Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Từ hôm Lục Hoài Du và Vương Kinh Vũ gặp nhau, sau đó ăn cùng Nguyễn Sơ Tình bữa cơm thì người tí hon vẫn luôn được anh mang theo bên người. Vì vậy sau khi về nhà, anh không cần phải giải thích với nó về những chuyện đã xảy ra.

Chẳng qua thời gian ra ngoài hôm nay lâu hơn hôm trước nên đến cả cơ hội để người tí hon thông khí cũng không có. Lục Hoài Du lo nó ngột thở nên vừa mở túi ra đã rót nước rồi cắt hoa qua để an ủi.

Đồng thời bày tỏ sự án náy của mình: “Xin lỗi nha, hôm nay tao lãng phí thời gian ở bên ngoài nhiều quá. Nếu lần sau còn có tình trạng này, tao sẽ đưa mày về nhà trước.”

“Tôi không sao.” Chung Minh Cẩn lắc đầu nói: “Chuyện này chúng ta phải cùng nhau giải quyết. Hơn nữa vừa rồi người phụ nữ kia có nói, người lúc trước hạ Dẫn Uế Phù vào anh vẫn chưa chịu từ bỏ, lấy trình độ hiện giờ của anh, nếu ra ngoài một mình, tôi sẽ rất lo.”

Lúc nó nói những lời này, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ. Nhưng Lục Hoài Du phải thừa nhận rằng, thế mà anh lại bị người tí hon trêu chọc, tim cũng sắp mềm nhũn luôn rồi. Anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn mày đã bảo vệ tao.”

“Ừm.” Chung Minh Cẩn đáp.

Lục Hoài Du nằm trên sofa hàn huyên với người tí hon về những việc nghe được ngày hôm nay, sự mệt nhọc vì bôn ba ở bên ngoài cả ngày cuối cùng cũng giảm bớt, sau đó lại bắt đầu chuyện bắt buộc mỗi đêm — luyện vẽ bùa.

Người tí hon đang ngồi bên cạnh anh.

Ai cũng chẳng nói gì, trong phòng chỉ còn lại tiếng loạt xoạt khi viết nhanh của Lục Hoài Du và tiếng sột soạt khi lật lá bùa. Yên tĩnh vô cùng.

Lục Hoài Du rất thích cảm giác này, bởi nó khiến anh rất thả lỏng, gần như trừ việc đi ngủ thì đây là thời khắc thả lỏng nhất.

Vẽ đến hơn một giờ, Lục Hoài Du mới dừng bút. Anh vẽ xong bèn gấp lại từng lá một, đến khi gấp xong lá cuối cùng, người tí hon cũng vừa tỉnh lại trong lúc ngồi thiền.

Sau khi hai người nhìn nhau một cái, Lục Hoài Du nói: “Hôm nay vẽ nhiều hơn hôm qua hai lá nè.”

Chung Minh Cẩn gật đầu: “Vài ngày nữa tôi sẽ dạy anh vẽ những loại bùa khác.”

“Được.” Lục Hoài Du thẳng thắn đáp. Dù sao về mặt này anh cũng là người mới, tiến độ học tập được người tí hon sắp xếp khiến anh yên tâm hẳn, vì vậy duỗi thắt lưng một cái rồi nói: “Đi thôi, đi tắm rồi ngủ nào, ngày mai còn phải tiếp tục dậy sớm.”

Khoảng cách từ phòng sách đến phòng ngủ chỉ mất vài bước, nhưng người tí hon đi khá chậm. Lục Hoài Du phối hợp theo tốc độ của nó, rồi lấy điện thoại ra xem lúc nãy có tin tức gì quan trọng hay không.

Đến khi thấy Vương Kinh Vũ chuyển khoản cho mình, Lục Hoài Du mới dừng bước.

Sau khi người tí hon cảm nhận được động tác của cậu cũng dừng lại theo, nghi hoặc ngẩng đầu.

“Vương Kinh Vũ chuyển tiền thù lao cho chúng ta, năm mươi nghìn.” Lục Hoài Du lầm bầm: “Nhưng tao không ngờ đến số tiền này.”

Chung Minh Cẩn: “Đó là phần thưởng mà anh nên có.”

Lục Hoài Du cũng biết, chẳng cần nói thành quả của sự tình như thế nào, nếu anh chỉ dùng thời gian buổi tối của hai ngày này để làm công việc khác thì chắn chắn tiền kiếm được sẽ hơn số tiền này. Chẳng qua số tiền này mà cất vào túi, anh dùng rồi lại thấy khó chịu[1], bèn ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy tao đem quyên góp nó nhé, phần của mày thì…”

[1] Cách ứng [膈应]: một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.

Lục Hoài Du còn chưa dứt lời, người tí hon đã nói: “Quyên góp chung đi.”

“Được.” Lục Hoài Du nhận chuyển khoản rồi mở kênh quyên tiền mà mình thường dùng ra, sau khi quyên góp tất cả năm mươi nghìn thì trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hẳn.

Quyên xong tiền thù lao, công việc làm thêm đầu tiên của Lục Hoài Du tuyên bố hoàn toàn kết thúc.

