Bạn Nhỏ Đáng Thương

Chương 18

Trên sân, Cố Lăng Tuyệt mặc áo thun trắng, thân hình thon dài sắc bén, các cơ rắn chắc hữu lực, tựa như một chú cá tự do tung hoành.

Trái ngược với hắn, lớp ba có vẻ chật vật hơn.

Nhóm mạnh thể thao phía trước vốn không ngờ rằng chỉ mỗi Cố Lăng Tuyệt thế mà lại cản trở họ cho đến tận bây giờ.

Lớp bảy không dám lơ là nữa, có ba người chạy theo đuổi chặn, hành động của Cố Lăng Tuyệt bị hạn chế đi không ít.

Trụ cột lớp ba chợt bị vây hãm, liếc mắt một cái, nếu không phải đang nhìn Cố Lăng Tuyệt thì cũng là chạy về phía hắn, thậm chí Chu Hoa còn mắc lỗi cơ bản khi dắt bóng, không công dâng hai điểm cho đội bên kia.

Cố Lăng Tuyệt bị bao vây, bóng tới tay cũng không phát huy được, đành chỉ có thể lại truyền cho người khác.

Trận chiến diễn ra rất quyết liệt.

Điểm số nhanh chóng biến đổi, Thư Vũ thực hiện một cú ném xa, kéo chênh lệch hai đội lên 10 điểm.

Triệu Tiểu Nguyệt an ủi Thư Lâm: “Đừng lo đừng lo, tin tưởng học thần, chắc chắn sẽ tạo ra kỳ tích.”

Thư Lâm ‘ừm’ một tiếng, bóp chặt chai nước, trong tay toàn là mồ hôi.

Cậu nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Tuyệt, tim đập thình thịch nhảy nhót loạn xạ.

Thiếu niên khiêm tốn nhã nhặn ngày thường đứng dưới ánh nắng chói chang tỏa sáng. Hắn kiên cường chiến đấu với đối thủ, dù cho không ghi được điểm nào cũng vẫn khiến các nhóm bạn nữ thét chói tai.

Thư Lâm thầm bĩu môi, lòng nghĩ Cố Lăng Tuyệt quả là một đóa hồ điệp.

Hiệp 2 diễn ra vô cùng gian nan, ngoại trừ Cố Lăng Tuyệt, các cầu thủ lớp ba đều chạy loạn lên, hoàn toàn bị đội bên kia dẫn trước.

Triệu Tiểu Nguyệt vừa lo vừa tức, cô khẽ nói với Thư Lâm: “Đây không còn là 5v5 nữa, rõ ràng là Cố Lăng Tuyệt 1v4.”

Thư Lâm gật gật đầu, không thể đồng ý hơn được nữa.

Không khí dưới sân gay gắt, khán đài ngoài sân cũng sóng ngầm mãnh liệt.

Kết thúc hiệp hai, tỉ số đôi bên cách nhau 20 điểm, đội lớp ba không ghi nổi một bàn thắng.

Toàn trường ồ lên.

Thư Vũ đi tới, cười chê nói: “May mắn là nhất thời, thực lực mới là vĩnh cửu, còn hai trận nữa, đừng khóc nha.”

La Sơn cũng cười theo: “Anh Vũ yên tâm, Cố thần là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng khóc được, chỉ có kẻ nhu nhược mới khóc thôi, cậu có nghĩ thế không, Cố thần?”

Vài người bên lớp ba lập tức bốc hỏa.

“Giữ miệng cho sạch, mày mỉa ai đó thằng nhãi?”

“La Sơn mày muốn ăn đấm phải không?”

“Thằng ngu này, muốn tao kê đơn thuốc cho không?”

Trọng tài thổi còi: “Số 10 và số 12 của đội trắng, văng tục lần nữa nhận thẻ vàng.”

Chu Hoa cắn răng, đấu tranh trong lòng một trận, cuối cùng vẫn nuốt xuống từ “Đệt” sắp sửa thốt ra ngoài miệng.

Cố Lăng Tuyệt ngăn mấy người lại ở phía sau, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vài người trước mặt, giọng điệu không mang theo cảm xúc: “Vậy các người phải thất vọng rồi.”

“Ồ.”

“Tôi trời sinh ít xúc động, khóc không được.”

Trở lại sân đấu, Thư Lâm bạch bạch bạch chạy tới, lo lắng nhìn bạn cùng bàn: “Cố Lăng Tuyệt cậu không sao chứ.”

Cậu mặc bộ đồng phục bình thường đến không thể bình thường hơn của Tam Trung, giày thể thao màu trắng, đứng cạnh bạn cùng bàn thân cao 1m8, trông lại càng nhỏ bé.

Khuôn mặt Thư Lâm phơi nắng có chút đỏ, môi cũng khô, thật muốn nhúng ít nước lên ngón tay sau đó xoa cho cậu.

Cố Lăng Tuyệt nhìn trong chốc lát, yên lặng dời tầm mắt đi.

Hắn định theo thói quen mà đưa tay xoa đầu bạn nhỏ, nhưng để ý đến những ánh mắt xung quanh, cuối cùng tay đưa lên đặt trên vai cậu: “Không có gì.”

Thư Lâm đưa cốc cho hắn: “Tớ nghe trọng tài cảnh cáo các cậu mà.”

Cốc có ống hút, thân cốc vẫn là hình vẽ Q(*), nhìn qua có chút ngây thơ và đáng yêu.

(*): Hình chibi á

“Không phải chuyện gì lớn.” Cố Lăng Tuyệt bật cười: “Cái này… Tôi có phải con nít đâu.”

Thư Lâm cũng không thể không biết xấu hổ nói rằng đây là chiếc cốc cũ của mình, trong nhà không có cái cốc giữ nhiệt thích hợp nào, cậu lại quên mua mất, thế là vơ đại một cái trên giá sách cho đủ số được.

“Rồi cậu có uống không.”

Cố Lăng Tuyệt đưa tay nhận lấy, nói: “Uống. Của cậu hửm?”

Thế là Thư Lâm lại không thể không biết xấu hổ mà đỏ mặt, “Ừm, cái này từ hồi mới lên sơ trung, cậu yên tâm, tớ khử trùng rồi.”

Cố Lăng Tuyệt không dùng ống hút mà mở thẳng nắp cốc ra, uống một ngụm thì cảm thấy không đúng, hắn nhướng mày: “Ngọt?”

“Là đường gluco.” Thư Lâm nói: “Cậu đổ mồ hôi nhiều, phải bổ sung thêm nước, dù không thích ngọt cũng phải chịu một chút, biết chưa?”

Giọng điệu cứ như một đứa trẻ dặn dò người lớn.

Thấy bạn cùng bàn không uống nữa, cậu nói nhỏ: “Tớ quên mang theo bột đường rồi, chỉ có cậu có uống thôi đó.”

Bên cạnh, Bối Tiểu Xuân ‘phi’ một tiếng quay lại, ánh mắt u oán: “Tớ nghe hết rồi này.”

Thư Lâm bao che trắng trợn: “Nghe cũng không cho.”

Chu Tuyết Dương lấy khăn lau mồ hôi, vẻ mặt u sầu: “Giờ sao đây?”

Số điểm trận đấu giống như một đòn cảnh cáo đánh cái ‘boong’ vào đầu bọn họ.

Không có Cố Lăng Tuyệt, họ chỉ là đồ bỏ.

Lớp bảy bên kia cười ầm ĩ một vùng, không thèm kìm tiếng, càng khiến cho khu bên đây thêm sa sút, chán nản.

Chu Tuyết Dương cáu kỉnh vò khăn lau thành một cục rồi ấn lên trán.

Dễ nhìn ra tâm lý hắn có chút suy sụp.

Cố Lăng Tuyệt đi tới nhìn một cái, nói: “Trận sau cậu nghỉ, kêu Kỉ Manh Manh vào thay đi.”

Lớp ba yên tĩnh vài giây.

Sau đó cả đám bùng lên ồn ã.

“Đờ phắc, có giỡn không vậy? Ê nè nè, cái tụi lớp bảy là lũ súc... Cậu hiểu mà!”

“Không ổn lắm đâu, chẳng may cậu ấy bị thương...”

“Chấn thương trong thể thao không biết nặng nhẹ đâu.”

Thậm chí ngay cả Kỉ Manh Manh cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, đôi môi cô mấy máy.

Dù đang ngồi trên ghế dự bị, nhưng thực ra cô biết rõ bản thân chỉ là ngồi cho có, không đến mức bất đắc dĩ thì chắc chắn không được vào sân.

Chu Tuyết Dương bỗng đứng giật lên: “Tôi còn chơi được, đừng để Manh Manh vào...”

