Bần Gia Nữ

Chương 116

“Ủng ta làm cho ngài còn mặc được không?” Trương Tiểu Oản tiến lên lấy ấm sức rót nước cho hắn rồi dịu dàng cười nói.

Uông Vĩnh Chiêu mắt lạnh nhìn nàng không nói gì.

“Ta lại làm cho ngài một đôi nữa nhé?” Trương Tiểu Oản cười cười, cầm chén nước bằng hai tay đưa đến trước mặt hắn.

Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt đón bằng một tay sau đó uống nước trắng. Trương Tiểu Oản ngồi ở bên cạnh, cầm lấy kim chỉ mới vừa khâu được hai kim thì chợt nhớ đến bây giờ vẫn là giờ Thìn nên ngẩng đầu nói với hắn, “Ta làm cho ngài chén mì nhé?”

Uông Vĩnh Chiêu không nói gì, Trương Tiểu Oản thì liếc nhìn hắn một cái sau đó buông kim chỉ đi nổi lửa làm ba chén mì sợi, đưa hai chén đến thư phòng còn một chén đưa tới nhà chính.

Uông Vĩnh Chiêu ăn xong bát mỳ thì lên ngựa đi rồi. Hắn vừa đi thì Uông Hoài Thiện đã ở trong phòng lộn nhào một cái, sau đó đứng trong nhà cười vui liên tục.

*******

Trở lại phủ Tổng Binh, mới vào cửa Uông Vĩnh Chiêu đã nghe Thính quản gia tiến lên nói nhỏ, “Tiểu công tử tối hôm qua lại sốt, khóc nỉ non mãi không thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng nói, “Ta đi qua xem.” Dứt lời hắn đi vào sân, vừa mới ôm đứa nhỏ vào lòng thì hắn đã lại khóc nhỉ non. Ngay sau đó Văn Nhi đã đến đón lấy, ngước khuôn mặt hi vọng nhìn hắn. Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cũng dừng một chút rồi ngồi xuống.

Ăn xong cơm trưa hắn trở lại thư phòng cùng sư gia thương nghị chính sự. Đến buổi tối, Lệ di nương bên kia tới, bộ dáng nàng ta nhu thuận mà Uông Vĩnh Chiêu cũng đi qua đó dùng bữa và qua đêm.

Ngày hôm say hắn đi binh doanh luyện binh không đến nửa ngày thì trời đổ mưa to. Hắn mang binh thao luyện trong mưa nửa ngày nữa khiến ban đêm vết thương cũ tái phát làm hắn sốt cao không ngừng.

Đại phu trong doanh xin nghỉ, ngày hôm sau Uông Vĩnh Chiêu trở về gọi đại phu tới, ăn hai thang thuốc thì vết thương cũ kia mới đỡ hơn. Lúc này Lệ di nương đến tìm hắn khóc nháo nói anh mình bị một nhà tú tài đánh gãy chân, cầu hắn làm chủ.

Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng ta vào lòng mà dỗ dành vài câu khiến nàng ta vui vẻ cười lên sau đó lại qua đêm chỗ nàng ta. Ngày hôm sau hắn cho thám tử đi tìm hiểu tình huống về báo: Đúng là anh của Linh Lệ bị người ta đánh gãy chân nhưng đó là vì hắn hiếu thắng muốn cưới con gái nhà tú tài này nên mới bị nam đinh nhà họ đánh gãyc hân.

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì nhẹ nhàng cười một tiếng và để thám tử đi xuống.

Hắn quả thực đã đánh giá sai vết thương cũ này, hơn nữa đêm qua hắn còn náo loạn nên lúc này màn đêm vừa buông xuống vai hắn đã đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hắn nằm trong phòng ngủ nghỉ tạm nhưng cứ một lúc lại có nữ nhân này rồi nữ nhân khác tới gặp. Uông Vĩnh Chiêu sinh ra phiền chán mà cầm roi ngựa, cưỡi ngựa đi tới thôn Phiến Diệp Tử. Hắn mới vừa xuống ngựa thì phụ nhân kia đã nhìn thấy hắn, biểu tình kinh ngạc tiến lên hỏi, “Ngài làm sao thế?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt căn bản không có biểu tình của nàng thì càng thêm phiền chán liếc nàng một cái rồi bước qua, đi vào nhà chính.

Mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã nghe thấy tiếng bước chân của phụ nhân kia. Hắn trợn mắt nhìn thấy trong tay nàng có một chậu nước sau đó đảo mắt qua bàn tay thô ráp của nàng, sau đó nghĩ tới phụ nhân bằng mặt không bằng lòng toàn thân trên dưới không chỗ nào tinh xảo này là vợ mình thì hắn lại nhíu lông mày lại.

Lúc phụ nhân kia vắt khăn đi về phía hắn thì hắn không vui lùi về sau, nhưng đợi khăn lạnh đắp lên mặt khiến hắn thoải mái hơn thì hắn mới dừng lại, để mặc nàng làm.

“Vào trong phòng nghỉ tạm đi.” Phụ nhân kia mở miệng, Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy giọng nàng lúc này còn coi là dễ nghe thì cũng “Ừ” một tiếng.

Đợi đến khi nằm xuống, nghe được phụ thân kia cho người mời đại phu thì Uông Vĩnh Chiêu đã hôn mê.

*******

“Sao không để mặc hắn chứ?” Uông Hoài Thiện thò đầu qua nhìn Giang Tiểu Sơn đang đút thuốc cho phụ thân đại nhân của hắn sau đó nhỏ giọng nói bên tai mẹ hắn.

Trương Tiểu Oản dọn ghế ngồi cách giường nửa trượng, nghe thấy con nói thế thì kéo tay hắn đứng ở trước mặt mình sau đó nửa ôm hắn không nói gì. Chờ đến khi nhìn thấy Giang Tiểu Sơn lại phí một chén thuốc thì nàng mới lắc lắc đầu đứng lên.

Mới vừa đi một bước đã bị con trai kéo tay lại. Nhìn thấy hắn lắc lắc đầu, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ cười, duỗi tay sờ sờ tóc hắn sau đó nhẹ giọng nói với hắn, “Hắn hiện nay không thể bị làm sao được.”

“Thế về sau thì sao? Hắn có việc mẫu thân cũng cứu hắn sao?” Uông Hoài Thiện khó hiểu, nhẹ nhàng thì thầm với mẹ mình.

“Xem tình huống đã.” Trương Tiểu Oản mỉm cười.

Nhìn nàng cười, Uông Hoài Thiện lúc này mới không khó xử nàng, buông lỏng tay nàng ra. Lúc này Trương Tiểu Oản tiến lên, bưng lên một chén thuốc khác sau đó bps cằm Uông Vĩnh Chiêu rót vào nửa ngụm thuốc sau đó lại mạnh mẽ đẩy cằm hắn vào bóp chặt buộc hắn phải nuốt thuốc mới buông tay. Cứ thế nàng đút thuốc hết bát thuốc cho hắn nhưng tư thế vừa kéo vừa đẩy hung hãn kia đừng nói khiến Giang Tiểu Sơn xem đến khiếp sợ mà cả Uông Hoài Thiện cũng không nghĩ tới mẹ mình lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Hắn cũng hơi hoảng sợ, trừng mắt nhìn người mẹ thoạt nhìn như thiên tiên hạ phàm của mình.

Một chén thuốc này Trương Tiểu Oản không mất bao nhiêu thời gian đã rót xong, cũng không gặp bao nhiêu phiền toái. Nàng chỉ dùng biện pháp như khi đút thuốc cho con mình và căn cứ theo kinh nghiệm để dùng thôi. Có thể nói thủ pháp dành cho Uông Vĩnh Chiêu của nàng càng ngắn gọn và thô bạo hơn một chút. Nàng dùng lực đạo mạnh hơn một chút, không cẩn thận giống như đối với con trai. Dù sao Uông Vĩnh Chiêu cũng không phải trẻ con, một khi tiềm thức phối hợp thì thuốc cũng không rớt một giọt.

