Bách Luyện Thành Thần

Chương 730: Trong nháy mắt giết mười vạn

Nhưng dù Thôi Tà không hiểu nguyên lý của gió Sinh Tử thì không có nghĩa là hắn không thể lợi dụng nó để giết người.

Trên thực tế, đối với Thôi Tà mà nói, thi triển gió Sinh Tử cũng rất nguy hiểm, cũng có tác dụng phụ mà bản thân hắn khó có thể xóa mờ. Nhưng vì trận chiến này, hắn chỉ có thể dốc toàn lực!

Màu sắc mảnh2vỡ trước mắt này lóe lên khiến hắn động tâm. Chỉ cần liếc mắt một cái, Thôi Tà đã khẳng định đây tuyệt đối không phải là thứ tầm thường, cũng không biết liệu thứ này có phải là “bí mật lớn” mà Vô Tâm thượng nhân đã nói hay không.

Theo Thôi Tà thấy, trên người La Chinh thật sự có rất nhiều bí mật, giết chết hắn thì có lẽ8Thôi Tà sẽ có lợi ích lớn tới mức khó có thể tưởng tượng nổi!

Ngay khi Thôi Tà tiếp tục đi về phía La Chinh, chuẩn bị lấy mảnh vỡ kia thì từ trong tường thành, một thanh kiếm vô cùng sắc bén đột nhiên bay vụt ra!

“Vèo!”

Thanh kiếm kia chứa đựng khí thế phi phàm, như thể đại diện cho cả bầu trời, đến để trừng phạt Thôi Tà!

Tốc độ6của thanh kiếm này cực kỳ nhanh, hầu như không cho người ta có thời gian để phản ứng, dù là Thôi Tà thì cũng bị lỡ mất một nhịp!

“Phập!”

Kiếm này chuẩn xác cắt vào cổ tay Thôi Tà, vững vàng chặt đứt một bàn tay hắn!

Ngay lập tức, trên tường thành có một chàng trai ôm kiếm, ngã xuống tường gạch xanh, bên người hắn còn có hai vệt máu3màu đen.

Để tích một kiếm này, gần như Hoa Thiên Mệnh đã cạn kiệt sinh mệnh.

“Đáng tiếc… thế mà lại không đâm trúng chỗ hiểm.” Hoa Thiên Mệnh ngã xuống, trước khi ngất đi hắn hối hận nghĩ vậy.

Cho dù chỉ chặt đứt được một bàn tay của Thôi Tà thì cũng đã đủ để Hoa Thiên Mệnh kiêu ngạo rồi. Dù sao thì hắn cũng mới chỉ là võ giả5Thần Đan Cảnh, vậy mà uy lực của Thiên Kiếm này có lẽ đã sánh ngang với thần võ tối cao rồi!

Trên thực tế, khắp Thiên Đạo này đều là trời xanh! Mà Thiên Kiếm Hoa Thiên Mệnh tu luyện cũng âm thầm tích tụ thế thương thiên, thuận lòng trời mà theo! Nếu con đường này suôn sẻ, có lẽ thành tựu của Hoa Thiên Mệnh trong tương lai cũng sẽ không thấp hơn La Chinh là bao.

“Một kiếm vừa rồi vậy mà lại được đánh ra từ một võ giả Thần Đan Cảnh…”

“Ừ, Hoa Thiên Mệnh của Vân Điện. Nghe nói hắn lĩnh ngộ Thiên Kiếm, có thể giết cường giả Hư Kiếp Cảnh chỉ trong giây lát. Xem ra, lời đồn không phải giả!”

“Đáng tiếc, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện có nhiều nhân vật xuất sắc như vậy nhưng có lẽ toàn bộ sẽ bị giết hết. Chặt đứt một bàn tay của Thôi Tà thì cũng chẳng thể cứu vãn được tình thế.”

