Bạn Gái Tôi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm

Chương 35: nhẹ)

"Tổng tài, qua mấy ngày nữa là tết đoan ngọ rồi!" Triệu Gia Thanh ngước đầu nhìn Triệu Gia Mẫn, hai con mắt sáng trưng, mang theo mong đợi.

"Lại muốn đi chơi chỗ nào hả?" Triệu Gia Mẫn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của đứa nhỏ, cưng chiều cười đùa nói.

"Đi công viên chơi!" Triệu Gia Thanh lớn tiếng đáp lời.

" Được." Triệu Gia Mẫn cũng gật đầu, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ đang ngồi trên đùi mình.

Đột nhiên.

Cúc Tịnh Y từ trên cầu thang đi xuống, bất thình lình mở miệng "Em không phải đã nói nghỉ phép cùng chị đi NewYork sao?" Trong giọng nói còn mang theo chút hơi bất mãn và ghen tuông.

"..." Triệu Gia Mẫn không khỏi căng thẳng mím mím môi.

Triệu Gia Thanh lại thận trọng nhỏ nhẹ đưa tay kéo kéo vạt áo Triệu Gia Mẫn.

"Ai... Chuyện đó, trẻ con mà, NewYork lần sau đi cũng được, lần sau chờ hai người Manh papa trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau đi." Triệu Gia Mẫn dàn xếp cẩn trọng nói.

Cúc Tịnh Y trầm mặc không lên tiếng.

Đột ngột xoay người lại đi lên lầu.

Chỉ nghe tiếng đóng cửa "rầm" một cái thật lớn, Triệu Gia Mẫn ngây ngẩn.

Chột dạ tận đáy lòng.

Xong đời, lại chọc Tiểu Cúc lão sư nhà mình nổi cơn ghen.

Nhìn đồng hồ chút, đã chín giờ rưỡi, vì vậy lại đứng lên, dụ dỗ Triệu Gia Thanh trở về phòng ngủ.

Chờ Triệu Gia Thanh dày vò tới lui một hồi mới an phận ngủ sau đó, Triệu Gia Mẫn đi tới cửa thư phòng, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Nửa ngày cũng không có thấy Cúc Tịnh Y lên tiếng đáp lại, bất đắc dĩ, đành trở lại phòng ngủ lấy chìa khóa, mở cửa thư phòng ra.

Chỉ thấy Cúc Tịnh Y đang cuộn chân ngồi trước bàn máy tính, ngước đầu, mặt đầy ủy khuất nhìn mình.

"Chơi máy tính thật không vui chút nào." Cúc Tịnh Y đột nhiên lên tiếng.

Triệu Gia Mẫn sững sờ, kịp trở tay trước đóng cửa lại, sau lập tức đi lên phía trước "Giận sao?" Trên mặt vẫn cười đến híp mắt.

"Không có." Cúc Tịnh Y quay đầu sang chỗ khác.

"Ghen sao?" Triệu Gia Mẫn vẫn như cũ truy hỏi.

"Em đúng là càng ngày càng nuông chiều nó! Em thừa nhận đi, Triệu Gia Mẫn."

Cúc Tịnh Y phiết miệng nói.

Triệu Gia Mẫn không nhịn được cười, bám lấy thân người Cúc Tịnh Y khẽ hôn một cái lên mặt nàng "Làm sao có thể chứ, chị nghĩ xem, nếu bây giờ chúng ta đi NewYork thì cái đứa nhỏ "thúi" kia làm thế nào đây, cũng không thể mang nó cùng đi được, cho nên em mới nghĩ đợi đám người Manh papa trở về rồi để bọn họ mang nó theo, dù sao Mạc mama cũng thật thích đứa nhỏ kia."

Cúc Tịnh Y nhìn Triệu Gia Mẫn, không nói lời nào.

Trong lòng vẫn không thoải mái.

Triệu Gia Mẫn rõ ràng đúng là càng ngày càng nuông chiều đứa nhỏ kia, mỗi ngày đều ôm nó, nó muốn cái gì đều mua cái đó, mặc dù cũng có lúc đánh nó một trận, thế nhưng đánh cũng như không đánh, rõ ràng chính là quá nuông chiều nó mà.

Triệu Gia Mẫn thấy Cúc Tịnh Y vẫn như cũ không nói lời nào, cái miệng kia còn hơi bất mãn vênh lên.

Giơ tay lên ôm lấy nàng.

"Cúc lão sư, ngài còn ăn giấm của một đứa trẻ sao, cũng sắp 30 rồi..." Đột nhiên ý thức được cái gì đó, lập tức ngừng miệng.

"Em nói gì? Em chê tôi già rồi sao." Cúc Tịnh Y ngẩng đầu lên chất vấn.

"Không không không, Em nói là... Ngài suy nghĩ thế nào mà lại trẻ con như vậy."

"Vậy nhất định là nói tôi ấu trĩ rồi?"

"Không không không, nói ngài tính trẻ con còn chưa có phai mờ thôi, Cúc lão sư thân ái của em." Vừa nói vừa đưa tay lên, một nháy đem Cúc Tịnh Y bế lên.

"Em... Làm gì đó!" Cúc Tịnh Y kinh ngạc thốt lên, bị dọa sợ giơ tay lên ôm lấy cổ Triệu Gia Mẫn .

Ghé sát bên tai người trong ngực "Mang ngài trở về..."Ngủ" ~." một câu nói vô cùng ám muội.

"Ai muốn cùng em ngủ chứ, ngủ phòng khách đi." Cúc Tịnh Y đập tay Triệu Gia Mẫn một cái.

