật trong vòng mười dặm, có điều tất nhiên thực lực của đám ma vật ấy không bằng con Mãng Cổ Cự Thiềm này rồi, cả đám đều núp vào cho thật kỹ. Trong tầng ngoài của động Huyền Minh, con Mãng Cổ Cự Thiềm này cũng thuộc về loại hung vật đứng đầu chuỗi thức ăn!

“Rốt cuộc ngọn lửa màu đen kia là thứ gì? Sao lại khiến con Mãng Cổ Cự Thiềm này đau đớn đến như thế?”

“Không rõ lắm, quỷ mới biết thằng nhóc La Chinh này còn có bao nhiêu bí mật!”

“Mà con cóc này cũng ngốc quá, sao lại không rụt đầu lưỡi về chứ?”

“Ngươi cho rằng Mãng Cổ Cự Thiềm ngốc như người à? Hiển nhiên ngọn lửa màu đen kia vẫn còn bên trong đầu lưỡi này, tuy không rõ ngọn lửa màu đen ấy là gì, nhưng nhìn Mãng Cổ Cự Thiềm đau đớn như thế, nếu như ngọn lửa màu đen đó vẫn không chịu đi ra, nó lại cuốn đầu lưỡi trở về, không phải là muốn thiêu cháy trong miệng nó sao?”

Sau khi đầu lưỡi khổng lồ đánh lên mặt đất một lúc lâu, mọi người liền nhìn thấy đoạn đầu cái lưỡi bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa dữ dội. Một đoạn đầu lưỡi dài khoảng chừng một trượng từ đầu lưỡi, vậy mà lại bị thiêu cháy hoàn toàn rồi!

Bỗng nhiên mọi người ngửi thấy một hương vị thịt nướng xen lẫn vào!

“Vút!”

Lúc này ngọn lửa màu đen kia mới chui ra từ trong đầu lưỡi!

Mà trong nháy mắt Hắc Hoả chui ra, đầu lưỡi bị thiêu đốt, lúc này mới chọn cuốn ngược trở về, giống như là đang hốt hoảng bỏ chạy khỏi Hắc Hoả. Chiếc lưỡi dài gần hai dặm cuốn trở về, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng tối cách đó không xa.

Lúc này, hình như Hắc Hoả thiêu đốt rất vui vẻ, lượn một vòng trên không trung, thậm chí còn phát ra tiếng xì xì, sau đó trực tiếp chui vào trong mi tâm của La Chinh.

La Chinh thậm chí không thèm ngừng lại chút nào, nhìn con cóc đã rời khỏi ao nước ở đằng xa rồi nói: “Đi mau!”

Con cóc giống như một ngọn núi lớn kia, đang nằm rạp trong bóng đêm, chút khoảng cách ấy, đối với con vật khổng lồ thế này cũng chỉ là khoảng cách của một cú bật lên mà thôi, đợi đến khi con Mãng Cổ Cự Thiềm này thật sự nhào tới trước, thì không ai có thể đi được!

Mọi người nhìn theo ánh mắt của La Chinh, không còn nhìn thấy gì nữa, có điều bọn họ cũng không hỏi La Chinh, rất đơn giản, mỗi cái lưỡi của con Mãng Cổ Cự Thiềm kia thôi đã đáng sợ như thế rồi, cũng không cần nhìn thêm thứ gì đó nữa, bọn họ không thể nào là đối thủ, mà La Chinh vừa mới thiêu rụi một đoạn đầu lưỡi của con cóc kia, lúc này còn không chạy thì tính khi nào mới chạy chứ?

Về phần La Chinh nhìn thấy thứ gì, bọn họ không muốn nhìn, cũng không dám nhìn chút nào!