Bách Yêu Phổ

Chương 15: Chương 4-1

Ở một góc chợ, đằng sau bức tường xám, bóng cây rợp mát, nắng xuân bện từng nhánh liễu rũ khắp muôn nơi.

“Đặt mau đặt mau! Đặt nhiều thắng nhiều!!”

“Sắp khui sắp khui!!”

“Khui! Một hai hai tiểu!”

“Mẹ nó! Năm ván liên tiếp đều tiểu, ngươi chơi ta hả?”

Một cuộc đánh bạc nho nhỏ, Đào Yêu thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên mắng, Lắm Lời ôm chặt Cút Xéo, mặt như đưa đám đứng bên cạnh nàng.

“Khà khà, tiểu cô nương, chuyện liên quan tới vận may thì khó nói lắm.” Ông chủ sòng bạc cười khà khà thu tiền ở trên bàn, hai miếng vàng lóe sáng, “Có chơi có chịu, muốn chơi thêm ván nữa không?”

Đào Yêu cúi đầu véo cái túi không còn cắc bạc nào, bỗng chỉ vào Lắm Lời: “Ông chủ, ông thu hòa thượng không?”

Mặt Lắm Lời biến sắc, xoay người định bỏ trốn nhưng bị nàng túm cổ áo lại: “Ăn chay, dễ nuôi lắm!”

Ông chủ lúng túng: “Ta không tụng kinh, thu hào thượng làm gì…”

Đào Yêu chỉ vào Cút Xéo: “Ông chủ, vậy ông có thu cáo không? Cũng ăn chay, cũng dễ nuôi!”

Ông chủ há to miệng, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu cô nương, không có tiền thì về nhà đi. Tuy ta mở sòng bạc nhưng không thể thu mua vật sống.”

Mọi người cười trộm, Đào Yêu bĩu môi, đang định ủ rũ bỏ đi thì chợt có người ném xâu tiền lên bàn: “Ván nữa, đặt tiểu, coi như ta chơi thay cô nương này.”

Đào Yêu quay đầu nhìn, cũng là một đứa tầm tuổi mình trông rất bình thường, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn dáng vẻ thì giống nam nhưng giọng nói trong trẻo nhỏ nhẹ kia lại y hệt nữ.

“Chậc chậc, Tiểu Thất cô nương, cô đây là gặp chuyện bất bình ra tiền tương trợ sao?” Ông chủ cười khà khà, “Có thời gian rảnh rỗi đi chơi cơ à, cô làm việc xong chưa?”

Đối phương lườm ông ta: “Bớt nói nhảm đi, nhanh lên!”

Hóa ra người có tướng mạo không rõ giới tính kia là nữ… Đào Yêu đánh giá nàng ta một phen, chỉ vào chính mình, hỏi: “Cô biết ta?”

Cô nương được gọi là Tiểu Thất phun cọng cỏ dại ra, lắc đầu: “Không biết.”

“Thế tại sao lại cho ta tiền?” Đào Yêu cảm thấy cô nương mà chẳng giống cô nương này đẹp nhất trấn Lợi Đình.

Tiểu Thất ngoẹo đầu nói: “Không cho không. Nếu ván này thắng, ta lấy tiền vốn, còn tiền lời thì chia đôi. Nếu thua, cô không cần trả lại tiền cho ta nhưng phải làm việc thay cho ta trong ba ngày.”

Đứa bé này chẳng xinh gái gì cả! Đào Yêu đảo mắt: “Giết người phóng hỏa chặn đường cướp bóc?”

Tiểu Thất đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Cô có bị tổn hại gì chưa?”

Đào Yêu chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.

Tiểu Thất cụp mắt nói: “Cô tưởng trấn Lợi Đình bọn ta là hang cọp hay sao, ai lại sai cô làm những việc đó! Nhìn bề ngoài cô cũng giống người lắm, ấy thế mà trong đầu toàn những thứ xấu xa.”

Đào Yêu không giận, nha đầu này thú vị đấy, nàng cười hì hì: “Vậy cô muốn ta giúp cô làm gì?”