“Có nhìn thấy không?” Trương Tiểu Oản để chén không lên bàn sau đó nhìn Giang Tiểu Sơn nhẹ giọng hỏi.

Giang Tiểu Sơn “A” một tiếng, há miệng, trong thời gian ngắn không hiểu được.

“Có nhìn thấy cách ta vừa đút thuốc không? Buổi tối cứ thế mà đút.” Trương Tiểu Oản dịu dàng nói.

Giang Tiểu Sơn trợn tròn mắt, nói lắp bắp, “Đại…… Đại phu nhân, ta…… Ta không dám……” Cho hắn ăn gan hùm mật gấu hắn cũng không dám! Hắn mà dám véo cằm Đại công tử như thế thì lúc sau Đại công tử sẽ dám nhéo đầu hắn như thế, rồi đầu và mình hắn đôi ngả chia đôi ngay.

Đại phu nhân thật đúng là quá thích nói đùa.

Đừng nói Giang Tiểu Sơn không dám, đến Uông Hoài Thiện đứng bên cạnh nghe mẹ hắn nói thế cũng nuốt nuốt nước miếng, hơi không đành lòng nhìn Giang Tiểu Sơn. Thật là đáng thương, nam nhân này táo bạo như thế nếu biết một hạ nhân dám cho hắn uống thuốc kiểu ấy thì tuyệt đối sẽ cầm roi ngựa quật rơi đầu kẻ kia xuống.

*******

Uông Vĩnh Chiêu tỉnh lại, xuyên qua cửa sổ dán giấy nhìn ra ngoài thì không nhìn ra được giờ nào. Hắn xuống đất, đổ một chén nước rồi mới mở cửa. Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, đúng lúc vào giờ Dậu.

Hắn tiến lên hai bước mới phát hiện trên người mình là quần áo ở nhà, đường cắt may không khác gì võ phục của đứa nhỏ kia, đều là di phụ nhân kia làm.

Vết thương cũ đã đỡ đau, Uông Vĩnh Chiêu cũng không bực bội như lúc trước và cũng không cảm thấy phụ nhân kia không đúng chỗ nào. Đi tiếp về phía trước, vòng qua tiền viện hắn đã nghe được tiếng phụ nhân kia ẩn ẩn mang theo ý cười nói, “Con không nên làm sai trước mặt tiên sinh, nếu con lộn nhào hỏng làm tiên sinh bị thương thì xem ta có đánh gãy chân con không.”

“Không sao, không sao……” Lão giả kia cười nói.

“Không thế đâu, mẫu thân xem này, xem này……”

Uông Vĩnh Chiêu đi đến tận đây thì vừa lúc nhìn thấy đứa nhỏ kia đang lộn nhào hai vòng ở trong không trung sau đó nhẹ nhàng đững vững bên người Mạnh tiên sinh. Sau đó hắn nhìn thấy phụ nhân kia cười lớn kéo tay đứa nhỏ ôm hắn đến trước mặt rồi lấy khăn lau mồ hôi cho hắn. Nàng cười nói, “Sao bướng bỉnh thế chứ? Tiên sinh dạy con nhiều lễ nghĩa như thế nhưng không thấy con nghe mẫu thân được mấy lần.”

“Con nghe lời mà, ngài nhìn đi, con có ngã đâu.” Đứa nhỏ kia hắc hắc cười nói, mới vừa nói xong đã há miệng ngao ngao nói, “Mẫu thân, con khát.”

Phụ nhân kia nghe thế thì duỗi tay cầm bát nước trên bàn kề bên miệng hắn. Uông Vĩnh Chiêu nhìn thấy cảnh này thì mày nhíu chặt lại. Cưng chiều thế này thì sao mà thành châu báu được?

Đúng lúc này đứa nhỏ kia nhìn qua chỗ hắn thì nụ cười trên mặt biến mất vô tung, biểu tình bỗng chốc mang theo nhơn nhơn. Uông Vĩnh Chiêu không thèm nhìn hắn mà mắt liếc qua nhìn phụ nhân kia. Nụ cười trên mặt nàng không mất đi, nhưng ánh sáng trong đôi mắt thì chậm rãi trầm xuống.

Mọi thứ đều thay đổi, tâm Uông Vĩnh Chiêu lúc này đột nhiên như bị người ta hung hăng đấm một quyền, hắn đứng tại chỗ nửa khắc sau đó là như không có việc gì mà đi về phía trước.

Bọn họ không thích hắn thì sao? Một người là vợ một người là con hắn, bọn họ có không thích hắn thì hắn vẫn là trời của bọn họ.

Nhìn thấy hắn đến gần, Trương Tiểu Oản mỉm cười đứng lên nói với hắn, “Đại công tử đã tỉnh sao? Có cảm thấy khá hơn không?”

Nam nhân kia liếc mắt một cái nhưng cũng không để ý tới nàng mà chỉ chắp tay với Mạnh tiên sinh chào hỏi, “Mạnh tiên sinh.”

Mạnh tiên sinh cũng đã đứng dậy trả lễ, khom người chắp tay nói, “Uông Tổng Binh đại nhân.”

“Mạnh tiên sinh đa lễ.” Uông Vĩnh Chiêu phất tay để ông ta ngồi xuống.

Lúc này phụ nhân kia chuyển ghế qua, Uông Vĩnh Chiêu ngồi xuống sau đó mới nói với nàng, “Chuẩn bị mang cơm tối lên đi.”

Phụ nhân kia đáp “vâng” sau đó lui ra còn đứa nhỏ kia thì liếc hắn một cái, Uông Vĩnh Chiêu nhìn lướt qua hắn, rồi chẳng thèm để ý mà ngẩng đầu nhìn rặng mây đỏ ở một bên nói, “Đúng là cảnh đẹp, tiên sinh cũng thật là có nhã hứng.”

Mạnh tiên sinh cầm ấm trà nói với Hoài Thiện, “Đi đi, pha một ấm trà thô lại đây để ta với phụ thân con uống trà thưởng cảnh.”

“Vâng.” Đối với tiên sinh Uông Hoài Thiện luôn cung kính. Hắn đón lấy ấm trà, sau đó đi đến nhà bếp.

Đợi hắn đi xa rồi Mạnh tiên sinh mới nói với Uông Vĩnh Chiêu “Hoài Thiện tuy hơi ngang ngạnh nhưng thiên tư thông minh, nói ra đúng là hổ phụ vô khuyển tử.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì hơi hơi mỉm cười, xoay mặt nhìn về phía Mạnh tiên sinh, “Tiên sinh cũng cùng tại hạ nói lời này thì hẳn cũng cho rằng ta bạc đãi mẫu tử họ.”

Mạnh tiên sinh lắc đầu, thấy hắn nói thẳng như thế thì xoa xoa râu thở dài nói, “Tổng binh đại nhân cần gì nói ra lời này, người thiên tư thông minh đương nhiên tự tôn cao. Đứa nhỏ đối với ngài đề phòng như thế cũng là vì ngài đối với hắn không thích. Nhưng hai người không phải người xa lạ, ngài cần gì so đo với con đẻ của mình?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì không lên tiếng, chờ đứa nhỏ cầm ấm trà đến, cung kính đổ trà cho bọn họ thì hắn mới giãn mặt mày.