Thôi Tà nhìn cánh tay bị đứt của mình, liếc Hoa Thiên Mệnh trên tường thành một cái, trên mặt lộ ra một tia sát ý. Tới cảnh giới này của hắn đương nhiên cũng có cách để tái tạo lại cánh tay bị gãy, nhưng tái tạo lại thì cũng coi như phải tu luyện lại một lần, nếu không nó sẽ trở thành điểm yếu trong cơ thể.

Nhưng Thôi Tà cũng chẳng hơi đâu đi gây phiền phức cho Hoa Thiên Mệnh. Hiện tại, quan trọng nhất chính là nắm được bí mật trên người La Chinh!

Thôi Tà duỗi thẳng tay ra, máu tươi nơi cánh tay đã ngừng chảy, sau đó vươn cánh tay còn lại ra.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm thấy có một bóng đen lướt trên đầu mình. Hắn vừa vươn tay ra liền bắt được một thanh kiếm rất nặng! Kia đúng là thanh kiếm đến từ Tử Cực giới!

Ngay lập tức, từng thanh cự kiếm liên tục xuất hiện trên bầu trời, cứng rắn ép Thôi Tà phải lui lại!

Một bóng dáng tao nhã như hoa sen chạy dọc bên cạnh chiến trường xông về phía này. Khê Ấu Cầm mặc đồ trắng, làn da cũng trắng như tuyết. Nàng giống như một con báo cái, bổ nhào về phía La Chinh, tay xoa nhẹ lên làn da của hắn. Cảm nhận được trong cơ thể hắn truyền ra một chút lạnh lẽo, nàng không cảm nhận được sức sống trong cơ thể La Chinh…

Thôi Tà bị cự kiếm ép phải lui mấy trượng nên tự dưng cũng cảm thấy khó chịu. La Chinh này gần như đã chết, sao tự nhiên lại có nhiều người không liên quan gì chạy ra bảo vệ hắn như vậy?

Không ngờ số mệnh của La Chinh đã nghịch thiên tới mức này! Cho dù phải chết, hắn cũng không muốn cho mình dễ dàng giết chết!

Đột nhiên Khê Ấu Cầm ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi đỏ. So với những người khác, nàng càng không hiểu gì nhiều, cũng không nhìn ra thương thế trên người La Chinh, càng không rõ mảnh vỡ trên ngực La Chinh có lợi ích gì, La Chinh còn sống hay đã chết…

Nàng chỉ biết rằng, người trước mặt đã hại La Chinh thành bộ dạng này.

Kể từ sau khi Khê gia bị diệt, La Chinh đã trở thành trời của nàng. Cho dù Khê Ấu Cầm hiểu rõ rằng bản thân không được La Chinh coi trọng nhiều lắm, thậm chí còn không có ý định mở miệng đòi La Chinh cho nàng một danh phận.

Nhưng nàng vẫn coi La Chinh là phu quân của mình, là chỗ dựa cả đời này của nàng.

Ánh mắt Khê Ấu Cầm dần dần trở nên rét lạnh đến cực điểm, trong mắt đầy ắp sát ý, giống như một con báo mẹ đang tức giận, nhìn chằm chằm vào Thôi Tà đang đứng cách đó không xa.

Thôi Tà thảnh nhiên nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới ánh mắt của nàng ta. Nếu là trước đây, có thể Thôi Tà sẽ có hứng thú với Khê Ấu Cầm, nhưng bây giờ vị tiểu thư Khê gia này đã không còn nguyên âm nên đã không còn giá trị lợi dụng đối với Thôi Tà nữa.

Về phần thực lực của nữ nhân này, Thôi Tà càng không kiêng kỵ gì…

Lúc trước, Tư Diệu Linh cũng có Âm Thể Tử Cực, chính Thôi Tà đã lợi dụng bí pháp để giúp đỡ nàng mở ra. Tuy Âm Thể Tử Cực lợi hại, nhưng cũng đã bị tu vi của bản thân hạn chế. Chẳng qua, tiểu thư Khê gia đang đứng trước mặt đây mới là Thần Đan Cảnh sơ kỳ mà thôi, không khiến người ta sợ hãi.