“Đợi thua rồi ta sẽ nói cho cô biết.” Tiểu Thất quay đầu, nói: “Yên tâm, không phải chuyện giết người phóng hỏa đâu. Phẩm hạnh của ta cao lắm.”

Dứt lời, nói to với ông chủ: “Đứng ngơ ra đó làm gì, ông định chờ ăn tối luôn hả?”

“Vâng vâng vâng,” Ông chủ cầm chuông lên rung hơn mười cái, để xuống, mở chuông, xí ngầu lộ ra: “Bảy tám chín, đại!”

Đào Yêu giận dữ chỉ vào mũi ông chủ: “Ngươi ngươi…”

“Có chơi có chịu tiểu cô nương à.” Ông chủ hớn hở thu tiền lại, nháy mắt với Tiểu Thất, “Tiểu Thất cô nương có muốn giúp đỡ nữa không?”

Tiểu Thất cười: “Hè hè, ông tưởng ta ngu chắc, một người thua liền sáu ván thì chỉ có thể nói hôm nay dính đầy vận rủi, ta bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng mất sạch thôi.”

Đường đường là Quỷ Y Đào Đô mà bị một con nhóc nói dính đầy vận rủi không phải là chuyện vui vẻ gì, nàng cố nén cơn giận, nhìn chằm chằm Tiểu Thất: “Nếu cô đã kết luận ta dính đầy vận rủi thì cần gì phải tốn tiền vô ích? Bị bệnh thì tìm đại phu đi.”

“Cô không xui thì lấy ai rửa chén cho ta?” Tiểu Thất khoanh tay bày ra dáng vẻ vô lại: “Ban nãy cô đã đồng ý rồi, bây giờ sẽ không nuốt lời đấy chứ?”

Đào Yêu nhíu mày: “Rửa chén? Đây là chuyện mà cô muốn ta làm thay cô?”

Tiểu Thất giơ lên ba ngón tay: “Ba ngày! Cô thay ta rửa chén tại quán Ngon Lắm ở hồ Vị Tình ba ngày, chờ ta về thì cô có thể đi.”

“Hồ Vị Tình? Quán Ngon Lắm?” Đào Yêu thoáng chốc giãn mày: “Chỉ rửa chén thôi?”

Tiểu Thất nói: “Nếu ông già quán Ngon Lắm sai cô tưới cây quét dọn thì cô cũng làm luôn nhé, đừng so đo với ông ấy. Quyết định vậy đi, ta đi đây.”

Nàng ta đi được mấy bước thì dừng lại, ngoảnh đầu cười với Đào Yêu: “Tuyệt đối đừng nuốt lời, ta mà giận là sẽ ăn thịt người đó!” Dứt lời, nàng ta bày ra bộ dáng hung tợn muốn ăn thịt người, còn há to mồm để lộ hai cái răng nanh.

Đào Yêu nhếch miệng cười, vẫy tay với nàng ta: “Xưa nay ta nói là làm, cô đi thong thả.”

Bóng dáng của Tiểu Thất nhanh chóng biến mất. Có đứa con nghịch ngợm thế này chắc cha mẹ đau đầu lắm đây, trẻ con loài người đã khó trông nom rồi, huống hồ là kẻ có dòng máu yêu quái như con bé này, có điều cũng không nhiều lắm, tổng thể mà nói thì rất giống con người.

Ngay từ giây phút Tiểu Thất tới trước mặt mình, nàng lập tức thấy rõ làn khí đen mờ mờ hợp thành đường viền mờ mờ bao bọc toàn thân Tiểu Thất.

Tất cả yêu vật đội lót người trên thế gian này, máu càng “tinh khiết” thì yêu thân giấu bên trong hình dạng con người càng rõ ràng, có nhãn lực nhìn thấu hình dạng thật là bản năng của Đào Yêu, có điều cũng có những lúc mất hiệu lực, ví dụ như đối phương cực kỳ yếu hoặc cực kỳ mạnh. Tiểu Thất thuộc nhóm trước. Đào Yêu không biết nàng ta là chủng loại gì.