Nếu tổng kết lại kinh nghiệm làm thêm lần này, ngoại trừ nghe được mấy tin tức cẩu huyết chẳng chút giá trị thì chỉ việc nghe được ít tin tức rằng phía Lương Vũ Hành muốn bí mật trả thù anh từ chỗ Nguyễn Sơ Tình thôi đã đủ dùng rồi.

Sau khi biết được tin tức này, Lục Hoài Du càng làm việc cẩn thận hơn. Anh đã vào giới này nhiều năm, dù bản thân chưa từng trải qua thì cũng từng nghe kha khá chuyện bát nháo.

Chẳng qua sinh hoạt của anh thật sự rất đơn giản, mỗi ngày chỉ có hai điểm một dòng là trường quay và nhà. Ngay cả vui chơi giải trí khác cũng chẳng có, những người muốn đối phó anh dường như chẳng bao giờ tìm được cơ hội.

Cứ thế qua một khoảng thời thời gian, Lục Hoài Du gần như đã quay xong các phân cảnh trong ‘Suối Cạn’, nhưng bên cạnh anh thì chưa từng xuất hiện người hay sự vật khác thường nào.

Lâm Tuyền có chút bồn chồn: “Đúng là chỉ có ngày ngày làm giặc, không có ngày ngày đề phòng giặc[2], bây giờ em thấy ai cũng không phải người tốt.”

[2] Ý chỉ khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu.

“Anh chỉ bảo em để ý chút chứ có bảo em cho rằng người giao hàng cũng giống sát thủ đâu.” Lục Hoài Du dở khóc dở cười. Bởi vì Lâm tuyền vẫn luôn đi theo anh nên khi đó anh đã nói chuyện của Nguyễn Sơ Tình cho cậu ta biết, khiến cậu ta như nhìn thấu hơn ngày thường, nào biết cậu ta sẽ căng thẳng thế này.

Lâm Tuyền hỏi: “Chẳng phải em là trợ lý của anh sao?”

Tuy nói vậy là không sai, nhưng sao nghe quái gở thế cà? Lục Hoài Di nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cuối tháng anh bảo anh trai em phát thêm tiền thưởng cho em nha?”

“Cảm ơn anh Lục.” Lâm Tuyền mặt mày hớn hở: “Đúng rồi, đạo diễn Ngụy nói tối nay có nhà đầu tư mời ăn cơm, bảo chiều nay anh quay xong phân cảnh thì không cần vội đến đó trước.”

Lục Hoài Du hơi động lòng, hỏi: “Có biết là người từ đâu đến không?”

“Chưa nghe qua, hình như là tạm thời đến đây.” Lâm Tuyền lắc đầu đáp: “Cần em đi hỏi thăm thử không?”

“Khỏi cần.” Lục Hoài Du nói: “Tối nay em đi với anh.”

Nhà đầu tư của bộ phim này có đến mấy nhà, một trong số đó còn thuộc công ty của anh. Nhưng người mời cơm chắc chắn không phải người của công ty họ, nếu không nhất định sẽ có người nói với anh.

Đến khi Lâm Tuyền có việc ra ngoài, Lục Hoài Du bèn lén lút nhắn tin thương lượng với người tí hon đang ngồi trong ngăn tủ, đến lúc nhà đầu tư mời ăn cơm phỏng chừng sẽ có khá nhiều người của đoàn phim đi theo, nhiều người dễ tai vách mạch rừng. Giữa chốn hỗn loạn, anh sợ dẫn người tí hon theo sẽ không yên tâm nên để nó ở phòng hóa trang tiếp tục chờ.

Người tí hon lại không đồng ý ngay, chỉ hỏi: Anh đi một mình có nguy hiểm không?

Lục Hoài Du: Yên tâm đi, trên người tao có mang bùa hộ mệnh của mày mà.

Trong tình huống nhiều người thế này, Lục Hoài Du thật sự không lo sẽ có người dùng thủ đoạn không khoa học gì để đối phó với anh, trái lại càng có khả năng xuất hiện hơn. Thủ đoạn của những người này không đủ, thế nên mới bảo Lâm Tuyền đi theo.

Buổi chiều, đạo diễn Ngụy kết thúc công việc sớm. Trong đoàn phim trừ những người phải ở lại làm việc thì những người khác đều đến khách sạn tốt nhất gần đó.

Nhà đầu tư mời cơm lần này cũng rất hào phóng, bất kể là diễn viên hay nhân viên đều ăn tiệc hải sản như nhau.

Lục Hoài Du và đạo diễn Ngụy ngồi cùng bàn với các nhà đầu tư. Ngồi chính là hai người đàn ông trung niên bên phía đầu tư, đạo diễn Ngụy ngồi bên cạnh tiếp đón, bên còn lại là diễn viên chính Bách An và Hạ Doanh Nguyệt. Tiếp đó còn có phó đạo diễn và các nhân viên quan trọng khác, Lục Hoài Du thì ngồi ở cuối bàn.

Ở nơi này, lời khách sáo đã có đạo diễn Ngụy nói, Lục Hoài Du chỉ thỉnh thoảng nâng chén lúc kính rượu mà thôi. Bởi vì từng có bài học kinh nghiệm Hàn Bắc Đình uống nhiều đến suýt nữa gặp chuyện nên cả đám người uống rượu rất ít.

