Bần Gia Nữ

Chương 203

Đức Dương phủ.

Mộc Như Châu ngồi ngay ngắn ở bên trong phòng, nghe Bình bà tử của phủ Tiết Độ Sứ chậm rãi nói từ bên ngoài: “Người nào, giờ nào làm chuyện gì đều phải nói rõ với bà tử của chúng ta, nếu nói không rõ thì phải nói lại.”

Mộc Như Châu nghe thế thì cúi đầu nhẹ nhàng dùng giọng quê nhà nói với bà ngoại, “Cháu có cần giao người của chúng ta mang tới đây cho bà ta không?”

Bà ngoại lắc đầu nói, “Nàng ta không hỏi cái đó.”

“Vậy……”

“Không nói tới thì không không cần, nàng là bà tử do vị phu nhân kia phái tới giáo dưỡng cháu, cháu cho rằng bà ta là người sẽ làm việc vượt mặt chủ sao?”

Mộc Như Châu lắc đầu, ngồi ở kia tĩnh lặng nửa ngày rồi khẽ thở dài nói, “Cháu không biết bà tử này là dạng người gì, bà bà, cho dù bà ta chỉ là hạ nhân mà cháu đã không hiểu nổi, vậy vị phu nhân kia là người thế nào?”

“Ngày sau thấy là biết ngay thôi mà.”

Lúc này đã là nửa đêm, người hầu hạ của Đức Dương phủ bị thay một đám, sáng sớm quản gia của phủ Tiết Độ Sứ mới vừa đi thì Mộc Như Châu đã rời giường, nghe được Bình bà tử ở bên ngoài cười nói, “Mộc tiểu thư tỉnh rồi sao? Vậy cũng tốt, trong phủ thay mấy nha hoàn mới, chút nữa nô tỳ sẽ dẫn bọn họ tới bái kiến tiểu thư.”

Mộc Như Châu vội đi tới cửa, tự tay mở cửa, cười nói, “Vậy làm phiền ngài.”

“Ngài khách khí rồi.” Bình bà tử hành lễ rồi khom lưng lui xuống khiến Mộc Như Châu không kịp cùng bà ta nói thêm vài câu.

Sáng sớm ngày hôm nay, sau một đêm chỉ ngủ được 1 canh giờ, Trương Tiểu Oản tỉnh dậy lúc Uông Vĩnh Chiêu tập võ xong đi vào. Nàng hầu hạ hắn thay quần áo, quay đầu muốn gọi bà Bảy mang Hoài Mộ và Hoài Nhân tới.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, đám Hoài Mộ để bà Tám đi trông chừng là được.” Uông Vĩnh Chiêu ngăn cản nàng.

“Không được,” Trương Tiểu Oản lắc đầu, ngáp một cái rồi bình tĩnh nói, “Ta không phải mệt đến không thở nổi, xem hài tử xong ta vẫn có sức cùng bọn họ ăn sáng.”

Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, Trương Tiểu Oản kéo tay hắn cười cười sau đó quay đầu bảo bà Bảy đưa mấy đứa nhỏ tới. Lúc này Uông Hoài Thiện đã thay xong quần áo, Trương Tiểu Oản nhìn thấy hắn thì chỉ vào ghế nói, “Con ngồi xuống, ta có lời muốn hỏi con.”

“Vâng.” Uông Hoài Thiện nhìn Uông Vĩnh Chiêu còn ở trong phòng nhưng cửa đã bị bà Bảy đóng lại thì sờ sờ mũi nói, “Hài nhi làm sai chuyện gì nên ngài muốn giáo huấn con ư?”

Trương Tiểu Oản trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó đi qua hung hăng véo tai hắn, “Ai bảo con không nghe lời, đây là địa bàn của phụ thân con, con vô pháp vô thiên cho ai xem?”

Uông Hoài Thiện vừa nghe giọng nàng thì thầm nghĩ không tốt, hắn giương mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu lại thấy cha hắn lạnh như tiền nhìn lại thì vội há mồm kêu, “Con làm sao mà vô pháp vô thiên?”

Thấy hắn còn không thẳng thắn, Trương Tiểu Oản tức giận đến mắt trợn tròn, duỗi tay đánh hắn hai cái rồi mắng, “Còn cãi bướng, ta mới vừa tra ra ai hạ độc Mộc tiểu thư thì con đã giết mất. Giết, giết, con còn muốn thành hôn không? Phật Tổ ở trên cao, con nghĩ cứ giết là giết hả?”

Uông Hoài Thiện vừa nghe đã choáng váng hỏi, “Sao ngài biết nhanh thế?”

Hắn cũng mới nghe được thuộc hạ trở về báo lúc thay quần áo. Hắn sắp thành hôn thật, nhưng có người muốn động tới vợ hắn thì hắn không thể để mẹ mình giúp hắn đi giết người được phải không? Hắn nghe khẩu khí của Bình bà bà thì có vẻ như mẹ hắn rất tức giận, Uông Hoài Thiện không muốn mẹ mình vì hắn mà phải dính máu tanh lúc này. Hắn đã lớn, không thể lại khiến nàng chắn trước mặt hắn mãi.

Nghe con trai cả nói lời này Trương Tiểu Oản tức giận đến đứng không vững, bị Uông Vĩnh Chiêu đỡ ngồi xuống rồi nàng thở hổn hển một lúc mới trừng mắt nhìn đứa con trai mặt đầy vô tội của mình. Nàng không nhịn được càng tức hơn, cầm cái chen trên bàn muốn đánh hắn nhưng vừa thấy đôi mắt tràn đầy không muốn xa rời của hắn thì nàng lại không thể xuống tay, đành chỉ ra cửa mắng, “Mau cút ra ngoài cho ta, ta sắp bị con làm tức chết rồi!”

Uông Hoài Thiện vội đứng lên đi về phía trước vài bước rồi lại cảm thấy mình không thể cứ thế rời khỏi, vì thế hắn vội quay lại chỗ mẹ hắn, xoay người xuống lộn mấy vòng đến cạnh cửa, còn quay đầu lại trộm ngắm một cái, thấy cha mẹ hắn đều ngây người thì hắn mới đi ra cửa, còn có chút đắc ý mà lắc lắc tóc dài nghênh ngang bỏ đi.

Trương Tiểu Oản ngồi ở kia trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu mới cứng đờ mà quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Lão gia, ta thật sự sắp bị hắn tức chết rồi, rốt cuộc ta sinh ra đứa con trai nào đây?”

Uông Vĩnh Chiêu cũng bị hành động ngu xuẩn hoàn toàn không màng thân phận kia của đứa con trai khiến cho ngạc nhiên. Lúc này hắn nghe nàng nói lời này thì lạnh lùng nhếch khóe miệng, trong giọng nói toàn là trào phúng, “Cuối cùng ngươi cũng biết nghịch tử này hoang đường thế nào rồi đấy.”

Người hạ thạch tín mới được báo với Trương Tiểu Oản, trong lòng nàng vừa mới có chút tính toán đang định gặp xem thế nào thì đứa con trai cả cảu nàng đã dứt khoát giết luôn nha hoàn dan díu với gia nô của Thái Sư. Trương Tiểu Oản bực hắn không kiêng kỵ, dính sát nghiệp nhưng cũng biết hắn đang giết gà dọa khỉ, khiến những kẻ khác biết rõ thái độ của hắn với vợ tương lai. Nếu vào tay nàng, vì cảnh cáo Thái Sư nên hành động của nàng sợ là cũng không nhẹ hơn.

Bực mình rồi nàng cũng bất đắc dĩ.

Cũng trong sáng hôm đó, nàng mời vài vị phu nhân quan viên tới uống trà. Trong lúc mọi người cười nói vui vẻ, nàng trước tiên lén lút nói với một vị quan phu nhân tứ phẩm, “Ngài đã nghe nói chuyện ở Đức Dương phủ nhà ta chưa?”

Vị quan phu nhân kia thấy nàng nhắc tới thì nhìn nàng một cái không nói gì. Việc này sáng sớm nay được truyền tới chỗ bà ta, ai ngờ lúc này Uông phu nhân lại nhắc tới.

“Hôm qua ta tra xét thì thấy trong phủ có một nha hoàn làm ra chuyện này……” Trương Tiểu Oản nói xong thì thở dài, lôi khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt, không nói nữa.

Vị quan phu nhân kia thấy thế thì vội an ủi, “Ngày vui sắp tới, ngài đừng khóc. Có lẽ nha hoàn kia ghen ghét với tân nương tử mới làm ra chuyện rơi đầu thế này.”

Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay bà ta miễn cưỡng ười cười rồi quay đầu nói với một vị quan phu nhân khác ở bên người, “Ta nghe nói ngài là người Huyện Dư Quang ở Nam Châu?”

Vị kia vội cười đáp vâng.

“Nha hoàn kia cũng thế……” Trương Tiểu Oản rũ mắt thở dài nói.

“Nha hoàn kia cũng thế sao?” Quan phu nhân kia cứng đờ hỏi.

“Chính là kẻ hạ độc đó,” Trương Tiểu Oản buông khăn, thấy mọi người trong phòng dừng chuyện nhìn mình thì mới từ từ nói với vị quan phu nhân đang ngây ra kia, “Ta còn nghe nói trong số nha hoàn mà Thái Sư phu nhân mang tới có vài người đều là của huyện Dư Quang. Trong đó có một người còn là cùng quê với nha hoàn hạ độc kia đó.”

Nói đến đây nàng tò mò mà nhìn vị quan phu nhân xuất thân từ huyện Dư Quang kia nói, “Ngài cũng là người của huyện Dư Quang, có từng gặp các nàng không?”

Quan phu nhân kia nhàn nhạt cười nói, “Không phải, thiếp thân chỉ là có nguyên quán ở đó chứ không lớn lên ở đó.”

“Vậy chắc là ta nhớ lầm, ngài xem trí nhớ của ta này.” Trương Tiểu Oản vỗ đầu mình rồi quay đầu cười nói với các vị phu nhân, “Mời các vị uống trà, nhớ dùng điểm tâm, đừng khách khí.”

Các vị quan phu nhân biết được dụng ý nàng gọi bọn họ tới thì trong lòng lập tức hiểu rõ. Trong đó có hai vị thân thiết với Thái Sư phu nhân, lúc này mông như đang ngồi trên đống lửa, có chút không yên.

Buổi chiều hôm đó Thái Sư phu nhân mang theo hạ nhân tới chơi, Trương Tiểu Oản không gặp mà chỉ cho người trả lời nói vì con dâu tương lai của nàng bị người ta hạ thạch tín khiến nàng sợ quá, buổi trưa hôm đó ngã bệnh đang nằm trên giường tĩnh dưỡng. Vì thế nàng không thể ra cửa gặp khách, mong bà ta thông cảm.

Thái Sư phu nhân lần này tìm được tới nơi nhưng lại không gặp được người. Trương Tiểu Oản cự tuyệt càng khiến người ngoài bàn tán sôi nổi, đến người trên phố cũng sáng tỏ việc Thái Sư tới biên mạc chúc mừng cũng không phải thật lòng. Lời đồn đãi càng truyền càng thái quá, chỉ nửa ngày mà Thái Sư đã bị người có tâm truyền ra đủ loại tin đồn.

Đêm đó trong quán trà tửu quán, những tiểu võ quan vì hâm mộ mà tới chúc mừng Thiện Vương lập tức đập bàn, nói Thái Sư quá không phải người. Uông Tiết Độ Sứ đóng giữ biên thuỳ, vì biên cương mà thao luyện binh lính, không có công lao cũng có khổ lao. Đừng nói tới Thiện Vương hiên ngang lẫm liệt, giết nghịch tặc người Hạ sau đó lại không ngừng nghỉ đi Nam Cương thu phục cương thổ đã mất. Cha con Uông gia đều là công thần thế mà Thái Sư lại vào lúc này muốn giết Thiện Vương Phi tương lai, tâm tư này quá mức độc ác.

Con vì sao ông ta muốn giết Thiện Vương Phi thì cũng có lời truyền ra. Hóa ra là Thái Sư muốn gả con gái mình cho Thiện Vương. Lúc trước ông ta có đề qua trước mặt hoàng đế, nhưng vì Thiện Vương đã có đính ước với Nam Cương Thổ Ty tiểu thư nên mới không thành.

Lời đồn càng truyền càng mạnh, trên phố có người đã nói những lời không hay về Uông Tiết Độ Sứ phu nhân đều là do Thái Sư phu nhân nói ra.

Ngày sau đó Thái Sư không thể không tới cửa làm sáng tỏ với Uông Vĩnh Chiêu. Mặt Uông Vĩnh Chiêu đầy sầu lo, chỉ nói “Ta nhất định không tin, thái sư xin yên tâm”.

