Bần Gia Nữ

Chương 227

Uông Hoài Thiện phụng chỉ từ Đông Hải giám sát trở về rồi ở trong cung mấy ngày sau đó vội vàng rời cung đuổi kịp sinh nhật của nghĩa huynh Cung Hành Phong. Đêm đó hai anh em cùng đám tướng quân dưới trướng uống rượu, Uông Hoài Thiện ở Bạch Hổ doanh uống say hai ngày mới về Vương phủ.

Ban ngày lúc hắn về phủ, tiến vào thư phòng tìm quản gia và sư gia hỏi chuyện trong phủ ba tháng này, thấy Vương Phi có cách trị gia thì cũng cười cười.

Đợi hắn trở lại phủ, Mộc Như Châu ôm con, mắt đỏ ửng trách, “Ta đã chờ chàng vài ngày mà sao hôm nay chàng mới về?”

Uông Hoài Thiện nhẹ “Ừ” một tiếng, cười với nàng ta rồi ôm con trai qua nhìn nhưng hắn lại đang ngủ không để ý tới ai, trong lòng Hoài Thiện có chút tiếc nuối. Cũng không biết ngày sau hắn có thân thiết với mình không.

“Mau trở về phòng thôi, nước ấm đã được chuẩn bị xong.” Thấy Uông Hoài Thiện chỉ cười, Mộc Như Châu cẩn thận mà nhìn hắn nói.

“Được.” Uông Hoài Thiện duỗi tay sờ sờ mặt nàng ta, ôn nhu cười nói, “Thời gian này vất vả cho nàng rồi.”

Dứt lời hắn lại nhìn con trai vài lần sau đó giao hắn cho bà vú còn mình thì cất bước đi vào phòng.

“Ta không vất vả, ngược lại chàng ở ngoài có vất vả không?” Mộc Như Châu đáp lời hắn, môi hơi bĩu ra có chút bất mãn.

Uông Hoài Thiện cười liếc nhìn nàng ta một cái sau đó lắc đầu không nói gì. Hắn không nói một lời, Mộc Như Châu hồ nghi mà nhìn hắn vài lần. Chờ hắn thật sự không có ý định nói gì thì nàng ta mới thu lại hờn dỗi có chứa oán giận, cả người cũng an tĩnh lại.

Nàng ta tự tay tắm gội cho hắn, lúc tắm chung thấy hắn không có ý muốn hoan ái thì ánh mắt Mộc Như Châu cũng lạnh xuống, trong lòng có chút hoảng hốt.

“Ban đêm hài nhi nháo thật sự, hôm nay chàng mới về ta sợ làm phiền chàng nên muốn bế hắn cho bà vú trông được không?” Lúc mặc áo cho chồng, Mộc Như Châu mềm nhẹ hỏi.

“Không cần, ta thích nháo.” Uông Hoài Thiện liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn nhìn đai lưng không biết là bà tử nào làm mà nàng ta đang cầm trong tay, đạm mạc nói.

Thấy hắn vẫn yêu thương con thì Mộc Như Châu cũng an tâm chút. Nàng ta nhìn hắn ôn nhu cười nói, “Chàng ở bên ngoài đã mệt rồi, đến nói chuyện cũng không muốn nói nữa kìa.”

“Còn ổn.” Uông Hoài Thiện không quá kiên nhẫn việc nàng ta quá lải nhải. Hắn duỗi tay tự mình buộc đai lưng sau đó đi nhanh ra ngoài gọi hộ vệ, “Để quản gia bưng đồ ăn lên.”

Hắn đi nhà chính ngồi xuống một hồi Mộc Như Châu mới tới, lười nhác nằm ở trên ghế dựa chờ hạ nhân bưng đồ ăn lên. Uông Hoài Thiện trợn mắt nhìn thấy nàng ta thì duỗi tay cười khẽ nói, “Tới đây.”

“Vâng.” Mộc Như Châu không rõ tâm tình hắn là thế nào nên chỉ an tĩnh.

“Dùng bữa thôi.” Uông Hoài Thiện sờ sờ tay nàng ta, để nàng ta ngồi xuống.

Đợi ăn cơm xong, Uông Hoài Thiện mang theo con chơi nửa ngày. Uông Nhạc là đứa bé ngoan, tỉnh lại cũng không khóc nháo. Uông Hoài Thiện nhìn trái nhìn phải, trêu đùa hắn một hồi, chơi vui vẻ vô cùng, cười ha ha không ngừng.

Thấy hắn cười nhiều, Mộc Như Châu ngồi ở một bên cũng nở nụ cười. Đôi mắt nàng ta nhìn Hoài Thiện cũng không còn nét cẩn thận như ban đầu. Nàng ta nghĩ có lẽ hắn quá mệt nên mới lãnh đạm như thế.

Tháng sáu, trong kinh có thái giám tới đón Uyển Cùng công chúa hồi kinh. Có người thế Uyển Cùng công chúa đưa bái thiếp tới, Trương Tiểu Oản cực kỳ kinh ngạc.

“Thấy chưa.” buổi chiều Uông Vĩnh Chiêu trở về nghe nàng nói thì không hề kinh ngạc.

“Cái này……” Trương Tiểu Oản dùng ánh mắt dò hỏi hắn.

Uông Vĩnh Chiêu vẫy lui bà tử rồi nhàn nhạt nói, “Hoàng Thượng đã đồng ý với ta, không ai có thể hạ thấp mặt mũi của thê tử ta.”

Trương Tiểu Oản liếc hắn một cái, cầm lấy tay hắn, rũ mắt cười nói, “Đều đã là lão phu thê rồi mà ngài còn phải lo lắng vì ta.”

Thấy nàng lại khua môi múa mép, Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng tới đem hắn vẫn cùng Trương Tiểu Oản náo loạn một trận.

Buổi sáng hôm sau công chúa tới phủ, Trương Tiểu Oản ở chủ viện đón nàng ta, còn gặp được con gái nàng ta là Tư Mã nhạc.

“Uông phu nhân, Nhạc Nhi của ta rất ngoan ngoãn, ngài ôm nàng một cái đi.” Trương Tiểu Oản đang định hành lễ thì được Uyển Cùng nâng dậy, nàng ta còn cười nói.

Thấy nàng ta đi thẳng vào vấn đề mà nói câu này, giọng điệu lại dịu dàng ôn nhu, Trương Tiểu Oản không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía nàng ta. Thấy công chúa đang cười thì nàng cũng cười. Nàng cúi người bế Tư Mã Nhạc lên rồi cười mềm nhẹ hỏi, “Cháu bao nhiêu tuổi tồi?”

“Nãi nãi, Nhạc Nhi 5 tuổi.” Tư Mã Nhạc nhẹ giọng trả lời.

Trương Tiểu Oản sớm biết đứa nhỏ này được sinh ra như thế nào, năm đó Uyển Cùng công chúa gửi thư cầu nàng chính là vì đứa nhỏ này.

“Năm tuổi rồi đấy……” Trương Tiểu Oản cúi đầu cười nhìn khuôn mặt như đóa hoa của đứa nhỏ, sau đó nàng ngẩng đầu ôn hòa nói với công chúa, “Nàng lớn lên giống ngài, thật là mỹ lệ.”

Uyển Cùng công chúa nghe vậy thì cười, duỗi tay ôm con thả xuống đất sau đó nắm tay đứa nhỏ đi về phía trước. Nàng ta nói với Trương Tiểu Oản, “Tính tình chớ nên giống ta mới tốt, nếu không chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ. Đến lúc đó người làm mẫu thân ta không biết sẽ đau lòng thành bộ dáng gì.”

Nghe được lời này trong lòng Trương Tiểu Oản sửng sốt nhưng ngoài miệng lại cười nói với nàng ta, “Ngài nhất định là có thể bảo vệ nàng tốt.”

Uyển Cùng công chúa không nói gì, trước khi vào nhà chính nàng ta mới nhẹ nói, “Chỉ mong thế.”