Đạo diễn Ngụy chỉ sợ có người uống rồi lại nguy đến tính mạng, vậy thì ông sẽ không thể quay phim được.

Lục Hoài Du ăn xong một bữa cơm mà chẳng có tí cảm giác gì, thậm chí sau khi ăn xong, khi những người khác tiếp tục đi hát thì anh lại nói với đạo diễn Ngụy rằng muốn về trước. Mọi người cũng ồn ào đưa đẩy vài câu, thấy anh khăng khăng muốn đi, họ cũng không nói nữa.

Đủ loại tình huống đều khiến Lục Hoài Du nghi ngờ rằng có phải anh rất trông gà hóa cuốc hay không. Có lẽ đây chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi.

Lục Hoài Du thầm lắc đầu phì cười, sau khi chào tạm biệt với mọi người bèn dẫn Lâm Tuyền chạy đến trường quay để đón người tí hon.

Sau khi đến trường quay, Lục Hoài Du dặn dò Lâm Tuyền như lần trước: “Em đi lái xe trước, anh lấy đồ rồi ra ngay.”

Lần trước Lục Hoài Du uống nhiều mà vẫn muốn tự mình đi lấy đồ, lần này anh chẳng uống được mấy hớp nên Lâm Tuyền rất yên tâm đáp lại một tiếng “Dạ”, rồi xoay người đi lái xe.

Trường quay không có quay phim vào buổi tối nên phần lớn đều tắt đèn, chỉ còn lại mấy ngọn đèn để chiếu sáng. Người ở lại trông coi cũng rất ít nên trường quay vô cùng yên tĩnh.

Xa xa truyền đến tiếng còi xe và tiếng thì thầm khe khẽ của mấy con ma dưới bóng râm khiến cả trường quay bao trùm hơi thở quỷ dị. Cánh tay Lục Hoài Du không kìm được mà nổi một lớp da gà, chân cũng tăng nhanh tốc độ.

Nhưng chưa đi được hai bước đã dừng lại, trên mặt cũng mặt cắt không còn giọt máu.

Người tí hon còn đang trong phòng nghỉ, sao trong trường quay lại có tiếng ma nói chuyện?

Lục Hoài Du nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, bên cây đại thụ phía sau ngọn đèn có con ma nữ từng thè chiếc lưỡi làm điệu thủy tụ[3] trước ống kính đang một mình múa dưới ánh trăng, cảnh này không thể nào là anh hoa mắt được.

[3] Thủy tụ vũ [水袖舞]: watersleeves, điệu múa với trang phục có tay áo dài như nước chảy. (hình ảnh)

Lại nhìn sang những nơi khác, mấy con ma cũng đang đứng chồng chất, những con ma rời khỏi vì sự tồn tại của người tí hon trong trường quay hầu như đều quay lại hết rồi.

Tim của Lục Hoài Du sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng anh vẫn tỏ vẻ như không có cảm giác gì, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến phòng nghỉ để xác nhận người tí hon bình an vô sự mà thôi.

Do trên đường chạy quá nhanh nên vô tình đá ngã chiếc ghế ai đặt ở giữa đường, cơn đau nhức bỗng truyền từ đầu ngón chân lên khắp toàn thân. Anh chỉ lảo đảo một chút rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.

Rõ ràng chỉ cách có mấy phút, nhưng lại giống như rất xa rất xa. Mãi đến khi khó khăn lắm mới đến được cửa phòng nghỉ, Lục Hoài Du căng thẳng đến suýt nữa làm rơi chìa khóa trong tay.

Vất vả lắm chìa khóa mới ngắn ngay lỗ khóa, nhưng còn chưa cắm vào thì cánh cửa đã mở ra một khe hở vì lực tay của anh.

Lục Hoài Du cảm giác tim mình thoáng chốc ngừng đập.

Bởi vì người tí hon đang núp trong phòng nghỉ nên trước giờ anh và Lâm Tuyền ra ngoài đều không quên khóa cửa.

Anh thẫn thờ đẩy cửa phòng nghỉ ra, đồng thời mở đèn rồi quét mắt xem tình hình trong phòng. Tất cả đều rất bình thường, nhưng cũng không bình thường.

Bình thường chính là bài trí bên trong không khác gì so với lúc anh rời đi, còn không bình thường chính là trong phòng có thêm mấy con ma.

Với thể chất của người tí hon, cho dù ở nhà không có gia trì phù trận thì Chu San San và mấy cô ma nữ kia cũng chỉ dám trốn trong phòng tập thể hình, căn bản chẳng dám đi ra làm loạn, họ vẫn biết người tí hon không hề có ác ý với họ.

Hiện tại mấy con ma này đều ở phòng nghỉ, vậy người tí hon vẫn còn trong ngăn tủ chứ?

Lục Hoài Du không dám gọi tên người tí hon, cũng chẳng dám nằm sấp dưới đất để xem nó còn trong ngăn tủ hay không, bởi anh sợ hậu quả sẽ không thể tin được.

Đấu tranh tâm lý hồi lâu, anh nghĩ có lẽ mình nên nhắn tin cho người tí hon trước.

Kết quả vừa móc điện thoại ra đã nghe thấy một con ma nói với một con ma khác ở trong phòng: “Chú nói chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không?”

Lục Hoài Du giật lỗ tai, tay đang gửi tin nhắn bỗng khựng lại.

Lại nghe con ma khác bảo: “Nhưng cậu ta đâu nghe được chúng ta nói chuyện.”

Ma này nói: “Thật ra tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu ta có thể nhìn thấy chúng ta, ban đầu chính vì nhìn thấy chúng ta nên mới diễn tệ như vậy. Sau này chỉ cần cậu ta ở đây thì chúng ta sẽ không thể vào được, đoán chừng đã dùng biện pháp nào đó không cho chúng ta quấy rầy cậu ta đóng phim rồi.”

“Thế anh nói cho cậu ấy biết đi.” Ma nọ thở dài thườn thượt: “May mà chúng ta chết rồi, chẳng ngờ giới giải trí lại vẩn đục thế này. Lúc thằng nhãi tên Lương Vũ Hành kia té ngã, tui nghe Đại Cường nói rõ ràng là do vấn đề của bản thân nó, kết quả lại đổ tội lên đầu thằng nhóc này, chẳng ngờ lại cho rằng cậu ấy nuôi tiểu quỷ, còn lén lút lắp camera trong phòng nghỉ nữa chứ.”

“Làm minh tinh thật thảm, chẳng có chút riêng tư nào.” Ma kia cũng nói theo: “Không chỉ bị mấy con ma mê thần tượng nhìn chằm chằm, mà còn bị mấy kẻ vô lương tâm như bọn họ nhìn chằm chằm từng phút từng giây.”

“Ha ha ha.” Ma này cười to: “Chẳng phải chuyện tiếu nhất là cho rằng thằng nhóc này nuôi tiểu quỷ sao? Trong phòng này có chỗ nào giống đang nuôi tiểu quỷ chứ? Mà cứ cho là có lắp camera thì có thể quay được gì đây, nếu thật sự quay được, thế thì người quay phim và đạo diễn của đoàn phim đã sớm bị chúng ta hù chết rồi.”

Lại còn lắp camera! Lục Hoài Du sợ đến suýt nữa mồ hôi lạnh chảy ướt cả người. May mà ban nãy anh vì sợ nên chẳng dám đi tìm người tí hon ngay, bằng không nếu người tí hon bị quay được thì anh thật sự xong đời.

Thấy mấy con ma kia chuyển trọng tâm câu chuyện sang chuyện quay phim, Lục Hoài Du không thể xác định được vị trí camera ở đâu, cũng chẳng thể hỏi được.

Nghĩ một chút bèn buông điện thoại, rồi đứng dậy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Lực chú ý của mấy con ma kia quả nhiên bị hấp dẫn, ma này trước đó bảo muốn nói cho anh biết cao giọng nói: “Đừng cởi! Đừng cởi! Sau lưng cậu có camera đang quay đó!”

Tay Lục Hoài Du khựng lại, cầm điện thoại gõ lên bản ghi chú hai chữ “Ở đâu?”, sau đó đưa màn hình về phía con ma ngồi gần đó nhất.

Phông chữ được phóng đại, mấy con ma nhìn lướt qua là thấy ngay, sau đó kêu loạn quang quác một hồi.

Ma này gào to: “Tôi đã bảo cậu ta có thể nhìn thấy chúng ta rồi màaaaa!!!”

Ma nọ: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, lúc quay phim, tui còn làm mặt quỷ trước mặt cậu ấy nữa.”

Chỉ có ma kia là bĩnh tỉnh hơn chút: “Chẳng phải anh muốn nói chuyện camera cho cậu ấy biết sao? Bây giờ người ta hỏi anh thì anh nói đi chứ!”

Bấy giờ ma này mới nhớ đến trọng điểm nên vội vã nói: “Camera nằm ngay trong chiếc bình trồng trầu bà vàng bên cạnh gương bàn trang điểm ở sau lưng cậu. Nhưng cậu đừng lo lắng, lúc họ lắp, tôi nghe bảo là mua sai rồi, cái này không thu âm được, cậu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi chúng tôi.”

Lục Hoài Du giả đò lơ đãng rồi quay lại nhìn xuống tấm gương, phát hiện trong chiếc bình trông trầu bà vàng quả thật có thêm một món đồ chơi con heo, bên dưới món đồ chơi có cây gậy gỗ, cắm trong chiếc bình chẳng hợp lý tí nào, như thể ai đó tùy ý bỏ vào vậy.

Nhưng trong phòng có camera, nếu không nhờ mấy con ma này nhắc nhở thì anh sẽ chẳng thể phát hiện ra được.

Lục Hoài Du bình tĩnh lùi về sau một bước, tiếp tục động tác ban nãy, từng cúc áo sơ mi được cởi bỏ, sau đó chiếc áo bị anh tiện tay ném đi. Động tác tựa như vốn muốn ném lên bàn trang điểm, kết quả lại bất cẩn dùng lực hơi mạnh khiến nó trùm lên cây trầu bà vàng, che kín chiếc camera pinhole nhỏ xíu.

Ba con ma đồng loạt nói: “Sao cậu ấy không trực tiếp ném camera đi?”

“Giữ lại có ích.” Lục Hoài Du đáp.

