Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 25: 25 Biểu Muội Lại Muốn Chia Tay 8

Lúc Cố Ninh cùng Dương Phong trở lại phủ, nàng còn chưa kịp đi tìm hộ vệ bảo bọn họ đi tìm Lục Minh Thâm, thời điểm mới vừa đi vào phủ, ở đình viện gặp nữ chủ Hứa Lục Uyển.

Bên cạnh Hứa Lục Uyển còn có hai nha hoàn đi theo, trong tay xách hộp đồ ăn, thoạt nhìn giống như muốn đi viện Chu di nương.

Bất quá, lúc nhìn thấy nàng, Hứa Lục Uyển liền dừng bước, ngữ khí có chút âm dương quái khí nói: "Hiện tại ngươi hẳn là rất đắc ý đi?"

Cố Ninh vốn không có ý định để ý tới nàng ta, nhưng khi nghe thấy lời này cảm thấy có chút kỳ quái, bước chân tạm ngừng, nhưng vẫn không muốn dây dưa nhiều với nàng ta.

Bất quá đại khái là thấy nàng không để ý tới người khác, Hứa Lục Uyển liền khẽ cười lạnh một tiếng: "Ninh muội muội, còn chưa lên làm Thế tử phi mà đã không coi ai ra gì như vậy rồi?"

Bước chân Cố Ninh đi về phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng ta: "Ngươi nói cái gì?"

Thanh âm của nàng hơi cao, giống như nghe thấy những lời không thể tưởng tượng được.

Thấy phản ứng của nàng, Hứa Lục Uyển vốn đang nói chuyện còn rất chua, ánh mắt lại khẽ nhúc nhích đảo qua Dương Phong biểu tình lạnh nhạt phía sau nàng, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên che miệng cười: "Thì ra Ninh muội muội còn không biết a?"

Cố Ninh nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"

Hứa Lục Uyển nói: "Thế tử đối Với Ninh muội muội thật đúng là tình thâm ý trọng, sau khi giao binh quyền cũng không muốn cái gì khác, chỉ cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho các ngươi, mùng một tháng sau chính là ngày các ngươi thành thân.

" Ngữ khí nàng ta hơi có chút chua ngoa, "Ninh muội muội có phải rất cao hứng hay không?"

Cố Ninh không để ý đến Hứa Lục Uyển châm chọc khiêu khích, chỉ là bị tin tức này khiến cho choáng ngợp một lát, chỉ là mặt nàng vẫn là bộ dáng rất cao lãnh, thoạt nhìn thực trấn định.

Nhưng kỳ thật trong lòng đã cực kỳ hoảng loạn.

Nàng bên này nỗ lực xoát giá trị chán ghét của nam chủ, đem cốt truyện kéo về quỹ đạo cũng không thấy hiệu quả, nam chủ bên kia còn liều mạng kéo lui về phía sau, thế nhưng còn làm ra một cái hôn ước?

Nàng vốn còn tưởng rằng đợi đến tháng sau tuyển tú, nàng còn có thể giống nguyên tác tiến cung tham gia tuyển phi, như vậy có thể chặt đứt suy nghĩ của nam chủ, hắn cho dù đại nghịch bất đạo mưu phản cũng là chuyện sau này, hiện tại vẫn là thiên hạ của Hoàng đế.

Hắn như thế nào cũng không có khả năng cùng Hoàng đế cướp nữ nhân.

Nhưng nàng không nghĩ tới Lục Minh Thâm lại cầu Hoàng thượng tứ hôn vào thời điểm này?

Hoàng đế trong sách tuy là nhân vật phản diện, nhưng hắn cũng không phải hôn quân cũng không phải bạo quân, chẳng qua lòng nghi ngờ rất nặng, đối với người bên cạnh đặc biệt là Lục Minh Thâm phi thường không tín nhiệm mà thôi, mới bức cho Lục Minh Thâm tạo phản.

Cho nên, một khi Hoàng đế ban hôn cho nàng và Lục Minh Thâm, sẽ không có khả năng làm ra chuyện hoang đường như cưỡng đoạt thê tử hạ thần.

Vậy chẳng phải nàng cứ như vậy cùng Lục Minh Thâm ràng buộc ở bên nhau, lại phải ngồi chờ nhiệm vụ thất bại, thế giới sụp đổ sao?