Ở trong phòng không lạnh không nhạt nói mấy câu, Trương Tiểu Oản giữ Uyển Cùng công chúa lại ăn cơm mà nàng kia cũng đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong công chúa muốn đi, Trương Tiểu Oản đem danh sách đồ đạc đã chuẩn bị tốt đưa cho nàng ta, miệng nói nhỏ, “Không có gì tốt tặng ngài, ta biết sau khi hồi kinh ngài sẽ chẳng thiếu gì nhưng ta vẫn có chút quà mọn ngài đừng ghét bỏ.”

Uyển Cùng mở sổ sách ra nhìn thấy trăm món đồ thì khẽ cười xoa trán. Nửa ngày sau nàng ta mới rũ mắt nhìn sổ sách cười nói, “Ân tình của ngài ta xin nhận.”

Đều nói Uông Tiết Độ Sứ phu nhân biết cách làm người, Uyển Cùng lần này mới thật sự được chứng kiến. Trong danh mục này có hơn phân nửa là những thứ nàng ta cần dùng để lôi kéo người sau khi trở về.

Lúc này nàng ta mới ngước mắt cười nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu hậu dưới chín suối cũng biết ngài còn nhớ bà ấy.”

Trương Tiểu Oản trăm triệu lần không dự đoán được nàng ta sẽ nói lời này. Thấy nàng ta nói thế, nàng suy tư một hồi lâu mới nói, “Ngài lần này đi, sợ là sẽ phải gặp gỡ giải quyết nhiều việc. Nếu có gì mệt mỏi, muốn trốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút thì ta có một thôn trang dưới chân núi, địa thế ẩn mật nhưng hơi đơn sơ. Nếu ngài không chê thì thần phụ cũng muốn cho ngài mượn nơi đó để thi thoảng nghỉ ngơi.” Nói đến đây nàng giương mắt nhìn về phía Uyển Cùng.

Uyển Cùng nhận tâm ý, nàng biết Trương Tiểu Oản đang cho nàng ta một chỗ để lui. Lúc này, còn có người đối với nàng ta thể hiện ý tốt thì nàng ta sao có thể không cảm kích?

Lúc còn sống bà vú nói với nàng ta rằng tình nghĩa của mẹ nàng ta và vị Uông phu nhân này không đơn giản như bề ngoài. Khi đó nàng ta cảm thấy cực kỳ buồn cười, mẹ nàng ta một năm có thể gặp phụ nhân này vài lần thì tình nghĩa kia ở đâu ra?

Nhưng sau khi trải qua nhiều khốn khổ của thế gian, nàng ta mới biết tàn ác sẽ từ bốn phương tám hướng bủa vây người ta lúc nào không hay. Còn chân tình và sự thật lại bị che giấu thật sâu ở nơi mà không ai để ý. Bởi vì có người đang bảo vệ chúng, tô son trát phấn cho chúng để không ai có thể liếc mắt đã thấy.

Trương Tiểu Oản tiễn nàng ta ra cửa, Uyển Cùng ôm con nhìn đôi mắt ôn hòa của Trương Tiểu Oản thì dừng một chút rồi nhẹ giọng hỏi, “Ngài còn nhớ rõ mẫu thân của ta sao?”

“Nhớ rõ.” Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta sau đó cười khẽ gật đầu. Lần này nàng không hề do dự.

Uyển Cùng bình tĩnh mỉm cười nói, “Ta cũng nhớ rõ.”

Nàng ta ôm con gái lên xe ngựa, vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy trong mắt Trương Tiểu Oản có ánh nước. Rèm vải rơi xuống, nàng ta ôn nhu ôm con gái đã ngủ thiếp đi vào lòng, nhẹ hôn lên trán nàng ta rồi cười thở dài, “Giấc mộng hoàng lương, một khi tỉnh đã qua 20 năm……”

Khi nói chuyện khóe mắt nàng ta vô thức rơi lệ, lúc sắp rơi xuống mặt con gái thì Uyển Cùng vội ngẩng đầu, nén nước mắt lại.

“Hai mươi năm!” Uyển cùng ngẩng đầu nhắm mắt lại lặng yên khóc, “Mẫu phi, bà vú, Uyển Cùng thực xin lỗi mọi người, thực xin lỗi!”