Lăn lộn như thế một hồi, Lục Hoài Du đã chẳng còn tâm trạng không dám đi tìm người tí hon khi vừa mới đến nữa. Anh nhanh chóng kiểm tra những thứ trong phòng một lần, xác nhận không có thêm thứ gì mới vội vã chạy đến bên ngăn tủ, nửa quỳ xuống gọi: “Nhóc dễ thương ơi.”

Nhưng trong ngăn tủ chẳng có câu trả lời, Lục Hoài Du thò đầu vào xem, trống hoác. Ngoại trừ bọc khăn giấy để người tí hon làm ghế ra thì không còn gì cả.

Lục Hoài Du bỗng cảm thấy nghẹt thở, anh quay đầu hỏi ba con ma: “Các người có thấy…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ‘bịch’ một tiếng, có thứ gì rơi từ trên cao xuống. Lục Hoài Du nương theo âm thanh, chỉ thấy người tí hon đang đeo cặp, ôm kiếm đứng dưới giá áo.

“Á á á á, hóa ra thật sự có tiểu quỷ!” Ma này hét to.

Ma nọ gõ hắn ta một cái: “Bản thân anh là ma, lẽ nào không cảm giác được nó không phải ma sao?”

Ba con ma lập tức loạn tùng phèo cả lên, người tí hon mím môi cách họ cùng Lục Hoài Du nhìn nhau.

Lục Hoài Du cảm giác vành mắt hơi nóng, anh bước vài bước đến bên cạnh người tí hon, rồi ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng, nói: “May mà mày không sao.”

Cơ thể người tí hon có phần cứng ngắc, Lục Hoài Du cứ ôm nó như vậy, hồi lâu sau mới cảm giác nó hơi thả lòng, anh lại càng đau lòng hơn.

Người tí hon của anh bị dọa rồi.

Hai người không nói gì với nhau, cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, ba con ma bên cạnh cũng im lặng chẳng biết từ bao giờ.

Nhưng thời gian thì không thể đứng im như thế, chẳng hạn như Lâm Tuyền đã lái xe ra khỏi gara, cậu ta đợi rất lâu cũng không đợi được Lục Hoài Du đi ra, bèn gọi điện đến thúc giục.

Sau khi chuông reo được một lúc, thấy Lục Hoài Du vẫn bất động, người tí hon bèn đẩy anh rồi bảo: “Điện thoại của anh.”

“Ồ.” Lục Hoài Du bất đắc dĩ buông tay, nhưng tay phải vẫn khư khư giữ cổ tay của người tí hon lại, chỉ dùng tay trái lấy điện thoại.

Người tí hon cũng không giãy giụa, thậm chí còn nhích đến bên cạnh anh.

Tim của Lục Hoài Du muốn tan ra luôn rồi.

Sau khi bắt máy, Lâm Tuyền bèn hỏi: “Anh Lục, anh ra chưa?”

“Em đợi tí, anh vừa vào nhà vệ sinh, sẽ ra ngay đây.” Lục Hoài Du nói.

Cúp máy xong, anh đang muốn nói gì đó thì nghe người tí hon bảo: “Chúng ta về nhà rồi nói.”

Lúc Lục Hoài Du đứng lên mới phát hiện ban nãy mình đã cởi áo sơ mi ra nên lúng túng bảo: “Tao mặc áo cái đã, mày đợi xíu.”

Trong phòng hóa trang của anh có rất nhiều quần áo. Lục Hoài Du tiện tay cầm chiếc sơ mi trên giá áo, thoáng thấy giá áo treo hí phục ở phía sau thì không khỏi vươn tay đẩy lớp quần áo dày đặc ra, tìm ra một bộ đồ Tây bị kéo nhăn nhúm.

Vừa rồi người tí hon đã trốn trong bộ quần áo này ư?

“Tay còn đau không?” Lục Hoài Du hỏi.

Chung Minh Cẩn đang hỏi tên ba con ma kia, nghe vậy bèn quay đầu, thấy Lục Hoài Du nhìn chằm chằm nơi nó náu mình trước đó thì biết anh đang đoán nó làm sao trốn được ở bên trên, thuận mình đáp: “Trên chiếc áo có một túi áo, có thể đứng ở bên trong.”

Bằng không nếu treo tay lên đấy thì nó làm sao có thể làm được những chuyện khác nữa.

Lục Hoài Du thoáng yên tâm, đến khi anh mặt áo xong thì người tí cũng hỏi rõ tên của ba con ma kia. Trước khi trốn vào túi sách, nó dặn Lục Hoài Du: “Anh nhớ kỹ tên của họ, về nhà đốt nhiều giấy tiền cho họ để báo đáp.”

“Được.” Ba con ma này quả thật đã giúp anh rất nhiều. Nếu không nhờ họ nhắc nhở thì nhóc dễ thương thật sự sẽ bị quay được, đừng nói là đốt giấy tiền, cho dù bảo Lục Hoài Du bỏ tiền lập đàn tràng[4] cho họ cũng được.

[4] Lập đàn trang nghĩa là dàn dựng lên để làm lễ Phật (thường làm lễ giải oan), ví dụ như lập đàn tràng giải oan.

