Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 47: ở bên nhau.

Edit: Bạch Lan Tửu.

 

Anh ngồi xe bay qua trời đến đây à? Cảm giác kích thích như kiểu một giây trước còn ở dưới thung lũng, một giây sau đã bay lên tận trời cực kỳ giống tâm trạng hiện tại của Hạ Ngữ Băng.

 

Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày Lâm Kiến Thâm sẽ rời khỏi mảnh đất mà anh đã cố thủ suốt gần một ngàn năm qua, đi vào đô thị toàn là bê tông cốt thép. Tầm mắt Hạ Ngữ Băng dừng lại trên đầu vai Lâm Kiến Thâm, áo bông màu đen cũng chỉ là một chiếc áo ngắn tay đơn bạc, trên lông mày và lông mi đều đã kết một tầng băng mỏng, cũng không biết đã đứng trong thời tiết giá rét này bao lâu.

 

 

Hạ Ngữ Băng máy móc đi về phía anh, cởi khăn quàng cổ màu đỏ của mình xuống rồi đeo lên cổ Lâm Kiến Thâm, gần như phải dùng hết lý trí của bản thân mới bày ra được dáng vẻ không để bụng, nói: "Chuyện gì? Em không nhớ."

 

"Em nhớ." Lời nói dối vụng về không thể qua mắt được Lâm Kiến Thâm. Anh nắm lấy khăn quàng cổ màu đỏ của Hạ Ngữ Băng, vải dệt vừa mềm mại vừa ấm áp, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt đặc trưng trên người cô, bình ổn lại chấp niệm đã kéo dài hơn hai tháng nay.

 

"Tôi không lạnh." Khớp xương ngón tay thon dài vân vê khăn quàng cổ, sau đó lại quàng nó trở lại trên cổ của Hạ Ngữ Băng, còn cẩn thận cuốn lên vài vòng, chỉ để lộ đôi mắt ướt át và chóp mũi đỏ lên vì lạnh của cô.

 

Trong lúc khăn quàng cổ cứ tháo ra rồi cuốn lại, hơi ấm bên trên đã tản đi không ít, nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn bị nóng đến đỏ mặt, thậm chí cô còn có thể ngửi được hơi thở tự nhiên và sạch sẽ trên người anh, là hương vị mà cô tham luyến nhất.

 

Hai người im lặng trong chốc lát, chú bảo an dưới lầu chung cư làm hết chức trách, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa phòng trực ban, thường xuyên nhìn về phía Hạ Ngữ Băng, cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Cô gái nhỏ, cháu quen cậu nhóc này à? Đứng ở cửa đã lâu, cũng không thích giao lưu với người xung quanh, chỉ nói là đến tìm người."

 

Gần đây trên mạng luôn có tin tức các cô gái nhỏ sống một mình bị đàn ông lạ theo đuôi, nghĩ lại có lẽ chú bảo an cũng chỉ lo lắng cô gặp phải người dây dưa kỳ quái thôi. Hạ Ngữ Băng hoàn hồn, cười nói với chú bảo an: "Chú Vương, anh ấy là anh trai cháu, không phải người xấu."

 

Lâm Kiến Thâm muốn sửa đúng lời cô: "Tôi không phải anh trai em."

 

 

"Anh chính là anh của em." Hạ Ngữ Băng nhỏ giọng phản bác, lại kéo lấy ống tay áo của anh: "Đi thôi, lên lầu nói chuyện."

 

Trong thang máy chật chội, số hiển thị tầng cứ nối tiếp nhau sáng lên, Lâm Kiến Thâm xách theo hành lý đơn giản mà đứng bên cạnh Hạ Ngữ Băng, anh vẫn luôn nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Em còn chưa trả lời tôi."

 

... Chuyện lần trước em hỏi tôi khi trở về, còn tính không?

 

Hạ Ngữ Băng không biết nên trả lời anh như thế nào. Cô cúi đầu, một bàn tay không ngừng vuốt khăn quàng cổ mềm mại, hồi lâu sau mới thở ra một hơi khói trắng thật dài, nói: "Anh, anh có từng nghĩ đến, vấn đề chắn giữa hai ta rất nhiều, nhiều đến nỗi không cách nào giải quyết được. Lúc trước em không hề để ý mà cứ đi thổ lộ, tự cho mình là thật dũng cảm, hiện tại ngẫm lại, thật sự là quá qua loa."

