Bần Tăng

Chương 71: Tuệ

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

Lục Hợp Thần Quyết là một môn công pháp hung danh hiển hách nhất giang hồ suốt mười năm qua, thực ra trước kia nó không nổi tiếng lắm, do mười năm nay Thẩm Độc tu luyện nó đã để lại danh tiếng khủng bố trên giang hồ nên mới biến thành thứ công pháp làm người người hãi hùng.

Lần này y còn đổi một thanh kiếm mới.

Tin tức liên quan đến Bát Trận Đồ đã truyền ra ngoài, người người đều biết Thẩm Độc đánh cược với Huyền Hạc Sinh, phá giải sát trận lợi hại nhất trong truyền thuyết để đổi lấy kiếm này.

Hôm nay, đã đến lúc thử độ sắc bén của lưỡi kiếm rồi!

So với Thùy Hồng kiếm chỉ được xem như gần đến mức lợi khí, Tuyết Lộc kiếm thân là thần binh do bậc thầy đúc kiếm của kiếm lư – Lê Viêm chế tạo, tất nhiên sẽ sắc bén hơn, lóa mắt hơn!

Thời điểm lưỡi kiếm lóe sáng, chói mắt không thể nhìn gần!

Chỉ một chiêu kiếm bình thường, như tùy tiện chém xuống, nhưng vào tay Thẩm Độc bỗng nhiên biến đổi!

Thân kiếm sáng bóng soi chiếu cả bầu trời xanh, tinh khôi làm say lòng người. Nhưng lúc nội lực thâm hậu của y rót vào, đột nhiên cuộn trào như sóng biển gầm gừ giận giữ, mũi kiếm dường như sủi bọt trắng xóa.

Ánh sáng lạnh.

Kiếm rất lạnh.

Đôi mắt làn mi Thẩm Độc, cũng lạnh.

Giờ đây, y nhìn Thiện Tai, rõ ràng đáy mắt phản chiếu bóng hình hắn, nhưng trong lòng rỗng tuếch chẳng có ai.

Không có rung động.

Chỉ có hững hờ.

“Xoẹt!”

Như thác nước dội thẳng xuống, ánh kiếm rạng ngời chói chang rọi vào mắt hòa thượng, nhưng không thể khiến thân hình hắn lung lay chút nào!

Tay phải thon dài, thoáng chốc phủ màu vàng kim.

“Keng!”

Trong nhát mắt, tránh không thèm tránh, cứ như vậy lẳng lặng xòe bàn tay ra chặn lại!

Kiếm chạm vào lòng bàn tay, quả thực như chém phải sắt!

Bàn tay quá mức cứng rắn!

Thật là công pháp lợi hại!

Một kiếm của Thẩm Độc không trúng, lại còn bị sức mạnh từ bàn tay đẩy lùi, trong lòng áng chừng thực lực của hòa thượng, có vẻ cao hơn y.

Chẳng qua y đã tung hoành võ lâm nhiều năm, cộng thêm một tháng trước từng giao thủ với Thiện Tai trong điện Thiên Phật, nên không quá kinh ngạc đối với thực lực của hắn.

Ngược lại, nếu hòa thượng không đỡ được đòn đánh này y mới lấy làm kinh ngạc đấy.

Trước mắt chỉ cảm thấy hòa thượng này lợi hại hơn so với mình tưởng tượng một hai phần.

Đêm hôm ấy xông vào điện Thiên Phật, y ở trước mặt Thiện Tai gần như không hề có đủ sức chống cự, dù sao khi đó thực lực chưa hoàn toàn khôi phục, còn Thiện Tai lại đang ở trạng thái toàn thịnh.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay tu vi của y đã tiến một bước dài, chưa kể không cần lo lắng Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, đủ khả năng đánh một trận hết sức mình!

Tính tình cực đoan ban cho y đấu pháp cực kỳ hung ác kịch liệt, nhưng tu vi cao hiếm thấy lại giúp y nắm giữ thân pháp quỷ quyệt số một số hai trên thế gian.

Một kiếm không thành, thuận thế rút lui, bỗng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc Thiện Tai chưa kịp thu tay đã nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, vành tai động đậy, tức thì nghe thấy tiếng động ngay đằng sau lưng!

Chẳng biết từ khi nào Thẩm Độc đã ở sau lưng hắn!

Thiện Tai không thấy rõ, nhưng những người đứng cạnh bia đá Đình chiến phía dưới sơn môn thì thi nhau hít ngược khí lạnh ——

Ở trên sơn môn cao lớn phía sau lưng hắn, Thẩm Độc cầm kiếm đứng đấy, thân hình như ma đầu giáng thế, trường bào tím đen yêu dị phấp phới, hung ác mà tàn nhẫn!

“Keng!”

Kiếm đi như giông tố hoành hành!

Gió mạnh tạt vào mặt như dồn bầu trời xanh phản chiếu trên thân kiếm về phía tay cầm của y, vì thế mà máu trắng như tuyết đong đầy cả thanh kiếm.

Chỉ là màu trắng này so với tăng bào trắng như tuyết trên người hòa thượng có vẻ thua kém không ít.

Hai người mới vừa giao thủ một hiệp ngắn ngủi, Thẩm Độc đã chọn dùng chiêu thức tập kích sau lưng nham hiểm ác liệt, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy lòng y tràn ngập sát khí.

Trong lúc nhất thời vô số người quệt mồ hôi thay Thiện Tai.

Chỉ có bên Duyên Diệt phương trượng, trước sau như một bình tĩnh quan sát.

Họ hiểu rõ Thiện Tai.

Hắn vốn lớn lên trong thiền viện, bất kể đọc sách viết chữ, hay tập võ tụng kinh, đều học từ sư phụ trong thiền viện.

Cho nên đối với thiên phú làm người kinh hãi của Thiện Tai, họ cũng hiểu rất rõ.

Duyên Diệt phương trượng còn nhớ, năm đó nạn đói hoành hành, dưới núi thổ phỉ trộm cướp làm loạn. Vài vị hòa thượng xuống núi bỗng nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ trên vách núi cheo leo.

Men theo tiếng động tìm tới thì phát hiện ra một đứa trẻ sơ sinh.

Quả thực rất có phật duyên, đứa trẻ được bọc trong mảnh tăng bào xanh nhạt treo trên ngọn cây, chỉ là tăng bào chịu gió táp mưa vùi đã lâu, màu xanh phai gần hết rồi.

Các hòa thượng lòng dạ từ bi, cứu giúp đứa trẻ, sau đó điều tra ra mới biết cha mẹ nó đã bị thổ phỉ giết chết trên đường đi, người mẹ ở trong xe hoảng sợ sinh non, không muốn con bị giặc cướp hành hạ mới vứt xuống xe.

Không ngờ rơi trúng tăng bào treo trên cành cây, giữ được một mạng.

Từ ấy về sau nuôi dưỡng trong thiền viện, đầu óc thông minh, ngộ tính cao tuyệt, dường như sinh ra để dành cho Phật môn, sở hữu thiền tâm tự nhiên.

Chỉ là khi hắn còn bé không phải chưa từng tạo sát nghiệt.

Đó là đứa trẻ ngây thơ tàn nhẫn nhất.

Hắn không biết mình phạm vào sát nghiệt, miệng thì niệm kinh phật nhưng hành động làm ra lại khiến cao tăng trong thiền viện không khỏi điếng người.

Duyên Diệt không rõ đó là ác ý cất giấu trong tính tình người của trời không rõ thế sự hay là hung ác chôn sâu trong bản tính Thiện Tai khi còn nhỏ.

Nhưng sau lần đó, hắn chưa từng làm chuyện gì giống vậy nữa.

Về sau lớn hơn, đi theo các hòa thượng khác trong viện du lịch trải nghiệm, từ đó tu đến cảnh giới thân tâm sáng ngời, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu thiền viện đời tiếp theo.

Chỉ là tính ra, tu vi của hắn tăng tiến quá nhanh, Duyên Diệt không nhớ nổi lần trước hắn nghiêm túc giao thủ với người khác là khi nào. Lúc chỉ bảo đệ tử trong viện tu luyện, Thiện Tai luôn luôn tận tình, hành vi có chừng mực, bới không ra chút sai sót nào.

Nhưng bây giờ…

Ông và hòa thượng bốn phía đều lùi lại vài bước, vài phe nhân mã chừa ra một khoảng không gian quanh sơn môn, tập trung tinh thần quan sát cuộc giao chiến tuyệt đỉnh hiếm thấy.

Tàn nhẫn.

Thẩm Độc ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Y ỷ vào việc có Tuyết Lộc kiếm trong tay, vừa dài vừa mạnh, không mảy may nhường, từng bước ép sát, càng về sau càng hùng hổ dọa người.

Vì vậy Thiện Tai ứng đối có vẻ hợp tình hợp lý mà trở nên mạnh mẽ, mãnh liệt hơn.

“Ầm!”

“Ầm!”

Chỉ, trảo, quyền, chưởng, mỗi một chiêu ứng đối đều vô cùng tuyệt diệu, vừa khiến người bên ngoài thán phục sao thế gian lại có chiêu thức kì diệu như thế, vừa làm hòa thượng trong thiền viện chấn động sao chiêu thức giống nhau mà lại có cách dùng như vậy.

Rõ ràng hắn đã dung hợp và thông hiểu toàn bộ sở học suốt đời của mình, đạt đến cảnh giới tâm thần bất biến, không vì thời gian mà thay đổi, không vì tình thế mà lay động.

Thẩm Độc có một ngàn biện pháp tấn công thì hắn có một ngàn biện pháp hóa giải.

Người ngoài nhìn mà hoa hết cả mắt, nhưng Thẩm Độc đang giao chiến cùng thì lại thấy dứt khoát đơn giản đến mức kinh ngạc!

Làm gì có phương pháp hóa giải biến đổi khôn lường nào!

Con lừa trọc này rõ ràng đang dùng bất biến ứng vạn biến, vật lộn với y!

Nhưng mỗi chiêu thức phản kích thoạt nhìn mềm nhẹ ôn hòa, thực ra cực kỳ mãnh liệt hung ác, bất kể ngón tay tập kích chính diện hay là một chưởng đẩy lùi trường kiếm, không gì không mang theo khí thế sấm rền gió giật!

Vừa bắt đầu đánh Thẩm Độc còn thấy ổn, nhưng theo thời gian dần trôi đi, trên trán y bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, càng ngày càng thấy áp lực hơn.

Hòa thượng trước mắt cứ như một ngọn núi cao không thấy đỉnh.

Y yếu hắn mạnh, y mạnh hắn mạnh hơn, vô luận y đánh thế nào, người trước mắt này đều hơn hẳn y!

Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt người nọ vẫn chẳng hề thay đổi.

Không vì giao thủ với y mà tức giận, không vì trận chiến dai dẳng mãi chẳng phân thắng bại mà nôn nóng, trước sau bình tĩnh, thậm chí lãnh đạm siêu nhiên.

Lông mày dài đậm, đôi mắt sáng trong, sống mũi thẳng tắp, bờ môi khẽ mím…

Lúc hắn ra tay không có cảm giác lạnh lẽo tàn ác như ngày ấy ở điện Thiên Phật, chỉ là cũng chẳng ôn hòa gì cho cam.

Tay áo trắng tuyết tung bay trước gió, đẹp mắt vô ngần.

Nhưng Thẩm Độc thực sự không thích cái màu này.

Trong lòng y hòa thượng chỉ nên mặc tăng bào xanh nhạt đơn giản nhất, bình thường không có biểu cảm gì, nhưng thỉnh thoảng trêu chọc sẽ nở nụ cười.

Nụ cười ấy, cảm giác thật bình dị gần gũi, vương mùi vị hồng trần.

“Keng!”