Cố Ninh lắc đầu, nhất định còn có thể có biện pháp.

Mà ngay khi nàng suy nghĩ hỗn loạn tâm thần bất định, lại bỗng nhiên nghe thấy Hứa Lục Uyển nhìn như lơ đãng nói: "Đúng rồi, ta ngược lại đã quên, Ninh muội muội tựa hồ không thích võ tướng như Thế tử, ngược lại thích thư sinh văn nhã lịch sự, đương kim Hoàng Thượng ngược lại tài hoa hơn người, tinh thi họa, thiện cầm kỳ*, đáng tiếc! ! "

*精书画, 擅琴棋: Gần giống câu cầm kỳ thi họa.

Nghe nàng ta nói càng ngày càng kỳ cục, Dương Phong trầm giọng nói: "Hứa cô nương thận trọng lời nói!"

Thanh âm Hứa Lục Uyển dừng một lát, ngược lại không nói tiếp, nhưng nhìn thần sắc Cố Ninh thực không tốt.

Dĩ vãng nàng ta có vẻ dịu dàng hiền lành, hiện tại có lẽ là bị chuyện nàng và Lục Minh Thâm tứ hôn bức bách, cũng không còn bộ dáng đoan trang hào phóng.

Cố Ninh từ trong nguyên tác biết nữ chủ chính là người trong ngoài không đồng nhất như vậy, lúc này nhìn bộ dáng nàng ta tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, liền thản nhiên nói: "Ta đích xác không cao hứng, nhưng ngươi liền rất vui vẻ sao?"

Hứa Lục Uyển biểu tình biến đổi, ánh mắt nhìn nàng có chút lạnh lẽo.

Cố Ninh không cùng nàng ta dây dưa nữa, xoay người rời đi.

Dương Phong cũng không dám nhìn sắc mặt biểu tiểu thư, chỉ đi theo phía sau nàng, thấp giọng hỏi: "Biểu tiểu thư, còn muốn phái hộ vệ đi tìm Thế tử?"

Trầm mặc một lát, Cố Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi đi đi.

"

Dương Phong đáp một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi, cũng không phải lo lắng an nguy Thế tử, Thế tử nếu sẽ đuổi kịp đám người dị vực kia, tự nhiên là có nắm chắc sẽ không xảy ra chuyện.

Hắn ta chỉ là muốn nhanh chóng đi mật báo cho Thế tử, bằng không Hứa cô nương một trận châm ngòi ly gián như vậy, nếu Thế tử không giải thích, biểu tiểu thư thật sự sẽ không để ý tới hắn.

Thời điểm Lục Minh Thâm trở lại phủ, trời đã tối, trong phủ đã thắp nến.

Lúc hắn đi tìm Cố Ninh, Cố Ninh vừa tắm rửa xong đi ra, vốn đã định ngủ, nhưng Yên Hồng thông báo nói Thế tử không chịu đi ở bên ngoài chờ, nàng đành phải mặc quần áo vào đi ra.

Thời điểm Cố Ninh mở cửa, liền thấy Lục Minh Thâm đứng trong đình viện dưới ánh trăng, quần áo vẫn là kiện ban ngày kia, có chút lộn xộn, mang chút hương vị phong trần mệt mỏi, như là vừa mới gấp gáp trở về.

Nàng lạnh lùng nói: "Thế tử còn tới làm cái gì?"

Lục Minh Thâm ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ đứng dưới mái hiên, ánh nến từ đèn lồng chiếu lên người nàng, gương mặt còn mang hơi chút hồng sau tắm gội, hai tròng mắt trong suốt lãnh đạm, giống như tiên tử, nhìn đã khiến người ta muốn ôm nàng vào lòng che chở thật tốt.

Lục Minh Thâm ho nhẹ một tiếng, cũng không đề cập đến chuyện tứ hôn, chỉ nói:: "Biểu muội, xin lỗi, giữa trưa ta có việc không thể trở về khách điếm.

"

Cố Ninh nói: "Ta cũng không chờ ngươi, ăn cơm xong liền đi.

"

Lục Minh Thâm gật gật đầu, nói: "Khách điếm có người gây sự, biểu muội có bị thương không?"

Hắn vừa nói, còn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, phảng phất thấy nàng không có việc gì mới yên tâm.