Đợi đến tối Uông Vĩnh Chiêu tắm gội xong thì đi tới thư phòng viết thư cho Giang Tiểu Sơn đưa đi trong nhà. Đợi ra khỏi thư phòng trở về phòng ngủ hắn mới cầm kiếm muốn đi tới bãi đất trống ở hậu viện luyện kiếm. Mới vừa đi đến cổng vòm chỗ thông với hậu viện, đi lên khúc cong thì hắn nghe thấy chỗ đất trống cách đó không xa có tiếng phụ nhân kia truyền đến.

Chỉ nghe phụ nhân kia nhẹ nhàng nói, “Không phải mẫu thân muốn giữ hắn lại nhưng không nói tới chuyện hắn là phụ thân con, theo lễ nghĩa không thể đuổi hắn đi được thì mặt khác phải công nhận hắn cũng dạy con võ nghệ, nói thế nào cũng là sư phụ của con. Ngày sau cho dù con và hắn ở vào thế đối chọi buộc phải ngươi chết ta sống thì trước đó con vẫn phải kính hắn vài phần.”

“Hắn sao mà gọi là sư phụ của con được?” Lúc Uông Vĩnh Chiêu trốn đến chỗ tối nghe được đứa nhỏ kia khinh thường nói.

“Lão Hổ……” Dưới ánh trăng, ở nơi tối tăm dưới mái hiên, Uông Vĩnh Chiêu thấy phụ nhân kia ngồi xổm xuống cầm kiếm của đứa nhỏ để qua một bên sau đó hai tay ôm lấy cả người hắn, mặt cực kỳ nghiêm túc nói, “Mười hai đạo kiếm pháp mà con vừa luyện là do ai dạy?”

“Con……” Đứa nhỏ kia nói được một từ này rồi im.

“Có lẽ hắn không phải phụ thân tốt nhưng hắn có một thân võ nghệ, không chỉ dạy con mà chỉ bằng thực lực này con đã nên kính hắn vài phần. Trong lòng con đều là xem thường hắn nhưng con biết vì sao Tĩnh Vương gia còn phải kiêng kị hắn ba phần không? Có biết vì sao hắn thích binh quyên và thủ hạ của hắn còn……” Phụ nhân kia nói tới đó thì đôi mắt nhìn thẳng vào Uông Vĩnh Chiêu đang ẩn nấp bên này.

Uông Vĩnh Chiêu theo bản năng lại lùi nửa bước, thu lại tầm mắt. Lúc này hắn lại nghe thấy phụ nhân kia bước qua bên này, chỉ vài bước hắn đã nghe thấy nàng nhẹ giọng nói, “Đại công tử tới sao?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trên, tính toán khả năng nhảy lên ngọn cây cao trăm trượng trơn tuột kia mà không bị phát hiện thì có khả thi không. Tính xong hắn phát hiện mình không có cái khả năng đó, sơ hở quá lớn mà hơi thở của phụ nhân kia cũng không tiến lại gần nữa. Nàng đang đứng tại chỗ.

Uông Vĩnh Chiêu tức giận thầm hừ một tiếng, từ trong góc âm thầm đi ra, sắc mặt giận dữ trách mắng, “Một nữ nhân như ngươi sao lại miệng lưỡi không sạch sẽ thế? Dám vọng ngôn nói những lời này, ngươi lấy gan ở đâu ra?”

Câu này của hắn chỉ có chút chột dạ, Trương Tiểu Oản không nhìn thấy giận dữ trong mắt hắn vì thế cũng to gan nói, “Là phụ nhân vọng ngôn, mong Đại công tử thứ tội.”

Dứt lời nàng nhìn Hoài Thiện ý bảo hắn lui ra để nàng làm cho xong việc. Nhưng Uông Hoài Thiện lại không theo ý nàng mà lô ra vẻ mặt kỳ quái nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đường đường Tổng Binh đại nhân, thống soái thiên quân vạn mã lại lén lút trốn trong góc nghe lén ta và mẫu thân nói chuyện làm chi?”