Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 4: "Đang chụp ảnh chung với bạn gái"

Edit: Phưn Phưn

Sau khi Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên ăn sáng xong thì cùng trở về khu giảng dạy, cho đến khi cả hai đi đến lầu ba khu giảng dạy, tầng lầu nơi lớp Quản lý khách sạn.

Đột nhiên Cảnh Lỵ nắm lấy tay Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên sững sờ bởi vì đây là lần đầu tiên có nữ sinh nắm lấy tay anh. Không biết nguyên nhân có phải do thời tiết lạnh hay không, bàn tay nhỏ bé của nữ sinh lại lạnh như băng, tay cô vừa tinh tế lại mang theo xúc cảm, không hiểu sao lại làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Anh nắm hai tay của Cảnh Lỵ lên, dùng hai bàn tay to của anh che lại, hỏi: "Như vậy có ấm hơn chút nào không?"

Cảnh Lỵ chỉ định nắm tay anh đi qua phòng học của mình, để cho Lâm Tuệ Vinh nhìn thấy chính mình đã qua lại với Kinh Nhiên. Không nghĩ tới Kinh Nhiên lại có hành động như vậy. Cảnh Lỵ chưa từng nắm tay con trai, nên không thể ngờ được tay của nam sinh lại vừa lớn vừa ấm áp như vậy, cô hơi thẹn thùng gật gật đầu.

Kinh Nhiên nâng tay cô lên, anh cũng cúi đầu đưa tay cô tới gần bên miệng mình, hà lớn một hơi, sau đó xoa vài cái.

Có lẽ là do thẹn thùng, Cảnh Lỵ cảm thấy da thịt toàn thân mình đều nóng lên, cô không nghĩ tới đại học bá sẽ trêu gái như vậy. Cô lén ngẩng đầu nhìn mặt Kinh Nhiên, thật ra Kinh Nhiên có một làn da không thể nói là tinh tế, tuy rằng lỗ chân lông hơi to, nhưng mà so với nhiều nam sinh khác thì khá hơn nhiều, ít nhất là anh không có nhiều sẹo rỗ. Còn có môi anh hơi mỏng, ửng đỏ, lại rất co dãn...

Ấy, không đúng, sao cô lại quan sát tới đó?

Bởi vì sắp đến thời gian vào lớp, trên hành lang sinh viên lui tới rất đông. Rất nhiều người đều khiếp sợ, ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, thế mà lại nhìn thấy hoa khôi của ngành cùng với học bá gián đất nắm tay nhau ở hành lang, thâm tình nhìn nhau?

Thật cmn cay mắt quá!

Hoa khôi của ngành lại có khẩu vị nặng như vậy?

Chẳng lẽ học bá là con nhà có tiền, cho nên hoa khôi liền theo?

Sa đọa!

"Khụ khụ..." Hai người không cẩn thận lâm vào không khí ái muội, đột nhiên bị người khác quấy rầy.

Cảnh Lỵ phục hồi tinh thần, thấy Lý Nhụy Hoa nắm tay ở bên miệng, làm bộ như ho khan.

Cảnh Lỵ vội vàng buông tay Kinh Nhiên ra, Kinh Nhiên có chút mất mát, giống như đứa bé ai oán nhìn kẻ quấy rầy.

Lý Nhụy Hoa cảm nhận được niềm oán hận sâu sắc đến từ học bá, lúng túng cười một tiếng rồi nói lời tạm biệt: "Tớ... Vào lớp trước."

Hai người đứng ở hành lang một lúc, Cảnh Lỵ liền tạm biệt: "Tôi vào lớp trước, tạm biệt."

Kinh Nhiên gật đầu, đáp lại: "Tạm biệt."

Cảnh Lỵ đi vào chỗ ngồi của mình, Lý Nhụy Hoa bên cạnh liền kinh ngạc hỏi: "Tớ không nhìn lầm đó chứ, vừa rồi cậu và Kinh Nhiên nắm tay tới đây?"

Cảnh Lỵ gật đầu.

"Cậu kết giao với cậu ấy?"

"Ừ."

"Cậu kết giao với cậu ấy thế nào? Cậu ta tỏ tình với cậu, hay là cậu tỏ tình với cậu ta? Ầy, không đúng, lần trước nói giỡn với cậu, cậu còn tức giận... Má ơi, học bá gián đất kia tỏ tình thế nào với cậu? Mà cậu lại đồng ý rồi?"

Từ trong miệng Lý Nhụy Hoa nhảy ra rất nhiều câu hỏi, nhưng Cảnh Lỵ không muốn trả lời cô nàng. Cô qua lại với Kinh Nhiên, là bởi vì cô đánh cược thua, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Dù sao thì Kinh Nhiên không hề biết tới, nếu như biết... Cô cũng không biết anh sẽ thế nào.

Tiết thứ nhất chính là Toán cao cấp, cô thi rớt môn này, cũng không biết vị giảng viên dạy khoá này có chỉnh đốn cô không.

Còn có, việc thi lại Toán cao cấp. Mỗi lần thi đều không đạt tiêu chuẩn, cô đã tích luỹ 4 môn toán đến trước khi tốt nghiệp thì thi lại. Nếu lần này thi lại không đạt tiêu chuẩn, cô sẽ phải lưu lại 5 môn toán đợi đến sang năm tư thực tập thì trở về trường thi lại.

Ngẫm lại đã thấy thật bi thảm...