Tháng bảy, biên mạc đã đến giữa hè. Mỗi ngày Hoài Nhân đều theo cha hắn ra ngoài, Trương Tiểu Oản thì mang theo Hoài Mộ học tính toán sổ sách. Nàng thật sự vì đứa con thứ hai này quá nghiêm túc mà buồn rầu. Nàng sợ hắn học quá nhiều, đầu óc mệt mỏi nên thường thả hắn cho ra ngoài đi chơi.

Nhưng Hoài Mộ từ nhỏ lớn lên ở biên mạc, không có chỗ nào là hắn chưa đi qua. Đợi Trương Tiểu Oản vừa đi hắn đã quay đầu lại tiếp tục học tập, đem bàn tính Trương Tiểu Oản đưa cho hắn gõ vang cả nhà.

Không đến lâu ngày đã có hạ nhân tới báo nhị công tử lại về thư phòng, Trương Tiểu Oản chỉ đành phải tự mình tới mang theo hắn đi dạo quanh viện nói chuyện phiếm. Hoài Mộ thích nói chuyện với nàng, nghe nàng kể một ít chuyện hắn chưa từng biết. Cho dù chỉ nghe nàng nói về cây cỏ trong viện cũng khiến hắn nghe đến mùi ngon.

Có khi gặp hoa cỏ nào Trương Tiểu Oản cũng không biết thì hắn nhất định sẽ tìm sách, hỏi người, ngày khác sẽ tới báo cho Trương Tiểu Oản.

Tới buổi chiều Hoài Nhân trở về sẽ ríu rít hỏi anh hắn hôm nay làm cái gì. Hoài Mộ học tập một ngày, lại nghe được nhiều chuyện xưa từ Trương Tiểu Oản nên tất nhiên là có rất nhiều lời muốn nói với hắn. Hai anh em nói chuyện không ngừng trong khi mẹ đang giúp cha rửa mặt thay quần áo.

Việc để Hoài Mộ quản lý tiền bạc trong nhà Trương Tiểu Oản cũng cẩn thận nói rõ nguyên nhân với Hoài Nhân.

Hoài Nhân nghe mẹ hắn nói anh hai biết hắn là kẻ phá của, sợ ngày sau hắn không có tiền ăn cơm qua ngày, không có tiền hành binh đánh giặc nên mới tự mình đi quản lý sổ sách. Như thế hắn và binh lính của hắn mới không cần lo cơm ăn áo mặc. Thế là Hoài Nhân lập tức cảm động không thôi, đêm đó hắn đến phòng anh hắn ngủ còn ôm cánh tay anh hắn một đêm.

Hoài Mộ cảm kích nhưng ngày hôm sau tới thỉnh an Trương Tiểu Oản mặt mũi hắn cực kỳ bất đắc dĩ nhẹ giọng nói, “Mẫu thân, con biết ngài muốn Hoài Nhân kính yêu con nhưng về sau ngài chớ nói thế.” Là hắn thich việc y thuật và tính toán sổ sách còn em trai thích làm võ quan, không liên quan gì tới nhau.

Uông Vĩnh Chiêu ở bên nghe được hắn nói lời này thì vẫy tay với Hoài Nhân nói, “Lại đây.”

Hoài Nhân lúc này đang dán người lên cửa luyện đứng tấn, lúc này hắn cười hi hi sau đó lộn nhào một cái nhảy tới bên người cha mình. Nghe anh hai nói xong hắn lập tức lắc đầu cười nói với mẹ, “Con lại bị ngài lừa rồi.”

“Lừa chỗ nào?” Trương Tiểu Oản cười, lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại trừng mắt nhìn nàng mà nàng chỉ chớp chớp mắt nhìn hắn.

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì trên mặt tức giận, có điều khóe miệng vẫn cong cong, trong lòng căn bản không có ý răn dạy nàng. Hắn cũng biết nàng đang dùng cách của mình dạy con cái thế nào là thân như tay chân.

Uông gia hòa thuận, Trương gia bên kia cùng cho mấy đứa con trai của Tiểu Bảo và Tiểu Đệ đi theo Hoài Nhân. Trương Tiểu Oản cũng để mấy đứa nhỏ có rảnh tới gặp nàng nói chuyện một hồi.