Tuyết Lộc kiếm bị ép cong, y đành phải rút lui, ngước mắt lên lần nữa đã thấy ngón tay hòa thượng khép lại như đao, vọt nhanh như điện, nhắm thẳng mi tâm y!

Thẩm Độc không thể làm gì khác đành vội vàng đối chưởng với hắn!

“Ầm!”

Năm ngón tay chạm vào năm ngón tay, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, hai luồng nội lực mãnh liệt hoàn toàn khác biệt đụng độ khiến tay áo rộng rãi của cả hai tung bay phấp phới như mấy đám mây trên trời va khẽ vào nhau.

Đang lúc giao chiến, hòa thượng bỗng thoáng thấy một dòng chữ trong tay áo y.

Trong thoáng chốc bỗng lờ mờ nhận ra điều gì đó khiến lông mày cau chặt.

Thiện Tai tập võ từ nhỏ, nội lực thâm hậu, thông hiểu võ học, chắc chắn người nửa đường mới luyện thứ võ công bàng môn tà đạo – Lục Hợp Thần Quyết được mười năm như Thẩm Độc khó thể sánh bằng.

Chỉ một lần đối chưởng này, tức thì phân ra cao thấp.

Thẩm Độc chợt cảm giác bên trong một chưởng này bắn ra sức mạnh như sóng quất núi đè, sắp nổ cho y tan tành mất. Nhưng ngay khi y nảy sinh ý định rút lui, vội vàng đi thu tay về, bỗng cảm thấy sức mạnh ấy hóa thành lốc xoáy mãnh liệt, không chỉ không đẩy y ra ngoài, mà như có lực hấp dẫn, không tài nào rút tay ra nổi!

Tình hình thoáng chốc trở nên nguy cấp.

Mà càng nguy cấp, tiềm lực con người càng trỗi dậy. Tiềm lực của người khác có lẽ chỉ là bộc phát sức lực đáng kinh ngạc, nhưng đặt trên người Thẩm Độc lập tức trở thành lệ khí nổ tung trong lồng ngực!

Đôi mắt yêu tà lóe sáng, thật sự nổi giận rồi.

Tay trái không rút ra được, bèn nâng bàn tay phải, giơ lên giữa không trung, khí kình vọt ra kéo Tuyết Lộc kiếm quay về lòng bàn tay.

Xông vào Bát Trận Đồ, chiến thắng Huyền Hạc Sinh.

Người khác không biết y trải qua tình cảnh nguy hiểm đến mức nào, nhưng Thẩm Độc thì biết suốt một ngày một đêm ở trong trận pháp y đã nhận ra thế nào là hung tàn.

Trong lúc giằng co, lệ khí hung tàn trên mặt y đột nhiên tăng vọt, cổ tay vặn lại, không ngờ cầm ngược trường kiếm!

Cán kiếm chĩa phía trước, mũi kiếm chĩa phía sau!

Tay vung về phía trước mở ra một độ cong hoàn hảo, như hạt tuyết đáp nhẹ lên mặt hồ tạo ra gợn sóng lăn tăn xanh biếc, lưỡi kiếm mỏng manh đang lặng lẽ cắt ngang đột nhiên biến mất!

Mũi kiếm chấn động!

Kiếm khí phá không!

Nhưng giờ khắc này không ai có thể nói kiếm ở đâu, hướng kiếm đi thế nào, không nhìn thấy hình dáng của nó, cũng không tìm ra quỹ tích của nó!

Trong nháy mắt Thẩm Độc tung ra chiêu này, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy mỗi gợn sóng xanh biếc, loáng thoáng nghe thấy tiếng rung thuộc về Tuyết Lộc kiếm!

Giống như ngày đó ——

Tiếng rên rỉ đầy bất lực của con hươn non!

Một kiếm ắt chết!

Trong lòng Thẩm Độc tràn trề lệ khí hung tàn, thoáng chốc khi lưỡi kiếm vung ra, hai mắt y thậm chí còn sung huyết đến mức đỏ lừ.

Nhẫn tâm tuyệt tình, thẳng bước không lùi!

Y nghĩ, không cần biết trước mặt là ai, không cần biết trước kiếm là ai, dưới một chiêu kiếm này đều không thoát khỏi chữ “Chết”, mà y chắc chắn sẽ không lưu tình.

Nhưng y vẫn một mực nhìn thấy.

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hòa thượng vẫn đang chăm chú nhìn y, đôi mắt sáng ngời như mắt các vị thần phật mà ngày đó y ngẩng đầu quan sát trong điện Thiên Phật.

Và nhìn thấy cả bàn tay lặng lẽ hạ xuống của hắn.

Đó rõ ràng là tư thế bó tay chịu trói, phơi cổ chờ chém, nhưng ánh mắt hắn nhìn y vẫn thâm sâu như vậy, thấp thoáng chút thương xót, pha lẫn chút thờ ơ.

Chỉ thoáng qua như một cái chớp mắt ngắn ngủi, không để cho Thẩm Độc thấy.

Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào cổ họng đoạt mạng người, y như thể bỗng phát điên cưỡng ép thay đổi đường đi của mũi kiếm!

Đẳng cấp thần binh như Tuyết Lộc kiếm sắc bén đến mức nào?

Trong lúc vội vàng gấp gáp, Thẩm Độc không có cách nào chuyển hướng mà vừa không làm đối phương bị thương vừa không tự tổn hại chính mình, không thể khống thế được mà nghiêng người về phía trước, cứ như thế đụng vào.

“Xoẹt!”

Kiếm chạm vào cơ thể máu thịt như chém bùn chém tuyết, dễ dàng cứa sâu hai tấc!

Phía dưới sườn phải của Thẩm Độc lập tức trào máu tươi, nhưng thấm ra áo choàng tím sẫm bên ngoài chỉ nhuộm thành một mảng sẫm màu, không thấy tí màu máu nào.

Một màn như vậy, quen thuộc biết bao?

Khi mũi kiếm cứa vào cơ thể, đau đớn tức thì kéo tới, Thẩm Độc ngơ ngơ ngác ngác nhận ra: Giống như đúc chuyện y từng trải qua.

Chỉ có điều, lúc đó người trúng kiếm không phải y.

Cố Chiêu đứng dưới thờ ơ lạnh nhạt đã lâu, đang quan sát tiết mục vừa buồn cười đáng thương vừa thật đáng buồn, rốt cuộc không nhịn được thầm chửi một câu “Địu cả lò nhà ngươi”, lạnh lùng bật cười.

Tình thế nghịch chuyển, thật sự nhanh quá đi mất.

Tất cả mọi người giây trước còn lo lắng thay Thiện Tai đối mặt hiểm cảnh, rồi nghi hoặc vì sao hắn bỗng nhiên dừng chiêu thức, chớp mắt sau đã thấy Thẩm Độc tự đâm một kiếm hiểm hóc vào cạnh sườn y.

Nhìn chả hiểu, mù mịt ngỡ ngàng.

Ngay cả chính Thẩm Độc giờ đây cũng mờ mịt.

Y cảm thấy đau, nhưng đồng thời cũng thấy tê dại, y đau đến mức cong queo cả người nhưng không nhịn được vẫn muốn ngẩng đầu nhìn hòa thượng trước mắt ——

Hai mắt gần trong gang tấc.

Đây là đôi mắt đẹp nhất Thẩm Độc từng thấy, đôi mắt gần với thần phật nhất, vô tình lạnh lẽo mà lại nhân từ tình cảm.

Như lớp băng mỏng phủ trên mặt hồ.

Nhưng trong chớp mắt khi y ngước nhìn, băng tuyết trên mặt hồ dường như đang tan chảy…

Chắc là điên thật rồi, Thẩm Độc có cảm giác mình sắp không nhận ra đâu là mộng, đâu là ảo, chỉ loáng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài.

Cũng không biết ở bên tai, hay ở trong lòng.

Y nhìn hòa thượng không chịu thu tầm mắt.

Sau khi hòa thượng buông tiếng thở dài không biết thật hay ảo thì rũ làn mi, che đi vạn ngàn cảm xúc, giấu giếm toàn bộ tình cảm bí ẩn không muốn ai dòm ngó.

Lòng bàn tay phải vẫn đang áp vào tay trái của Thẩm Độc, lúc này nhẹ nhàng xoay chuyển, kình lực hùng hậu bắn ra, chấn động bả vai Thẩm Độc, bàn tay cũng lùi ra.

Nhưng vào lúc lùi lại, phật châu trên cổ tay y cũng bị kình lực chấn động.

Vì vậy chỉ thấy tay áo tăng bào trắng như tuyết phấp phới trong gió vung lên, như ánh trăng sáng xẹt qua, phật châu từ cổ tay y chuyển qua cổ tay hòa thượng.

Vẫn y nguyên mùi đàn hương.

Thẩm Độc định lùi lại, nhưng tay hòa thượng còn nhanh hơn động tác của y, chớp mắt đã túm lấy cổ áo choàng sau gáy y.

Y theo bản năng tuột ra.

Vì thế chỉ nghe thấy “Vù vù”, gió mát thổi tung áo bào, không ngờ áo choàng thêu mười sáu hoa văn Thiên Ma bằng chỉ bạc bị hòa thượng xách trong tay.

Thẩm Độc tuột ra ngoài chỉ còn mặc trường bào đen sẫm, thắt lưng da buộc quanh eo.

Mặc dù bên dưới sườn vẫn còn vết thương thảm hại, nhưng dáng người thon dài cao ngất lại toát ra khí chất kiệt ngạo cao quý khôn cùng của họ hàng nhà trúc nhà mai.

Y đứng bên trái sơn môn khắc hai chữ “Sơn thủy”, nhìn hòa thượng đứng trên sơn môn cách đó hai trượng, sau khi phản ứng kịp mới chợt cười một tiếng, tùy tiện nói: “Cái quái gì đây, hòa thượng thiền viện Thiên Cơ cởi quần áo người khác cũng thành thạo quá đấy nhỉ?”

Phía dưới có người thình lình bật cười.

Các hòa thượng thiền viện Thiên Cơ lập tức xám mặt.

Nhưng Thiện Tai vẫn một mực chẳng để ý, chỉ cầm áo choàng màu tím sẫm dính máu tươi lên, lục tìm ống tay áo trái, từ bên trong lôi ra một mảnh lụa viết đầy những con chữ xinh đẹp.

Đó là chữ của Phượng Tiêu.

Còn về nội dung viết trên ấy, Thẩm Độc biết rất rõ: Không phải kinh phật gì cả, trùng hợp làm sao, đúng là công pháp y nhờ Phượng Tiêu giải ra từ bên trong phật châu.

Không ngờ hắn lại để ý.

Thẩm Độc không thể không bội phục nhãn lực và mưu kế của hắn, hiếm khi thốt ra một lời khen: “Lợi hại.”

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ…”

Thiện Tai bình tĩnh thốt ra một câu phật kệ, liếc mắt nhìn mảnh lụa, đầu ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, mảnh lụa đầy chữ viết thoáng chốc vỡ vụn, bị gió thổi bay đầy trời như tuyết.

Trên cổ tay không còn phật châu nên khá vắng vẻ, không hiểu sao Thẩm Độc bỗng thấy hơi thất vọng.

Đời này y chìm nổi trong bể khổ, chẳng hề biết thế giới bên ngoài bể khổ ra sao, cũng không bao giờ biết cái gọi là “Bờ bên kia” có phải chỉ cần quay đầu lại sẽ đến được hay chăng.

Ngàn đời nay con đường khó đi nhất chính là đường lui.

Ánh mắt hòa thượng rời khỏi mảnh lụa bay đầy trời, cuối cùng đặt vào gương mặt đầy vẻ hoảng hốt của y, sau đó mới chắp tay trước ngực niệm a di đà phật, trả áo bào khoác trên khuỷu tay cho y: “Thẩm thí chủ, vừa rồi mạo phạm.”