Bản Năng Si Mê

Chương 10

Lạc Ngu không đưa Trì Mục ra cửa trường học, nghĩ cũng biết giờ này đã đóng cửa từ lâu nên dẫn hắn trèo tường.

"Nào, thiếu gia, đưa cậu đi trèo tường."

Lạc Ngu ôm bả vai Trì Mục, dẫn hắn ra cửa Đông.

Cách cửa Đông không xa có một cây cổ thụ, nghe nói là cây được trồng từ khi Trung học phổ thông số 1 mới xây, cổ thụ hữu linh, dù luôn có người nương cây này nhảy ra khỏi trường thì hiệu trưởng cũng không cho chặt, chỉ lắp camera.

Nhưng mà camera thường xuyên bị phá hỏng, nhiều lần cảnh cáo cũng không ngăn cản được hành vi học sinh phá camera nên để tiết kiệm tiền, hiệu trưởng bỏ cách này đi, cho bảo vệ đi tuần tra. Lúc Lạc Ngu nhập học hiệu trưởng đã đổi sang tuần tra, sau mấy lần bị bắt đấu trí đấu dũng, cậu đã biết rành mạch quy luật.

Bây giờ đã là mười giờ, cửa khu phòng nghỉ của bảo vệ đã sáng đèn, các nhân viên bảo vệ cũng ở trong phòng, hoàn toàn không có nguy hiểm.

Lạc Ngu thành thạo leo lên cây, giẫm lên cành cây nhảy lên tường, vươn tay với Trì Mục.

Cho dù biết chắc chắn Trì Mục không cần, nhưng cậu vẫn vươn tay theo bản năng.

Trì Mục không do dự cầm tay cậu, đứng lên tường.

Tường này hai năm qua Lạc Ngu trèo không dưới mấy trăm lần, cậu tìm điểm nhảy xuống, lúc vỗ đất cát trên tay, Trì Mục đã ở cạnh cậu.

Lúc này, Lạc Ngu đưa Trì Mục đi chợ đêm.

Trước đó không lâu chợ đêm đã được quy hoạch dời tới con đường ở phía Tây thành phố, mặt đường sạch bong kin kít, một loạt sạp đồ ăn sắp xếp quy củ, nhìn qua rất sạch sẽ.

Nếu không sạch thì Lạc Ngu cũng không thể đưa Trì Mục đến, dù gì cũng là lần đầu tiên cậu mời Trì Mục đi ăn, không thể quá kém.

Cậu cảm thấy người như Trì Mục không thể kém sang, với cậu, Trì Mục là người hợp ngồi ở nhà hàng Tây tao nhã ăn cơm. Cậu gọi đối phương là thiếu gia không phải đơn thuần trào phúng mà chỉ là một kiểu trêu chọc mà thôi. Dù sao từ nhỏ hắn đã học nhà trẻ quý tộc, tiểu học quý tộc, nhất định cũng là cấp hai quý tộc, chỉ là không biết vì sao cấp ba lại đến Trung học phổ thông số 1 Tây Giang, đây là một trường công lập. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwikiz.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nghi vấn này cũng chỉ ở trong đầu Lạc Ngu giây lát, tuy rằng không hiểu thì hỏi, nhưng hiện tại dường như họ chưa thân đến độ hỏi được.

Cậu tìm chỗ trống, bảo hắn ngồi đừng nhúc nhích, sau đó xuyên qua các quầy hàng đem đồ ăn về.

"Này, này, này, ăn ngon lắm, lần nào đến chợ đêm tôi cũng phải ăn."

Lạc Ngu đưa xâu thịt nướng cho Trì Mục, lúc hắn nhận thì tự mình ăn trước.

Trì Mục ăn rất nhã nhặn, tốc độ của Lạc Ngu cơ hồ gấp hai lần hắn, hành động vô cùng cuồng dã, ngồi ỳ ra chưa tới hai phút, lại chạy đi mua cái khác ăn.

Hắn cầm khăn tay lau miệng, nhìn người vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào quầy hàng cách đó không xa, cong môi.

Cũng chỉ có Lạc Ngu phổi bò như vậy, sau khi mới trải qua chuyện như thế vẫn có thể đứng lên khỏe như vâm, hơn nữa còn như thể hoàn toàn không lo nghĩ gì.

Đại đa số Omega đều mềm mại mẫn cảm, nhưng Lạc Ngu thì khác, nên uống thì uống nên sống thế nào thì vẫn sống thế đó, vĩnh viễn tràn trề sức sống.

Nhìn cậu chạy đến đặt đồ ăn ngon ở trước mặt mình, dù không đói bụng, Trì Mục cũng muốn ăn.

Lạc Ngu vừa ăn xong cá viên chiên trong tay, điện thoại trong túi đã rung liên hồi.

Tay cậu vẫn dính dầu mỡ, lúc tìm giấy, hắn đưa khăn giấy ướt, cậu vội vàng lau qua loa, cầm điện thoại lên.

"Ngu ca Ngu ca cứu mạng, quán net Tinh Nguyệt gần quảng trường, cứu người một mạng thành Phật a a a a a a."

Giọng nữ gào thét cùng với bối cảnh tranh cãi ầm ĩ nổ tung trong điện thoại, thiếu chút nữa làm Lạc Ngu sợ hết hồn.

"Dư Hiểu Song, em lại ra net bị mẹ bắt gặp hả?"

Lạc Ngu xoa xoa tai, bưng trà sữa trên bàn lên uống một ngụm.

Dư Hiểu Song tiếp tục rít gào: "Sửa đúng cho anh nhé, vẫn chưa bắt được, anh đến đây dẫn hỏa lực đi nhanh lên, để cho em chạy!"

Lạc Ngu: "Dựa theo quy luật, trong vòng hai phút em gọi điện sẽ bị bắt."

Dư Hiểu Song: "Lần này tuyệt đối không đâu! Em trà trộn vào đội ngũ nhảy ở quảng trường, chỉ cần em nhảy đẹp là mẹ sẽ không bắt em được!"

Lạc Ngu: "Em đúng là một nhân tài ha."

Dư Hiểu Song: "Anh đến nhanh đi, mẹ em đứng nguyên tại chỗ chờ bắt em rồi, cứu! Mạng! A!"

Lạc Ngu: "Đến ngay."

Lạc Ngu cúp máy, uống một ngụm trà sữa, quai hàm phình lên, làm cho Trì Mục lại cong môi.

"Em họ tôi ra net bị bắt gặp, tôi đi cứu nó đây, cậu về nhà hay là?"

Tuy rằng miệng hỏi như vậy, nhưng cậu cảm thấy Trì Mục muốn về nhà, thế cho nên lúc hắn nói muốn đi với cậu, cậu sửng sốt.

Trì Mục: "Không đi à?"

Lạc Ngu: "Đi!"

Quán net Tinh Nguyệt là một quán net nhỏ, Lạc Ngu thường đến chỗ đó, Dư Hiểu Song hay đi theo cậu.

Bởi vì chuyện thay đổi giới tính nên đã gần một tháng cậu không đến quán net.

Chợ đêm mới chỉ cách quán net Tinh Nguyệt năm phút đi đường, lúc đến quảng trường mà Dư Hiểu Song nói, Lạc Ngu liếc mắt một cái là thấy cô mình.

Đối phương rất nổi bật trong một đám Beta và Omega.

Bởi vì bà Lạc Phượng Hòa cô của Lạc Ngu là một Alpha cao một mét tám sáu, giữa một đám cô dì nhảy ở quảng trường là hạc trong bầy gà.

Lúc này bà đang đứng ở cạnh quảng trường, tay cầm điếu thuốc, mắt liếc tìm trong đám người.