 

Lời này của cô nói rất uyển chuyển, Lâm Kiến Thâm suy nghĩ rồi mới hỏi: "Hạ Ngữ Băng, em hối hận sao? Mấy tháng nay, em vẫn luôn tránh tôi."

 

"Em..."

 

"Đinh" một tiếng, thang máy đã lên đến tầng lầu được chỉ định, ngoài cửa còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang chuẩn bị ra ngoài, Hạ Ngữ Băng đành phải tạm dừng câu chuyện, kéo tay Lâm Kiến Thâm đi ra khỏi thang máy: "Bên này."

 

Cô móc chìa khóa ra mở cửa, Lâm Kiến Thâm vẫn luôn im lặng mà đi theo phía sau cô, trong nháy mắt khi vừa vào cửa rồi bật đèn, anh nhẹ giọng nói: "Là bởi vì em không muốn về quê nên hối hận ư? Nếu là như vậy thì tôi có thể ở lại đây để bên em."

 

Tay Hạ Ngữ Băng đang cầm một đôi dép lê của nam chưa bóc giấy gói, khiếp sợ mà nhìn anh.

 

Sợ cô không tin anh, Lâm Kiến Thâm lặp lại lần nữa: "Tôi có thể ở lại Hàng Châu."

 

"Anh, anh biết bản thân đang nói gì không?" Hạ Ngữ Băng đứng ở cửa, trong mắt đều là vẻ khó tin: "Anh là một yêu quái, anh không thể rời khỏi nơi anh có thể sinh tồn được."

 

"Tôi có thể." Lâm Kiến Thâm nói chắc nịch: "Linh mạch của thôn Linh khê đích thực có lợi cho tu luyện, nhưng tôi đã sống lâu như vậy rồi, hóa cánh rồi hóa thành người, không cần phải sống lâu thêm nữa, có thể ở bên cạnh em so với tất cả thì quan trọng hơn nhiều."

 

Trong giây phút đèn cảm ứng tại cửa vụt tắt, nửa khuôn mặt của Lâm Kiến Thâm giấu trong bóng tối, lông mi rũ xuống, nói: "Lúc em không có ở bên cạnh, tôi thường xuyên nhớ đến em, từ trong điện thoại nghe được em và người đàn ông khác nói chuyện, trong lòng tôi đều không thoải mái. Thời khắc vui vẻ nhất trong hai tháng qua, chính là vào buổi tối hôm đó, em gọi điện thoại cho tôi, em nói em nhớ tôi..."

 

Lâm Kiến Thâm rất hiếm khi biểu lộ tình cảm của bản thân ra ngoài, có lẽ nguyên nhân là vì anh là một yêu quái, đối với khái niệm tình cảm của con người vô cùng mơ hồ, loại lời nói như thế này, nếu không phải đã được cân nhắc suy nghĩ rất cặn kẽ, anh tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.

 

Trong thời khắc này, Hạ Ngữ Băng không thể hình dung ra cảm xúc trong lòng là gì, khi một người cao ngạo như Lâm Kiến Thâm lại chịu vì cô mà cúi đầu, đau đớn trong lòng cô đã vượt qua vui mừng.

 

"Anh..."

 

"Hạ Ngữ Băng, tôi không muốn làm anh của em."

 

Lâm Kiến Thâm đứng bên cạnh tủ giày, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói: "Bà không hề dạy tôi làm sao để yêu một người, là em dạy cho tôi biết. Em đừng hối hận được không, chúng ta có thể thử ở bên nhau."

 

"Hắn cho ta một cái tên, dạy ta yêu hận, lại đưa ta vào vạn trượng hồng trần, sau đó thì ghét bỏ ta là một yêu quái, đem ta hung hăng vứt bỏ..."

 

Lời của Hồ yêu vẫn còn văng vẳng bên tai, trong nháy mắt Hạ Ngữ Băng có chút hoảng hốt, thấp giọng nói: "Không thể."