“Tiểu Thất làm việc ở quán Ngon Lắm?” Nàng xoay người hỏi ông chủ sòng bạc.

Ông chủ bận rộn kiếm tiền trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, quán Ngon Lắm là quán của nhà nó, ông cố của nó là chủ của quán Ngon Lắm. Tiểu Thất là nha đầu nghịch ngợm có tiếng ở xứ này, suốt ngày chạy đi chơi, không muốn phụ giúp quán già cả. Ta mà là người nhà nó chắc bị tức chết lâu rồi.”

Nói xong, như nhớ ra chuyện quan trọng, ông ta ngẩng đầu nói với nàng: “Cô đã đồng ý với nó là phụ việc ở quán thì đừng quên đòi tiền công của ông cố nó nha. Có tiền rồi thì nhớ quay lại đây gỡ vốn!”

Mắt Đào Yêu phát sáng: “Được đó!”

Lắm Lời vội kéo Đào Yêu đi, vừa đi vừa giảng đạo: “Cô tỉnh táo lại đi, cứ tiếp tục đánh bạc thì sớm muộn cũng bán thân đó. Không sợ cô gái không đẹp, chỉ sợ cô gái đã không đẹp lại còn có tật xấu! Thí chủ Đào Yêu, bể đánh bạc khôn cùng, quay đầu là bờ.”

Đào Yêu nghe xong thì nổi đóa, cốc hai cái lên cái đầu trọc lóc của cậu, mắng: “Cái đứa xuất gia nhà cậu suốt ngày để ý con gái nhà người ta đẹp hay không, coi được hả? Hơn nữa ta xấu chỗ nào? Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đào Đô xưa nay luôn thuộc về ta, cậu mù hả?! Có cần ta mua thuốc nhỏ mắt cho cậu không?”

Lắm Lời đau đến mức rớm lệ, ôm đầu lầm bầm: “Núi không có cọp, khỉ xưng vương… Đào Đô không có con gái, tất nhiên cô là đệ nhất mỹ nữ rồi…”

“Cậu lớn tiếng nói lại xem!”

“Ta không nói.”

Cút Xéo gục trên vai Lắm Lời, ngáp một hơi.

Đào Yêu hầm hừ: “Nếu không phải dẫn cậu đi chơi, ta có cần cực khổ kiếm tiền không? Chỉ dựa vào miếng cơm cậu xin được thì đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi.”

“A di đà Phật, đã nói bao nhiêu lần rồi, cái đó được gọi là hóa duyên chứ không phải xin ăn.” Lắm Lời nghiêm túc giảng giải, “Huống chi đi chơi cũng là một cách rèn luyện, chăn ấm nệm êm, sơn hào hải vị đều là độc dược. Đi bộ ngàn dặm, khát uống sương mai, mệt nghỉ ven đường, cứu giúp chúng sanh mới là ý nghĩa đích thực của đi chơi.”

Đào Yêu lườm: “Nói đơn giản là tự làm khổ mình chứ gì.”

Lắm Lời thở dài, lấy hết can đảm nói: “Thật ra cô không cần đi chuyến này với ta, cô cứ an nhàn ở lại Đào Đô làm Quỷ Y của cô đi, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chữa bệnh thì chữa, muốn giết thì giết, sao phải đi theo ta chịu khổ làm chi.”

“Cậu biết gì không?” Đào Yêu cũng thở dài, “Điều mà ta hối hận nhất là năm xưa đã cứu cậu khỏi chùa Kim Phật, nuôi cậu lớn nhường này để rồi bị cậu ăn cháo đá bát.

Nhưng cậu yên tâm, ta và Liễu công tử đã có ước định, chờ hắn làm thay ta đủ một trăm việc, ta sẽ giao cậu cho hắn để hắn ăn thịt, đến lúc đó chúng ta không ai phải đi theo ai nữa.

Nhưng trước khi ngày đó đến, ta phải để cậu sống, hiện tại mạng của cậu thuộc về ta, sau này sẽ thuộc về Liễu công tử, trừ bọn ta ra, không ai có thể động tới cậu.

