Bần Gia Nữ

Chương 162

Bên ngoài náo nhiệt thật sự nhưng Trương Tiểu Oản cũng quyết tâm giả chết. Cửa Thượng Thư phủ đóng chặt, Uông phủ bên kia nàng cũng cho người sang dặn dò nói nàng bị bệnh cần tĩnh dưỡng, có việc thì đợi nàng khỏi hẳn hẵng báo.

Uông Dư thị không phải kẻ ngu, nàng và Trương Tiểu Oản tiếp xúc mấy năm nay nên cũng tự tin hiểu chút tính nết của Trương Tiểu Oản. Nàng ta biết chỉ cần an phận, quy củ làm việc thì đến khi xong việc hẳn sẽ không thiếu chỗ tốt.

Lúc này mắt thấy Trương Tiểu Oản không muốn quản chuyện bên ngoài nên có không ít người tới nhờ vả Uông phủ bên này. Uông Dư Thị biết chuyện nên cắn chặt răng, trăm triệu không dám há mồm đồng ý, cũng không dám tới Thượng Thư phủ nói đánh tiếng. Nàng ta vẫn còn nhớ rõ nhị tẩu Uông Đỗ thị mất thân phận chưởng quản gia đình thế nào.

Kỳ thật Trương Tiểu Oản ở trong phủ cũng không nhàn rỗi, nếu không phải di nương trong hậu viện gây rối thì là Uông Vĩnh Chiêu không biết kiếm được ở đâu phương thuốc dưỡng nhan mang về bắt nàng đắp một đống lớn. Hắn còn tìm cho nàng nữ y tới, nói là hoàng đế thưởng cho nàng để chuyên giúp nàng chăm sóc sức khỏe.

Ban ngày vị nữ y kia sẽ vây quanh mặt và tay của Trương Tiểu Oản, buổi tối Uông Vĩnh Chiêu tới thì lại đuổi người về, cực kỳ có bộ dáng dùng xong thì bỏ. Qu mấy ngày, mặt Trương Tiểu Oản cũng trắng hơn một chút. Uông Vĩnh Chiêu được nữ y báo tin mừng nên sau khi ăn cơm tối, hắn ôm người vào thùng tắm nhìn kỹ một lượt sau đó nhíu mày nói, “Sao vẫn như thế?”

“Hả?” Trương Tiểu Oản nghi hoặc.

“Không thấy đẹp hơn tí nào.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Vẫn là mặt mày như thế.”

Trương Tiểu Oản nghe được thì cười cười, không nói chuyện. Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng không có phản ứng gì thì ôm lấy nàng làm chuyện kia. Đợi xong việc hắn duỗi tay lấy một cái khăn tới lau nước trên mặt cho nàng. Động tác của hắn cực kỳ mềm nhẹ, Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại, cười nhẹ giọng hỏi, “Ngoài công chúa và quận chúa chê ta già, chẳng lẽ ngài cũng chê ta già ư?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì tay ngừng lại, mày nhíu chặt. Hắn nhìn phụ nhân đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình thì hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Từ trước tới giờ ngươi đều xấu muốn chết, còn ngại cái gì?”

“Đúng vậy……” Trương Tiểu Oản nghe xong cũng cảm thán mà phát ra tiếng, “Thật xấu.”

Nói xong nàng nâng tay lên, nương ánh đèn dầu mà nhìn bàn tay vẫn có vết chai mỏng của bản thân sau đó nhẹ nhàng thở dài, mặt thổn thức. Một tiếng than nhẹ kia khiến lòng Uông Vĩnh Chiêu vô cớ thấy đau đớn. Hắn nhìn đôi mắt nàng, sau một lúc lâu vẫn không chuyển ánh mắt, giống như nhìn đến choáng váng.

Lúc Trương Tiểu Oản quay đầu thì thấy hắn đang ngơ ngẩn, một khắc kia hắn ngưng thần khiến nàng hơi hoảng hốt. Tâm tư của hắn nàng há có thể không rõ? Chẳng qua hắn không muốn người khác nói nàng già mà thôi.

Hắn đối xử tốt với nàng trong lòng Trương Tiểu Oản cũng hiểu rõ. Nhưng mặc kệ nói nàng ý chí sắt đá cũng được, vô tình lãnh đạm cũng được, nàng vẫn không thể động tâm nổi với hắn. Dù rằng hắn vẫn giữ được tư thế oai hùng bất phàm không gì sánh nổi ở tuổi 40.

Nàng chỉ biết mình phải làm tốt vai trò con dâu của Uông gia, trong ngoài đều phải chu toàn, có như thế thì Uông Vĩnh Chiêu mới không thể bạc đãi nàng, và vì thế có lẽ hắn còn có thể tiếp tục cùng nàng trầm luân.