“Cứ nghỉ đi, để Kỉ Manh Manh thế chỗ cậu một lát.” Giọng điệu Cố Lăng Tuyệt trầm ổn đáng tin, cũng không khách khí: “Cậu thích hợp ra trận lúc thuận gió(*) hơn.”

(*) Thuật ngữ game: Khi mà đội đang dẫn trước, có sĩ khí, hăng hái hơn thì sẽ tấn công mạnh hơn là khi ở đội đang bị thua.

Chu Tuyết Dương đỏ mặt, hai má trướng lên một hồi, tiếng bàn tán bên lớp bảy lại truyền tới.

“Cười chết, bị dằn tới ngu luôn rồi sao?”

“Tưởng gì ghê gớm lắm, không có Cố Lăng Tuyệt thì có là gì đâu.”

“Trận này dễ ăn nè.”

Cực kỳ biết cách chọc điên người khác.

Triệu Tiểu Nguyệt tức đến đỏ cả mặt: “Chửi người có bị ghi không? Sắp không nhịn nổi nữa rồi.”

Chu Tuyết Dương chậm rãi ngồi trở lại, nghiêng mặt không nói lời nào.

Thư Lâm lấy một hộp kem vị trái cây từ xô đá, an ủi hắn: “Trận đầu cậu chơi rất tốt, trận sau lớp ba tiếp tục trông cậy vào cậu nha.”

Cậu trước giờ vẫn luôn thân thiện vui vẻ, ngay từ trong xương tủy cũng toát lên sự giáo dưỡng rất tốt, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, mọi người trong lớp ai ai cũng thích chơi với cậu.

Chu Tuyết Dương bị cậu thuyết phục cũng không thấy khó chịu lắm nữa, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái mặt nhỏ: “Vẫn là ủy viên thể dục tốt...”

Còn chưa nói xong đã thấy ủy viên bị học thần nắm tay lôi đi.

Cố Lăng Tuyệt thản nhiên liếc Chu Tuyết Dương một cái rồi quay đầu: “Kỉ Manh Manh tranh thủ làm nóng trước, lát nữa chúng ta chơi như này...”

Chu Tuyết Dương ngượng ngùng thu tay lại.

Không phải hắn nói nhảm, nhưng vừa rồi trong chớp mắt kia, hắn thực sự cảm thấy bàn tay mình sắp bị chặt mất.

Thư Lâm không hiểu chiến thuật sân bóng lắm, vốn muốn chạy khỏi nhưng tay đang bị Cố Lăng Tuyệt nắm chặt không buông, chỉ có thể ngơ ngác đứng nghe.

Mãi cho đến khi tiếng còi vang lên, Cố Lăng Tuyệt mới thả tay cậu.

Cánh tay trắng nõn đã đỏ cả một vùng, Thư Lâm xoa xoa rồi nhíu mày: “Cậu nắm chặt quá đấy.”

Ánh mắt Cố Lăng Tuyệt dừng ở đó một lúc, vậy mà lại cười: “Không sao, tập trước làm quen.”

Thư Lâm:?

Mở đầu hiệp 2, ngay khi đội lớp ba vừa lên, sân thể dục lập tức tràn ngập một loạt tiếng “Á đù“.

La Sơn cười lăn cười bò: “Ôi không không, để một bạn nữ vô sân thi đấu, lớp ba hết người rồi hả?”

“Nghiêm túc khuyên một câu, để bạn ấy ra đi, trên sân không có mắt đâu.”

Thư Vũ đứng im, chờ mọi người cười no rồi mới khoan thai nói: “Không được cười bạn nữ.”

Kỉ Manh Manh nghe cũng không tức giận, cô lặng lẽ đứng ở trên sân, môi khẽ mỉm, để lộ hai lúm đồng tiền.

“Cho tụi nó biết mặt.” Triệu Tiểu Nguyệt dùng cánh tay đụng đụng Thư Lâm: “Mau, tiếp thêm nhiên liệu cho lớp nào!”

“Kỉ Manh Manh.” Thư Lâm vẫy tay với cô: “Nếu thắng, tớ sẽ mời cậu ăn lẩu cá du thuyền.”

Hai mắt cô gái nhỏ sáng lên, đầu tiên là giơ ngón cái, sau đó cách không cụng tay với cậu.

Cố Lăng Tuyệt thấy động tác của hai người, hắn cúi đầu xoa xoa cổ tay.

Sau đó duỗi thẳng tay ra rồi nắm chặt lại.

Tiếng còi vang lên.

Trên sân, ngọn lửa chiến đấu lại bùng cháy. Sau vài lần đối đầu, lớp bảy không còn dám coi thường cô gái duy nhất trên sân nữa.

Mặc dù Kỉ Manh Manh không phải một tuyển thủ biến thái như Cố Lăng Tuyệt, vóc người cũng nhỏ bé xinh xinh, nhưng sức bật và khả năng chịu áp lực của cô lại khiến cho mọi người kinh sợ.

Trong khi lớp bảy còn mải miết truy đuổi cản phá Cố Lăng Tuyệt, cô gái nhỏ đã linh hoạt dắt bóng vượt qua một đám nam sinh cao to, sau đó dẫm chân lấy đà nhảy lên, thẳng tay đập quả bóng chui tọt qua rổ.

Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại bóng dáng.

Dù cho là lớp bảy hay lớp ba, cũng đều phải thốt ra những tiếng hô kinh ngạc.

Thư Lâm đỏ bừng mặt vì phấn khích, giọng điệu tràn đầy sùng bái: “Kỉ Manh Manh tuyệt vời!”

Kỉ Manh Manh quay đầu ngượng ngùng cười với cậu.

Đoạn sau, tiểu Diêm Vương trên sân này đã trở thành tâm điểm mà mọi người chú ý, Triệu Tiểu Nguyệt còn tặng cô bạn chùm bông của mình, cả một đám vừa hô tên Kỉ Manh Manh, vừa hô khẩu hiệu cố lên thật lớn.

Sau đó mọi người nhìn thấy Cố Lăng Tuyệt bất ngờ thoát ra khỏi vòng vây, mạnh mẽ quăng từng quả từng quả vào rổ.

Còn hăng máu hơn cả đá gà.

Điểm lớp ba bắt đầu vượt lên.

Triệu Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm: “Học thần bị gì thế?”

Thư Lâm cũng không hiểu, nhưng cậu cảm thấy có chút kiêu hãnh.

Khi trận đấu đi đến cao trào, bỗng có một tai nạn xảy ra.

Một người bên lớp bảy bị Cố Lăng Tuyệt va trúng ngã xuống đất, tay chà cho chảy máu.

Thật ra vị trí chỗ đó không thể thấy rõ, chỉ biết là hai người chạy rất gần, động tác cũng khá kịch liệt, Cố Lăng Tuyệt đi tới đẩy một chút, mới vừa đi khỏi ba bước thì người kia bỗng la lên, môi trắng bệch ngã trên mặt đất.

Trọng tài rút thẻ vàng đối với Cố Lăng Tuyệt.

Đội trắng không phục, Chu Hoa đứng đầu hỏi trọng tài: “Cố Lăng Tuyệt ném bóng bình thường, sao có thể đẩy ngã tên này được? Có khi nào nhìn lầm hay không?”

Trọng tài nhấc mí mắt: “Ý cậu là tôi phán đại không có căn cứ hả?”

Chu Hoa cau mày: “Ý em không phải thế...”

“Được rồi, tôi thấy rất rõ ràng, người ta nhờ vào kỹ năng chơi bóng rổ mà được trường thể thao tuyển thẳng, không hiểu quy tắc của cậu ra sao, sao có thể đặt cược tương lai của mình mà ăn vạ được?”

Đây rõ ràng là đánh giá theo hướng chủ quan.

“Nhưng tụi em...”

Trọng tài không kiên nhẫn nữa: “Ồn ào tiếp thì phạt thẻ đỏ.”

Lớp ba không phục, nhưng dù có giận thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nuốt vào, thật sự không dám gắt gỏng với trọng tài thêm.

Nghỉ giữa hiệp.

Lớp bảy đưa người nọ đi xử lý vết thương, mọi người xung quanh đều bàn tán.

Trên sân không thiếu những tai nạn như vậy, càng thấy nhiều người ta càng khinh những pha tiểu xảo.

Cố Lăng Tuyệt không tỏ vẻ gì dư thừa, chỉ là đôi mắt hắn thâm trầm, rõ ràng rằng tâm tình của hắn không tốt lắm.

Đôi mắt Thư Lâm đầy lo lắng, cậu đi tới kéo tay bạn cùng bàn: “Tớ tin cậu.”

Vốn từ an ủi của cậu thực sự quá khan hiếm, khi trong đầu vẫn đang cực nhọc tìm lời thì chợt nghe bạn cùng bàn giọng điệu ấm ức nói: “Tôi chơi tốt, hay Kỉ Manh Manh chơi tốt hơn?”