Ba con ma không ngờ sẽ có chuyện tốt thế này nên nhất thời kích động không thôi.

Ma kia phán ứng trước, bật thốt: “Cảm ơn hai cậu, chúc hai cậu muốn gì được nấy.”

Ma nọ cũng nói theo: “Chúc hai cậu sống lâu trăm tuổi.”

Ma này dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn hai con ma kia, rồi lẩm bẩm: “Tôi đây cũng chúc hai cậu… chúc hai cậu…”

Kết quả ‘Chúc’ hồi lâu cũng chẳng chúc được lời tốt lành nào, ma nọ và ma kia hận không thể nói giúp hắn, mà Lục Hoài Du và người tí hon cũng ngậm cười nhìn sang.

Ngay khi Lục Hoài Du cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ lo đến phát khóc, thì ma này vỗ đầu nói: “Tôi nghĩ ra thành ngữ để chúc phúc rồi, chúc hai cậu trăm năm hạnh phúc!”

Lục Hoài Du:…

Chung Minh Cẩn:…

Ma nọ và ma kia chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng ma này: “Rốt cuộc anh có từng đọc sách hay chưa?”

Lục Hoài Du bật cười: “Có muốn tôi đốt thêm tài liệu học tập cho các anh không?”

Ma nọ và ma kia đồng thanh đáp: “Muốn!”

Lâm Tuyền còn đang đợi bên ngoài nên Lục Hoài Du không kéo dài nữa, sau khi thay áo xong bèn ôm túi ra ngoài.

Trước đó khi anh đi lúc nào cũng đeo túi trước ngực, đến lúc lên xe thì để ở dưới chân nơi Lâm Tuyền không thấy được.

Chẳng qua trải qua chuyện vừa rồi, Lục Hoài Du nghĩ lại còn rùng mình, luôn cảm thấy ôm người tí hon bên người mới yên tâm được, mà người tí hon cũng không phản đối.

Sau khi về đến nhà, hai người vẫn ngồi ở chỗ cũ — trên ghế sofa cạnh thảm trải sàn. Thế nhưng khoảng cảnh giữa hai người ngày hôm nay lại gần hơn so với ngày thường.

Lục Hoài Du chờ người tí hon uống xong cốc sửa nóng nhỏ, sau đó lại ăn thêm mấy món khác mới hỏi: “Nói cho tao biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, được không?”

Chung Minh Cẩn gật đầu: “Anh vừa rời đi không bao lâu thì tôi nghe thấy tiếng có người mở cửa, bèn nhanh chóng trốn đi.”

Lục Hoài Du ngây ra: “Làm sao mày biết đó không phải tao?”

“Anh phải đi ăn với người khác nên không thể về nhanh vậy được.” Chung Minh Cẩn nói: “Hơn nữa mỗi lần trước khi vào, anh đều đứng ở cửa nói mấy câu đặc biệt để nhắc nhở tôi.”

“Ừm.” Lục Hoài Du cười gật đầu, hóa ra người tí hon vẫn luôn để ý những chi tiết nhỏ ấy.

Chung Minh Cẩn tiếp tục nói: “Ngay từ đầu tôi đã trốn trong tủ, sau lại nghe thấy họ như đang tìm thứ gì đó, còn khẳng định anh đang nuôi tiểu quỷ trong phòng hóa trang thì tôi sợ họ sẽ tìm trong ngăn tủ nên dùng Liễm Khí Phù[5] để lén thoát khỏi ngăn tủ rồi trốn trong đống quần áo. Mấy con ma kia cũng vì biết tôi dùng Liễm Khí Phù mới dám chạy đến phòng hóa trang.”

[5] Liễm khí [敛气]: ý chỉ ngưng tụ nguyên khí.

Lục Hoài Du nhẹ nhàng thở phào, cũng may đám quỷ kia dám đến gần là vì người tí hon dùng bùa chú, còn là những nguyên nhân khác ở bên ngoài.

Nhưng những người đến tìm kia…

Lục Hoài Du hỏi: “Bọn họ tìm trong tủ?”

“Ừm.” Người tí hon gật đầu.

Lục Hoài Du nghe vậy vừa sợ vừa thấy may mắn, may mà người tí hon thông minh nên tự mình đi trốn trước.

Chung Minh Cẩn nói tiếp: “Bọn họ chẳng tìm được gì, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Có người bảo là khẳng định anh đang nuôi tiểu quỷ, nếu không thì sao lúc trước Lương Vũ Hành lại bị phản phệ. Họ dùng phương pháp huyền học nhưng vẫn chẳng làm gì được, thế nên không tin quay được video anh nuôi dưỡng tiểu quỷ rồi mà vẫn không thể làm gì được anh.”

Lục Hoài Du há miệng, kinh ngạc đến chẳng thốt nên lời.

Tin đồn minh tinh nuôi tiểu quỷ trong giới không hề ít, chẳng những có thể đề phòng tiểu nhân, còn có thể tăng thêm vận thế.

Lúc trước Lương Vũ Hành bị Dẫn Uế Phù phản phệ, kết quả lại cho rằng công lao là vì anh nuôi tiểu quỷ?

Nhưng nếu anh nuôi tiểu quỷ thật, vậy cách thức lắp camera trong phòng hóa trang đúng là rất khả thi rồi. Bởi vì người ta có nói muốn nuôi tiểu quỷ thì phải cung phụng một ngày ba bữa.

Chung Minh Cẩn chợt nghĩ tới điều gì, nó lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Lục Hoài Du rồi nói: “Cho anh cái này, anh cầm chắc sẽ hữu dụng.”

“Điện thoại của mày?” Lục Hoài Du nhìn chiếc điện thoại cùng kiểu với mình, chẳng hiểu mô tê gì.

Chung Minh Cẩn giải thích: “Trong đó có video cảnh họ tìm đồ và lắp camera.”

“Mày…” Lục Hoài Du có rất nhiều điều muốn nói với người tí hon, ví dụ như hỏi dưới tình huống nguy hiểm thế kia, tại sao còn muốn quay video? Nhưng cuối cùng dưới ánh mắt luôn luôn bình tĩnh của người tí hon, mọi thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành hai chữ ‘Cảm ơn’.

Video người tí hon quay rất khá, chẳng những quay được tiếng họ lén lút tìm đồ, còn quay rất rõ cảnh họ lắp camera. Hơn nữa vì quay bằng điện thoại nên cuộc đối thoại của những người ấy cũng được thu lại.

Chỉ mỗi chiếc video này cũng đủ tống mấy người này vào tù rồi.

Nhưng thứ Lục Hoài Du cần không chỉ những thứ này, anh áy náy nói với người tí hon: “Chiếc video này có thể tao sẽ không dùng đến ngay.”

“Tôi quay cho anh nên anh muốn dùng khi nào cũng được.” Chung Minh Cẩn nói.

Lục Hoài Du: “Tao sẽ phát huy giá trị lớn nhất của chiếc video này.”

Chung Minh Cẩn gật đầu.

Bây giờ chiếc camera kia còn đang quay lén chuyên gia trang điểm của anh, việc này không nên chậm trễ nên Lục Hoài Du lập tức bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Lúc này anh phải khen Lâm Tuyền vì ban sáng đã quất một câu cực kỳ đúng, chỉ có ngày ngày làm giặc, không có ngày ngày đề phòng giặc. Sau khi đánh chết giặc sẽ không cần phải lo bị giặc nhớ thương nữa.

Giới giải trí có đủ loại mưu kế thật và giả đều dùng để đề phòng. Lục Hoài Du thấy nhiều nên quen, anh chỉ hơi suy nghĩ thì đã lập được kế hoạch đại khái.

Nhưng kế hoạch này còn cần một người đáng tin cậy phối hợp, vì thế Lục Hoài Du bèn nhắn tin cho Hàn Bắc Đình, nói: “Anh có chút chuyện cần em giúp đây.”

Bạn bè thật giả bên cạnh anh có rất nhiều, nhưng chẳng ai thích hợp làm việc này hơn Hàn Bắc Đình. Dẫu sao người biết anh thông hiểu những thứ không khoa học, đồng thời cũng không hợp với Lương Vũ Hành chỉ có mình Hàn Bắc Đình.

Vả lại nói thế nào thì anh cũng coi như người từng có ân cứu mạng với Hàn Bắc Đình nên không cần lo sẽ bị bán đứng.

Hàn Bắc Đình trực tiếp gọi điện hỏi: “Anh Lục, có việc gì muốn em làm thì anh cứ việc dặn.”

Lục Hoài Du nói thẳng: “Lương Vũ Hành sai người đến lắp camera quay lén trong phòng anh, nói muốn quay được chứng cứ anh nuôi tiểu quỷ.”

“Thế anh Lục mau đi báo cảnh sát đi!” Hàn Bắc Đình kích động nói.

“Đừng vội.” Lục Hoài Du nói: “Nếu anh ta muốn quay, vậy anh sẽ cho anh chứng cứ.”

Hai chữ ‘chứng cứ’ này, Lục Hoài Du kéo âm rất dài.

Hàn Bắc Đình thoáng suy nghĩ, lập tức hiểu được: “Anh Lục, anh muốn em phối hợp là để cung cấp một phần ‘chứng cứ’?”

“Thông minh!” Lục Hoài Du khen.

Nếu chỉ báo cảnh sát thì rất có thể đối phương sẽ hành động rồi tìm thủy quân để tấy trắng một phen, do đó việc này sẽ không giải quyết được gì.

Lục Hoài Du nhất định phải một đòn đánh thẳng. Hơn nữa con người mà, đả kích lớn nhất không phải là xưa nay chưa từng thắng, mà là khiến người đó nghĩ rằng mình đã thắng, khi sắp đứng ở nơi cao nhất thì cho người đó một đòn trí mạng, đó mới là chiêu ác nhất.

Hàn Bắc Đình nóng lòng muốn thử: “Vậy khi nào chúng ta hành động vậy anh?”

“Ngay sáng mai đi.” Lục Hoài Du nói. Đối phương lắp camera trong phòng hóa trang của anh nên lúc nào cũng quay lén được, anh lại không yên tâm nên chỉ có thể lợi dụng hết giá trị thặng dư của nó mới phá hủy được.

Hàn Bắc Đình: “Dạ, vậy mai em đến trường quay tìm anh.”