Cố Ninh lạnh lùng nói: "Không có.

" Nàng hơi hơi nghiêng người, tựa hồ tính toán muốn đi, "Đêm đã khuya, Thế tử vẫn nên trở về đi.

"

Lục Minh Thâm bỗng nhiên tiến lên một bước, đi xuống bậc thang, nhìn nàng, nói: "Biểu muội, ta mang theo bánh hoa đào tới, muội muốn nếm thử không?"

Cố Ninh không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ chuyện bánh hoa đào, quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt dừng trên túi giấy hắn cầm trong tay, nói: "Ta không ăn, Thế tử mang về đi.

"

Nói xong, nàng xoay người rời đi, trở về trong phòng, đang muốn đóng cửa, trên khung cửa lại bỗng nhiên có một bàn tay thon dài trắng nõn đem cửa chống lại.

Nàng ngẩng đầu, liền thấy Lục Minh Thâm không biết từ khi nào đã lên bậc thang, đang đứng trước cửa, cúi đầu nhìn nàng, mang theo một chút ngữ khí dịu dàng dỗ dành người khác, nói: "Biểu muội, muội đang giận ta vì chuyện tứ hôn sao?"

Cố Ninh xoay người, không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ta muốn ngủ, Thế tử còn không đi?"

Lục Minh Thâm đứng ở cửa, nhìn bóng lưng nàng, khẽ thở dài, nói: "Biểu muội, mặc kệ muội có tin hay không, chuyện tứ hôn cũng không phải do ta cầu xin.

"

Điểm này Cố Ninh cũng đã nghĩ tới, Hứa Lục Uyển rất rõ ràng là đang châm ngòi ly gián, tuy rằng hiện tại nam chủ này thoạt nhìn không quá đáng tin, nhưng nàng tin tưởng hắn sẽ không lấy thánh chỉ đến bức nàng thành thân.

Bất quá, nàng vẫn không nói gì, bởi vì nàng có tin điều này hay không không quan trọng, quan trọng là chuyện hôn ước nên làm gì bây giờ, nàng cũng không thể thật sự cùng Lục Minh Thâm thành thân đi?

Thời điểm nàng lo lắng sốt ruột, thanh âm Lục Minh Thâm lại vang lên ở phía sau: "Biểu muội, cho ta thời gian một tháng được không?"

Biểu tình Cố Ninh hơi dừng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía hắn: "Một tháng?"

Lục Minh Thâm gật đầu, nói: "Đúng vậy, nếu một tháng sau, biểu muội vẫn không muốn gả cho ta, ta đây cho dù kháng chỉ cũng sẽ giải trừ hôn sự này.

"

Cố Ninh nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, nhịn không được nói: "Nếu kháng chỉ sẽ thế nào?"

Nghe vậy, Lục Minh Thâm lại bỗng nhiên cười, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn nàng, nói: "Biểu muội đây là lo lắng cho ta?"

Cố Ninh dời tầm mắt, bỗng nhiên nghĩ đến hắn vốn là người muốn tạo phản, loại chuyện kháng chỉ này đối với hắn mà nói đều là chuyện nhỏ, liền lạnh lùng nói: "Huynh nói chuyện giữ lời?"

Lục Minh Thâm nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

"

Cố Ninh nhìn hắn một cái, cho dù hắn nói như vậy, trong lòng vẫn không hiểu sao bất an, lúc này lại nghĩ đến trong nguyên tác bạch nguyệt quang bị chán ghét sau đó ở trong phủ không được, đi Thanh Sơn Tự ngoài thành ở một thời gian, sau đó liền tiến cung tuyển tú.

Cố Ninh trầm mặc một lát, liền nói: "Ta cũng có một điều kiện.

"

Lục Minh Thâm nói: "Biểu muội cứ nói thẳng.

"

Hắn mang theo nụ cười nhìn nàng, giống như bất kể nàng nói gì hắn cũng sẽ đáp ứng.

Cố Ninh nói: "Gần đây ta nằm mơ thấy mẫu thân ta, ta muốn đi chùa ở một thời gian vì nàng cầu phúc, thắp hương bái tế vong mẫu.