Thái Sư đi rồi, tâm phúc của Uông Vĩnh Chiêu mới từ cửa ngầm đi ra nói, “Ngài xem có muốn truyền ra thêm chút lời nói thật nữa không?”

Uông Vĩnh Chiêu nhìn lướt qua phụ nhân đã mớm lời cho tâm phúc của mình rồi hỏi, “Lời nói thật? Hắn thì thầm hai chữ này rồi lắc đầu bật cười.

“Đại nhân?” Tâm phúc lại xin chỉ thị.

“Phu nhân nói như thế nào thì ngươi làm thế.”

“Thuộc hạ đã biết.” Người kia chắp tay sau đó lui ra.

Trong phủ có vài vị phu nhân tới nên hai ngày đầu Trương Tiểu Oản mang theo bọn họ đi xử lý công việc. Sau khi Uông Vĩnh Chiêu gọi Uông Vĩnh Trang đến nói chuyện, nàng cũng đem một ít việc vặt vãnh giao cho Uông Thân thị, ví dụ như chiêu đãi nữ quyến của quan viên lớn nhỏ lui tới.

Uông Đỗ thị cũng cùng nàng xử lý việc trong phủ. Bên ngoài đều nói nhị phu nhân và tam phu nhân đều giúp đại phu nhân làm việc nhưng trong lòng Uông Đỗ thị lại biết vị đại tẩu này tuy che chở nhưng lại không còn tín nhiệm nàng ta như lúc đầu nữa.

Uông Thân thị ở bên nhìn ngần ấy năm cũng đại khái biết được tính tình Trương Tiểu Oản. Nếu làm tốt thì nàng tự nhiên cảm kích, nếu làm không tốt thì đừng trách nàng tàn nhẫn. Trương Tiểu Oản không phải người chỉ cần nói ngọt vài câu, rồi xin lỗi là sẽ mềm lòng.

Trong lòng nàng ta hiểu rõ nên cũng làm việc tận lực, đối với Uông Đỗ thị cũng tôn kính có thêm, làm nhị phu nhân ở bên ngoài chiêu đãi quan phu nhân, ra mặt được thể diện còn mình chỉ đứng sau lưng góp lực xử lý mọi việc vặt trong phủ đến gọn gàng ngăn nắp. Cho dù phu nhân nhà ai tới đây rơi một hạt ngọc trên đầu thì nàng ta cũng có thể kịp thời sai người đi tìm về cho.

Trong nhà có hai vị phu nhân quản gia đắc lực nên Trương Tiểu Oản cũng đỡ được nửa việc. Vợ Tiểu Bảo, Tiểu Đệ cũng đi theo bên người nàng mấy ngày, nhìn nàng làm việc, lại nhìn bản lĩnh tiếp đãi người của hai vị phu nhân kia thì trong lòng không phải không có hổ thẹn. Hai chị em âm thầm nhìn nhau cười khổ, trong lòng đều nghĩ đây là chỗ người và người không thể so sánh. Quan phu nhân không phải dễ làm, trên người không có một thân bản lĩnh thì một gia đình lớn như thế, hạ nhân nhiều như thế phải quản thế nào?

Trương Tiểu Muội cũng vẫn luôn đi theo các nàng, tò mò mà nhìn. Ngày này Trương Tiểu Oản ăn cơm trưa xong thì trở về phòng muốn nghỉ nửa canh giờ lại tới nhà kho cùng Đại Trọng liệt kê đồ lặt vặt phải dùng tới dọn ra. Lúc này Trương Tiểu Muội gõ cửa.

Bà Bảy mở cửa thấy là nàng ta thì cười nói, “Cô nãi nãi tới ư?”

“Bà bà, đại tỷ của ta đâu?” Tiểu Muội ngó vào bên trong.

“Tiến vào đi.” Trương Tiểu Oản ở trong phòng nghe được tiếng nàng ta thì cao giọng gọi.

Trương Tiểu Muội tiến vào thấy chị mình nằm ở trên giường thì cười đi qua, chưa được Trương Tiểu Oản cho phép đã ngồi ở bên giường.

“Ai, không được.” Bà Bảy vừa thấy thì cả kinh vội từ cửa chạy tới giữ nàng kia lại, kéo qua một bên rồi lại chuyển ghế tới mới thở hổn hển nói, “Ngài ngồi này.”

Ban đầu Trương Tiểu Muội ngây ra, sau đó xấu hổ mà bị người ta kéo đến ngồi trên ghế, còn có chút lắp bắp hỏi chị mình, “Này, này……”

“Giường này là chỗ lão gia thường nghỉ ngơi, ngoài phu nhân ra không ai được ngồi. Ngay cả tấm da dê đen này là ngài ấy tự tay lột xuống, ngài vẫn đừng ngồi lên mới tốt. Nếu không để ngài ấy biết được thì sẽ bực phu nhân.” Bà Bảy lại cười nói, “Nô tỳ rót cho ngài chén trà nhé? Ngài có muốn uống trà hoa không? Phu nhân thích nhất cái này.”

Trương Tiểu Muội nghe bà ta nói xong thì nhìn thoáng qua bà ta sau đó gật đầu, sắc mặt lại không có thân mật như vừa rồi. Bà Bảy cũng hoàn toàn không để ý chỉ hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài.

Bà ta hầu hạ phu nhân, nếu phu nhân không tiện nói thì đương nhiên bà ta phải nói. Hẳn phu nhân cũng sẽ không trách tội.

Trương Tiểu Oản ngồi dậy cười cười với Tiểu Muội sau đó vươn tay giúp nàng ta vén tóc bên tai rồi nhàn nhạt nói, “Đại nhân là người rất để ý, muội đừng trách.”

“Muội nào dám.” Trương Tiểu Muội vẫn có một ít tủi thân, đôi mắt nàng ta lướt qua bộ lông dê màu đen kia, miệng có chút hâm mộ nói, “Tỷ tỷ thật là mệnh tốt, quả nhiên có ngày lành.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía nàng ta. Tiểu Muội trước kia miệng nói và ánh mắt đều kiêu ngạo, nói cách khác cả lời nói và linh hồn đều kiêu ngạo. Nhưng hiện nay Trương Tiểu Oản lại không nghe được sự kiêu ngạo đó từ giọng nàng ta.

Nhưng trên đời này có cái gì không thay đổi đâu? Trương Tiểu Oản cười cười, nhẹ gật đầu “ừ” một tiếng.

“Tiểu Lão Hổ thành Thiện Vương, lại sắp có Vương Phi, Uông đại nhân lại đối đãi với tỷ như châu như bảo, aizzz……” Trương Tiểu Muội thở dài, “Ngày lành của tỷ đúng là hưởng không hết.”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì sắc mặt không thay đổi chỉ cười nói, “Cũng phải.”

“Tỷ tỷ.” Trương Tiểu Muội thân mật gọi nàng.

“Ừ.”

“Muội muốn nhờ ngài một việc.”

“Nói đi.”

“Ta muốn nhờ ngài giúp Đại Cường nhà chúng ta kiếm một chức quan bên cạnh Thiện Vương, cho dù là dắt ngựa cho cháu ngoại trai cũng được.”

“Thế sao được.” Trương Tiểu Oản cười nói, “Chuyện trong nhà sao thiếu được hắn? Đi dẫn ngựa cũng quá lãng phí bản lĩnh của hắn.”

“Nhưng Đại Cường không muốn làm ruộng,” Trương Tiểu Muội nói đến đây thì nhéo tay nói, “Chính muội cũng không muốn nhìn chàng làm ruộng. Chàng lớn lên thật uy phong, hẳn nên làm……” Nói tới đây nàng ta không nói nữa.

Trương Tiểu Oản cũng không thèm để ý chỉ đạm mạc nói, “Không muốn làm ruộng cũng được, vậy đi theo bọn Tiểu Bảo buông bán là được.”

“Cái kia chàng cũng không làm được, cũng không làm tốt.” Trương Tiểu Muội vội vàng đánh gãy lời nàng nói.

Trương Tiểu Oản nhìn nàng, Tiểu Muội đỏ mặt, duỗi tay qua lôi kéo tay nàng, “Tỷ giúp muội đi, muội cũng muốn con mình về sau có một phụ thân là tướng quân uy phong lẫm liệt. Trước kia muội còn nhỏ, chưa biết nhiều chuyện nên mới nghĩ cùng ngừoi thành thật làm ruộng cả đời. Nhưng hiện nay khác xưa, Đại Cường cũng là người có hoài bão, hẳn là lên chiến trường rồi chàng cũng có thể bảo vệ Hoài Thiện một hai.”

Bảo vệ Hoài Thiện một hai ư? Trương Tiểu Oản thở dài trong lòng nghĩ dù là cậu ruột hắn còn không dám nói ở trên chiến trường có thể bảo vệ hắn một hai nữa là. Khẩu khí này của Tiểu Muội cũng lớn quá.

“Làm buôn bán có gì không tốt? Muội xem đại ca và nhị ca muội không phải cũng có vài thương đội, trong nhà không phải cũng có nhiều tiền đấy thôi?” Trương Tiểu Oản ôn hòa nói với nàng ta, “Kể cả làm ruộng thì phu quân muội cũng chỉ là quản sự. Chúng ta xuất thân nhà nông, đều hiểu phải đầy bụng mới có thể nói cái khác. Cái này không kém quan trọng hơn đánh giặc, muội cũng biết một khi có ruộng, ăn uống không lo thì mọi người đều muốn ở nhà làm ruộng, có ai muốn bán mạng trên chiến trường đâu?”

“Đó là nhà bình thường! Nhưng nhà của chúng ta hiện nay sao lại là nhà bình thường?!” Trương Tiểu Muội thấy nàng không đồng ý thì đột nhiên ngoảnh mặt giận dỗi nói, “Muội thấy tỷ chính là không muốn giúp muội. Tỷ sợ Uông đại nhân, nhưng hiện nay tỷ đã khác, Hoài Thiện đã là Thiện Vương thì tỷ còn sợ hắn ta cái gì? Tỷ không thể có cốt khí một chút sao?”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn nàng buồn bã đến không còn lời nào để nói. Đời người có lẽ chính là như thế, lúc nàng cùng một vài người khác từ từ thân mật thì cũng sẽ dần xa cách một vài người khác.

Ngày xưa nàng chạy vội vào trong trấn mua sữa dê về đút cho đứa nhỏ này, sau đó nàng ta lớn lên còn to gan đến mức dám đánh Uông Vĩnh Chiêu. Ấy vậy mà giờ đây nàng ta thấy không được như ý thì lại tủi thân.

Trương Tiểu Muội quay lại nhìn thấy chị mình trầm mặc thì lập tức kêu một tiếng không xong trong lòng. Nàng ta vươn tay cầm lấy tay chị gái không nhịn được khóc ròng, “Đại tỷ, là muội không tốt, muội không nên nói tỷ. Nhưng mà tỷ giúp muội đi, Đại Cường thật sự là người có bản lĩnh, tỷ đường để minh châu phủ bụi trần được không? Muội ở trong nhà nhìn hắn buồn bực thì trong lòng ta cũng khổ sở thật sự. Đại tỷ, ta thật sự khó chịu, đại ca nhị ca đều là người có bản lĩnh, muội nghe nói tỷ phu còn giúp bọn họ buôn bán. Muội cũng là ruột thịt của tỷ, chàng là muội phu của tỷ, vì sao đến lượt chúng ta thì tỷ lại không giúp?”

“Đó là chuyện sống chết, không phải trò đùa. Hắn có vợ đẹp con khôn thì đến đó làm gì?” Trương Tiểu Oản ổn định tâm tình, ôn nhu cười nói, “Nếu làm ruộng là để minh châu phủ bụi trần thì ta sẽ thương lượng với Hoài Thiện xem có chỗ nào cho hắn đến làm không?”

“Thật không?” Trương Tiểu Muội vừa nghe thế thì nín khóc mỉm cười, lập tức đứng lên nói, “Muội sẽ đi nói tin tốt này cho Đại Cường, ngài nghỉ ngơi đi muội không phiền ngài nữa.” Dứt lời nàng ta đi được vài bước lại quay đầu cười nói với Trương Tiểu Oản, “Muội biết là tỷ vẫn thương muội.”

Lần này nàng ta nói xong thì lau nước mắt trên mặt, xách váy chạy ra ngoài. Trương Tiểu Oản ngồi ở trên giường, nửa ngày cũng không thẳng nổi eo.

Nhìn cả người nàng cô đơn hiu quạnh, bà Bảy bưng chén trà đứng ở cửa nâng tay lên che mắt, cố ý giấu nước mắt đi mới đi tới bên người nàng nhẹ giọng nói, “Người ta lớn lên sẽ không còn giống trước kia nữa.”

Trương Tiểu Oản cười cười, lúc này mới được bà Bảy đỡ nằm xuống giường. Nàng dựa vào trên gối, nhẹ nói, “Đúng vậy, không giống nhau.”

Lòng người, thật là thay đổi nhanh chóng, không phải cứ thiện tâm thì được thiện báo. Nếu nàng biết ít hơn, không nghe được Tiểu Đệ kể chuyện của Triệu Đại Cường thì nàng cũng sẽ không khó chịu như bây giờ. Nhưng Tiểu Muội thành hôn với hắn nhiều năm như vậy, hắn là người phương nào sao nàng có thể không hề biết chứ?

Nhưng kể cả thế thì khi Trương Tiểu Muội tới nói lời này với nàng thì Trương Tiểu Oản không biết là do Triệu Đại Cường mê hoặc hay do cuộc sống an lành khiến nàng ta biến chất, để nàng ta có thể đến trước mặt nàng mè nheo bằng được.

Vì nàng ta gả cho nam nhân này mà cha mẹ, huynh trưởng đã vì nàng ta chắn bao nhiêu thị phi mới khiến nàng ta có ngày lành hiện tại, chẳng lẽ nàng ta không hiểu sao? Xem ra, đôi vợ chồng này hiện giờ đúng là lòng tham không đáy rồi.

“Bà Bảy ạ……” Trương Tiểu Oản nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc mới nhịn không được tự giễu nói, “Chớ trách người ta thay đổi, trước kia ta còn nói người nhà mẹ đẻ là người thân nhất của ta, cho dù chết cũng muốn về nhìn bọn họ một cái rồi chết. Nhưng hiện giờ ta có con trai, có cả phủ phải chăm sóc, lại có lão gia. Ăn mặc ở của ngài ấy ta đều phải lo, cứ thế ta rất ít khi nghĩ tới người nhà. Cũng chẳng thể trách nàng vì phu quân của mình, vì gia đình mình mà suy nghĩ, có khác gì ta đâu?”

Dứt lời, nàng quay đầu đi, cầm khăn lau nước mắt chảy xuống.

Bà Bảy nhìn lão gia vừa rồi nhẹ nhàng tiến vào, hiện tại đang đứng cạnh cửa nhìn phu nhân. Thấy vẻ mặt hắn hờ hững, không có ý tới gần thì bà ta tới gần giường nhẹ giọng an ủi nàng, “Đã như thế thì ngài cũng thả lỏng, nghĩ nhiều đến mấy vị công tử. Nếu thật sự không được thì ngài nghĩ xem nếu không có ngài thì Tam công tử sợ là sẽ kéo cả chòm râu của Mạnh tiên sinh xuống mà cũng chẳng ai mắng đâu. Theo lời ngài nói, nếu không có ngài dạy dỗ thì về sau công tử phải làm thế nào chứ?”

Trương Tiểu Oản vừa nghe thế thì nở nụ cười, xoay người nói với bà ta, “Còn không phải thế sao.”

Dứt lời nàng cảm thấy có chút không thích hợp, vừa ngẩng đầu đã thấy Uông Vĩnh Chiêu đứng ở kia. Nàng không khỏi ngây ra, hỏi, “Ngài tới lúc nào thế?”

Uông Vĩnh Chiêu không đáp lời nàng mà nhìn bà Bảy.

“Đại nhân vừa tới không bao lâu.” Bà Bảy vội nói sau đó hành lễ, nhanh chóng rời khỏi đó. Chỉ còn Trương Tiểu Oản đứng dậy nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn bất động nàng đành phải vươn tay ra với hắn.

“Ngài lại đây để ta sờ sờ tay ngài xem có ấm không, có cần thêm một cái áo cho ngài mặc không. Hôm nay lạnh hơn một chút,” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì thở dài, “Hôm Hoài Thiện thành thân mong là không có tuyết. Ngài nói xem người ngày nhìn vào thấy ta sống tốt nhưng sao ta thấy cuộc đời này càng khó nhọc hơn nhỉ? Ngày xưa chỉ cần xuống ruộng, cứ thế cả ngày đã trôi qua, hiện tại muốn nghỉ một lúc cũng phải tính thời gian.”

Cuộc sống này tốt hơn ở chỗ nào? Trương Tiểu Oản cười khổ trong lòng một tiếng, con cái nhiều thì trách nhiệm càng nhiều. Đi đến được hôm nay thì cả người nàng đã cực kỳ mệt mỏi rồi.