Vợ Tiểu Bảo và Tiểu Đệ cũng thường tới thăm nàng. Trương Tiểu Oản nghe các nàng nói về chuyện của mấy đứa cháu trai thì cũng thường bổ sung vài câu, dặn bọn họ đọc sách tốt, võ cùng phải luyện.

Vì mấy đứa cháu trai Trương Tiểu Oản lại mời một vị tiên sinh tới Trương gia. Trương Tiểu Bảo cũng biết ý đồ của chị cả muốn vài đứa nhỏ có tiền đồ trong nhà được bồ dưỡng thành châu báu nên hắn cũng gắng sức để ý dạy dỗ.

Tiểu Đệ từ trước đến nay là kẻ ít nói, đối với vợ hay con hắn đều không nói nhiều lắm nhưng lại làm được rất là nhiều việc. Từ khi hai đứa con trai hắn có thể bằng bản lĩnh của mình vào Uông gia quân, lại được cất nhắc quản lý hai mươi người, hắn đều vô cùng quan tâm. Mùa hè hắn gánh nước tới xem con trai luyện binh, mùa đông gánh cháo tới xem con trai luyện binh. Vì việc này mà năm nay hắn cũng không theo thương đội xuống phía nam xa xôi nữa mà chỉ qua Đại Đông rồi về.

Trương Tiểu Bảo vì thế mà mắng hắn vài trận nhưng hắn cũng đi theo em mình nhìn vài lần, thấy được con cháu nhà mình uy phong thế nào thì cũng biết tiền đồ của mấy đứa nhỏ về sau sẽ không giống mình, trong lòng tự nhiên cũng nhiều vui mừng cảm khái.

Tháng mười, Uông Hoài Thiện tới biên mạc. Trong mấy tháng này Uông gia quân lục tục trở về tiết trấn, trong kinh cũng không có việc lớn nên Uông Hoài Thiện tìm một cái cớ để đi biên mạc.

Ngàn Trọng Sơn đang vào lúc xây dựng, em út còn nhỏ, em trai thứ hai nghe nói đã có thể quản lý sổ sách nhưng Uông Hoài Thiện vẫn muốn về giúp cha xây xong thành trấn một phen rồi mới đi. Có hắn ở đây thì Đại Hạ bên kia cũng có thể an bình một ít, vì thế Dung đế cũng đồng ý thỉnh cầu của hắn, để hắn tới đây.

Hôm nay hắn mang theo Cung Hành Phong tới cửa phủ, vừa vào cửa hắn đã cười nói với nghĩa huynh của mình, “Ta thấy về sau huynh ở trong viện của ta là được, không cần mất công sắp xếp chỗ khác.”

“Nghe đệ nói này, không sợ nghĩa mẫu lại mắng đệ không quy không củ sao?”

“Mẫu thân mới không mắng đệ.” Uông Hoài Thiện cười ra tiếng đáp.

Cung Hành Phong lắc đầu, khoác vai hắn đi tới hậu viện. Vào viện, vừa tới cạnh cửa bọn họ đã nghe thấy vị phu nhân kia cười nói, “Sáng sớm ta đã nghe nói mấy đứa tới nơi, thế mà giờ mới thèm tới. Đúng là đáng đánh.”

“Con mang huynh trưởng qua gặp phụ thân trước,” Uông Hoài Thiện nhìn thấy nàng thì khóe miệng không khỏi nhếch lên, đi nhanh vài bước qua quỳ xuống nói, “Bái kiến mẫu thân, hài nhi đã trở lại, ngài có nhớ con không?”

“Bái kiến nghĩa mẫu.” Cung Hành Phong cũng quỳ xuống.

“Đi rửa tay đi rồi ngồi uống trà chờ phụ thân con về.” Trương Tiểu Oản nhìn con trai và con nuôi đang nhìn mình thì không khỏi cười.

Chờ bọn họ đến gần ngồi hai bên nàng thì nàng mới quay đầu nhìn Hoài Thiện hỏi, “Nhạc nhi đâu?”

“Vương Phi trông nom.”

“Con ở đây tới khi nào mới về?” Trương Tiểu Oản không khỏi quay mặt qua nhìn mặt đất khẽ hỏi.