Triệu Gia Mẫn đã bước nhanh vào phòng, lấy cùi chỏ khép cửa phòng lại, nhân tiện khóa luôn một thể.

"Vậy cũng không được."

Đem Cúc Tịnh Y thả xuống giường.

Mép môi Triệu Gia Mẫn không nhin được làm nổi lên nụ cười.

Cúc Tịnh Y mới vừa tắm xong, mặc trên người áo ngủ ngắn tay, cả người lún trên chiếc giường mềm mại, một dải tóc dài đen nhánh xõa ngổn ngang trên drap giường, cùng với màu trắng ga trải giường tương phản thấy rõ càng tôn lên vẻ phong tình, con mắt hơi nheo lại.

"Triệu Gia Mẫn..." Cúc Tịnh Y không quen ánh mắt Triệu Gia Mẫn nhìn mình chằm chằm như vậy, đành phải nhẹ gọi tên nàng một tiếng, rồi lại quay đầu sang chỗ khác.

"Ngài... Có phải là ghen không?" Triệu Gia Mẫn cúi người, nhấc đôi tay nuột nà lên, bắt đầu cởi từng nút áo ngủ của người trên giường, động tác nhẹ nhàng và chậm chạp, chậm chạp đến khiêu khích tới giới hạn chịu đựng của Cúc Tịnh Y.

Cả mặt Cúc Tịnh Y đỏ lên, không dám nhìn tới cái tay Triệu Gia Mẫn đang cởϊ áσ mình, bàn tay kia mang theo chút mát lạnh chỉ vô tình chạm đến da thịt của nàng, cũng khiến cho nàng cơ hồ muốn nhịn không được một trận run rẩy.

Cũng vì sắp đi ngủ, cho nên Cúc Tịnh Y cũng không có mặc nhiều làm gì, chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh.

Triệu Gia Mẫn giải khai quần áo ngủ, mảng lớn da thịt bại lộ trong không khí, thật may trước đó Triệu Gia Mẫn đã bật điều hòa, cho nên Cúc Tịnh Y sẽ không cảm thấy quá lạnh.

Tay nhẹ nhàng ôm lấy hông Cúc Tịnh Y, Triệu Gia Mẫn cúi đầu, tiến tới bên tai Cúc Tịnh Y, hôn lên vành tai Cúc Tịnh Y "Ngài... Có phải ghen không?" Dứt lời, đầu lưỡi tinh tế uốn quanh viền tai Cúc Tịnh Y rồi thu vào nhấm nháp dư vị.

Mặt Cúc Tịnh Y lại đỏ hơn nữa, muốn quay đầu sang chỗ khác, bị Triệu Gia Mẫn dùng tay trái nâng mặt lên.

"Có phải không?" Triệu Gia Mẫn hôn từ cổ tới cằm rồi chuyển tới trên mặt Cúc Tịnh Y, mãi cho đến đôi môi thơm ngọt kia.

Cúc Tịnh Y nhìn Triệu Gia Mẫn, viền mắt hồng hồng vì động tình, theo bản năng cắn cắn môi, không có trả lời.

Triệu Gia Mẫn cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi Cúc Tịnh Y.

Tay phải ở trên cơ thể đã gần như không còn gì che đậy. . . tự do "tìm kiếm khắp nơi", cuối cùng dừng lại trên khỏa ngực mềm mại.

" Ưʍ..." Cúc Tịnh Y nhắm hai mắt lại, không nhịn được phát ra âm thanh.

Triệu Gia Mẫn bắt đầu hôn dần dần xuống, từng bước từng bước từ cằm thon mịn, đến cái cổ ngọc ngà, cuối cùng rơi vào trước hai đóa kiều diễm kiêu ngạo kia.

Tay dọc theo bên hông chậm rãi đi xuống, cởi ra một đạo phòng tuyến cuối cùng trên người Cúc Tịnh Y.

"Ah~. . . Đừng ... Đừng vậy mà." Cúc Tịnh Y giơ tay lên, vô lực đẩy Triệu Gia Mẫn, muốn ngăn cản động tác của Triệu Gia Mẫn.

"Ngài nói gì?" tay Triệu Gia Mẫn nhanh chóng thăm dò vào bên trong, làm cho thân thể Cúc Tịnh Y không khống chế được nhẹ run lên.

"...Chị . Chị. . Nói..." Lời cuối cùng không có nói ra khỏi miệng được.

Theo động tác tay Triệu Gia Mẫn, ý thức Cúc Tịnh Y dần dần mơ hồ.

Đột nhiên, Triệu Gia Mẫn ngừng lại.

Cúc Tịnh Y nhăn mi lại, nhìnTriệu Gia Mẫn, trong mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ.

"Ngài có phải ghen hay không?" mặt Triệu Gia Mẫn mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi.

Cúc Tịnh Y mím mím môi, quật cường nói "Không có."

Triệu Gia Mẫn chẳng qua chỉ cười một tiếng, dừng lại động tác rồi lại tiếp tục, sau đó sẽ lần thứ hai dừng lại...thật chậm chạp.

"Có phải hay không."

Cúc Tịnh Y nhìn Triệu Gia Mẫn, hốc mắt ửng đỏ, cơ hồ sắp "rớt" nước mắt.

Nàng quay đầu qua, bất đắc dĩ gật đầu " Ừm." Giọng nói mang chút khàn khàn.

Triệu Gia Mẫn không nhịn được cười đầy ham muốn "Nói sớm một chút không phải tốt hơn sao."

"..."