 

"Vì sao không thể?" Lâm Kiến Thâm nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt nặng nề mà hỏi: "Có phải tôi có chỗ nào làm không đúng hay không? Em có thể nói với tôi, lần đầu tiên tôi thích một người nên chưa có kinh nghiệm, em phải nói ra thì tôi mới có thể biết được."

 

"Không phải là em hối hận mà là em sợ, sợ hơn bất cứ người nào." Hạ Ngữ Băng ngẩng đầu, ngắm nhìn đại yêu quái vừa cao vừa đẹp trai trước mắt: "Vào lúc em còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, em đã tận mắt chứng kiến ba trải qua mười năm này ra sao. Nhưng mà Lâm Kiến Thâm, tương lai chờ đợi anh còn có vô số cái mười năm, anh phải trôi qua thế nào đây? Nếu anh có thể quên em đi thì cũng đành, nếu anh cũng giống như ba em, ngây ngốc vì một người vợ đã mất và một đứa con gái không hiểu chuyện lại luôn làm tổn thương anh mà sống cô độc cả đời, thì cho dù em có chết cũng không thể an tâm."

 

Ánh mắt Lâm Kiến Thâm ngây ra, lực trên tay cũng giảm đi không ít.

 

Hạ Ngữ Băng dùng sức tránh khỏi anh, đóng cửa lại rồi nói: "So với làm tổn thương bản thân em, em càng sợ sẽ tổn thương đến anh hơn, càng sợ để lại sự cô độc và thống khổ cho một mình anh chịu đựng, anh hiểu không?"

 

"Hóa ra là em đang lo lắng cái này." Lâm Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng cười: "Nói như vậy, em vẫn thích tôi, phải không?"

 

"Em không thích anh!" Hạ Ngữ Băng bị cảm xúc lên xuống do những chuyện gặp phải trong mấy ngày nay khiến cho thần trí không rõ, đỏ mắt, đẩy anh một cái: "Trước kia, khi em hạ quyết tâm mà thổ lộ thì anh thờ ơ, hiện tại em khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt được thì anh lại muốn quấn lấy! Là yêu quái thì ghê gớm à? Là yêu quái thì có thể muốn làm gì thì làm à? Anh dựa vào cái gì mà đáng ghét như vậy hả! Cứ tiếp tục làm anh trai em không được à? Để em hết hy vọng mà ai cũng vui vẻ không được à?"

 

Nói lâu như vậy, cuối cùng lại kết một câu để cho nhau vui vẻ, Lâm Kiến Thâm bị cô nói đến có chút sửng sốt, không biết nên giải thích thế nào với cô mới tốt, bèn đơn giản không giải thích nữa, một tay đẩy cô áp lên cánh cửa chống trộm lạnh băng, cúi đầu hôn lên môi cô...

 

Kỹ thuật hôn của đại yêu quái cũng không tốt lắm, chỉ chạm nhẹ vào môi rồi ma sát, nhưng đối với một Hạ Ngữ Băng đã độc thân suốt hai mươi mốt năm cũng đủ chấn động rồi.

 

Trong đầu cô trống rỗng, chỉ biết trợn to mắt, cảm nhận nhiệt độ và sự ẩm ướt mềm mại bên môi, trái tim dường như cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu như có một làn đạn dày đặc lướt qua: Anh ấy hôn mình! 

 

Anh ấy thế mà lại hôn mình!

 

Sao anh ấy có thể hôn mình!

 

Chưa từng nghĩ tới việc yêu đương loạn luân cuối cùng lại trở thành một người trong số đó sao?

 

Anh ấy sao mà còn hôn được? Không thấy khẩn trương sao? Cô nên ăn nói với ba cô thế nào về chuyện con gái ông thích anh trai của mình, hơn nữa còn là một đại yêu quái đây!

 

Cô còn loạn cào cào với mớ ý niệm kỳ kỳ quái quái trong đầu, hoàn toàn không hề để ý đến Lâm Kiến Thâm bên kia đang đỏ ửng cả khuôn mặt và khẩn trương đến mức ngừng thở.

 

Dù sao cũng là bản lĩnh của đại yêu quái đã độc thân hơn một ngàn năm, Hạ Ngữ Băng mới độc thân hai mươi mốt năm, chút "tu vi" đó tính là cái gì chứ?

 

Dưới ánh đèn vàng trước cửa, hai người hôn nhau như cá môi kề môi dán lại với nhau một hồi lâu, có lẽ chỉ vài phút, có lẽ là đã lâu như trôi qua cả thế kỷ. Đại yêu quái thì có thể nín thở nhưng Hạ Ngữ Băng thì không thể, nếu tiếp tục hôn như vậy thì cô sẽ chết mất.

 

Cô đẩy Lâm Kiến Thâm ra một cái, đôi môi phiếm hồng và ướt át ẩn dưới khăn quàng cổ, cô thở không nổi mà nói: "Anh làm gì thế?" Nói xong, cô xoay đầu, từ dưới những sợi tóc mai lộ ra đôi tai đỏ đến sắp nhỏ ra máu.

 

"Hạ Ngữ Băng, mấy vấn đề mà em lo lắng đó, chúng ta còn có mấy chục năm để từ từ đi xử lý mà, tôi cũng đã đủ lớn mạnh, sẽ không đột nhiên biến mất giống như ông ngoại của em đâu, nếu em lo lắng cho đời sau, chúng ta cũng có thể không sinh con." Lâm Kiến Thâm cũng nghiêng nghiêng đầu, rời tầm mắt đi, nâng mu bàn tay đặt bên môi, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Cho nên, kết giao với tôi đi."

 

Trên mặt anh còn đỏ ửng chưa tan hết, nhưng biểu tình lúc nói chuyện lại nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.

 

Đến cả năng lực tự hỏi Hạ Ngữ Băng cũng sắp không còn rồi thì lấy đâu ra năng lực nói ra lời từ chối đây? Vì giờ khắc này có thể có được sự chú ý của người đàn ông này, cho dù cô có chết cũng cam lòng!

 

Cô cúi đầu, đưa dép lê đã bỏ giấy bọc trong tay cho Lâm Kiến Thâm, lại đứng một lát, cuối cùng là "ừ" một tiếng, nói: "Được."

 

Lâm Kiến Thâm như trút được gánh nặng, khẩn trương trong mắt hóa thành ý cười, anh vừa đổi giày vừa nói: "Như vậy là xem như chúng ta đã ở chung à?"

 

"Là ở nhờ." Hạ Ngữ Băng đỏ mặt, lườm anh.

 

Lâm Kiến Thâm "a" một tiếng rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ từ trong túi hành lý, do dự đưa cho Hạ Ngữ Băng: "Quà sinh nhật của em, vốn định gửi qua đây cho em, nhưng tối hôm trước em gọi điện cho tôi... Tôi  liền nghĩ, không bằng tự mình đưa qua đây cho em. Đã trễ lâu như vậy, em còn muốn không?"

 

"Muốn, tặng không mà, vì sao lại không muốn?" Hạ Ngữ Băng nhận lấy cái hộp, vừa mở ra nhìn, liền thấy trong lớp vải nhung tinh mỹ là một bộ dụng cụ ăn làm từ gỗ được chế tác hoàn toàn bằng tay, khắc hoa tinh tế, cổ kính, mỗi một món đều dạt dào cảm xúc, cũng không biết là dùng loại gỗ gì chế tác mà thành, nắm ở trong tay thế mà lại ấm áp và trơn bóng như ngọc.

 

Hạ Ngữ Băng vuốt ve bát đĩa, không giấu nổi ý cười, hỏi: "Làm được bao lâu rồi?"

 

"Cũng chưa được bao lâu." Lâm Kiến Thâm nhìn quanh căn hộ nho nhỏ này của Hạ Ngữ Băng một vòng, lầu một là phòng khách và ban công, còn lại cả lầu hai đều là phòng ngủ, chỉ có một cái giường. Vì thế Lâm Kiến Thâm trong ngây thơ lại xen chút chờ mong mà đặt câu hỏi: "Chúng ta... phải ngủ chung sao?"