Nàng đối xử tốt với hắn đổi lại hắn cũng đối xử tốt với nàng, quan hệ này kỳ thật rất vững chắc. Ngày sau mặc kệ thế nào, chỉ cần nàng không làm ra việc khác người nào thì chắc chắn kết cục của nàng sẽ tốt hơn đám nữ nhân hắn từng thích.

*******

Đoạn thời gian này Uông Vĩnh Chiêu đều đi sớm về trễ, nhưng khi hắn thức dậy thì Trương Tiểu Oản cũng sẽ rời giường vào giờ Dần, lúc hắn luyện võ nàng sẽ đến phòng bếp nấu cho hắn một nồi cháo gạo lức, thêm ba cái màn thầu, lại xào ba lạng thịt bò cho hắn ăn. Cứ thế nên dù cả buổi sáng Uông Vĩnh Chiêu đều ở võ trường luận võ với người ta thì cũng không đói.

Nàng lại làm cho hắn một bộ võ phục mới, sáng hôm nay sau khi hắn luyện võ xong nàng mặc cho hắn, quan sát một chút mới cười nói, “Ngài mặc bộ này thật có tinh thần.”

Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ vải mềm mại trên người rồi gật đầu. Lúc dùng bữa hắn thấy nàng cầm khăn che miệng ngáp một cái thì mở miệng nói, “Về giường nghỉ ngơi đi.”

“Không vội,” nàng ngáp xong mới buông khăn cười nhẹ với hắn nói, “Đợi ngài thượng triều ta sẽ tự đi ngủ bù.”

Uông Vĩnh Chiêu cũng biết nàng sẽ như thế nên sau khi hỏi xong được nàng trả lời như thế thì trong lòng hắn cũng vui vẻ, không nói gì nữa.

Nàng tiễn hắn đến ngoài cửa thì bất bộng, sửa sang lại xiêm y cho hắn, rồi tới áo choàng, sau đó cười mà không nói chờ hắn đi. Uông Vĩnh Chiêu đi trên con đường lát đá, hai bên đều là cây cỏ nàng trồng. Mấy thứ này thường nhìn thấy ở nơi đất hoang, lớn lên rậm rạp, chỉ vài năm đã vươn ra vài mẫu đất. Bộ dáng sinh cơ dào dạt kia quả thực có vài phần vui vẻ tươi sáng.

Giống như phụ nhân kia, nàng lặng yên không một tiếng động đã cắm rễ trong lòng hắn, khiến mỗi lần hắn nhớ tới nàng, dù biết trong lòng nàng không phải chỉ có hắn thì hắn vấn muốn cười. Đi đến cuối con đường thì có thân binh ở hai bên, hắn quay đầu lại vẫn thấy nàng còn đứng ở chỗ cũ. Thấy hắn quay lại nàng vẫy khăn tay thúc giục hắn mau đi.

Uông Vĩnh Chiêu lại nhếch khóe miệng, mang theo người của mình đi lên triều, chiến đấu anh dũng. Đương kim hoàng đế hiện tại muốn bẻ gãy cánh tay phải của Thừa tướng là Ngự Sử đại phu, nếu hắn không xông lên giúp một phen thì hoàng đế sẽ khiến cuộc sống của hắn không được tốt gì.

Trong nội trạch mới được chút an bình, nàng còn nói “Hoài Thiện của chúng ta”, mà quả thật con trai bọn họ, Thiện Vương còn đang ở triều Hạ đánh giặc nên hắn chỉ muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt. Như thế nàng mới sinh thêm cho hắn hai đứa con nữa, chuyện không cần nàng nhọc lòng hắn sẽ thay nàng trừ bỏ.

*******

Nhưng thế sự hay thay đổi, mặc kệ bên này Uông Vĩnh Chiêu nghĩ tốt đẹp thế nào, muốn thay phu nhân trong hậu viện của mình gánh vác nhiều thế nào thì phong ba vẫn ập đến trên đầu Trương Tiểu Oản.

Lúc này trên phố đã đem chuyện năm đó Trương Tiểu Oản ở thôn Phiến Diệp Tử truyền ra. Bọn họ nói năm đó nàng từng bị đám khất cái lộ bụng lộ ngực trêu đùa, còn nói năm đó nàng là đứa con dâu bị tội khiến Uông gia đuổi ra. Nàng năm đó không được cha mẹ chồng yêu thương, cũng không được chồng ân ái.

Mà tên khất cái kia ngày đó còn ở trên đường nói với mọi người hắn đã từng sờ tay Binh Bộ Thượng Thư phu nhân hiện tại. Thần sắc của hắn lúc nói lời này cực kỳ phóng đãng, khiến người nghe cảm thấy cực kỳ chán ghét nhưng cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Qua không đến mấy ngày Uông Vĩnh Chiêu lập tức phái người tróc nã hắn nhưng chuyện Trương Tiểu Oản từng bị khất cái trêu đùa đều đã truyền khắp kinh thành. Cái này kỳ thật không phải do Trương Tiểu Oản sai, mọi người đại khái cũng đều biết đám khất cái này khiến người ta chán ghét vô cùng. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Uông phu nhân là người không sạch sẽ lắm, cảm thấy nagf xuất thân không tốt, phẩm tính cũng không xứng làm mẫu thân của vị Vương khác họ.

Vì thế Uông Vĩnh Chiêu giận đến nỗi làm người thả chó ra cắn chết tên khất cái kia, đồng thời phái người về phủ bảo đám hạ nhân ngậm chặt miệng.

Ai ngờ còn chưa tới hai ngày, vào buổi sáng hôm nay lúc hắn ở Binh Bộ thì nghe thấy hạ nhân trong nhà tới báo phu nhân đã mặc xong xiêm y của cáo mệnh phu nhân, muốn vào cung gặp Hoàng Thượng.

*******

Ở thượng thư phủ, ngoài Bình bà tử Trương Tiểu Oản không muốn dùng người hầu nào nữa. Nàng cũng không rõ bối cảnh của những người đó, mà đối với những người không hiểu rõ thì nàng tự nhiên không thể hoàn toàn tin. Nàng chỉ tin một ít người nàng hiểu rõ.

Cho nên đồ ăn phòng bếp làm đưa tới trong viện cho nàng đều là đồ của Hồ gia thôn mang tới. Hôm nay có người của Hồ gia thôn tới đưa đồ ăn, nhưng người kia hoảng tới nỗi đồ cũng chưa bỏ xuống đã vội tới báo tin đồn nghe được trên phố cho nàng.

Trương Tiểu Oản tiễn bà ta đi rồi thì ngồi ngây ra nửa ngày. Sau đó nàng dứt khoát thay quần áo, cầm miếng ngọc Tĩnh Phượng Hoàng Hậu cho nàng rồi vào cung cặp Hoàng đế.

Vừa đến cửa cung nàng báo một tiếng khiến thủ vệ kinh ngạc đến mắt đều trợn lên. Sau một hồi do dự hắn mới đi vào giúp nàng thông báo. Không bao lâu sau thật sự có thái giám đi tới dẫn nàng vào. Trong lòng Trương Tiểu Oản lúc này ít nhiều đã có tính toán.

Đợi tới khi thấy hoàng đế, hành lễ xong nàng mới dâng miếng ngọc kia lên. Nàng cúi đầu, người phía trên kia nói, “Uông Trương thị, ngươi cũng biết ngươi chưa được truyền đã tự tiện tiến đến cửa cung là tội lớn đúng không?”

“Thần thiếp biết……” Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì yên lặng rớt nước mắt, “Nhưng thần thiếp không tới thì Thiện Vương sẽ không có mẫu thân, phu quân cũng không có ph unhân, Hoàng Thượng ngài không biết……”

Nàng đang muốn khóc lóc kể lể những lời đã chuẩn bị tốt thì nam nhân phía trên đã đánh gãy lời nàng, giống như mệt mỏi nói, “Thôi, trẫm biết ngươi vì sao tới……”

“Hoàng Thượng.” Trương Tiểu Oản lúc trước còn có bảy tám phần chủ ý thì lúc này lập tức cảm thấy bất an.

“Ngươi nói cho trẫm ngọc này sao Hoàng Hậu lại cho ngươi?”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì do dự một chút, cuối cùng vẫn cười khổ một tiếng mới kể ra tình hình lúc đó.

“Năm đó ngài còn ở Vân Châu và Thương Châu chinh chiến……” Trương Tiểu Oản nuốt nuốt nước miếng để làm dịu cổ họng khô khốc. Nhưng lúc nàng cất giọng thì tiếng nói vẫn khàn khàn, “Hoàng Hậu lúc đó vẫn là Vương phi của ngài, có lần nàng sốt cao, ban đêm nàng phái người cầm ngọc bội này tới nhờ thần thiếp mời một vị đại phu râu bạc tới. Thần thiếp tìm người cho nàng, cũng dẫn người qua. Lúc ấy đại phu kia không chịu viết phương thuốc nhưng bị Vương phi dùng kiếm uy hiếp nên đành phải viết phương thuốc. Lúc màn đêm buông xuống Vương phi không còn sốt nữa, mà đại phu kia lại nói muốn viết thư cho ngài nên bị Vương phi giết luôn.”

