Bần Gia Nữ

Chương 193

Ngày bảy tháng 7, sáng sớm Trương Tiểu Oản đang nửa cúi đầu lột trứng gà cho Hoài Mộ ăn thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, có người ở bên tai nàng cười nói, “Ngài đoán xem ta là ai?”

Trong lúc nói chuyện, người nọ vươn tay bịt kín mắt nàng. Trương Tiểu Oản ngơ ngẩn, nước mắt lập tức tràn ra, khóe miệng lại cười, chậm rãi nói, “Con cả của ta đã về rồi ư?”

“A.” Nam tử bên người nnagf cười khẽ, lúc này Hoài Mộ đã tụt xuống ghế, chạy về phía hắn, miệng vui vẻ hét to, “Đại ca, đại ca đã trở lại, sao chúng ta lại không biết?”

Uông Hoài Thiện vẫn che mắt mẹ mình, chờ nước mắt nàng ngừng rơi hắn mới buông tay ra ôm Hoài Mộ lúc này đã cao lớn không ít lên vai rồi ngẩng đầu hỏi hắn, “Đệ học được thêm nhiều sách lắm rồi hả?”

“Vâng! Dịch Kinh, Thư Kinh đệ đều đã học xong, đệ còn đọc thuộc nhiều lắm.” Uông Hoài Mộ lớn tiếng đáp sau đó ôm lấy đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn rồi vội vàng hét to, “Lão Hổ ca ca, huynh thấy tiểu đệ chưa?”

“Chưa đâu.” Uông Hoài Thiện đáp lời hắn sau đó mỉm cười nhìn mẹ mình. Thấy nàng vừa cười vừa khóc, nước mắt vương trên mi thì hắn cố ý vươn tay xoa nước mắt cho nàng, sau đó bướng bỉnh nói, “Mẫu thân, ngài lại sinh đệ đệ, sao còn chưa cho con ôm một cái?”

“Đi thôi.” Trương Tiểu Oản buồn cười, duỗi tay ôm Uông Hoài Mộ xuống.

Lúc này Bình bà tử đã ôm Uông Hoài Nhân tới. Uông Hoài Thiện thật cẩn thận mà bế hắn lên, cẩn thận nhìn hắn. Qua một hồi hắn mới ngẩng đầu lên cười, trong ánh mắt lấp lánh sáng rọi, “Mẫu thân, tiểu đệ này thật xinh đẹp.”

Trương Tiểu Oản đang lấy khăn lau mặt nghe thấy thế thì quay qua cười lắc lắc đầu với hắn nói, “Nói chuyện không được không quy không củ như thế.”

Uông Hoài Thiện nghe được thì chỉ cười. Hắn cười hai tiếng khiến Uông Hoài Nhân đang ngủ lập tức chớp mở mắt. Hai anh em nhìn nhau một hồi lâu, không ai phát ra tiếng động.

Qua một hồi Hoài Nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nha nha nói chuyện với Uông Hoài Thiện. Anh hắn cũng lập tức cười tươi đáp lại, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mới vừa rồi nhìn chỉ thấy cái mũi cái miệng đệ giống mẫu thân, không ngờ đôi mắt cũng giống. Sao đệ lại lớn lên xinh đẹp như thế chứ.”

Trương Tiểu Oản nghe được thì dở khóc dở cười, một tay dắt Hoài Mộ để hắn ngồi lên ghế, một tay đẩy con cả ngồi xuống. Lúc này bà Bảy đã múc nước ấm mang tới, Trương Tiểu Oản để hắn rửa mặt và tay, lại múc cháo, bế Hoài Nhân để hắn rảnh tay ăn cơm.

“Đại ca……” Hoài mộ đẩy đĩa bánh bao tới trước mặt hắn, còn mình thì kéo ghế dựa đến ngồi sát với anh trai sau đó nói, “Hôm qua mẫu thân nói với đệ là mơ thấy huynh dẫn đệ lên núi bắt thỏ, thế là hôm nay huynh đã trở về……”

Uông Hoài Thiện nghe vậy thì bật cười, sờ sờ cái mũi của mình rồi lại duỗi tay sờ sờ đầu Hoài Mộ, cười nói với hắn, “Ngày sau ta sẽ mang đệ đến ngọn núi gần đây chơi nhé.”