"

Thân phận nguyên chủ kỳ thật có chút không thể công khai, nàng vốn là con gái của Thừa tướng tiền nhiệm, chỉ là một nhà Thừa tướng tham gia mưu phản đại tội mà cả nhà bị trảm, mà nguyên chủ chính là mẫu thân nam chủ dựa vào kim bài miễn tội ở chỗ Tiên Đế bảo vệ mệnh.

Chỉ là tuy rằng còn sống sót, thân phận của nàng vẫn là gạt mọi người, chỉ có người thân cận mới biết được.

Cũng bởi vì trải qua thảm án mưu phản đại tội như vậy, nguyên chủ biết mình là huyết mạch duy nhất trong nhà, nên có chút tham sống sợ chết, cũng đối với mưu phản có bóng ma tâm lý.

Bởi vậy, trong cốt truyện có một lần khi nàng và nam chủ bị người của Nguyệt quốc vây công, nàng biết nam chủ có ý đồ mưu phản, nhất thời không tiếp thu được liền đẩy nam chủ ra chính mình chạy, nhưng nam chủ lại bị nàng đẩy trúng một đao của địch nhân, cũng đối với nàng hoàn toàn tuyệt tình.

Tính toán thời gian, hẳn là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian nàng ở chùa miếu kia.

Cho nên, đi Thanh Sơn Tự là cần thiết, mặc kệ Lục Minh Thâm có đồng ý hay không.

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ chính là Lục Minh Thâm nghe xong lời này, cũng không lộ ra bất kỳ dị sắc nào, ngược lại còn cười ôn hòa, nói: "Kia biểu muội nhớ cũng thay ta thắp hương cho bá mẫu.

"

Cố Ninh nhìn hắn một cái, chống lại đôi mắt mang theo ý cười của hắn, cảm thấy thật ra hắn cũng là một người rất thông tình đạt lý, chỉ là quá cố chấp trong chuyện thích nàng.

Nàng cũng không biết hắn thích bạch nguyệt quang điểm nào, rõ ràng trong nguyên tác hắn đều chỉ yên lặng thầm mến, về sau khi từ bỏ cũng rất quả quyết dứt khoát.

Sao hiện tại lại có thể sụp đổ thành như vậy?

Thế giới này bug cho dù không phải nam chủ, hẳn là cũng không thoát khỏi quan hệ với hắn.

Cố Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, bản thân nàng đơn phương cố gắng đều là vô dụng, vẫn phải ở trên người nam chủ bỏ công sức mới được.

Về phần cụ thể phải làm như thế nào, nàng còn phải suy nghĩ thật kỹ.

Cố Ninh nói muốn đi Thanh Sơn tự cũng không trì hoãn, đêm dài lắm mộng, sáng sớm hôm sau nàng liền thu thập xong tay nải, mang theo Yên Hồng ngồi xe ngựa đi chùa.

Còn Lục Minh Thâm thì đi vào triều sớm còn chưa trở về, hắn còn đang dưỡng thương vốn không nên lên triều sớm, nhưng nàng suy đoán hôm qua khi hắn ra đường đi theo đám người kia hẳn là đã tra được cái gì, cho nên mới ngày hôm sau liền tiến cung.

Trong phủ Chu di nương ngược lại ước gì nàng rời đi, để cho cháu gái bà ta Hứa Lục Uyển cùng Thế tử lưu lại cơ hội ở chung một mình, còn rất ân cần đuổi hạ nhân an bài xe ngựa cho nàng, tự mình đưa nàng đến cửa lớn.

Thanh Sơn Tự tuy rằng là ở ngoài thành, nhưng khoảng cách cũng không xa, vẫn là chùa miếu hoàng gia xây dựng, còn mời cao tăng đắc đạo làm trụ trì, rất có linh tính, ngay cả Thái hậu mỗi năm đều sẽ đi lễ Phật Thanh Sơn Tự nghe Phật âm.

Hơn nữa, Thanh Sơn Tự tuy là ở trên núi, nhưng cách hoàng cung trong thành phi thường gần, đứng ở tầng cao nhất của Thanh Sơn Tự, còn có thể nhìn thấy tường đỏ cây xanh của hoàng cung, thậm chí có thể từ xa nghe thấy tiếng khóc sắc bén của nữ tử lãnh cung.

Sau khi Cố Ninh đến Thanh Sơn Tự, gặp qua trụ trì, nói rõ ý đồ tới, trụ trì liền an bài nàng ở lại phòng khách.