“Đợi qua năm mới, con cũng chưa biết, phải xem thế nào đã.” Uông Hoài Thiện nhàn nhạt trả lời, đôi mắt không chớp mà nhìn sườn mặt của nàng, sợ nàng tức giận hắn.

“Ừ.” Trương Tiểu Oản gật gật đầu, ngẩng đầu ôn hòa nói với hắn, “Trong lòng con hiểu rõ là được, đừng khiến bản thân thiệt thòi.”

Uông Hoài Thiện lập tức cười nói với mẹ mình, “Đã biết, ngài cứ yên tâm.”

Lúc này Cung Hành Phong vội chen miệng vào nói, “Nghĩa mẫu, chúng con mang tới mấy rương bảo vật tìm thấy ở phía đông, ngài có nhận được chưa?”

Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì “Ai” một tiếng, cười híp mắt nói, “Bảo vật tìm được ở đâu mà chói lóa, xem đến ta cũng đau mắt.”

Cung Hành phong vừa nghe đã lập tức chỉ tay vào Uông Hoài Thiện nói, “Là Hoài Thiện tìm được.”

Uông Hoài Thiện hừ cười một tiếng, vươn tay lướt qua mẹ hắn đập vào lưng nghĩa huynh. Cung Hành Phong bị hắn đánh thì đau nhưng vẫn chịu đựng nói, “Được rồi, nghĩa mẫu, những thứ chói mắt đều là con tìm, không chói mắt là hắn tìm.”

“Ha ha,” lúc này Uông Hoài Thiện mới bước tới bên người Cung Hành Phong nói, “Vẫn là nghĩa huynh của ta nghĩa khí nhất.”

Nhìn bọn họ cười đùa, Trương Tiểu Oản cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt Hoài Thiện sang sảng không có khói mù, lúc này nàng mới hơi yên tâm. Đứa nhỏ là nàng nuôi lớn, hắn vui vẻ hay đau khổ nàng chỉ cần nhìn đã nhận ra vài phần. Chuyện trên đời này cứ như thế, có ai thật sự được như ý.

Chuyện giữa vợ chồng, hắn có thể thản nhiên đối mặt là tốt nhất, nàng không thể yêu cầu hắn làm nhiều hơn trong việc này. Phần còn lại là tốt hay xấu thì để năm tháng chậm rãi báo cho hắn, và để hắn chậm rãi tự trải nghiệm.

Ăn cơm xong Uông Vĩnh Chiêu mang theo mấy đứa con trai về tiền viện. Trước khi đi Cung Hành Phong vốn đang do dự nhưng thấy Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn mình thì cũng lập tức cười đi theo.

“Lại đây.” Đi đến hành lang Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu với Cung Hành Phong.

Cung Hành Phong khom lưng bước nhanh tới trước mặt hắn, sau đó chắp tay nói, “Tướng quân.”

“Tháng ba sang năm ngươi sẽ thăng chức?”

“Vâng.”

“Có gì ngoài ý muốn ư?”

Cung Hành Phong cười khổ, “Sợ là có, Hoài Thiện mang mạt tướng tới cùng ngài thương lượng vì thế mạt tướng cũng tới đây.”

“Chờ thêm hai tháng nữa, nếu không có gì trở ngại thì cứ hiệu lệnh quân sĩ lên đường.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn về phía hắn nói.

“Mạt tướng tuân lệnh.” Cung Hành Phong nghe được lời này thì mới yên tâm.

Không phải hoàng đế ngăn cản hắn đi làm Tổng Binh ở Đông Hải mà là có kẻ trong triều ngăn đón. Hắn đánh giặc nhiều năm nhưng chức quan vẫn nhỏ, trong triều cũng không tìm được người chống lưng. Còn may Hoài Thiện có thể giúp kéo hắn một tay, ngoài ra hắn cũng có thể thỉnh giáo Uông Vĩnh Chiêu chuyện hành binh đánh giặc vì thế mới mặt dày tới đây.

Cung Hành Phong thấy chuyện đã nói xong thì cũng không dám quấy nhiễu bốn cha con nên vội chắp tay nói, “Mạt tướng cáo lui trước.”