“Còn đánh ưng nữa!” Mắt Uông Hoài Mộ sáng rực lên.

“Ừ, cả đánh ưng nữa.” Uông Hoài Thiện đồng ý với hắn. Khi nói chuyện hắn ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy nàng đang bận rộn cắt thịt bò mới được đưa lên thì cũng thu lại ánh mắt.

Không đến một hồi đĩa thị bò cắt lát kia đã được đẩy tới trước mặt hắn, Uông Hoài Thiện vươn đũa gắp một miếng nhai nhai sau đó mới bắt đầu ăn như điên. Thấy Hoài Mộ không ăn cơm mà cứ nhìn mình, Uông Hoài Thiện cười ôm hắn ngồi lên đầu gối mình, đút một miếng thịt cho hắn rồi mới ăn tiếp.

“Ăn chậm một chút……” Trương Tiểu Oản thấy Hoài Mộ cũng học anh hắn mà nhai nhếu nháo, nhanh chóng nuốt miếng thịt trong miệng thì không nhịn được cười dặn dò. Lúc này nàng mới quay đầu bảo bà Bảy chuẩn bị nước ấm, lại để Bình bà đi chuẩn bị quần áo cho Hoài Thiện thay.

Đợi ăn cơm xong đi tới phòng tắm, Uông Hoài Thiện quay đầu, duỗi tay lấy quần áo vắt trên bình phong xuống, tìm một góc áo thấy có thêu họa tiết hình con hổ và một chữ Thiện thì cười khẽ ra tiếng.

“Đã về nhà.” Một tay hắn kéo xiêm y, mắt nhắm lại cười nói.

Lần này trở về không ai biết lần tới lại trở về là lúc nào. Nơi Tĩnh Hoàng phái hắn tiến đến là nơi mà mười lão tướng thì chín người lắc đầu thở dài. Nghe nói cha hắn biết tin thì lập tức giục ngựa không ngừng nghỉ trở về, muốn huấn luyện 5000 tinh binh cho hắn mang đi.

Uông Hoài Thiện biết mẹ mình không phải người nông cạn, hắn cũng không thể giấu nàng. Nếu hắn không trở về mà lặng lẽ mang binh đi thì có lẽ sẽ đỡ cho nàng phải lo lắng suy đoán nhưng hắn vẫn trở về. Hắn muốn nhìn nàng một cái, lại nhìn mấy đứa em trai một cái……

Hiện tại hắn luyến tiếc nàng và gia đình nàng cho hắn hơn cả trước kia.

Đến giờ ngọ hôm nay, sau khi ăn xong cơm trưa, Hoài Thiện nói muốn đi binh doanh. Trương Tiểu Oản cười gật đầu, lúc hắn đi còn dặn dò hắn, “Chớ có cùng phụ thân con cãi nhau.”

“Hài nhi đã sớm không như vậy nữa rồi,” Uông Hoài Thiện làm mặt quỷ với nàng nói, “Chuyện không có lợi gì con còn lâu mới làm.”

“Ừ, đi đi.” Trương Tiểu Oản sửa sang xiêm y cho hắn rồi cười nói.

Uông Hoài Thiện mang theo thân binh nhanh chóng rời đi, Trương Tiểu Oản mỉm cười nhìn hắn rời đi, nhìn hắn bước nhanh về phía trước không quay đầu lại, thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất nàng mới thu lại nụ cười.

“Phu nhân.” Bà Tám lại đây đỡ nàng.

“Cũng không có gì, ta đi nghỉ, các ngươi rảnh rỗi cũng đi nghỉ đi. Đợi đến tối lại bận.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói.

“Đã biết.” Bà Tám cười trả lời.

Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu rồi đi nhìn Hoài Nhân, thấy hắn ngủ an ổn nàng để bà Bảy trông hắn cẩn thậ. Lúc này Bình bà cho người tới nói nhị công tử cũng đã ngủ trưa, nàng nghe thế thì mới trở về phòng.

Nằm lên giường rồi nàng phất tay để bà Tám lui xuống, đợi trong phòng không có ai nàng mới mệt mỏi mà thở dài. Nàng và đứa con trai cả luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, trong lòng hắn nghĩ gì nàng có thể đoán được ít nhiều. Nàng biết hắn càng thoải mái thì chứng tỏ càng có chuyện muốn giấu nàng.

Hắn muốn giấu nàng chuyện gì? Nàng sẽ so đo chuyện gì? Đơn giản chính là an nguy của hắn àm thôi. Nhưng nếu hắn không muốn nàng biết thì nàng cũng coi như không biết là được. Nàng không giúp được hắn nhiều nhưng về điểm này nàng có thể theo ý hắn.

Đến tối Trương Tiểu Oản mới từ phòng bếp đi ra đã thấy Giang Tiểu Sơn đang chạy về phía này. Thấy nàng hắn vội hành lễ cười nói, “Phu nhân, đại nhân cùng đại công tử đều đã trở lại.”

“Biết,” Trương Tiểu Oản cười nói, “Đang ở nhà chính sao?”

“Vâng.” Giang Tiểu Sơn bước nhanh theo nàng, vừa đi vừa nói.

Rất nhanh Trương Tiểu Oản đã vào nhà chính, thấy hai cha con ngồi hai đầu thì nàng vội hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu sau đó cười nói, “Ngài đã trở lại.”

“Ừ.”

“Trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước, con mau đi tắm rửa.” Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nói với Uông Hoài Thiện.

Uông Hoài Thiện đứng dậy, cười hì hì nói với nàng, “Mẫu thân đưa con đi.”

Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, “Đừng bướng bỉnh, đi đi, thay quần áo rồi tới đây ăn cơm.”

“Con biết.” Uông Hoài Thiện đi được vài bước lại xoay người lại như bừng tỉnh nói, “Thế mà còn lại quên hành lễ với phụ thân đại nhân.”

Dứt lời hắn lại chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu nhưng chỉ đổi được một ánh mắt lạnh băng. Lúc này Uông Hoài Thiện mới nhếch miệng, chắp tay sau lưng, hất tóc lăccs lư đi ra ngoài cửa. Cái bộ dạng khoe khoang đắc ý kia thật là không coi ai ra gì.

Trương Tiểu Oản nhìn hắn như thế thì lắc đầu thở dài nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Sao lại vẫn như trẻ con thế này.”

“Còn không phải do ngươi chiều hắn?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng lạnh lùng thốt ra lời này.

Trương Tiểu Oản cười, tiến lên kéo tay áo hắn nhẹ giọng nói, “Đã chuẩn bị nước ấm, ngài mau đi tắm rửa thôi.”

Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái thấy mặt nàng đầy tươi cười thì hừ một cái rồi mới cùng nàng rời đi.

Ngày hôm sau Uông Hoài Thiện mang theo Uông Hoài Mộ đến tòa núi lớn đi săn cả ngày, lúc về mang theo một con gà rừng. Trương Tiểu Oản tự mình xuống bếp, làm một đĩa gà xào ớt.

Ngày thứ ba, Uông Hoài Thiện mang theo Uông Hoài Nhân chơi một ngày, hai anh em thì thầm ông nói gà bà nói vịt cả ngày không chán. Sau đó hình như Hoài Nhân ghét đại ca nhà mình quá mức lải nhải lên lăn ra ngủ trước, để lại mình Hoài Thiện nằm bên cạnh nhìn hắn, cuối cùng nở cụ cười lẩm bẩm, “Ta nhất định phải trở về, còn phải nhìn Hoài Mộ và đệ cưới thê tử, nếu không sợ là sẽ có người khác bắt nạt các đệ.”

Ngày thứ tư từ sáng sớm Trương Tiểu Oản đã dậy nhưng lại không chờ được Uông Hoài Thiện tới ăn sáng. Giang Tiểu Sơn thấy thế thì cười nói với nàng, “Đại công tử sợ là đã dẫn quân đi đánh giặc rồi.”

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu nhìn hắn một cái, Giang Tiểu Sơn bị hắn nhìn thì rụt đầu rụt cổ, thành thật lùi về một góc.

Trương Tiểu Oản cười gật đầu nói, “Sợ là như thế.” Dứt lời nàng cũng không nói gì nữa mà bình thản hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu và Uông Hoài Mộ dùng bữa.

Uông hoài mộ cũng cảm thán chuyện anh hắn đã rời đi vì thế hắn vươn tay cẩn thận kéo tay mẹ mình, nhẹ nhàng gọi nàng: “Mẫu thân.”

Trương Tiểu Oản không nhịn được cười cười, gắp cho hắn một ít rau xanh, lại ôn nhu nói, “Mau ăn cơm, tiên sinh đang chờ con kìa.”

Ngày hôm nay Uông Vĩnh Chiêu ở lại trong phủ, ban đêm lúc đi ngủ Trương Tiểu Oản nói với hắn một ít chuyện về hai đứa nhỏ trong nhà sau đó như ngủ thiếp đi. Chờ đến nửa đêm nàng chẳng thể giả vờ ngủ được nữa, chỉ mở mắt nhìn chằm chằm bóng đêm một hồi.

Lúc này nam nhân nằm bên cạnh cũng đột nhiên mở miệng, “Hắn sẽ không có việc gì.”

Trương Tiểu Oản trầm mặc không lên tiếng, lúc này nàng đã cực kỳ mệt mỏi đến độ không biết nên nói cái gì. Chờ qua nửa ngày Uông Vĩnh Chiêu mới vươn tay sờ thấy nước mắt trên mặt nàng. Trong nháy mắt kia hắn vô cớ cảm thấy tâm như dao cắt, nhưng vẫn ôm nàng vào lòng, nghe nàng lặng lẽ khóc thút thít.

Hắn nghĩ nàng vì đứa con này mà đã khóc vô số lần, nhưng chưa từng chân chính khóc vì hắn.

Tháng bảy năm nay đối với Trương Tiểu Oản mà nói thì có chút u ám. Hoài Thiện đi rồi, Uông Vĩnh Chiêu lại bị ho khan, uống thuốc châm cứu nửa tháng không khá hơn. Lúc này nàng lại thu được thư của Trương Tiểu Bảo nói phương nam nổi lên nạn châu chấu, ruộng nước của bọn họ ở phía nam sợ là không thu được lương thực. Kinh thành bên kia, Uông phủ cũng đưa tin nói Uông Quan Kỳ lúc này đã có chút không chịu được.

Nhận được tin này xong Trương Tiểu Oản gọi đại phu mù tới cùng ông ta thương lượng một chút. Qua hai ngày nàng viết thư, cũng không cho Uông Vĩnh Chiêu xem đã cho người đưa đi. Sau mấy ngày tình hình ho khan của Uông Vĩnh Chiêu đỡ hơn, Trương Tiểu Oản lại vẫn có chút lo lắng sốt ruột, ngày ngày nấu nước lê đường phèn cho hắn uống.

Uông Vĩnh Chiêu hết bệnh rồi thì tình hình của Đại Phượng triều lại có chút gian nan: Nam Cương đại chiến, phương nam gặp nạn châu chấu, Đông Bắc có núi lửa phun trào, thiêu chết không ít người khiến bá tánh trôi dạt khắp nơi.

Uông Vĩnh Chiêu nhận được tin rồi thì cùng phụ tá suy nghĩ mấy ngày, lúc này mới lại có thám tử âm thầm đưa thư của nàng gửi ra ngoài cho hắn xem.

Trong tin nàng để người đem hơn một nửa lương thực tồn dùng ngựa thồ âm thầm đưa tới biên mạc. Phần còn lại thì non nửa vận chuyển tới đây, nửa còn lại lấy danh nghĩa Hồ gia thôn tặng đến tay Hộ Bộ Thượng Thư. Sau khi xem xong tin Uông Vĩnh Chiêu cho người gửi thư ra ngoài.

Cuối tháng bảy, đoàn ngựa thồ âm thầm vận chuyển một nửa lương thực tồn tưới, chất đầy kho lương của binh doanh. Bên kia Hộ Bộ Thượng Thư được Hồ gia thôn đưa lương thì bẩm lên Tĩnh Hoàng nói, “Kho lương của Uông gia đã không còn, thần cho rằng bọn họ đã quyên tặng 6-8 phần.”

Tĩnh Hoàng nghe xong thì một hồi lâu mới nói, “Uông đại nhân……”

Ông ta không nói tiếp nhưng Hộ Bộ Thượng Thư đã tiếp lời, “Uông đại nhân từ trước đến nay là người có lòng yêu dân, đây là phúc tướng của bệ hạ.”