Bạn Trai Đột Nhiên Mọc Ra Tai Mèo, Làm Sao Bây Giờ

Chương 6

13.

Đến cuối ngày, Đường Nhiên không thể nhớ rõ bản thân về nhà bằng cách nào.

Thế giới quan bị đổi mới đến mức chấn động, lại thêm sự mệt mỏi vì một đêm không ngủ, khiến cô không thể kìm nén cơn buồn ngủ sau khi đã hoàn thành phi vụ chụp ảnh. Đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trịch như treo mấy cân chì. Suy nghĩ như chìm vào làn nước, hơn nữa còn xuống tận đáy, điên cuồng kêu gào muốn đình công.

Trên đường rời khỏi hội chợ anime, Đường Nhiên nhìn mọi người bằng con mắt đã díu thành sợi chỉ, lúc này chỉ cần cho cô một chiếc giường, cô chắc chắn có thể biểu diễn hiện trường ngủ say như chết trong vòng một giây.

Cô nằm sấp trên tấm lưng vững vàng của bạn trai, cách quần áo cọ cọ đường cong cơ bắp săn chắc, hóng gió, ngắm hoàng hôn, gác cằm vào hõm vai của bạn trai, hơi hơi xúc động nói: “Cảm giác giống như đang nằm mơ.”

“Mơ thì chân thật được như vậy à?” Bạn trai cúi đầu nhìn xuống đôi “ma trảo” vươn ra từ phía sau, đang vuốt cơ bụng anh, lỗ tai hơi run rẩy, “Chú ý ảnh hưởng xã hội.”

Đường Nhiên không cam lòng méo miệng, lại vòng qua ôm cổ anh, thân thể không thành thật bò từ bên trái sang bên phải, sau đó mở hai tay đón gió: “Buồn ngủ quá đi ~.” Nói xong còn ngáp một cái, cúi đầu, đến gần lỗ tai bạn trai, cả giận, “Em muốn về nhà ngay lập tức để ngủ, ngủ, ngủ, ngủ……”

Nghĩ nghĩ, cô nhìn dòng xe cộ tấp nập nối đuôi nhau như một con rồng lớn, đầu nhảy số.

“Không phải yêu tinh đều sẽ bay ư?” Cô xúi giục bạn trai nhà mình: “Anh bay một cái xem nào.”

“……”

“Bay, nhanh bay điii! Em muốn về nhà ngủ! Nhanh nhanh nhanh!”

Bạn trai có vẻ như đang cố hít sâu một hơi, giọng điệu hợp lý chỉ ra chỗ vô lý của cái yêu cầu này: “Em đã gặp qua mèo biết bay à?”

Đường Nhiên “A” một tiếng, khó hiểu nói: “Nhưng anh không phải yêu tinh hả?”

“Mèo, yêu, cũng, không, biết, bay.” Khi nói những từ này, tiên sinh yêu tinh đang nghiến răng nghiến lợi.

14.

Mèo không thể bay = Mèo yêu cũng không thể bay.

Hơn nữa, mèo yêu có thể bị sâu răng, còn sẽ bị rụng tóc

Mèo yêu cũng cần hộ khẩu để đi học, thi đại học và cũng như xã súc khác phải kiếm tiền nộp thuế, mua nhà……

Vì vậy, sự khác biệt giữa người và yêu cũng không lớn như trong tưởng tượng lắm.

“……” Lúc được bạn trai nhẹ nhàng đặt xuống giường, Đường Nhiên đã quá buồn ngủ, não

bộ giống chiếc điện thoại chỉ còn 1% pin, dùng chút năng lượng cuối cùng gian nan để tự hỏi và tự đưa ra kết luận hợp lý.

Ồ, người và yêu không có gì khác biệt cả, thật hợp lý mà.

Siêu năng lực là điều không thể có, chỉ có tai mèo và đuôi mèo có thể sử dụng để làm chút việc kỳ quái.

Chỉ thế mà thôi.

Đường Nhiên yên lặng gật gật đầu, để mặc bạn trai rút ra mấy sợi lông mèo cô đã dứt trong lúc mơ hồ, cả người như một con sâu lông chậm chạp chui vào ổ chăn.

Đuôi mèo sượt qua mặt cô lúc cô xoay người, hơi ngứa.

Vì thế cô thuận theo hướng đó mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bạn trai, nhìn thấy anh đang thu gom các sợi lông rơi xuống bằng vẻ mặt rất nghiêm túc. Một cái thúng to, cũng không biết đã thu gom bao lâu, bây giờ cũng đã gần đầy rồi, sau đó tiên sinh mèo yêu yên lặng cầm lấy kim chỉ ở bên cạnh rồi bắt đầu khâu……

Đường Nhiên: “?”

Từ từ, dùng lông bản thân rụng ra để dệt áo lông…… Vẫn được coi là…… Hợp lý nhỉ?

Ừa ha, hợp lý đó chứ.

Đường Nhiên cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân, sau đó an tâm nhắm mắt.