Edit: Yuzu
Hạ Ngữ Băng nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Ngạn, miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng, mãi không biết nên trả lời anh ta như thế nào, đơn giản là úp điện thoại lên bàn. Loại chuyện tình cảm này, lưỡng tình tương duyệt là hạnh phúc, nhưng nếu như chỉ một bên tình nguyện, mà đối phương lại vô cùng nhiệt tình nhưng lại không tôn trọng mong muốn của bạn, vậy thì nó trở thành gánh nặng. Hiện tại Hạ Ngữ Băng cảm thấy đôi vai nặng trĩu, trên người đều là gánh nặng mang tên Trịnh Ngạn. Thấy cô không có dấu hiệu trả lời, Trịnh Ngạn lại gửi tin nhắn qua, như là đã hiểu ra một chút:【Học muội không chào đón anh sao?】 Hạ Ngữ Băng cắn chiếc đũa trả lời:【Ha ha, không có không có. Học trưởng một ngày kiếm tỷ bạc, qua đây nhất định là có việc cần xử lý nhỉ?】 Trịnh Ngạn:【Tới đây làm một dự án lớn, dứt khoát tự cho mình nghỉ mấy ngày, tới quê em ngắm sông nước thiên nhiên, không làm phiền em chứ?】 Hạ Ngữ Băng có chút nghi hoặc: Anh đi chơi của anh, lại không biết tôi ở trấn nào thôn nào, sao lại nói làm phiền? Lâm Kiến Thâm nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì không?" "Không có chuyện gì." Hạ Ngữ Băng khóa màn hình, nghĩ thầm: Trịnh Ngạn cũng không biết chỗ mình ở mà? Nhưng sự thực chứng minh, cô đã đoán sai. Lúc Trịnh Ngạn đang cầm một bó hoa tươi, cầm quà cười tủm tỉm gõ cửa nhà Hạ Ngữ Băng, cô sửng sốt, bị ánh nắng vô cùng rực rỡ đâm vào mắt, mất rất lâu mới phản ứng được: "Học trưởng, sao anh biết nhà em ở đây?" "Đi theo hướng dẫn của con tim." Trịnh Ngạn cũng không nói thật, mỉm cười: "Đường đột quấy rầy, đây là quà gặp mặt." Nói xong, anh ta đưa bó hoa cát cánh tươi rất lớn và túi quà tới. Bó hoa này của anh ta rất xảo quyệt, không phải là hoa hồng mập mờ, mà là hoa cát cánh tươi tắn thanh lịch, được gói bằng giấy tiếng Anh cổ điển, khiến người ta không tiện từ chối. Tay Hạ Ngữ Băng đang đặt trên chốt cửa, một lát sau cô mới nhận hoa, nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn, bỏ quên túi quà tặng xa xỉ trong tay anh ta. Trịnh Ngạn cũng không ngượng ngùng, anh ta thu túi quà lại. "Trời nóng quá, học muội không mời anh vào nhà ngồi một lát sao?" Hạ Ngữ Băng còn chưa kịp trả lời thì chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cầu thang cũ kỹ, Lâm Kiến Thâm từ trên lầu đi xuống, hỏi: "Ai tới hả?" Hạ Ngữ Băng nghiêng người trả lời: "Là học trưởng của em, tới đây nghỉ phép." Vừa nghe đến hai chữ học trưởng Lâm Kiến Thâm không khỏi cảnh giác. Anh băng qua phòng khách đi đến, Trịnh Ngạn cũng cảnh giác đi vào nhà một bước, tầm mắt của hai người đàn ông giằng co với nhau, hai người híp mắt như hai đầu sư tử đang tranh giành con mồi, đột nhiên nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ. Hạ Ngữ Băng cảm giác mình chính là con mồi bị săn đáng thương kia, có hơi xấu hổ. Trịnh Ngạn vẫn cười như trước, chỉ là sóng mắt tối đi vài phần, chủ động vươn tay với Lâm Kiến Thâm: "Chào anh, tôi là Trịnh Ngạn, anh là anh trai của Ngữ Băng đúng không?" Anh ta cố ý tăng ngữ điệu hai chữ anh trai, tựa như đang muốn nhấn mạnh cái gì đó. Hạ Ngữ Băng nhất thời không nói được mình đang có cảm giác gì: Chuyện nhà của mình, còn có cái gì mà Trịnh Ngạn không biết? Ai nói dáng vẻ đẹp trai bám đuôi thì không phải là kẻ điên bám đuôi? Lâm Kiến Thâm cũng không bắt tay lại, anh cũng không để ý là có thất lễ hay không, tầm mắt đảo qua đảo lại trên tay Trịnh Ngạn, rồi dừng trên bó hoa cát cánh trong lòng Hạ Ngữ Băng, gương mặt vốn lạnh lùng lại lạnh thêm vài phần. Tay Trịnh Ngạn cứng đờ giữa không trung, nụ cười không được tốt cho lắm. Hạ Ngữ Băng biết Lâm Kiến Thâm vô cùng bài xích người ngoài, mà Trịnh Ngạn lại tâm cao khí ngạo, cô thật sự sợ hai người này sẽ gây nhau trước cửa nhà, vội vàng hòa giải: "Học trưởng đi từ xa tới hẳn là rất mệt, vào nhà ngồi một lát đi." Trịnh Ngạn thu tay về, nhìn Lâm Kiến Thâm vài lần bằng ánh mắt ngờ vực, nói tiếng Quấy rầy, rồi xoay người lại tháo giày. "À, không cần đổi giày, trong nhà cũng không có dép dư cho anh mang." Hạ Ngữ Băng để Trịnh Ngạn ngồi trong phòng khách, thuận tay đặt bó hoa trên bàn trà, đi bật quạt cho anh. Lâm Kiến Thâm lạnh lùng nhìn Hạ Ngữ Băng bận tới bận lui, ánh mắt trầm hơn, đẩy cửa đi ra ngoài. Hạ Ngữ Băng nghe thấy tiếng, bưng trà lạnh đi ra, lên tiếng gọi: "Anh?" Lâm Kiến Thâm không đáp lại, tự mình đi vào trong vườn hoa. Hạ Ngữ Băng cho là anh lại cắt tỉa hoa cỏ nên không nói gì nữa, rót cho Trịnh Ngạn một ly trà lạnh giải khát, thuận miệng hỏi: "Từ thành phố đến đây có xa không?" "Vòng vo ba chuyến xe, thiếu chút nữa không tìm ra đường." Trịnh Ngạn nhân tiện đặt túi quà trên bàn trà, nhìn cô nói tiếp: "Cũng may có thể gặp em, chuyến đi này cũng không uổng công." Hạ Ngữ Băng phớt lờ câu nói lấy lòng của anh ta, vừa muốn đổi chủ đề đã thấy Lâm Kiến Thâm loảng xoảng mở cửa ra, cắm một xấp dày nào là hoa nhài, tường vi, hồng, tú cầu vào tất cả các bình hoa trong nhà, nhất thời trên bàn trà trong phòng khách, bàn ăn cơm trong phòng bếp, bệ cửa sổ, giàn trồng hoa... tất cả đều ngập hoa với các màu sắc khác nhau, không chỉ tươi tắn mà còn rất đẹp, khiến cho bó hoa cát cánh thanh nhã trên bàn trở nên nhợt nhạt không có sức sống... Căn nhà biến thành biển hoa, mùi hương không gì sánh được, lấn át đi mùi thơm của hoa cát cánh. Trịnh Ngạn im lặng hồi lâu mới nói: "Anh trai của em rất hiếu khách." Hạ Ngữ Băng ha ha cười khan một tiếng. Ngay từ đầu cô còn không biết Lâm Kiến Thâm làm như thế với mục đích gì, mãi đến khi cô suy nghĩ muốn cắm bó hoa cát cánh vào bình thì mới bỗng nhiên phát hiện... Căn bản là không có bình hoa trống, tất cả bình hoa đều bị hoa tươi do Lâm Kiến Thâm cắt xâm chiếm, ngay cả chiếc ly súc miệng cũng không bỏ qua, ngay sau đó bó cát cánh chỉ có thể vô lực nằm trên bàn trà, dưới tiết trời nắng nóng của mùa hạ không kiên trì được nửa ngày thì đã héo rồi. Biểu hiện tức giận tranh giành tình cảm của cậu bé Lâm Kiến Thâm này làm cho Hạ Ngữ Băng không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng, nghĩ thầm: Lẽ nào Lâm Kiến Thâm cũng đã hơi vượt qua tình cảm yêu mến giữa anh trai em gái ư? Ơ, tại sao lại nói là cũng ? Cô suy nghĩ miên man, đôi mắt hận không thể dính vào bóng lưng đang im lặng cắm hoa của Lâm Kiến Thâm, mãi đến khi Trịnh Ngạn quơ quơ tay trước mắt cô, gọi thần trí cô quay trở lại. "Nghĩ gì thế, nghiêm túc như vậy?" Trịnh Ngạn tận lực giảm tiếng nói chuyện xuống, có vẻ vô cùng thân thiết thâm tình, giơ tay muốn chạm vào mái tóc rối tung của cô, nhưng bị cô ngầm tránh đi. "Không có gì." Hạ Ngữ Băng cười cười giấu đi, cô cầm dao gọt hoa quả cắt mấy miếng dưa hấu trong dĩa, nói với Trịnh Ngạn: “Học trưởng, ăn miếng dưa hấu, là do nhà em trồng, tốt cho sức khỏe lại ăn ngon." "Được." Giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Trịnh Ngạn tự nhiên cắn một miếng. "Rất ngọt." Sau đó anh ta bỏ dưa hấu qua một bên, không ăn tiếp nữa. Dáng dấp kiêu ngạo làm ra vẻ này cũng khiến cho Hạ Ngữ Băng nhớ tới lúc mình mới đến, có loại cảm giác vượt trội hơn người mang tên người thành phố, bây giờ suy nghĩ lại, thật là quá khờ khạo. Cô cười hỏi: "Học trưởng đến đây chơi mấy ngày vậy?" Trịnh Ngạn hỏi lại: "Em hi vọng anh chơi mấy ngày?" "... Học trưởng là người bận rộn, em cũng không dám giữ anh lại." "Chỉ cần em muốn giữ, tất nhiên là giữ được." "..." Nói đến mức này, đã không phải đơn thuần là học muội nữa, nhưng Hạ Ngữ Băng cũng là cô gái được nhiều người theo đuổi, sao lại dễ bị lừa như vậy chứ? Hạ Ngữ Băng cười mà không nói, còn chưa kịp đáp lại chợt nghe thấy tiếng Lâm Kiến Thâm đang cắt tỉa hoa ở phía sau buông kéo xuống, bình tĩnh nói: "Hẹn trước mới đến cửa viếng thăm, đây là lễ nghi cơ bản, anh không nghĩ mình đang làm khó em ấy sao?" Những lời này rõ ràng là nói với Trịnh Ngạn, đương nhiên Trịnh Ngạn cũng biết anh đang nhắm vào mình, không khỏi thu lại nụ cười. Cậu chủ Trịnh có gia cảnh sung túc, ăn ngon mặc đẹp đã khi nào bị uất ức như vậy? Trong lúc nhất thời Hạ Ngữ Băng cho là anh ta sẽ tức giận, ai ngờ Trịnh Ngạn chỉ im lặng một lúc, rồi thu ánh mắt đầy địch ý lại, nhìn Hạ Ngữ Băng cười áy náy: "Phải như vậy không, Ngữ Băng?" Hạ Ngữ Băng trả lời phải cũng không được, không phải cũng không được, dù sao người tới đều là khách, hơn nữa lại là học trưởng đã cho cô rất nhiều lời khuyên, không cần phải quá ầm ĩ cứng nhắc như vậy. "Không sao, nhưng quả thực là rất giật mình, không ngờ học trưởng lại thật sự tìm đến đây." Khí áp càng lúc càng thấp, Hạ Ngữ Băng không thể làm gì khác hơn là hết sức cố gắng chuyển chủ đề: "Học trưởng tìm được chỗ ở chưa? Ở đây là làng nhỏ, không có khách sạn đẳng cấp năm sao đâu." Trịnh Ngạn nhìn quanh ngôi nhà cũ được bố trí ấm áp, câu anh thấy nhà em còn rất lớn chưa nói ra miệng đã bị Lâm Kiến Thâm cắt đứt: "Trên thị trấn có chỗ nghỉ lại." Những lời này nhiều ít đều chứa ý đuổi người, huống chi Lâm Kiến Thâm không thể học được dáng vẻ khẩu Phật tâm xà, thẳng thắng và ngang ngược, không hề che giấu địch ý trong mắt. Vẻ mặt Trịnh Ngạn không thay đổi, nhìn lại anh: "Không cần, tôi thích sống ở trong thôn." Con ngươi Lâm Kiến Thâm co lại, càng thêm lạnh lùng, tay không khống chế được mạnh yếu, rắc một cái, cắt đứt một nhánh hồng. Hạ Ngữ Băng đứng ở bên cạnh, thật là được nhìn trò hay. Hai người đàn ông trong một vở kịch, thật thú vị! Nhưng mà, cô rất lo lắng Lâm Kiến Thâm nhất thời kích động hiện ra đôi cánh lớn, sừng rồng và vân vân, không thể làm gì khác hơn là vội ho một tiếng, chen miệng nói: "Chuyện này, nhà chú Hai kế bên có phòng trọ trống, hay là học trưởng ở đó?" Trịnh Ngạn mỉm cười, chỉ đơn giản nói: "Có thể ở đây không? Anh rất an tĩnh, sẽ không làm phiền em." "Nhà của em chỉ có phòng của bà ngoại còn trống, bà vừa mới qua đời, vẫn không nên quấy rầy bà." Hạ Ngữ Băng cố ý nói như vậy, quả nhiên, Trịnh Ngạn nhíu nhíu mày, lập tức cười nói: "Là anh đường đột, xin lỗi." Bây giờ vẫn còn lâu mới đến bữa cơm chiều, Trịnh Ngạn nhấc hành lý của mình đứng lên, tha thiết nói với Hạ Ngữ Băng: "Anh không biết nhà chú Hai của em ở đâu, có thể làm phiền học muội dẫn đường không?" "Tôi dẫn anh đi." Lâm Kiến Thâm cắm mạnh cành hoa sau cùng vào bình, phủi phủi tay rồi hất cằm lên với Trịnh Ngạn: "Đi thôi." Trịnh Ngạn không để ý tới anh, chỉ chờ Hạ Ngữ Băng, tựa như đang đợi quyết định của cô. "Cùng đi cùng đi." Hạ Ngữ Băng đẩy hai người đi ra cửa, đau đầu nói: "Ai, đi thôi đi thôi, cùng đi thôi." Vào thu, thời tiết vẫn còn nóng, ba người đi trên con đường nhỏ với một sự sắp xếp vị trí kỳ lạ, Trịnh Ngạn bên phải, Lâm Kiến Thâm bên trái, Hạ Ngữ Băng kẹp ở giữa, như là cái bánh quy có nhân, nhận áp lực dễ thấy từ một người một yêu, cô cảm giác mình sắp nổ tung. Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc là xu hướng của đêm nay. Không phải đang trầm mặc trong bạo phát, mà là đang trầm mặc trong tử vong. Thật vất vả chịu đựng để đến được nhà chú Hai, Hạ Ngữ Băng thở dài nhẹ nhõm, lên trước giới thiệu Trịnh Ngạn, nói rõ ý định đến đây. Chú Hai rất nhiệt tình, bảo vợ dọn dẹp phòng trọ tốt nhất cho Trịnh Ngạn, nhân lúc Lâm Kiến Thâm và chú Hai nói chuyện, Trịnh Ngạn yên lặng đi tới, nghiêng người nói với Hạ Ngữ Băng: "Ngữ Băng, anh của em và em không có quan hệ huyết thống à? Em có cảm thấy ánh mắt anh em nhìn em là lạ không, không có ý tốt." "..." Nói Lâm Kiến Thâm như vậy, Hạ Ngữ Băng có chút không vui, giống như thứ mình coi trân bảo lại bị người khác nói là đồ bỏ đi. "Không có đâu," Hạ Ngữ Băng nói: "Anh ấy chăm sóc em rất nhiều, là một người rất tốt." "Như vậy à." Trịnh Ngạn miễn cưỡng cười: "Có thể là do anh suy nghĩ nhiều, em đừng để ý." Anh ta nói rất nhỏ, gần như là ghé vào tai Hạ Ngữ Băng nói, Lâm Kiến Thâm nói chuyện với chú Hai xong, xoay người liền thấy hai người gần như là dính vào nhau, sắc mặt lập tức trầm xuống, sải bước tới kéo Hạ Ngữ Băng ra sau lưng mình, nhìn chằm chằm Trịnh Ngạn như là dã thú đang bảo vệ thức ăn, anh nói: "Phòng của anh chuẩn bị xong rồi." "Ừm, cảm ơn." Trịnh Ngạn xách hành lý lên, vào phòng dưới lời mời nhiệt tình của chú Hai. Đi được hai bước, anh ta lại quay đầu vẫy vẫy tay với Hạ Ngữ Băng, cười vô cùng quyến luyến và đầy ý nghĩa. "Tôi không thích anh ta." Lâm Kiến Thâm đi thẳng vào vấn đề, nói với Hạ Ngữ Băng: "Cách anh ta nhìn vào mắt em khiến người ta vô cùng khó chịu, chắc chắn là không có ý tốt." Ơ? Hạ Ngữ Băng mệt mỏi khinh bỉ: Sao câu này quen tai vậy? Đàn ông các anh ai cũng là nhân tài, nói chuyện dễ nghe nhỉ!