Thanh Sơn Tự cũng không phải người bình thường đều có thể tiến vào, chủ yếu là nơi cho quan to quý nhân trong kinh thành thắp hương bái Phật, cũng thỉnh thoảng sẽ có quý nhân ở lại đây.

Mà mẫu thân nam chủ trước khi qua đời cũng là khách quen ở nơi này, tốn không ít tiền hương khói, cùng trụ trì cũng là quen biết, bởi vậy Cố Ninh ở lại nơi này cũng rất dễ dàng.

Trụ trì còn an bài một tiểu hòa thượng mười mấy tuổi để nàng sai phái.

Mà trong chùa tiếng chuông xa xưa, hoàn cảnh thanh u, làm cho nhân tâm thanh tĩnh, Cố Ninh cứ như vậy an tâm ở lại chỗ này, mỗi ngày cũng chỉ là nghe kinh Phật, nhìn phong cảnh, cuộc sống Phật hệ trôi qua thật sự rất thoải mái.

Vừa lúc, nàng không ở trong phủ, dựa vào trong sách nữ chủ đối với nam chủ thâm tình cùng chấp nhất như thế nào cũng sẽ chủ động tạo ra cơ hội ở chung, nói không chừng chờ khi nàng trở về, hai người đã có chút tiến triển.

Mấy ngày nay ở chùa, Cố Ninh vốn lo lắng Lục Minh Thâm sẽ đuổi theo bên này, nhưng cũng không biết là bị chuyện của triều đình vướng chân hay có chút nghĩ thông suốt, mấy ngày nay ngay cả bóng dáng hắn nàng cũng không nhìn thấy.

Ngược lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người khác, cũng chính là nam tử trẻ tuổi hôm đó khi nàng rơi từ tầng hai khách điếm xuống.

Nàng không biết thân phận danh tính của hắn, cũng không biết hắn tới chùa làm gì, mỗi lần đều đại khái là sáng sớm nhìn thấy hắn từ trong Phật đường chùa miếu đi ra, lại vội vàng rời khỏi chùa.

Hắn hẳn là cũng thấy nàng, có lẽ đã quên nàng là ai, chỉ vội vàng thoáng nhìn liền rời đi.

Nếu hắn đã quên, Cố Ninh cũng không biết hắn là ai, không tiện tiến lên bắt chuyện, đành phải làm bộ như không nhận ra, không để ở trong lòng.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là có một ngày sẽ gặp được hắn cùng Lục Minh Thâm gặp mặt.

Hôm nay, nàng sáng sớm đã dậy, cùng tiểu hòa thượng đi đại điện bên kia nghe chủ trì giảng bài sớm.

Lúc nàng đi ra, thấy cảnh sắc phía sau núi không tệ, đang định đi qua xem một chút, lúc đi ngang qua hậu viện trụ trì, bỗng nhiên nhìn thấy trụ trì đang dẫn một người đi vào trong viện.

Mặc dù không nhìn thấy chính diện của người này, nhưng chỉ từ thân hình cùng sườn mặt của hắn, Cố Ninh đã nhận ra đây là Lục Minh Thâm, nhưng không biết vì sao hắn không mặc y bào cẩm tú thường ngày, ngược lại còn khiêm tốn mặc một thân vải trắng, còn đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt phía dưới.

Ngay từ đầu Cố Ninh cho rằng hắn đến vì nàng, dù sao ngoại trừ nguyên nhân này ra, nàng không thể nghĩ được hắn còn có lý do gì sáng sớm đến Thanh Sơn Tự.

Bởi vì trong lòng có suy đoán này, cho nên nàng nhịn không được đi theo, nàng thấy trụ trì đưa Lục Minh Thâm đến cửa một gian thiền phòng, chính mình lại không đi vào, mà xoay người đi tới một gian phòng khác.

Lục Minh Thâm gõ cửa, rất nhanh cánh cửa bên trong đã mở ra, tuy rằng cánh cửa này rất nhanh đã đóng lại, nhưng nàng vẫn thấy người bên trong mặc áo dài màu nguyệt bạch, dung mạo thanh nhã, khí chất thanh quý, nghiễm nhiên chính là vị ân nhân cứu mạng kia của nàng.

.