Lạc Ngu nghĩ lúc này Dư Hiểu Song cũng được việc đấy, thế mà chưa bị phát hiện. Cậu phóng mắt nhìn đám người đang nhảy, phát hiện trong khoảng thời gian ngắn, đúng là không tìm thấy cô bé được.

Ánh sáng tăm tối, tiếng loa ồn ào làm ảnh hưởng đến sự nhẫn nại của người.

Lúc Lạc Ngu đi tới, Lạc Phượng Hòa giương mắt nhìn, phả khói, kinh ngạc.

Cậu kéo tay Trì Mục làm bộ như muốn đi vào quán net, lúc thấy Lạc Phượng Hòa thì tỏ ra kinh ngạc.

"Cô ạ, sao cô lại ở đây?"

Trì Mục không nói gì, lẳng lặng nhìn Lạc Ngu diễn.

"Dư Hiểu Song gọi cháu đến à?"

Lạc Phượng Hòa đối đãi với con gái mình cũng gọi thẳng tên, hỏi không chút khách khí.

"Cô lại đợi Hiểu Song ạ, cháu chỉ đi ngang qua thôi, đến lên mạng với bạn."

Lạc Ngu lắc lắc tay Trì Mục, tỏ vẻ mình vô tội.

"Nói cho nó biết về đến nhà trước mười một rưỡi, không thì trong vòng một tuần đừng hòng sờ vào máy tính."

Lạc Phượng Hòa nhìn lướt qua Trì Mục, dập tắt thuốc lá trong thùng rác, vứt cả tàn thuốc vào, không kiên nhẫn mở miệng.

Lạc Ngu gật đầu: "Cháu thấy em ấy sẽ nói."

Bà xoay người, đến cả bóng dáng cũng lạnh lùng.

Lạc Ngu lấy điện thoại ra gọi cho Dư Hiểu Song, một phút đồng hồ sau, một cô gái mặc đồ đen từ trong đám người chạy ra, vừa cong người thở, vừa giơ ngón tay cái lên với Lạc Ngu.

Dư Hiểu Song: "Anh hai, anh ruột, cảm ơn anh!"

Lạc Ngu: "Đừng, không gánh nổi."

Cậu không muốn làm anh ruột của Dư Hiểu Song, nếu Lạc Phượng Hòa là mẹ ruột của cậu, cậu thà rằng không được sinh ra.

Không phải cậu ghét hay sợ cô mình, chỉ là kính trọng và xa cách.

Khoảng thời gian sau khi ba cậu tử trận, nhà họ vô cùng hỗn loạn. Lúc đó cậu còn nhỏ chưa biết gì cả, mẹ cậu khóc ngất vào viện, người cô chỉ có ngày lễ ngày Tết mới được gặp này làm hết tất cả từ lễ tang, công huân đến sang tên tài sản...... Tất cả mọi chuyện đều là một mình bà giải quyết. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwikiz.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bình tĩnh, mạnh mẽ, không thể chối từ, đây là dáng vẻ mà Alpha cường đại nhất nên có trong lòng Lạc Ngu. Lạc Phượng Hòa ảnh hưởng đến cậu, ở phương diện làm một Alpha cường đại như thế nào, bà hơn ba cậu nhiều.

Nhưng mà ở phương diện thái độ làm cha mẹ này thì cậu lại không có cách đồng tình với cô.

Lạc Phượng Hòa có tất cả bệnh chung của Alpha, du͙ƈ vọиɠ khống chế mạnh, du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mạnh, tính cách thì bá đạo đến độ thái quá hơn Alpha khác nhiều, quả thực tới độ không bình thường.

Bà thích một Beta nữ, thật ra dựa theo cường độ gen của bà có thể tìm được một Omega xuất sắc, nhưng bà không cần, chỉ chọn người kia, vì thế bà không từ thủ đoạn, có thể nói là ngược luyến tình thâm khúc mắc không ngừng.