“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.

Chờ hắn đi rồi Uông Hoài Mộ khó hiểu hỏi phụ thân, “Ngài cũng muốn dùng huynh ấy sao?”

“Không phải như thế,” Uông Vĩnh Chiêu khẽ vuốt đầu hắn, cúi đầu ôn hòa giải thích cho con trai, “Hắn là nghĩa huynh của đại ca con, cũng là nghĩa huynh của bọn con. Hắn ở Đông Hải, có phần giao tình này thì về sau có chuyện các con cũng tiện làm việc.”

“Vâng,” Uông Hoài Mộ nghĩ nghĩ sau đó cười nói, “Mẫu thân nói nàng còn chưa đi xem vùng đất hướng đông, còn nói ngày sau nếu con có thể qua đó thì báo với nàng một tiếng, như thế trong mộng nàng cũng vui đến mỉm cười.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì ngây ra, lúc này Uông Hoài Thiện lầm bầm, “Ta đi qua rồi, sao mẫu thân không hỏi ta?”

Lúc này hắn nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu lạnh mặt nhìn qua thì lập tức nói, “Con đi qua rồi mà, ngài từ từ con sẽ báo với mẫu thân một tiếng.” Dứt lời hắn còn chưa kịp chạy xa đã bị Uông Vĩnh Chiêu lấy roi ngựa trên hông hộ vệ quật qua.

Uông Hoài Nhân thấy thế thì mắt sáng ngời, tiến đến bên người anh hai ha ha cười nói, “Đệ thấy phụ thân muốn giáo huấn đại ca lắm rồi. Huynh không biết đâu, ban ngày ở quân doanh đại ca còn bị phụ thân đá mông lăn ra ngoài trướng, không biết là vì cái gì.”

Nhìn em út còn lo thiên hạ không loạn, Uông Hoài Mộ không tự chủ được mà khẽ thở dài nói, “Đệ đừng hư như thế, mẫu thân mà biết được thì sẽ sầu tới mức không ăn được cơm đâu.”

Uông Hoài Nhân vừa nghe đã liên tục xua tay, “Huynh đừng nghe mẫu thân, nàng biết dỗ người khác nhất.”

Vàng tháng 11 gian, Uông Hoài Thiện thu được thư trong kinh gửi tới, sau khi đọc xong lập tức để thị vệ đốt đi. Cung Hành Phong cũng nhận được tin nhà, vừa đến đá thấy hắn đốt tin vì thế cười nói, “Vương Phi của đệ thật lợi hại, vị phu nhân kia nhà ta đều bị nàng ta thu phục rồi.”

Nói xong hắn lắc lắc lá thư trong tay, đây là vợ hắn thay Vương Phi truyền tin, “Đệ muốn xem không?”

Uông Hoài Thiện buồn cười nói, “Ta xem làm gì?” Nói xong hắn cúi đầu giấu công văn đi rồi mới cười nói với Cung Hành Phong, “Bữa tối mẫu thân nói sẽ nấu thịt dê cho chúng ta, huynh tới rồi thì ăn luôn.”

“Được.” Cung Hành Phong gật gật đầu, lúc này hắn nghiêm mặt nói, “Giữa tháng ta sẽ về, đệ có gì muốn ta mang về cho không?”

“Mang một cái khóa trường thọ cho Nhạc Nhi giúp đệ.” Uông Hoài Thiện nghĩ nghĩ rồi nói.

“Đệ không đem hắn tới bên người để nuôi ư?” Cung Hành Phong nhịn không được hỏi.

Uông Hoài Thiện lắc lắc đầu, ngón tay nhẹ gõ cái bàn nói, “Còn phải đợi mấy năm nữa.”

“Ý của đệ là……”

“Ba tuổi đã già, lúc ba tuổi là hắn đã có thể hiểu chuyện, như thế có thể xem hắn có phải con cháu Uông gia không.” Uông Hoài Thiện nhếch khóe miệng đạm mạc cười nói, “Nói gì thì Nhạc nhi cũng chính là cốt nhục của đệ. Đệ thật sự yêu thương hắn, đến lúc đó đưa tới chỗ đệ nuôi dưỡng. Chỗ phụ thân đệ sợ là không qua được, Nhạc nhi đã không thể nhập phổ tịch của Uông gia.”