Nói đến đây Trương Tiểu Oản chống tay lên mặt đất hồi lâu, giọng nàng cất lên, cắt qua không gian tĩnh lặng trong đại điện, “Sáng ngày hôm sau thần thiếp thấy Vương phi mặc áo nên tiến lên giúp nàng đeo ngọc bội nhưng nàng lại để thiếp thân cầm giúp nàng miếng ngọc bội này……”

“Khi đó, Vương phi nói để thần thiếp cầm giúp nàng trước, cũng để thiếp thân nhắc nhở nàng đời này đã giết bao nhiêu người vô tội.” Nói đến phía sau, giọng Trương Tiểu Oản cũng trở nên u ám, lạnh băng không chút tình cảm, “Ngày ấy Vương phi vào cung. Sau đó thần thiếp nghe nói Hoàng Hậu khi đó nói phấn trên người Vương phi quá nhiều khiến bà ta bị ho vì thế phạt Vương phi quỳ một ngày……”

Nàng dứt lời lời này thì thấy người trên ngôi cao ho khan một tiếng. Không đến một chớp mắt đã thấy đại thái giám cao giọng kêu ngoài cửa, “Mau gọi ngự y, mau, mau mau!”

Trương Tiểu Oản không ngẩng đầu, lúc vài người xông tới nàng quỳ sang một bên. Từ trong lời nói của bọn họ nàng nghe thấy hoàng thượng vừa hộc máu. Nghe thấy điều này tâm nàng lạnh lẽo, nhưng khóe mắt lại vô cớ rơi nước mắt.

Năm đó Tĩnh Vương phi vì Tĩnh Vương mà dù biết rõ sống không nổi 5 năm nhưng vẫn phải uống thuốc kia rồi bò đến hoàng cung để Hoàng Hậu lúc đó nhục nhã. Chẳng lẽ bà ấy làm tất cả những điều đó chỉ để đổi lại lúc này nam nhân bà ấy yêu nhất hộc máu vì mình sao?

Ở dưới đất vàng kia bà ta có vui không nhỉ?

Năm đó nàng giúp Tĩnh Vương phi một phen, không lường trước đến nàng cũng bị báo ứng phải rơi vào đường cùng, không thể không đi một nước cờ hiểm. Có như thế nàng mới có cơ hội hòa nhau một phen.

Nhưng nàng cầm ngọc bội tới, chưa kịp nói ra lời muốn nói thì đã nghe thấy hoàng đế hộc máu. Lúc này nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi……

Trương Tiểu Oản rúc ở một bên ghế, cúi đầu quỳ gối, nghe thấy tiếng bước chân tới lui lo âu thì đột nhiên lại cảm thấy chẳng sao hết.

Có lẽ nếu bây giờ nàng chết thì Uông Vĩnh Chiêu sẽ vì luyến tiếc nàng mà bảo vệ trông chừng Hoài Thiện giúp nàng. Còn Hoài Mộ tự nhiên sẽ được hắn yêu quý, đợi vài năm nữa, qua lâu rồi hắn sẽ có mỹ nhân mới. Hoài Thiện của nàng lúc đó trải qua thống khổ rồi sẽ lại đứng thẳng một thân ngạo cốt mà đi tiếp. Rồi hắn sẽ có vợ con, sẽ có đứa nhỏ thông tuệ giống hắn. Đến lúc đó thế sự sẽ là một bộ dáng khác.

Có hay không có nàng kỳ thật cũng chẳng qua trọng như thế, bởi vì đợi nỗi thương tâm này qua đi thì người ta nên sống thế nào vẫn sẽ sống như thế.

Giống như hoàng đế hiện nay, cho dù vì chuyện xưa mà hộc máu thì thế nào? Đợi quay đầu lại ông ta vẫn làm hoàng đế, ngày xưa Tĩnh Vương phi đối với ông ta thâm tình cũng chẳng ngăn được ông ta đi ôm ấp mỹ nhân mới.

Ai cũng quan trọng nhưng nói ra hết rồi thì ai cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Người ta có thống khổ thì chẳng phải cũng luôn sống sót thật tốt đấy sao?

Trương Tiểu Oản tự giễu mà cười cười, một khắc kia nàng chẳng nghĩ được gì, chỉ thoi thóp rũ đầu dựa vào chân ghế.

Nhưng vào lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi gần về phía nàng, đợi người nọ ngồi xổm xuống, hơi thở khổng lồ quen thuộc bao lấy nàng thì nàng đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn nam nhân kia. Sáng sớm nay nàng còn dùng tay mớn trớn cái trán của hắn, mà lúc này nàng chỉ có thể lắp bắp nói, “Ngài…… sao ngài lại tới đây?”

“Ừ, ta tới rồi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng sau đó cởi áo choàng ra khoác cho nàng.

Áo choàng này có hơi ấm trên người hắn, Trương Tiểu Oản cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói, “Ngài cũng là kẻ ngốc, bây giờ đã là tháng 6, áo choàng này ta chỉ khoác cho ngài lúc sáng sớm để tránh sương sớm, sao đến giờ ngài còn mặc trên người làm gì?”