“Giữa ta và ngươi, có rất nhiều khoản nợ cần tính.” Khê Ấu Cầm đột nhiên mở miệng nói: “Khê gia ta, ông cố của ta, còn có hàng nghìn võ giả Hư Linh Tông!”

Trên mặt Thôi Tà lộ ra một nụ cười nhạt, không để tâm mà hỏi: “Vậy ngươi định tính thế nào?”

Mắt Khê Ấu Cầm dần trở nên mông lung, lập tức lạnh giọng nói: “Đương nhiên là giết ngươi!”

“Chỉ bằng ngươi?” Thôi Tà nói. Ánh mắt hắn liếc nhìn xung quanh một lần nữa. Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh vẫn còn nhiều võ giả, nhưng không có một ai dám xông lên. Đến các võ giả Hư Kiếp Cảnh còn tự biết mình, vậy mà nữ nhân ngu ngốc trước mặt này lại chẳng hiểu chuyện gì cả…

“Đúng, chỉ bằng ta.” Khê Ấu Cầm nói xong, đột nhiên ra tay.

Ngay sau đó, ánh mắt Thôi Tà bỗng thay đổi, sắc mặt trầm xuống.

Trong không trung đột nhiên xuất hiện rất nhiều cự kiếm…

Một thanh, mười thanh, trăm thanh, nghìn thanh, vạn thanh, trăm vạn thanh…

Cự kiếm che phủ cả bầu trời khiến thành Thiên Khải lại một lần nữa rơi vào màn đêm.

Đám người Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện nhìn thấy cảnh này thì đều mở to hai mắt nhìn!

Không ít người đã biết về uy lực của Âm Thể Tử Cực. Khi La Chinh đối đầu với Tư Diệu Linh cũng từng xuất hiện những thanh cự kiếm này, chiến đấu khiến kẻ khác hoa mắt, không kịp nhìn.

Nhưng hồi đó, từ đầu tới cuối chỉ có mấy chục thanh cự kiếm thôi!

Còn trước mắt đây có bao nhiêu?

Chi chít xếp thành hàng trên bầu trời, giống như cả bầu trời đều được hợp thành từ những thanh cự kiếm đó vậy!

Những thanh cự kiếm này mà đồng thời chém xuống thì Thiên Tà Tông liệu còn mấy người có thể sống sót?

Lúc này Thôi Tà mới ý thức được rằng mình đã thật sự sai. Hắn nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm hỏi: “Ngươi, làm sao ngươi làm được như vậy?”

Khê Ấu Cầm cười toét miệng, lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vung lên. Cùng lúc đó, mấy trăm vạn cự kiếm trong không trung lập tức chém xuống.

Trong Tử Cực giới, nàng là người có thể chất tốt nhất, Âm Thể Tử Cực nhất phẩm có thể điều động nhiều cự kiếm hơn các Âm Thể Tử Cực bình thường nhiều…

Mấy trăm vạn cự kiếm này còn chưa phải giới hạn của nàng! Nếu có thể, nàng có thể triệu hồi toàn bộ chín trăm chín mươi chín cự kiếm, nhiều cự kiếm như vậy cũng đủ để hủy diệt toàn bộ Trung Vực.

Tất nhiên, đây cũng không phải là kết quả mà nàng mong muốn.

“Rút lui!”

“Chạy mau!”

“Chạy không thoát đâu, khắp nơi đều là cự kiếm đó!”

“Phập phập phập phập phập…”

Từng thanh cự kiếm chém xuống, cắt tất cả võ giả phía dưới thành thịt vụn.

Hơn mười vạn võ giả độc lập của Thiên Tà Tông đã bị Khê Ấu Cầm đâm chết chỉ trong mấy nhịp thở… Chỉ còn vài võ giả Hư Kiếp Cảnh và Vu Chiêm Hà là còn sống sót.

Chiến trường ngoài thành Thiên Khải giống như địa ngục nhân gian vậy. Đợi sau khi cự kiếm biến mất, trên mặt đất toàn là bùn nâu được tạo thành bởi hỗn hợp của máu thịt và bùn lầy…

Lúc này, sắc mặt Thôi Tà muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu.