Lời tác giả: Đây là một cái tên do mình bịa ra. Cũng khá tiêu biểu trong giới teenfic, Royal, Angel, Gold,... gì đó. Đặt như vậy cho đỡ trùng với ngoài đời thật.
---
Trường Silver không quá xa nhà Khánh Dương, nhưng vì phải đến trường của Anna trước rồi mới vòng lại nên phải mất 30 phút sau cô mới có mặt ở trường. Vì là trường mới, Khánh Dương không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào nên nhờ tài xế riêng của gia đình dừng lại trước cổng trường một đoạn để cô đi bộ vào.
- Chiều nay em không biết mấy giờ sẽ xong nên anh cứ đi việc của ba trước nhé. Khi nào về em sẽ gọi.
Khánh Dương bước ra khỏi xe hơi, không quên dặn dò người tài xế trẻ. Anh ta gật đầu rồi điều khiển xe rời khỏi khu vực trường học đông đúc. Khánh Dương bước vào trường, mở email trên điện thoại để xem đường đến văn phòng. Hy vọng là cô không bị lạc.
Trường Silver vô cùng rộng lớn, từ cổng vào là sân trường, bãi đậu xe dành cho ô tô, xe máy trải dài tới tận cuối đường. Vì bây giờ đã gần đến giờ vào lớp, nên cổng trường khá đông đúc, những chiếc xe ô tô xếp hàng dài tới tận ra đường lớn để chờ thả người xuống. Khánh Dương nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu ngao ngán, nếu như dính vô hàng này không biết bao giờ mới ra được, quả nhiên quyết định dừng xe ở xa trường là vô cùng đúng đắn, dù phải đi bộ thêm một đoạn.
Không mất quá nhiều thời gian để Khánh Dương tìm ra văn phòng của trường. Khi cô vừa xuất hiện thì đã có một người phụ nữ ra tiếp đón.
- Em là Nguyễn Thụy Khánh Dương phải không?
- Dạ phải.
Khánh Dương trả lời, nói rồi người phụ nữ nọ dẫn cô vào bên trong văn phòng, tới một trong những chiếc bàn trống ở cạnh cửa sổ. Trong văn phòng lúc này không đông người cho lắm vì giờ học đã sắp bắt đầu nên các giáo viên đã đi về lớp của mình.
- Đây sách giới thiệu về trường và những gì em cần làm tiếp theo. Những thông tin còn lại thì trường đã gửi mail cho em rồi. Em đi học có mang laptop mà đúng không?
- Dạ có.
- Vậy là được rồi Hôm nay lớp em có em và một bạn nữa cùng vào. Chờ bạn đó tới rồi cô sẽ dẫn cả hai vào lớp. Em chờ bạn một chút nhé.
Khánh Dương gật đầu rồi ngồi xem qua sách giới thiệu về trường trong lúc chờ đợi. Thời gian trôi qua khá lâu, nhưng người bạn bí ẩn kia vẫn chưa xuất hiện. Khánh Dương bắt đầu mất kiên nhẫn, cô quan sát văn phòng xong thì lại nhìn xuống sân trường qua ô cửa sổ. Vì văn phòng nằm ở lầu hai, một vị trí không quá cao cũng không quá thấp để có thể nhìn thấy toàn bộ những gì đang xảy ra bên dưới.
Lúc này dưới sân trường đang tụ tập khá đông nữ sinh, từ cổng vào xuất hiện một lúc ba chiếc xe motor cùng tiến vào. Với kinh nghiệm của một người cày phim lâu năm, Khánh Dương nhanh chóng đưa ra kết luận đây sẽ là những nhân vật làm mưa làm gió trong trường của mình. Chỉ vài phút sau, Khánh Dương đã có cơ hội kiểm chứng suy đoán của mình, quả thật sau khi chủ nhân của ba chiếc motor bước vào sân trường thì liền được tiếp đón một cách nồng hậu. Khánh Dương quan sát một lúc không khỏi lắc đầu, âm thầm cảm thán mình đã chứng kiến khoảnh khắc kinh điển trong phim thần tượng. Tiếc là cô chưa kịp nhìn xem ba nhân vật nổi tiếng ấy là ai thì đã bị gọi tên.
Người phụ nữ trong văn phòng lúc nãy vừa quay trở lại, đi cùng với cô ta là một nữ sinh mới vào. Người phụ nữ nhanh chóng giới thiệu cả hai với nhau, lúc này chuông báo vào học cũng vang lên.
- Đây là Thùy Chi, bạn mới cùng nhập học với em hôm nay. Còn đây là Khánh Dương, người cô đã nói với em lúc nãy. Hai em cùng là học sinh mới, hãy làm quen với nhau trước nhé. Cô đi lấy một số giấy tờ rồi sẽ quay lại đưa hai em lên lớp.
Sau khi giới thiệu xong, Thùy Chi chủ động chào hỏi Khánh Dương trước. Trái ngược với mái tóc dài và uốn xoăn nhẹ, nhuộm màu nâu khói của Khánh Dương, Thùy Chi để tóc ngắn màu đen không tạo kiểu hay nhuộm màu. Đứng cạnh Khánh Dương lại thấp hơn vài phần, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận thấy sự tương phản giữa hai thế giới.
- Chào cậu, sau này chúng ta phải giúp đỡ nhau làm quen ở trường mới rồi.
- Ừm.
Khánh Dương không biết đáp lại gì với lời chào hỏi của Thùy Chi, chỉ gật đầu nhẹ. Dù sao cô cũng không phải là mẫu người quá thân thiện với người mới quen biết. Điều này trong mắt Thùy Chi lại là thái độ kiêu kỳ của bọn tiểu thư nhà giàu. Thùy Chi nhìn phụ kiện trang sức mà Khánh Dương đang mang trên người không khỏi nhìn lại bộ dạng chật vật của mình lúc này không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua xót.
Hôm nay là một ngày xui xẻo với Thùy Chi, cô mất cả buổi sáng mới có thể rời khỏi nhà sau khi chăm sóc người mẹ bệnh nặng và cãi nhau một trận với người cha nghiện rượu của mình. Trong lúc vội vã đến trường thì liền đụng trúng một người chạy xe motor, giằng co mãi mới có thể thoát thân để vào lớp kịp gì nên lúc này bộ đồng phục của cô đã bị bẩn đi một phần, tay chân lại bị trầy xước.
Ban đầu Khánh Dương cũng không để ý đến điểm này cho đến khi cô bị Thùy Chi nhìn chằm chằm thì mới chú ý mà nhìn lại cô bạn một chút.
- Có lẽ cậu cần đến phòng y tế trước khi lên lớp đấy.
Khánh Dương tốt bụng nhắc nhở. Thùy Chi khẽ giật mình, cô bất giác lùi về phía sau một bước, như muốn che giấu đi vết thương trên chân của mình.
- Không cần, không cần đâu. Mình đã đến trễ rồi. Ra chơi mình đi cũng được.
Thùy Chi nói nhỏ. Khánh Dương nhún vai, không nói thêm gì nữa. Nếu cô đã nhắc rồi mà không nghe thì thôi vậy. Dù sao thì cũng không phải chuyện của cô. Nhưng cuối cùng cô cũng không kìm được mà lấy ra trong balo một miếng băng cá nhân đưa cho Thùy Chi.
- Dùng tạm đi.
- Cảm ơn cậu.
Nhìn người bạn mới quen đưa cho mình miếng băng cá nhân, Thùy Chi có chút cảm động, ấn tượng xấu ban đầu nhanh chóng biến mất. Kể ra ở trường này không phải ai cũng xấu xa như tên công tử cô đụng trúng lúc nãy. Thùy Chi nhận lấy băng cá nhân từ Khánh Dương rồi ngồi xuống ghế, dán lên vết thương ở chân của mình.
- Cậu cũng vào trường bằng học bổng à? Hôm trước nhận học bổng mình không thấy cậu.
Thật ra hôm đó Thùy Chi chẳng gặp ai cả, vì chỉ có mỗi cô là người nhận được học bổng của trường năm nay, lần đầu tiên chương trình này được tổ chức.
- À, không, mình vào học bình thường thôi, không được học bổng. - Khánh Dương đáp.
- Wow, vậy nhà cậu hẳn phải giàu lắm.
Thùy Chi nói, học phí trường Silver có thể xem như là cao nhất nhì thành phố. Nhưng sau khi tốt nghiệp lại được công nhận bởi các trường đại học ở nước ngoài mà không cần thi thêm các chứng chỉ bổ sung khác. Nếu như không phải bởi vì có học bổng 100%, Thùy Chi không bao giờ dám nghĩ đến mình sẽ có cơ hội bước chân vào nơi này.
Từ màn đối đáp với Thùy Chi, Khánh Dương có thể đoán một chút về hoàn cảnh của người bạn này, thảo nào ban đầu lại nhìn cô chằm chằm như vậy, xem ra lúc đầu cô kém thân thiện đã bị đánh gía rồi. Nhưng dù vậy, Khánh Dương cũng không thân thiện hơn được là bao.
- Cũng tàm tạm, đủ sống.
Thùy Chi định nói thêm gì đó thì người phụ nữ lúc nãy đã quay lại và dẫn cả hai lên lớp.
Đường từ văn phòng lên lớp của Khánh Dương khá xa vì trường quá rộng lớn. Ba người đi qua khu văn phòng, khu vực nghỉ trưa, các phòng học nhóm, tự học, thư viện, các phòng thực hành rồi mới đến khu vực lớp học bình thường.
Người phụ nữ dừng lại ở lớp học đầu tiên của hành lang, vừa định bước vào lớp thì bị một nam sinh bước lên trước, chắn ngay trước mặt cô. Trước tình huống này, người phụ nữ cũng không có vẻ gì khó chịu, liền dừng lại, để cho nam sinh kia vào lớp trước.
Nam sinh vừa bước vào lớp có tâm trạng không tốt lắm, gương mặt cậu nhăn nhó khó chịu như vừa gặp phải chuyện vô cùng xui xẻo. Cậu khoác lên người chiếc áo khoác da màu đen đã sớm bị rách một đường, bộ dạng chật vật không khác gì Thùy Chi lúc nãy. Nhìn thấy cậu ta, cả Khánh Dương và Thùy Chi đều giật mình, nhưng vì những lí do khác nhau.
Khánh Dương mong mình đã nhìn nhầm, nhưng có lẽ ông trời đã không ủng hộ cô lần này rồi. Sau khi nhìn bảng tên đeo trên áo đồng phục, cô không khỏi đau đầu. Nam sinh vừa bước vào là Nguyên Khang, vị hôn phu trên trời rơi xuống của cô từ một lời hứa hẹn nhảm nhí của hai người mẹ cách đây mấy chục năm. Dù rằng đã vài năm không gặp, và thực tế chứng minh rằng lời hứa này sẽ không thể nào thực hiện được, nhưng việc gặp lại vị hôn phu hụt này cũng khiến Khánh Dương lo lắng không thôi. Có tên này ở đây, làm sao cô có thể giả nai được nữa chứ. Khánh Dương hy vọng rằng Nguyên Khang không nhận ra mình.
Thùy Chi cảm thấy lo lắng không khác gì Khánh Dương, vì đây chính là người đi motor cô đã đụng trúng lúc nãy. Cô cứ nghĩ chỉ cần thoát được khỏi hiện trường là xong, bây giờ lại thành bạn học cùng lớp, e là cậu ta sẽ không để yên cho cô rồi.
Cả hai người mang tâm trạng phức tạp bước vào lớp.
Người phụ nữ giới thiệu sơ qua với cả lớp về Khánh Dương và Thùy Chi, trong lớp không khỏi vang lên tiếng bàn tán xôn xao, vì số lượng học sinh mới chuyển vào trường mỗi năm là không nhiều nên mỗi lần có học sinh mới liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ở bàn cuối, Hoàng Nam đang lơ đễnh nghịch điện thoại, tựa như những âm thanh ồn ào bán tán xung quanh không tồn tại. Bảo Huy (Bananamilk123) ngồi bàn trên nhanh chóng quay xuống nói với hắn.
- Ê Nam, lớp mình có hai bạn nữ mới kìa. Một người đẹp theo kiểu sang chảnh, một người thì kiểu cute đáng yêu ấy. Thời của tao tới rồi tụi mày ơi. Hôm qua mới đi xem Tarot, bài bảo tình duyên của tao năm nay rất tốt, xem ra tao sắp có người yêu rồi.
Trước thái độ vui mừng quá độ này của Bảo Huy, Minh Quân (QMin000) bĩu môi xem thường. Ai lại thể hiện cho tất cả mọi người thấy mình đang vã người yêu như vậy chứ, phải im lặng quý tộc như cậu mới đúng, làm bạn với tên này thật mất mặt.
- Cho dù có cả trăm học sinh mới cũng không khiến mày thoát kiếp FA được đâu nếu người ta biết mày đã 17 tuổi đầu rồi vẫn còn thích uống sữa chuối.
- Này, tao thích uống sữa chuối thì làm sao? Tao có bắt mày mua cho tao uống đâu sao mày cứ chọc ngoáy vào sở thích của tao thế nhỉ?
- Ê mà sao tao thấy tên của bạn nữ đẹp sang chảnh đó nghe quen quen nhỉ, hình như tao nghe qua ở đâu rồi.
Minh Quân lầm bầm, xong rồi cậu liền mở Messenger của mình lên lục lại tin nhắn của mình với Hoàng Nam một tháng trước. Chính là cái tên này. Minh Quân như vừa khám phá ra được điều gì đó thú vị lắm, cười lên đầy sảng khoái, lắc đầu nhìn Bảo Huy đầy cảm thông.
