"Tôi. . . . . . Cậu. . . . . . Tôi. . . . . ."
Trần Tử Tinh mất mặt, mặt của Tinh ca chịu không được mà bắt đầu đỏ bừng lên, rất nhanh cậu nắm chặt tay, quay đầu lại tìm Quan Thần tính sổ, mở miệng nói. "Cậu còn cười!" Trần Tử Tinh hổn hển nói. Đối mặt với Trần Tử Tinh thẹn quá hóa giận, Quan Thần lùi về phía sau hai bước, nắm tay lại cố gắng nén ý cười, nghiêm túc nói, "Không có không có, nào dám, không dám cười không dám cười." Đây rõ ràng là sắp không nín lại được rồi. Trần Tử Tinh trừng mắt với hắn mới dịu xuống, làm bộ trấn tĩnh xoay người, quay lại quầy hàng lấy bữa sáng, hơi hơi nhíu mày, trên mặt không hiểu sao nổi lên những mảng ửng đỏ. "Cảm ơn dì." Trần Tử Tinh lấy đồ ăn sáng từ trên tay của dì chủ quán, sau đó lễ phép nói. "Dì à, cho cháu một phần giống vậy." Quan Thần xuống xe, đi theo Trần Tử Tinh, đứng bên cạnh cậu, tay nhét trong túi quần cười hì hì, sáu đó vươn một bàn tay ra chỉ chỉ Trần Tử, "Giống cậu ấy". "Được." Chủ quán trả lời một tiếng, có lẽ chưa từng gặp Quan Thần nên không khỏi nhìn thêm mấy lần, sau một lúc lâu bà mới hỏi, "Chàng trai, cậu là gì với Tinh Tinh vậy?" Trần Tử Tinh, "Là . . . . . ." bạn cháu. "Là anh em tốt của cậu ấy!" Quan Thần ôm lấy bà vai của Trần Tử Tinh, không biết xấu hổ tiến lại gần bên cạnh cậu, xong lại còn nghiêng đầu hỏi, "Đúng chứ, anh em tốt?" Trần Tử Tinh, ". . . . . ." ". . . . . . Ai là anh em tốt với cậu." Cậu áp chế âm thanh xuống nói với Quan Thần, nhưng không hề phủ nhận với bà chủ quán, coi như là chấp nhận. Bà chủ cười hai tiếng, cười đến mức run rẩy cả người, "Eh, tôi nói! Cậu và Tinh nhi đều đẹp trai như vậy, dì còn tưởng hai đứa là anh em họ hàng cơ." Trần Tử Tinh được khen đẹp trai mà có chút ngại ngùng, Quan Thần lại không như vậy, hắn kéo cả người Trần Tử Tinh nghiêm túc nói, "Đúng vậy, vật họp theo loài thôi." Hắn nói với bà chủ đang mở to mắt nhìn, "Tiểu Tinh Tinh rất thích chơi cùng với những người đẹp trai như cháu." Trần Tử Tinh, ". . . . . ." Cái gì mà Tiểu Tinh Tinh! Ai thích chơi với cậu! Chỗ muốn phun tào quá nhiều, Trần Tử Tinh trong lúc đó không biết nên phun cái nào trước. Nhưng cậu cảm thấy tên kia thật là vô sỉ. Da mặt quá dày. Nhưng chuyện càng làm cho Trần Tử Tinh không thể tưởng tượng được đã xảy ra. Quan Thần thế mà lại đi lấy lòng bà chủ quán. Cậu nhìn thấy bà chủ quán cười đến toe toét, nghĩ thầm đây rốt cuộc là do giá trị nhan sắc sao, chắc là vì Quan Thần mang theo vầng sáng mà con gái thích, cậu trầm tư mất một lúc để tự hỏi thì ra kết quả như vậy, đến tận lúc mua xong bữa sáng hai người mới dắt xe dọc theo đường cũ đi về. Quan Thần vừa dắt xe vừa ăn bánh bao, Trần Tử Tinh gì cũng không làm nên đi một bên ăn bữa sáng, một chút ý tứ muốn quay lại giúp Quan Thần cũng không có. Gió mát lạnh thổi lên mặt. "Tử Tinh nhi." Quan Thần đột nhiên nói. Cắn bánh bao. "Sao? . . . . . . Nói." Trần Tử Tinh liếc hắn một cái. Quan Thần chậm rãi dắt xe, không còn tay nào rảnh nói , "Bóc giúp tôi quả trứng đi." Trần Tử Tinh quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Im lặng, sau đó lại quay lại nhìn hắn một cái. "Muốn ăn à." Trần Tử Tinh nói. Quan Thần gật gật đầu. Một gói to đựng bữa sáng đều do Trần Tử Tinh cầm, Trần Tử Tinh liếc nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của hắn một cái sau đó hừ hừ nói, "Chờ." Cậu cúi đầu, chậm rãi lấy trứng ra bóc, đến tận lúc bóc quả trứng trắng tinh sạch sẽ ra mới dừng lại ngẩng đầu lên, đưa đến trước mặt Quan Thần. "Này." Cậu nâng nâng cằm, ý bảo Quan Thần tự mình lấy đi. "Ngao." Cậu không nghĩ đến Quan Thần thế mà lại cúi người xuống ngoạm một miếng hết cả quả trứng vào miệng. Trần Tử Tinh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái miệng của Quan Thần đã bị quả trứng nhồi phồng lên. "Hi." Cái tên ngu ngốc này lại còn cười với cậu. Đáng giận. Cậu cảm thấy nếu như Quan Thần ngậm không phải là trứng gà, cậu còn có thể lờ đi. Nhưng hiện tại. Trần Tử Tinh chỉ cảm thấy người này—— Con, mẹ, nó, quá, thú, vị, ! Trần Tử Tinh quay đầu nghiêm mặt ăn bánh bao của chính mình, còn bước sang phía bên phải mấy bước, giả bộ như không quen biết người này. Quan Thần phát hiện ra, có ý đồ muốn lại gần. Nhưng Trần Tử Tinh lại nhanh hơn duỗi chân ra, ngăn hắn lại. "Trước đem trứng gà của cậu, " Trần Tử Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, câu lên khóe miệng cho Quan Thần một cái mỉm cười lịch sự, "Nuốt xuống đã được không anh trai." Quan Thần, ". . . . . ." Lẩm bẩm một tiếng, sau đó rứt khoát nuốt quả trứng gà xuống. Trần Tử Tinh trợn mắt há hốc mồm. Cái này cũng quá là trâu bò. Lễ quốc khánh được nghỉ bảy ngày, ngay tại buổi sáng ngày đầu tiên, Quan Thần cuối cùng cũng nhận được liên lạc. Nói đúng hơn là Châu Biên nhận được liên lạc, sau đó lại mang tin tức chuyển cho Quan Thần—— Người lúc trước nhặt được tự truyện của Quan Thần đến bây giờ mới hết bận, có thời gian rảnh muốn trả lại cho hắn. Thuận tiện muốn nhìn một chút đại soái ca còn đẹp hơn so với trong truyền thuyết kia. Quan Thần tỏ vẻ đại soái đang bận đi hưởng tuần trăng mật, phải đợi qua quốc khánh. Đối phương nói được. ". . . . . . Ai hưởng tuần trăng mật ." Trần Tử Tinh ngồi bên cạnh nhìn hắn đánh chữ, mở miệng phun tào. Gửi tin nhắn xong, Quan Thần đưa màn hình điện thoại lên phản chiếu hình ảnh cậu, hắn nâng đầu nhếch nhếch mày, "Cậu nói xem. Đương nhiên là tôi và tiểu Tinh Tinh của tôi rồi." ". . . . . ." Người này chỉ là miệng tao. Người này chỉ là miệng tao. Trần Tử Tinh ở trong lòng im lặng nói với bản thân, nhưng trong lòng vẫn bị câu nói của hắn mà chấn động, nhưng lại không muốn bản thân thua kém nên đạp hắn một cái, xuống khỏi giường, không muốn cùng hắn ở một chỗ. Ngày nghỉ dài, Quan Thần lại là một người không chịu ngồi yên, giữa trưa hắn ôm máy ảnh muốn ra ngoài, trấn Hồng Kỳ còn chưa kiến thiết xong, thật ra cũng không có gì để chơi, hắn và Trần Tử Tinh thương lượng một lúc cuối cùng quyết định ngồi xe đi xa một chút đến Vạn Đạt tham quan. Ngày nghỉ nên có bộ dạng của ngày nghỉ chứ. Một lúc sau, Trần Tử Tinh và Quan Thần cùng nhau xuống xe ở Vạn Đạt. Lễ quốc khánh, cho dù là giữa trưa nhưng người vẫn rất đông, Trần Tử Tinh nhìn đám đông, lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại Quan Thần đang ngồi xổm dưới đất, hai tay cầm máy ảnh đang chụp lại cảnh này. Trần Tử Tinh đợi một lúc, đợi đến lúc hắn chụp xong thì hỏi, "Sao cái này mà cậu cũng chụp?" Không phổ biến lắm. Quan Thần lau mồ hôi, đứng lên đi theo Trần Tử Tinh đang đi về phía trung tâm thương mại bên kia, hai người chỉ cách nhau có nửa bước chân, giống như sắp dính lại thánh một khối. Quan Thân đeo máy ảnh lên, vui vẻ cười, "Rất vui, khi vui thì rất thích tùy tiện chụp một chút." "Hả?" Trần Tử Tinh quay đầu lại, không quá hiểu, "Cũng chẳng có gì chơi, lại còn nóng như vậy, có cái gì mà vui?" Hai người đi vào trung tâm thương mại ngay lập tức một làn gió mát phả vào mặt, ánh mặt trời nóng bức ngay lập tức bị xua tan. Quan Thần quay đầu lại nhìn cậu cười, không nói lời nào, ngược lại chỉ dùng hành động để chứng minh. Hắn nâng máy ảnh lên hướng về phía Trần Tử Tinh nhanh chóng chụp một tấm, cậu kinh hoảng muốn tránh đi. "Cậu. . . . . . Còn chụp!" Trần Tử Tinh vội vàng tránh. Quan Thần bướng bỉnh làm một cái cúi chào với cậu, thu lại máy ảnh, động tác vô cùng lưu loát rồi cười với Trần Tử Tinh. "Có biết Quan Thần ca ca vì gì mà vui không?" Quan Thần nói. Hắn hơi hơi nhỏ giọng xuống, bước về phía cậu, trong lời nói mang theo ý cười. Người này rất cơ hội . Trái tim Trần Tử Tinh run rẩy. "Biết cái rắm." giọng nói của Trần Tử Tinh rụn nhè nhẹ, là cái loại run mà người khác khó mà nhận ra ấy, nhưng ở trong lỗ tai của Quan Thân lại phóng đại lên vạn phần, cậu quay đầu đi dối lòng mà nói nhỏ, ". . . . . . Lại không liên quan gì đến tôi." Rất rõ ràng, trong thời khắc này trong mắt Quan Thần chỉ còn lại một mình Trần Tử Tinh. Con người sao lại có thể thích một người nhiều như thế. Sao lại có thể gặp được đúng lúc như vậy, một người làm cho người ta mê đắm. Không thể nghi ngờ. "Không muốn biết sao?" Quan Thần lại hỏi. Đến gần từng bước. Đứng giữa đám đông, tất cả chuyện này phát sinh rất ngắn ngủi, Trần Tử Tinh lại cảm thấy giống như đã qua mấy phút. Cậu mở miệng, "Không. . . . . ." "Học bá Trần Tử Tinh, cậu thật ngốc. Cái này mà cũng không biết." Quan Thần đánh gãy lời nói của cậu, không để cho Trần Tử Tinh có được cơ hội cự tuyệt, chợt gõ gõ lên đầu cậu, kéo bả vai cậu và ôm lấy. Aizzz. Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng vô hạn sủng nịnh. Ánh mắt sáng ngời muốn đem đáp án nói cho Trần Tử Tinh. "Tôi cảm thấy cậu đang giả vờ không hiểu." Quan Thần nghiêng đầu nói bên tai Trần Tử Tinh. Giống như đang trần thuật lại một chuyện có thật. Quan Thần ôm bả vai của Trần Tử Tinh, như một đôi bạn bình thường, vô cùng tự nhiên bước đi, nhưng hai người đều biết trong lòng không hề tự nhiên, ngược lại bọn họ đang vô cùng khẩn trương. ". . . . . ." Trần Tử Tinh sao lại không rõ chứ. Quan Thần vì sao vui vẻ, cái tên ngốc này, là một con chó ngốc làm sao hiểu được che dấu cái gì. Ngược lại biểu hiện bên ngoài như gióng trống khua chiêng vậy. Ai lại nhìn không ra chứ. Chỉ là vì có Trần Tử Tinh ở bên cạnh, nên cả thế giới đều nhiều nhiễm một màu sắc tươi mới. Cả thế giới giống như sống lại. Tất cả đều trở nên tươi đẹp. Nếu bạn đã từng thích một người nào đó thì nhất định sẽ hiểu được. Chỉ là hai thiếu niên kia cùng nhau đứng một chỗ, đối phương không hề nói gì, cũng cảm thấy vui vẻ, giống như mỗi động tác của người kia đều mang theo ánh mặt trời vậy. Điều hắn muốn nói cũng chỉ như thế thôi. Tâm tình của hắn vì Trần Tử Tinh mà nhảy nhót, trái tim của hắn vì cậu mà đập nhanh. "Bạn Trần Tử Tinh." Vào thang máy, Quan Thần bỗng nhiên mở miệng nói. Tùy tiện nhấn một tầng, tùy lúc thang máy sẽ dừng lại, trong mấy giây ngắn ngủi, ngay cả như thế Quan Thần vẫn cố liếc mắt qua, cố lấy dũng khí vươn tay về phía Trần Tử Tinh, đầu tiên bắt lấy tay cậu. Trần Tử Tinh cúi đầu. "Bạn Trần Tử Tinh!" Quan Thần lại nhắc lại một lần. Trần Tử Tinh ngẩng đầu, ánh mắt đảo loạn. Quan Thần lại gọi: "Bạn Trần Tử Tinh!" ". . . . . ." Làm gì vậy! Trái tim Quan Thần đập nhanh, mắt thường có thể nhìn rõ ràng hắn đang khẩn trương, giây tiếp theo hắn lại gọi một lần nữa, "Bạn Trần Tử Tinh!" Lúc này, Trần Tử Tinh theo bản năng lớn tiếng nói: "Vâng! Đồng chí Quan Thần!" ". . . . . ." Hai người im lặng. Quen mất rồi , thật ngại quá. . . . . . . Lần nữa! Trong mắt Quan Thần ngập tràn hai chữ này. Hai người ăn ý quay đầu đi, không nhìn nhau, yết hầu của Quan Thần lăn lăn, mở miệng, thế giới im lặng, lúc sau cậu nghe thấy Quan Thần nói với mình, "Bạn nhỏ, bạn nhỏ tiểu Tinh Tinh!" Adrenalin tăng cao, khẩn trương, nín thở, ánh mắt bất định, nuốt nước bọt xuống, hô hấp như muốn dừng lại, trái tim nhộn nhạo, lòng bàn tay đổ mồ hôi, khẩn trương vô cùng. Khó có thể tưởng tượng được cơ thể con người trong một giây lại có thể rơi vào tình trạng này. Lúc này, Trần Tử Tinh không trả lời. Nhưng cậu lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy kia nhìn về phía Quan Thần, trong giây phút này đôi mắt đó chỉ còn lại mỗi một người là hắn. Trong một giây đó, pháo hoa trong lòng của Quan Thần chợt nổ tung.