Cho nên cậu muốn đi chơi, tuy ta không thích nhưng nhất định sẽ đi cùng cậu, nếu không, cho cậu mười cái mạng cũng không đủ để bọn yêu quái ăn thịt. Cậu mà còn dám nói với ta là mỗi người một ngã thì ta sẽ cạo sạch lông của Cút Xéo rồi bán cho ông chủ hàng thịt!”

Cút Xéo rùng mình, suýt trượt khỏi vai Lắm Lời, ánh mắt hiện rõ nghi vấn “Chuyện của mấy người liên quan gì tới tui?!”.

Trong không trung bỗng vang lên tiếng nói của Liễu công tử: “Đúng đó. Tiểu hòa thượng, cậu cứ an tâm đi chơi, cứ làm gì cậu muốn, nếu không, khi bị ăn thịt sẽ hối tiếc đó, ha ha ha.”

Lắm Lời nắm Phật châu, bĩu môi: “Việc ta muốn làm nhất trong cuộc đời là hóa độ hai vị, giao tình bao năm nay, thân quen bao năm nay mà lại nói thế hả?! A di đà Phật, nếu có thể thanh tẩy ác khí trên người hai vị, dẫu ta có vào địa ngục, ta cũng nguyện lòng.”

Đầu Lắm Lời lại bị đánh một cái, Đào Yêu trách mắng: “Bây giờ không ai cho cậu xuống địa ngục đâu, câm miệng tới quán Ngon Lắm ngay!”

“Cô… Cô muốn tới quán Ngon Lắm thật hả?” Lắm Lời nhe răng trợn mắt xoa đầu, “Còn nữa, cô sẽ rửa chén? Ban nãy ta còn lo cô lén giết cô nương kia nữa đó…”

“Yêu quái mà ta muốn chữa bệnh đang ở quán Ngon Lắm.”

“Hả?!”

***

Khung cảnh ở hồ Vị Tình không tệ lắm, hồ không lớn, thỉnh thoảng có thuyền đánh cá lướt qua, trên bờ hồ cây cối rậm rạp, đá xanh ngập bờ, các cô nương vừa giặt quần áo bên hồ vừa ngân nga điệu dân ca.

Quán Ngon Lắm ở gần bờ hồ, là một quán ăn không lớn cũng chả nhỏ, món nổi tiếng nhất là cơm lá sen, gạo nếp được bọc trong lá bằng hương liệu bí truyền, sau khi hấp xong, mở lá sen ra, cả phòng ngập tràn mùi thơm, trong cơm không có thịt nhưng còn ngon hơn thịt.

Lắm Lời và Cút Xéo ăn một hơi ba phần cơm, bụng người bụng cáo đều căng tròn, không cử động nổi, ngồi ngả người trên ghế thỏa mãn ợ một cái.

Cút Xéo chỉ là một con cáo, ngoe nguẩy chạy ra ngoài, tha về một cái túi, sau đó thở khè khò đứng trước mặt Lắm Lời, chỉ chỉ phần cơm chưa ăn hết trên bàn rồi lại chỉ chỉ vào cái túi, rất chi là mặt dày đòi gói cơm thừa mang theo.

Thấy thế, ông chủ Lang của quán Ngon Lắm cười to, nói không cần gói cơm thừa, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, lúc đi muốn đem theo bao nhiêu cứ đem, hoàn toàn không tiếc của và cực kỳ nhiệt tình.

Đó là một ông cụ đã ngoài chín mươi, tóc bạc da mồi, ngoài chân trái bị què ra thì cơ thể rất khỏe mạnh, ngay cả gương mặt già nua cũng hồng hào. Nhưng người hóa vàng mã cho Đào Yêu lại là ông ấy.

Ăn uống no nê, hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng cuối cùng của ngày rót lên mặt hồ yên ả, những cánh chim bay là là trên mặt nước, rớt lại tiếng kêu chiêm chiếp.

Đào Yêu ngồi dựa vào lan can, co chân xỉa răng, trên chiếc bàn con bày bình trà Bích Loa Xuân thượng hạng, đáng tiếc Đào Yêu không biết thưởng thức trà, nâng chén húp một hơi hết phân nửa.

“Nghe nói uống trà sau khi ăn sẽ không bị béo phì.” Đạo Yêu lau miệng, cười, “Cuộc sống của gia đình mi được quá đấy chứ, non nước hữu tình, chim hót hoa thơm.” Nói xong, nàng lại đánh giá ông chủ Lang, “Thoạt nhìn mi cũng không giống đang bị bệnh nguy kịch.”

Ông chủ Lang cười nói: “Ta không sống được lâu nữa.”

Đào Yêu nhíu mày, nói chắc chắn: “Mi không bị bệnh.”

“Ta cứ tưởng Quỷ Y Đào Đô là một gã già khụ, hóa ra lại là cô bé thú vị thế này.” Ông chủ Lang hệt như trưởng bối hiền từ nhìn vãn bối bướng bỉnh, “Trên giang hồ đồn cô ác lắm.”

“Sao mi biết ta không ác?” Đào Yêu đứng phắt dậy, “Mi không bị bệnh thì chớ làm lãng phí thời gian của ta. Lắm Lời, đi thôi.”

“Đợi đã!” Mặt ông chủ Lang lập tức biến sắc, vội vã đứng dậy chặn đường nàng, ngửa đầu hú dài, trong chớp mắt, cái đầu người biến thành đầu sói tai dài răng nhọn, mỗi sợi lông đều cứng như kim, nhổ bừa một cọng là cũng có thể đem đi đâm chết người.

Kẻ thân người đầu sói này cao hơn Đào Yêu một cái đầu, cặp mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm nàng: “Chưa chẩn bệnh đã muốn đi?”

“Ôi chao con sói to quá!” Lắm Lời sợ hãi ngã phịch xuống đất, Cút Xéo bị mông cậu đè lên, ré lên hoảng loạn.

Không chờ Đào Yêu đáp lời, một cây chổi từ trên trời giáng xuống, nện mạnh vào đầu con sói, đằng sau, một bà cụ tám mươi mấy tuổi mắng: “Lão già sao không làm việc? Giờ này mà nha đầu Tiểu Thất chết tiệt còn chưa chịu về! Trong bếp có đống chén không ai rửa, ông không đi rửa còn đứng đây làm loạn!”

Cái đầu sói lại biến thành đầu người, ông chủ Lang ôm đầu, tủi thân nói với bà cụ: “Ta chỉ dọa họ thôi…”

“Dọa con khỉ! Ai cũng nói ông không bị bệnh rồi, ông còn muốn sao nữa?!”

Bà cụ ném cây chổi, đi tới véo tai ông chủ Lang, xin lỗi Đào Yêu: “Cô nương đừng chấp nhặt với ông ấy nhé, đầu óc của lão có vấn đề ấy mà.”

Bầu không khí nguy hiểm bỗng chốc bị phá vỡ như bong bóng xà phòng.

“Vị nữ trung hào kiệt này là…” Đào Yêu nhìn bà cụ vừa mập vừa lùn, cái eo to như cái lu nước trước mặt.

“Phu nhân của ta, Xuân Hoa.” Ông chủ Lang bịt tai, nói.

Bà cụ thả lỏng tay, lại véo ông ta một cái, trách mắng: “Tôi xem nếu bị người khác nhìn thấy thì ông tính làm sao!”

Đào Yêu nhìn bà rồi lại nhìn ông chủ Lang, thắc mắc: “Lang phu nhân, bà biết ông ấy…”

“Tôi biết ông ấy là yêu quái, còn là yêu quái nửa người nửa sói.” Lang phu nhân thoải mái nói.

Đào Yêu thoáng ngạc nhiên, cười: “Vừa nãy nghe Lang phu nhân than thở không thấy Tiểu Thất đâu, không có ai rửa chén?”

“Chứ sao nữa, nha đầu này suốt ngày lông bông, y hệt lão già nhà tôi.” Lang phu nhân than thở, “Con cháu có cuộc sống riêng, hầu hết đều không ở cùng bọn tôi, chỉ để lại con khỉ Tiểu Thất ở nhà làm bọn tôi thêm phiền phức, bảo nó rửa chén thôi mà cũng không được, haiz.”

Đào Yêu vội nói: “Ngài chớ nóng, trùng hợp là ban nãy ta gặp Tiểu Thất ở trên trấn, nàng ấy đã giúp đỡ ta nên ta đồng ý thay nàng ấy rửa chén ở quán Ngon Lắm ba ngày.”

“Hả?” Lang phu nhân nghe thế thì vội vàng xua tay, “Không được, không được đâu, người khác không biết địa vị của ngài chứ hai người chúng tôi thì sao mà không biết, nào dám để ngài hạ mình làm những việc này!”

“Không không, chén thì vẫn phải rửa.” Đào Yêu đưa mắt nhìn sang Lắm Lời, cười: “Đúng không, tiểu sư phụ Lắm Lời?”

Biểu cảm trên gương mặt Lắm Lời thay đổi xoành xoạch, sau đó tiểu hòa thượng ủ rũ gật đầu: “Đúng vậy, ta rửa.”

Đằng nào, đối mặt với Đào Yêu, kết quả duy nhất khi cậu từ chối là không thể từ chối.

“Ối, vị tiểu sư phụ này là?” Vẻ mặt Lang phu nhân giãn ra, “Vậy tôi đi lấy tạp dề cho cậu, như vậy lúc rửa chén mới không bị ướt áo, nào, tôi dẫn cậu xuống phòng bếp ha ha.”

Không xem cậu là người ngoài thật kìa… Lắm Lời ủ rũ đi theo, có trời mới biết trên trán mình khắc dòng chữ “Xin hãy thỏa sức bắt nạt ta” hay không.

Lang phu nhân đi vài bước thì quành trở lại, kéo Đào Yêu sang một bên, nói nhỏ: “Đào Yêu cô nương, tôi biết cô có bản lĩnh, lão già nhà tôi khó khăn lắm mới tìm được cô. Ông ấy đúng là bị bệnh, nhưng là tâm bệnh, mong cô nể tình đã ăn nhiều cơm lá sen ở nhà tôi mà giúp ông ấy.” Nói xong lại vỗ tay nàng, “Vợ chồng với nhau, ai lại không muốn người kia sống tốt.”

Nhìn bóng dáng của bà cụ xấu xí ấy, Đào Yêu lại ngồi xuống, nói với ông chủ Lang: “Mi may mắn đấy, bà ấy không sợ mi, lại càng không hại mi.”

Ông chủ Lang cười ngượng ngùng: “Phải là bà ấy may mắn, hồi trẻ ta cực kỳ tuấn tú đấy nhé.”

Đào Yêu cười khúc khích: “Được rồi, ban nãy mi hỏi ta tại sao lại không chẩn bệnh. Bây giờ, nể tình cơm lá sen, ta sẽ chẩn bệnh cho mi.”

Ông chủ Lang ngồi xuống, hơi rụt rè: “Ban nãy ta chỉ đùa cô thôi, nhưng đúng là ta rất sợ cô bỏ đi, ta biết trên đời này, ngoài Đào Yêu cô nương ra, sẽ không có ai giúp được ta cả.”

Đào Yêu ngẫm nghĩ, hỏi: “Mi biết quy tắc chữa bệnh của ta rồi chứ?”

“Biết biết, sau này ta sẽ là “thuốc” của cô.” Ông chủ Lang gật đầu lia lịa, chợt chần chừ hỏi: “Nhưng mà cái thân già khọm của ta e rằng không giúp được gì cho cô nương.”

“Quy tắc là quy tắc, có tác dụng hay không là việc của ta.” Đào Yêu lườm ông ta, “Nói đi, bệnh tình của mi là gì.”

Ông chủ Lang bỗng chốc im lặng, mái đầu bạc rực sáng giữa đêm đen.

Hồi lâu sau, ông ta hỏi: “Đào Yêu cô nương, cô đã từng trải qua quãng thời gian cực kỳ khó khăn chưa?”