- Số mày đen rồi, một trong hai người đó là định mệnh của thằng Nam đó.
- Hả? Định mệnh là sao?
- Đúng rồi, vì bạn nữ tên Khánh Dương kia chính là cô gái nghĩa khí mà mày từng nói đó, nhớ không? Cô nàng tông vào đuôi xe của thằng Nam đó.
Nghe đến đây Hoàng Nam liền rời mắt khỏi điện thoại, hắn không nghe lầm đấy chứ.
- Tụi mày đang nói gì vậy? - Hắn hỏi.
Minh Quân hất mặt hướng về phía bảng, rồi nói:
- Nhìn đi người anh em, đó có phải là cô gái mà mày nhờ tao tìm số tài khoản ngân hàng không? Tao chưa tìm ra người ta đã xuất hiện rồi. Đỡ ghê haha.
Minh Quân vừa dứt lời, Hoàng Nam liền ngẩng đầu nhìn về phía bảng. Môi hắn bất giác mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà hắn đã không gặp một tháng rồi trong tầm mắt, cùng lúc đó Khánh Dương cũng nhìn thấy Hoàng Nam. Trong mắt cả hai là cả hai đều là cảm giác bất ngờ và vui mừng. Theo như lời Minh Quân kể lại, lúc đó cậu cảm thấy không khí hệt như lúc hai người yêu nhau tìm thấy nhau trong đám đông vậy.
- Xem ra là thật rồi. Haiz!
Bảo Huy thở dài đầy chán nản khi thấy Khánh Dương và Hoàng Nam nhìn nhau một cách “đắm đuối". Minh Quân vỗ vai cậu an ủi.
- Không sao, mày vẫn còn 50% cơ hội.
Sau khi hoàn tất thủ tục giới thiệu học sinh mới, người phụ nữ nọ rời khỏi lớp học. Lúc này giáo viên đứng lớp liền quay sang nói với Khánh Dương và Thùy Chi.
- Lớp này hiện còn hai chỗ trống ở bàn cuối, góc trái và góc phải. Hai em tự thỏa thuận với nhau nhé.
Cả lớp lại một lần nữa ồn ào. Ai học ở lớp này đều biết đó là hai vị trí xem như là cấm kỵ, bên trái là của Nguyên Khang, bên phải là của Hoàng Nam, hai hot boy của khối 11 với vẻ ngoài nổi bật và thành tích luôn đứng đầu. Và tất nhiên cả hai xem nhau là đối thủ, công khai cạnh tranh với nhau, không để đối phương vào mắt. Vậy nên hai chỗ ngồi trống cạnh bên Hoàng Nam và Nguyên Khang chính là hai vị trí thu hút nhất, ai cũng muốn ngồi nhưng cũng không ai dám ngồi.
Khánh Dương đã nhận ra Hoàng Nam ngồi ở cuối lớp đang nhìn mình cười cười. Cô cũng không ngại mà đáp lại ánh mắt của hắn. Sau đó, Khánh Dương liếc mắt sang nhìn về phía bên trái, vô tình bắt gặp ánh mắt phức tạp của Nguyên Khang đang nhìn về phía mình. Một phút nào đó cô đã nghĩ rằng cậu đang nhìn mình, nhưng cũng không hẳn, có khi cậu lại đang nhìn Thùy Chi thì đúng hơn. Nhưng dù sao ánh mắt đó nhìn ai đều không phải với hàm ý tốt đẹp gì, đều mang một thông điệp duy nhất: “Muốn sống thì đừng đến đây ngồi." Nguyên Khang vẫn không thay đổi so với trí nhớ của Khánh Dương, vẫn là một tên mặt than.
Khánh Dương thở dài, một bên là vị hôn phu hụt, một bên là một người rất có thể sẽ thành gì đó trong tương lai với mình, cô nên chọn ngồi ở đâu nhỉ. Với thái độ của mọi người trong lớp, cô cũng có thể đoán được hai chỗ này đều là chỗ chết, ngồi đâu cũng sẽ có chuyện thôi.
Ở bên dưới, Hoàng Nam bắt gặp Nguyên Khang đang nhìn Khánh Dương, hắn cảm thấy có tí chột dạ. Cái tên này dám phá vỡ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng của cả hai sao. Không thể để Khánh Dương qua bên đó ngồi được.
Hoàng Nam nhanh chóng đứng lên, dõng dạc phát biểu.
- Trong lớp chỉ có hai chỗ, hai bạn đều là học sinh mới, cũng khó để chọn. Thôi mình đề nghị thế này, ai ở gần phía nào hơn thì ngồi ở đó, để đỡ tốn thời gian của mọi người.
Theo đề nghị này của Hoàng Nam, vị trí Khánh Dương đang đứng gần như là đối diện dãy bàn của hắn, còn Thùy Chi thì lại nhỉnh hơn về hướng của Nguyên Khang, mọi người đều có câu trả lời.
- Ừm, Hoàng Nam nói đúng. Các em cứ ngồi vậy nhé. Khánh Dương ngồi với Hoàng Nam, Thùy Chi em ngồi với Nguyên Khang.
Lời nói của giáo viên đứng lớp khiến cho tinh thần của Thùy Chi như sụp đổ. Cô nhìn gương mặt sa sầm của Nguyên Khang, nặng nề bước về chỗ ngồi, mỗi bước đi như bước vào địa ngục. Cô nhìn sang Khánh Dương, lúc này đang ung dung sải bước về phía Hoàng Nam, trong lòng có chút ghen tị và tức giận, cô làm sao không nhìn thấy hai người này “liếc mắt đưa tình" với nhau trước đó được cơ chứ.
Thùy Chi rất giỏi trong việc quan sát nét mặt của người khác, lúc nãy Nguyên Khang chỉ có chút không vui, từ khi nghe thấy quyết định của giáo viên thì thái độ mỗi lúc càng tệ hơn. Cô cảm thấy lồng ngực mình hơi khó thở, bước đi trong lời xì xào bàn tán, rồi sắp phải ngồi với một người không ưa gì mình thật không dễ dàng gì. Trước thái độ của Hoàng Nam và Nguyên Khang, trong lòng Thùy Chi dâng lên cảm giác rất khó tả. Dường như ai cũng thích Khánh Dương hơn cô. Vì sao cùng là học sinh mới mà lại khác biệt như vậy. Vì sao chỉ có cô là đi vào địa ngục, còn Khánh Dương thì lại ung dung vui vẻ.
Hoàng Nam phát biểu xong rồi ngồi xuống, hắn dựa người vào ghế, nhìn sang Nguyên Khang đầy thách thức. Muốn cướp người của hắn sao, đừng có mơ.
Thật ra Nguyên Khang cũng không như những gì Hoàng Nam nghĩ, cậu chẳng muốn ngồi với ai trong hai người này cả, dù là Khánh Dương hay Thùy Chi.
Mặc dù mang tiếng là được hứa hẹn hôn nhân gì đó, nhưng mối quan hệ của Khánh Dương và Nguyên Khang khá nhạt nhòa, thậm chí có phần tiêu cực. Số lần gặp nhau trên đầu ngón tay, lại là rất lâu về trước, hơn nữa cả hai không có ấn tượng tốt đẹp gì với nhau. Trong mắt Khánh Dương, Nguyên Khang là một tên mặt than, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, sống lồi lõm với người khác. Là một người được cưng chiều từ bé, Khánh Dương còn lâu mới thích được một người như Nguyên Khang.
Ngược lại, trong mắt Nguyên Khang, Khánh Dương là một con nhỏ khó chiều, ngỗ nghịch và thích đối đầu với cậu. Mỗi lần tiếp xúc với nhau cả hai đều ôm cục tức ra về. Mối quan hệ tệ hơn cả tệ. Hiện tại tình bạn giữa hai người mẹ đã không còn tốt đẹp nữa, nên lời hứa năm xưa chẳng khác nào một trò đùa. Nhưng so với Thùy Chi, một người làm cậu bị ngã xe, bẩn hết quần áo, tới trường trễ mà còn ngang bước cãi nhau với cậu thì Nguyên Khang cảm thấy Khánh Dương tốt đẹp hơn rất nhiều, dù sao thì đã nhiều năm như vậy, Khánh Dương có thể đã thay đổi rồi.
Nguyên Khang biết Khánh Dương từ Mỹ về sẽ không quen biết ai ở trường, cậu là người quen duy nhất của cô. Cộng thêm tính cách thích thì làm, Nguyên Khang khá chắc chắn Khánh Dương sẽ ngồi với mình mà chẳng thèm thỏa thuận gì đó với Thùy Chi. Thế mà giữa chừng tên Hoàng Nam này lại nhảy ra cướp người.
Trước ánh mắt thách thức của Hoàng Nam, Nguyên Khang chỉ cười khẩy, hàm ý xem thường trò tiểu nhân của hắn. Mùi thuốc súng nồng nặc khiến cho không khí lớp học nặng nề hơn rất nhiều.