Thế tục nói Alpha như bà không thích hợp với Beta, bởi vì sớm hay muộn Alpha sẽ chọn Omega do bị pheromone ảnh hưởng, nhưng Lạc Phượng Hòa thì không. Chính chuyện của bà nói cho Lạc Ngu biết rằng, tình yêu có thể vượt qua bản năng.

Lạc Phượng Hòa quá yêu vợ mình, thế cho nên Dư Hiểu Song sinh ra không theo họ Lạc mà theo họ Dư của mẹ mình.

Hai người mẹ quá yêu nhau, tất nhiên tạo thành con không được yêu, cho nên từ nhỏ cô bé đã thiếu thốn tình yêu, thường xuyên chạy sang nhà Lạc Ngu.

Lạc Ngu: "Nhà em có máy tính mà, ra quán net làm gì?"

Cậu cũng thấy khó hiểu điểm này, cô cậu rất biết kiếm tiền, trong nhà không thể không có máy tính.

Dư Hiểu Song xua tay: "Thôi, đừng nói nữa, lần trước em bị cảm không được chơi điện thoại máy tính, mẹ không cho em chơi, nhưng anh biết không em không chịu được được nữa lén lút chạy đến, chưa cả chơi xong đã bắt em."

Lạc Ngu thấy cô nhóc bất lực, cũng không biết nên nói gì cho phải. Dư Hiểu Song là cô gái nghiện mạng nặng, chơi game rất giỏi, thậm chí còn tự học lập trình.

Cô nhóc lau mồ hôi: "Cũng may em là Beta, người không có mùi gì, còn khổ luyện nhảy quảng trường một hồi, cuối cùng lúc này phát huy công dụng."

Lạc Ngu: "Em liều mạng quá đấy...... Đúng rồi, mẹ em bảo em về trước mười một rưỡi, không thì một tuần tới đừng hòng chơi máy tính."

Dư Hiểu Song tự quạt gió cho mình: "Cũng đúng thôi, dù sao không bắt quả tang thì coi như không có."

Cô không thở hổn hển nữa mới phát hiện còn một người đứng bên cạnh Lạc Ngu, nhìn thì quen quen, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra là từng gặp ở đâu, muốn nhìn kỹ mà đèn quá mờ cô lại không nhìn rõ lắm.

"Nhìn cái gì, mắt sắp dán lên mặt người ta rồi."

Lạc Ngu mặt không chút thay đổi túm cổ Dư Hiểu Song kéo về, nghĩ cô nhóc chết đến nơi rồi lại còn mê trai. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwikiz.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Nhìn thì nhìn thôi, hay là chúng lên mạng đi, còn năm mươi phút nữa mới đến mười một rưỡi." Dư Hiểu Song than thở, sau đó dần hưng phấn lên, "Hơn nữa bàn cạnh em có anh đẹp trai lắm!"

Lạc Ngu nghĩ, đúng thế, quả nhiên nó mê trai!

Ngay sau đó cô bé nói: "Tiếc là không có chim, không thì trên đời này sẽ có thêm một 1 như em!"

Ngữ khí kia đầy vẻ tiếc hận bóp cổ tay!

Cậu nhấc cô nhóc lên như là nhấc gà con, đối phương hoảng sợ gào lên.

Dư Hiểu Song: "Anh ơi, anh làm gì thế!"

Lạc Ngu hừ lạnh đáp lại: "Anh thử xem dốc ngược em lại có thể làm chảy hết nước trong não em ra không."

Dư Hiểu Song: "Nói thật cũng sai á hả! Cứu mạng!"

Trì Mục lấy tay che môi, kìm nụ cười lại.

Bên cạnh Lạc Ngu dường như luôn có nhiều chuyện thú vị như vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Dư Hiểu Song: Bạn cho là phiền não của nữ Beta là gì? Mọc mụn? Mất ngủ? Không, là không có chym 【 chậc --】

Tiểu Ngu lén lút ghen tuông, nhưng không ai phát hiện, chỉ có cậu biết.