Hai người lại thương lượng một số vấn đề tỉ mỉ rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi Lục Hoài Du buông điện thoại, thấy người tí hon đang nhìn mình chằm chằm bèn hỏi: “Sao lại nhìn tao như vậy, cảm thấy việc tao làm có vấn đề hả?”

“Không vấn đề gì.” Chung Minh Cẩn lắc đầu: “Nếu nhân từ với kẻ xấu, thì cuối cùng người bị hại sẽ chính là mình, anh làm vậy rất tốt.”

Lục Hoài Du sung sướng nở nụ cười, chẳng có gì so với việc tâm cơ đùa giỡn mà còn nhận được lời khen ngợi và hài lòng từ người bên cạnh.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai phải làm và chiếc camera vẫn đang chăm chỉ quay lén, Lục Hoài Du lại nói: “Cảnh quay của tao trong bộ phim này cũng chẳng còn nhiều, bắt đầu từ ngày mai mày cứ ở nhà đi.”

“Được.” Chung Minh Cẩn không phản bác, dù sao nó vẫn đang trong hình dạng này nên càng sợ bị người khác phát hiện hơn Lục Hoài Du.

Hôm sau người tí hon ở nhà, Lục Hoài Du giả đò chẳng biết gì rồi đến trường quay. Sau khi vào phòng hóa trang, đến cả vị trí của camera anh cũng chưa từng liếc mắt một cái.

Sau khi Lâm Tuyền trông thấy chiếc sơ mi vắt trên bàn trang điểm thì hỏi: “Anh Lục, sao anh lại ném áo sơ mi trên này?”

“Hôm qua uống hơi nhiều, lúc thay áo không cẩn thận ném lên luôn.” Lục Hoài Du ngồi đối diện tấm gương, nếu người đằng sau camera sẵn lòng thì thậm chí còn có thể đọc được anh đang nói gì thông qua sự thay đổi của môi khi nói chuyện.

Một lát sau Hàn Bắc Đình mới đến trường quay, cậu nhắn tin cho Lục Hoài Du trước khi đến tìm anh.

Lục Hoài Du dựa theo những gì đã bàn ngày hôm qua, trước hết là bày đồ lên bàn trang điểm. Lúc bày những món này ra, Lục Hoài Du cố tình tránh hướng camera rồi đặt ở bên dưới camera để đảm bảo sẽ không bị quay được.

Nhưng vẻ mặt lại lộ vẻ lén lút, vừa nhìn là biết chẳng phải thứ đứng đắn gì.

Trái cây và hoa tươi dùng để nuôi tiểu nhân muốn cung phụng được bày rất nhiều, đảm bảo camera sẽ quay được. Sau khi bày xong, Lục Hoài Du tỏ vẻ thành kính bái lạy.

Kết quả vừa bái xong, vẻ mặt anh lập tức biến đổi, rồi nhanh chóng cất những thứ trên bàn tram điểm đi. Ngay sau đó, Hàn Bắc Đình bước từ bên ngoài vào, chẳng rõ đang nói gì với Lục Hoài Du mà vẻ mặt trông rất mất tự nhiên.

Hệt như đang làm chuyện trái lương tâm gì đó rồi bị phát hiện.

Hai người hàn huyên được vài câu thì Hàn Bắc Đình đột nhiên như phát hiện được thứ gì đó. Cậu lấy món đồ chơi bé heo trong bình chậu bà vàng ra, sau khi hỏi Lục Hoài Du vài câu bèn nhét vào trong túi của mình.

Món đồ chơi vừa được cất vào túi, Hàn Bắc Đình đã ôm bụng cười: “Anh Lục à anh làm em cười chết rồi. Sao anh lại nghĩ đến chuyện bái cái này?”

“Anh diễn không tốt hả?” Lục Hoài Du hỏi ngược lại.

“Được… Tốt lắm ạ.” Cuối cùng Hàn Bắc Đình cũng chẳng nhịn được, cười đến chảy nước mắt: “Nếu lúc đó họ dùng cái này để bôi đen anh, em sẽ đem ban bố mấy thứ anh cúng bái ra, nhất định sẽ khiến cư dân mạng cả nước cười chết luôn.”

Lục Hoài Du đắc ý lầm bầm hai tiếng, chẳng nói gì.

Hàn Bắc Đình lại hỏi: “Kết tiếp phải làm gì ạ?”

“Em chia sẻ video với chị Nguyễn, đồng thời yêu cầu chị ấy giữ bí mật. Chị ấy thích nhiều chuyện, nhưng sẽ không nói ra đâu.” Lục Hoài Du nói: “Về phần anh ấy hả, đương nhiên là tạo ra cơ hội cho họ bôi xấu anh rồi!”

“Tạo thế nào ạ?” Hàn Bắc Đình khiêm tốn hỏi.

Lục Hoài Du: “Nhảy cao chút, để họ cảm thấy thời cơ đánh bại anh đã đến rồi.”

Hàn Bắc Đình: “…Anh Lục, nếu sau này anh không làm nghệ sĩ nữa thì đến làm người đại diện cho em nha.”

Lục Hoài Du nhíu mày: “Muốn anh chuyển lời này đến chị của em không?”

Hàn Bắc Đình:…

———

[3] Điệu thủy tụ: