Edit: Yuzu
Đêm tới, Hạ Ngữ Băng sốt nhẹ. Thân thể cô vốn đã rất yếu, là bệnh từ trong bụng mẹ, từ khi bắt đầu nhớ được mọi chuyện, Hạ Tông Trạch đã đưa cô chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ, xem thuốc như là cơm, khi trưởng thành mới dần dần ổn định. Có lẽ chiều nay bị tên cặn bã Vương Uy kia làm cho hoảng sợ, lại mắc mưa cho nên bệnh cũ tái phát, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy. Cổ họng ngứa, nghẹt mũi, đầu đau như muốn nứt ra, cả người rét run, cô cố gắng lần tay tới điện thoại trên tủ đầu giường, mới ba giờ sáng. Đầu óc say sẩm, Hạ Ngữ Băng bật đèn, xuống giường mở hành lý tìm thuốc, nhưng cô chỉ tìm được thuốc trị ho, cồn i-ốt, thuốc mỡ và các loại thuốc linh tinh khác, không có thuốc hạ sốt. Cô đành uống hai viên thuốc trị ho với ly nước sôi để nguội, rồi lê thân thể nặng nề đến phòng kế bên tìm Lâm Kiến Thâm hỏi thuốc hạ sốt. Nhưng gõ cửa một lúc mà trong phòng không hề có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ anh ấy lại ra ngoài lúc nửa đêm? Hạ Ngữ Băng khó chịu khụt khịt mũi, hơi thở khô nóng, đành phải từ từ trở về phòng, không còn sức lực đổ ập lên giường, dùng chiếc chăn mỏng bọc lấy cơ thể đang phát lạnh. Ánh trăng xuyên qua cửa kính rọi vào chiếc bàn dài, chiếu sáng sáu chiếc lông chim lớn màu đen ánh kim trên bàn, màu ánh kim trên chiếc lông sáng lên rồi lại tắt, như là những con đom đóm không ngừng chớp tắt, nhìn vô cùng đẹp. Hạ Ngữ Băng chăm chú nhìn lông chim quỷ dị nhưng lại xinh đẹp trên bàn, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, một lát sau cô rơi sâu vào giấc mơ. Trong mơ, cô thấy mình đứng trên cầu đá với một đầu cầu dựa vào rừng trúc, đầu bên kia là cột mốc ranh giới và cây liễu. Dưới nhành liễu, một thanh niên mặc áo sơ mi và quần túi hộp, tóc bổ luống năm năm kiểu cổ điển, trong tay cầm một chiếc dù màu đen, hình ảnh giống như bị làn hơi nước làm mờ đi, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ gương mặt của thanh niên kia. Mặc dù ở trong mơ, Hạ Ngữ Băng cũng nhớ mình đã gặp qua người này —— đúng là thanh niên cô gặp trong buổi chiều chụp ảnh lấy tư liệu bên dòng suối, khi gặp thanh niên đó, anh ta nói anh ta biết Lâm Miểu. “Trời sắp mưa rồi.” Người thanh niên nhìn ánh mặt trời ấm áp, bỗng nhiên nói như thế. Không biết vì sao, Hạ Ngữ Băng lại nghe được một chút đau thương không dễ phát hiện trong giọng điệu của anh ta. “Anh là ai?” Trong mơ, Hạ Ngữ Băng hét to với anh ta. Nhưng dù sao đó cũng là trong mơ, không thể khống chế được, dù cô có dùng hết sức để hét lên thì cũng chỉ có thể phát ra tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu. "Anh tên gì?" Cô lại hét lên. Lần này, hình như người thanh niên kia nghe thấy, anh ta quay đầu lại nhìn cô. Rất kỳ lạ, hình ảnh mơ hồ trong mơ lại vặn vẹo, hẳn là cô không thấy rõ hình dáng của thanh niên đó, nhưng lại cảm thấy mắt của anh ta đang dừng trên người mình, ánh mắt đó như là ướt sũng nước mưa, sâu thẳm và buồn bã. “Lâm Tây.” Anh ta nói, chất giọng giống như từ phía chân trời truyền đến, trống trải xa xôi. Phần lớn người thôn Linh Khê đều mang họ Lâm, Hạ Ngữ Băng vô thức coi anh ta như là hậu bối của một nhà nào đó trong thôn, cô nói: "Lâm Tây, anh ở đây làm gì vậy?" Lúc này, người thanh niên mãi vẫn không trả lời. Không biết qua bao lâu, người nọ mới cười khổ: "Đừng nói chuyện quá nhiều với tôi, sẽ đưa đến tai họa cho cháu." Nói xong, anh ta quay đầu đi xuống cầu đá. "Này, anh chậm đã!" Hạ Ngữ Băng muốn đuổi theo, nhưng mà chân lại dẫm vào khoảng không, cô bừng tỉnh dậy. Chuông đồng hồ báo thức vang mãi không ngừng, thời gian trên đồng hồ là bảy giờ sáng, là do tối qua cô cố ý đặt báo thức trước khi ngủ. Lâm Kiến Thâm nói anh thường rời giường vào lúc năm giờ sáng, chạy bộ theo đường núi khoảng một giờ, lại trở về ngắt rau dưa củ quả, tắm rửa ăn cơm… Cho nên, hẳn là cô nên dậy lúc bảy giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng. Nếu ngày hôm qua đã phân công việc nhà rõ ràng, không thể ngay ngày đầu tiên đã bỏ qua đúng không? Nghĩ vậy nên Hạ Ngữ Băng dụi đôi mắt đang xót, đầu nặng chân nhẹ mà xuống giường, ai ngờ chân còn chưa đứng vững đã ngã lại trên giường, cô cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô đưa tay che mắt để giảm choáng váng, chợt nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở lầu dưới, tiếp đó, trên cầu thang gỗ có tiếng bước chân cố ý giảm nhẹ. Lâm Kiến Thâm đã về? Hạ Ngữ Băng nửa chết nửa sống chống xuống giường, dùng chăn bọc mình lại như con nhộng, vịn bàn ghế cố gắng đi tới cửa phòng ngủ, mở cửa phòng gọi một tiếng: "Anh…" Giọng nói khàn khàn giống như ma vậy. Lân Kiến Thâm đang cầm chìa khóa mở cửa hơi run lên, anh xoay người đã thấy một bóng người quấn chăn lông lơ lửng phía sau mình, nhướng mày hỏi: "Em biến thành như vậy để làm gì?" Rõ ràng cả đêm Lâm Kiến Thâm không về, trên người còn mặc chiếc quần lúc ăn tôm hùm và uống bia đêm qua, nửa người trên trần trụi lộ ra đường cong và cơ bắp săn chắc, anh không mang giày, trên lưng còn dính sương sớm và lá cỏ, có vài nét giống như người sống ẩn dật hoang dã và ngang bướng… Nhưng Hạ Ngữ Băng không có tinh thần để đoán xem anh đi đâu tối qua, cô ho khan vài tiếng, ủ rũ nói: "Em đi làm bữa sáng cho anh, món mì tự làm hôm qua vẫn chưa hết, vậy nấu mì đi." Nói xong, cô bọc chăn như u linh bay xuống dưới lầu. "Từ từ, sắc mặt của em không được tốt lắm." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô, rồi lại bị độ nóng trên da cô làm cho sợ, anh kinh ngạc nói: "Em bị sốt sao?" Hạ Ngữ Băng liếm đôi môi khô khốc, nói không có chút tinh thần nào: "Hơi thôi, có thuốc hạ sốt không ạ? Uống thuốc là được rồi." Lâm Kiến Thâm nhíu mày: “Em về phòng nằm đi, tôi đi tìm thuốc cho em.” “Sao lại không biết xấu hổ như vậy được.” Ngoài miệng thì Hạ Ngữ Băng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật, lúc nói câu này thì cô đã nằm lại trên giường, giống như con cá muối trên chảo nóng, chóp mũi và khóe mắt cũng đỏ lên, cô khụt khịt mũi nói: "Anh thật tốt. Tuy rằng anh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, đôi lúc rất hung dữ, là một thẳng nam, có sở thích của lão cán bộ… Nhưng, em biết anh là người anh tốt." “… Vậy cảm ơn em.” Lâm Kiến Thâm nghĩ: Tôi thật là, hầu hạ xong lão tổ tông, lại tới hầu hạ ‘tiểu tổ tông’ này. Anh vội vàng tắm, thay quần áo, rồi đi tìm thuốc hạ sốt cho cô. Chờ Hạ Ngữ Băng uống thuốc xong, Lâm Kiến Thâm lại bưng một tô mì nóng hổi, anh đẩy cửa bước vào, đặt trên cái bàn ở đầu giường Hạ Ngữ Băng: "Ngồi dậy ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, nếu không hạ sốt thì phải đi tiêm thuốc." Trong lúc vô tình nhìn lướt qua, Lâm Kiến Thâm thấy sáu chiếc lông chim lớn màu đen trên bàn sách, ánh mắt trầm xuống. Trong nháy mắt đó, Hạ Ngữ Băng có thể cảm thấy nhiệt độ không khí quanh mình lạnh hơn mấy độ, khí lạnh lấy Lâm Kiến Thâm làm trung tâm tản ra cảm giác áp bức vô cùng lớn. Anh xoay người quát: “Mấy thứ này em lấy ở đâu ra!?” Giọng anh đột nhiên cao hơn mấy độ, Hạ Ngữ Băng sợ tới mức tay đang gắp mì run cả lên, suýt chút nữa bị sặc, giọng khàn khàn lúng ta lúng túng nói: "Cái, cái gì?" Dáng vẻ của Lâm Kiến Thâm thật sự quá nghiêm túc, ánh mắt lại lạnh lùng, còn chứa vài phần cảnh giác, chỉ vào sáu chiếc lông chim màu đen ánh kim cực lớn trên bàn. “À, cái đó, ngày hôm qua em nhặt ở ngoài cửa phòng của anh, là anh làm rơi sao?" Không biết là chữ nào trong đó đã kích thích Lâm Kiến Thâm, sắc mặt anh phát lạnh, tức giận nói: "Sau này đừng tùy tiện đụng vào đồ của tôi!" "Không đụng thì không đụng, là chính anh làm rớt ở ngoài cửa, em chỉ nhặt lên thôi, vốn định sau khi thức dậy sẽ trả lại cho anh." Hạ Ngữ Băng có gương mặt xinh đẹp, gia cảnh hùng hậu, từ nhỏ đến lớn chưa chịu uất ức gì, đây là lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt. Có lẽ là do quá kích động, cô lại ho một tràng, ho đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cũng không còn cảm giác thèm ăn gì nữa, nổi giận đùng đùng bỏ tô mì qua một bên, xoay người giả vờ ngủ, trên thực tế là đang giận dỗi. Lâm Kiến Thâm thấy bí mật thân thế mình cố gắng giữ gìn sắp bị phá vỡ, nhất thời lo lắng, vừa nói xong anh đã hối hận, bây giờ thấy Hạ Ngữ Băng ho khan, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước, trong lòng lại càng thêm khó chịu và hối hận. Qua thật lâu, Lâm Kiến Thâm hít sâu một hơi, cụp mắt nhìn Hạ Ngữ Băng, dưới tia nắng ban mai, hàng lông mi run rẩy, anh nói nhỏ và chậm lại: "Tối hôm qua tôi uống say, tinh thần không tỉnh táo lắm, có lẽ là do tôi bỏ lông chim ngoài cửa." Hạ Ngữ Băng hừ một tiếng, mũi cô bị nghẹt và ngứa, nước mũi sắp chảy ra. Trong lúc mũi khó chịu như thế này, cô không còn chút khí thế cãi nhau nào nên đành nhịn lại, không ngừng khụt khịt mũi. Lâm Kiến Thâm lại nói tiếp: “Mấy thứ kia lấy từ sâu trong núi, chỗ chưa có người đặt chân tới, em đừng tùy tiện chạm vào, rất nguy hiểm." Trả lời lại anh, là tiếng hỉ mũi thật mạnh của Hạ Ngữ Băng. Hành động của cô làm cho Lâm Kiến Thâm hơi buồn cười, chính Hạ Ngữ Băng cũng muốn cười, quả thực sắp phát điên rồi: Có thể để cho người ta tức giận được hay không? Ồn ào cái gì? Đúng lúc đang nghẹn đến mức khó chịu, lại thấy Lâm Kiến Thâm săn sóc đưa khăn giấy qua: "Lau đi, đừng nóng giận." “…” Được rồi, ngừng chiến.