“Uông đại nhân không thích đứa cháu này đến thế sao?” Cung Hành Phong nhẹ “Tê” một tiếng.

“Sợ là kể cả đứa cháu này có chết ông ấy cũng sẽ không chớp mắt một cái, đừng nói là đòi làm trưởng tôn của Uông gia.” Uông Hoài Thiện hơi cong khóe miệng, cười trào phúng nói.

“Vậy ngươi muốn xử trí thế nào?”

Nghĩ tới lần này nghĩa huynh vừa đi không biết bao giờ mới gặp lại, bọn họ cách xa nhau mấy vạn dặm, sợ là năm muốn gặp một lần cũng khó vì thế Uông Hoài Thiện cũng thôi cười, nói lời thật, “Nếu không quá đáng ngại ta sẽ đem đất phong của ta cho hắn. Uông gia quân bên này Nhạc nhi chắc chắn không thể chạm một ngón tay rồi. Mộc thị làm càn trước mặt mẫu thân như thế, phụ thân không giết nàng ta đã là nể mặt ta. Trưởng tôn thì thế nào? Hắn được sinh ra trong phủ Tiết Độ Sứ này nhưng ông ấy có từng liếc mắt xem một lần nào đâu.”

Đáng tiếc sự tình rõ ràng như thế mà Vương Phi của hắn còn tưởng chỉ cần hắn là Thiện Vương thì con trai nàng có thể hưởng hết vinh quang.

“Vậy đệ hưu nàng đi, cưới một người khác. Nếu không đệ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ?” Cung Hành Phong nhướng mày nói.

Uông Hoài Thiện lắc đầu, trầm ổn cười nói, “Không đến mức như thế, Mộc thị là thê tử của ta, chỉ cần nàng vẫn tôn trọng nữ tắc thì đời này nàng vẫn là thê tử của ta, nhưng chỉ có thể ở kinh thành.”

“Nhưng con của thiếp thất thì sợ là Uông đại nhân cũng không thích đúng không?” Cung Hành Phong lắc đầu nói, “Ta thấy hai thứ đệ kia của đệ cũng đâu được ông ta thích.”

Sao lại là không thích, phải nói là cực kỳ chán ghét mới phải. Nếu không cẩn thận bị Uông đại nhân nhìn thấy thì hai đứa con vợ lẽ kia có thể sợ tới mức vãi ra quần. Uông Hoài Thiện cũng chẳng có gì để nói về người cha lãnh khốc vô tình này. Ngẫm lại thì đến con mình ông ta còn không cần, huống chi là cháu, có gì phải ngạc nhiên.

“Nạp thiếp?” Uông Hoài Thiện lắc đầu, “Thôi đi, không thể lại làm khổ một người khác.”

“Tùy đệ,” Cung Hành Phong bất đắc dĩ nói, “Ta thấy đệ dứt khoát làm hòa thượng đi.”

Uông Hoài Thiện nghe vậy thì cầm nghiên mực trên bàn ném hắn, miệng nói, “Huynh nạp mấy người thiếp kia sợ là đến tên bọn họ huynh còn không nhớ rõ, thế nạp về để tiêu tiền hả?”

“Người nhiều náo nhiệt,” Cung Hành Phong tránh thoát, miệng cười nói, “Ta ra cửa đánh giặc, các nàng cũng có nhiều người cãi nhau không phải sao?”

“Ai.” Uông Hoài Thiện cười than, “Chờ huynh trở về ở thì huynh sẽ thấy đầu lớn làm hai.”

“Cái này có gì?” Cung Hành Phong nhàn nhạt nói, “Đệ tưởng nữ nhân nào cũng như Vương Phi nhà đệ, chân vừa nhấc thì ai cũng dám dẫm sao?”

Uông Hoài Thiện nghe vậy thì ý cười tan hết, thật lâu sau hắn mới nhàn nhạt nói với Cung Hành Phong, “Lâu rồi mới biết lợi hại.”