Ngày đầu tiên cưỡi ngựa nhậm chức, Tịch Sư Tử không mặc áo thun quần thường như mọi khi, mà đổi lại thành một thân âu phục cách tân. Áo sơmi màu trắng bên ngoài khoác tây trang màu đen vừa người, phong cách này khiến thân thể gầy gò của Tịch Sư Tử càng cao hơn, mái tóc hơi dài được buộc ở sau ót, thái dương có mấy sợi tóc nghịch ngợm theo gió nhẹ nhẹ nhàng phất động ở bên tai, cả người thoạt nhìn vừa đơn giản, vừa thanh lạnh với mười phần khí khái hào hùng, nhìn cũng rất giống nhân viên văn phòng hơn mọi khi.
"Ôi, nhìn con gái tui kìa. Đổi một bộ y phục thì chẳng còn giống lúc trước nữa, vừa xinh đẹp lại vừa anh tuấn, chẳng khác gì tui hồi trẻ.'' Đàm Vịnh Vịnh đi hết mấy vòng quanh Tịch Sư Tử, thấy chỗ nào là vỗ vỗ chỗ đó, con mắt tỏa sáng, khuôn mặt cười giống như đóa hoa. ''Bà nó khen con gái, hay là khen bản thân vậy?'' Tịch Tố Công ngồi ở trên ghế sa lon xem báo đắc dĩ cười lắc đầu. ''Sao nào? Tui khen tui không được à? Hên là con bé giống tui chứ không giống ông, nếu không a, hừ hừ. . ." Đàm Vịnh Vịnh trừng mắt, chống nạnh chỉ Tịch Tố Công, lại bắt đầu nói tới chuyện sinh đẻ Tịch Sư Lam và Tịch Sư Tử: "Nhớ hồi đó, tôi vừa vào trường đã thành hoa hậu giảng đường, người theo đuổi từ cửa phòng học xếp tới cửa trường học, mỗi ngày xum xoe với tôi kể không hết...'' Tịch Sư Lam đưa tay nhẹ nhàng ho một tiếng, con mắt liếc cửa một cái, ra hiệu Tịch Sư Tử nên vụng trộm đi thôi. Tịch Sư Tử nhìn bà già còn đang chống nạnh nước miếng văng tung tóe, gật đầu bất đắc dĩ. Hai người xách giày Tây, hóp lưng lại như mèo từng bước từng bước bò tới cạnh cửa, muốn nhân cơ hội chuồn êm. Tay cầm nắm cửa xoay mở, Đàm Vịnh Vịnh liền chỉ đầu ngón tay về phía hai người, biến sắc: "Hai đứa bay muốn làm cái gì. . ." "Đi." Tịch Sư Lam ra lệnh một tiếng, hai người một trước một sau giống như bị ma đuổi từ trong khe cửa tẩu thoát ra ngoài, sau đó ba một tiếng đóng cửa lại, đồng thời nhấc chân chạy vào thang máy, động tác gọn gàng làm một mạch mà hoàn thành, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm như thế. ''Em gái, em nói xem mẹ có phải đến thời kỳ mãn kinh hay không, gần đây càng ngày càng lải nhải, còn có chút thần bí, hai ngày trước lén lút mang mấy thứ quái lạ vô phòng anh bảo là xả đông xả tây gì đó, cũng không biết muốn làm gì." Tịch Sư Lam cùng Tịch Sư Tử song song đứng trong thang máy, bất đắc dĩ lắc đầu. Tay Tịch Sư Tử có chút mất tự nhiên móc phải rồi lại móc trái, nửa ngày mới phát hiện quần không có túi, cô cau mày hai tay khoanh lại, nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Em đoán, chắc là mẹ muốn cháu đi, hôm qua nghe nói bà bà Tiểu Đông sát vách đã lên làm nãi nãi, cháu trai mập mạp vô cùng đáng yêu." "Ôm. . . Ôm cháu trai, anh với tiểu Ni còn chưa có dự định đó.'' Tịch Sư Lam thấy nghẹn nghẹn, xiết chặt cặp công văn trong tay, hắn đang muốn đại triển hoành đồ, tiểu Ni cũng vẫn bận muốn tự mở một tòa soạn tạp chí, chuyện công tác đều bận bịu, làm sao có thời giờ sinh tiểu hài tử. Nếu như Đàm Vịnh Vịnh thật có ý nghĩ muốn đột nhiên làm nãi nãi, vậy hắn xem như thảm rồi, dựa vào thủ đoạn của bà mẹ già nhà hắn thì, tùy tiện ra mấy chiêu cũng có thể bức người phát điên. Ít nhất phải thừa dịp bà còn chưa hạ thủ, phải nghĩ biện pháp di chuyển lực chú ý của bà. Tịch Sư Lam vừa nghĩ tới đó, liền nghiêng đầu nhìn muội muội đang đơ mặt bên cạnh. ''Anh, đừng có nhìn em, em không giúp nổi anh đâu.'' Tịch Sư Tử hầu như không cần quay đầu, cũng có thể đoán được ánh mắt lén lút bên cạnh đang có ý đồ gì. "Sư Tử, không phải nha! Em năm nay cũng đã 23 rồi còn gì! Cũng nên tìm bạn trai. Từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy em mang bạn trai về nhà, em xem xem Hứa Thanh Khê người ta đã có qua bao nhiêu là người bạn trai rồi, em nhìn lại em xem.'' Tịch Sư Lam đi theo Tịch Sư Tử ra khỏi thang máy, vừa nói, vừa đi vào bãi đậu xe. Sau khi Tịch Sư Lam dùng Hứa Thanh Khê làm ví dụ thì lại cảm thấy có chút không đúng, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, anh cũng không phải nói em nên thoáng như Hứa Thanh Khê, nhưng chí ít cũng không cần bảo thủ như vậy nha.'' Mặt Tịch Sư Tử không thay đổi ngồi vào tay lái phụ, đưa tay chỉ chỉ dây an toàn nhắc nhở Tịch Sư Lam: "Anh, dây an toàn." "Há, Sư Tử, em có nghe anh nói hay không vậy hả?'' Tịch Sư Lam chăm chú nhìn Tịch Sư Tử. '' lần trước anh nói an bài một thư ký kinh nghiệm phong phú cho em, anh kiếm được chưa?'' Hai tay Tịch Sư Tử ôm ngực. Tịch Sư Lam nhìn thấy em gái hoàn toàn không xem lời nói mình ra gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nổ máy xe: "Yên tâm đi, tuyệt đối có kinh nghiệm phong phú." Tịch Sư Tử tựa người ở bên bàn làm việc, hơi khẽ cau mày nhìn thư ký kinh nghiệm phong phú trước mặt Tịch Sư Lam giúp cô tìm tới. Cô gái trẻ tuổi trước mắt, mặc một chiếc áo sơmi mở hai nút, bung một nút nữa thôi là cả bộ ngực chắc nhảy ra ngoài luôn, giày cao gót cao quá trớn, tóc dài đến eo có một nửa bị nhuộm thành màu lam bắt mắt, mang vòng tai cỡ lớn rất khoa trương, son môi thì thoa một màu tím cực quái dị, miệng cứ khẽ động khẽ động nhai nhai kẹo cao su, trong tay xách một cái cặp văn kiện. Không sai, là xách, bởi vì nàng dùng hai ngón tay xách văn bản tài liệu, còn không ngừng quơ quơ trên không trung. "Hello, Tịch phó tổng giám đốc." Thạch Bách Hợp nhai kẹo cao su nhìn Tịch Sư Tử, cười một cách khoa trương. Giọng nói của người này nghe có vẻ rất quen tai, nhưng rất nhanh Tịch Sư Tử đã loại bỏ ý nghĩ này, vì cho dù có lục tìm nát óc cũng không có ai có được bộ mặt yêu nghiệt như người trước mắt, cô gật gật đầu không lên tiếng. Đi đến ghế làm việc bên cạnh dò xét, máy tính bàn phím con chuột, một chậu cây không tệ, đều rất không tệ, ngoại trừ. . . quyển lịch quái dị kia. Tịch Sư Tử dùng đôi mắt đầy phức tạp nhìn quyển lịch, trên lịch in hình một lỏa nữ mở hai chân ra, để lộ cái quần lót viền tơ. "Thế nào Tịch phó tổng giám đốc, có thích hay không, đây là do tôi đặc biệt chuẩn bị cho ngài.'' Thạch Bách Hợp cười hắc hắc, cắn môi kiều mị trừng mắt nhìn Tịch Sư Tử. "Thạch tiểu thư, cô đi làm chuyện của mình đi, tôi muốn tự mình sửa sang văn phòng một chút." Tịch Sư Tử lễ phép mỉm cười, tiễn khách rất máy móc. '' Tốt, cứ từ từ mà chỉnh lý. Khi nào cần, thì cứ gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài thôi, thế nhá!'' Thạch Bách Hợp che miệng thẹn thùng cười một tiếng, khoa trương lắc mông đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn hôn gió Tịch Sư Tử một cái. Tịch Sư Tử đưa tay che mắt lắc đầu, hay quá đi!, đây chính là thư ký mà ông anh của cô cực lực tán dương đề cử, kinh nghiệm phong phú làm việc đáng tin, thành thục ổn trọng có thể gánh vác trọng trách lớn. Nhưng đây là người do anh cô đề cử, nên không muốn cũng không còn cách nào khác, có lẽ dưới vẻ phóng đãng không bị trói buộc kia, là một trái tim tích cực, nghiêm túc và ổn trọng thì ai mà biết được. Tịch Sư Tử nghĩ như vậy, vừa để tay xuống đã nhìn thấy quyển lịch dung tục trên bàn. ...Có lẽ vẫn nên thương lượng lại với anh cô một chút...