Giảng viên Toán cao cấp đen mặt bước vào phòng học, giờ học đầu tiên của khai giảng đã đi học với tâm trạng trầm trọng như vậy, liền có cảm giác cả học kỳ này sẽ không dễ chịu cho lắm.

Giảng viên Toán cao cấp bắt đầu giảng bài, trong lúc chiếu hai đề bài cho bọn sinh viên luyện tập, ông cầm sổ điểm danh lên: "Cảnh Lỵ, đi lên làm đề này."

Cảnh Lỵ có chút tuyệt vọng, bản thân nhìn đề bài còn không hiểu vậy mà lại bị điểm danh lên làm bài, nhất định sẽ bị phạt đứng.

Trên bục giảng Cảnh Lỵ cầm lấy phấn viết đứng trước bảng đen, suy nghĩ công thức, không biết có thích hợp sử dụng không.

Sau đó thì đầu óc trống rỗng.

"Đứng qua một bên đi!" Giảng viên Toán cao cấp lên tiếng, sau đó lại gọi tên một sinh viên: "Trương Sở, em đi lên làm đề này."

Giảng viên môn Toán cao cấp đã dạy học nhiều năm, thành quả dạy học không tồi, nhưng từ sau khi nhận khóa 1X, thì mỗi học kỳ thi Toán cao cấp Cảnh Lỵ đều được hạng nhất đếm ngược. Tuy nói thành tích của sinh viên không móc nói với hiệu suất học tập, nhưng mà, con người ấy mà, càng lớn tuổi lại càng sĩ diện. Hai mươi năm dạy học, học sinh của ông không có ai lấy được hạng nhất đếm ngược cả.

Cảnh Lỵ này rất có năng lực, một lần được hạng nhất đếm ngược, về sau đều là hạng nhất đếm ngược, hơn nữa điểm số vô cùng thấp, không có lần nào trên 20 điểm. Vì thế điểm danh gọi cô lên làm bài, chính là để cho cô biết được cảm giác mất mặt là thế nào.

"Cốc cốc." Cửa gỗ phòng học bị gõ vang.

Lực chú ý của mọi người trong phòng học đều hướng về ngoài cửa, là đại học bá Kinh Nhiên của lớp 1 cách vách, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một cái đầu nấm đông cô hết sức buồn cười, mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen.

Buổi sáng Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ở hành lang nắm tay nhau, bạn học trong lớp đều nhìn thấy. Lúc này bạn gái bị phạt đứng, bạn trai liền xuất hiện, mọi người nhịn không được đều ồn ào.

"Ồn ào cái gì? Im lặng!" Giảng viên Toán cao cấp quở mắng, sau đó ngữ khí chuyển sang mềm mỏng hỏi Kinh Nhiên: "Có chuyện gì?"

Kinh Nhiên là sinh viên mà giảng viên Toán cao cấp đắc ý nhất, đã mang về cho ông không ít hào quang, trong lúc lơ đãng nói chuyện cũng trở nên mềm mỏng hơn. Học kỳ một, trường học tổ chức một cuộc thi Toán cao cấp, Kinh Nhiên còn lợi hại hơn cả người của ngành Toán học, lấy về cho mình giải nhất.

Kinh Nhiên trả lời: "Lớp em hết phấn, qua đây mượn hai viên."

Giảng viên Toán cao cấp gật đầu đồng ý: "Ừ, lấy đi."

Đại học J xây dựng được trăm năm, kiến trúc khu dạy học của ngành Quản lý được lưu lại từ thời dân quốc trước đây, bởi vì vấn đề bố cục, nên khu dạy học ở đây không bố trí phòng giáo vụ, một số đồ dùng dạy học đều do uỷ viên học tập kiểm kê từ trước, rồi đến phòng giáo vụ ở khu dạy học mới ở cách vách để lấy. Cho nên, đôi khi trong lúc dạy học, phòng học mà thiếu một ít đồ dùng, đều sẽ chạy sang lớp bên cạnh để xin, bớt được thời gian chạy tới khu dạy học cách vách.

Sau khi Kinh Nhiên đi vào phòng lấy xong phấn viết, lại lơ đãng tiếp xúc ánh mắt với Cảnh Lỵ đang bị phạt đứng trên bục giảng.

Tức khắc Cảnh Lỵ cảm thấy mặt mình nóng rát, tuy rằng trong tiềm thức của cô, Kinh Nhiên là bạn trai giả của mình, nhưng mà bị anh bắt gặp chuyện mất mặt như vậy, vẫn là cảm thấy có chút mất mặt. Nhưng là, đại học bá không có bất kỳ biểu cảm gì mà rời đi.

Xong rồi, xong rồi, có phải đại học bá cảm thấy có bạn gái như vậy rất là mất thể diện không?

Sau khi hết tiết, giảng viên Toán cao cấp đưa cho cô một tờ giấy A4 có đầy bài tập ở trên, bảo cô chiều nay trước khi tan học thì xuống nộp ở chỗ quản lý phòng giáo vụ.

Cảnh Lỵ tuyệt vọng nhận lấy bài thi, phía trên đầy rẫy các con số và chữ cái, cô nhìn đến đau đầu.

Lâm Tuệ Vinh được cử đi xuất ngoại tham gia trận bóng rổ quốc tế, có nghĩa ít nhất là một tháng sẽ không ở trong trường.

Buổi sáng Cảnh Lỵ chủ động nắm tay Kinh Nhiên trở về lớp học, chính là để cho Lâm Tuệ Vinh nhìn thấy, cô thực hiện hứa hẹn qua lại với Kinh Nhiên, đáng tiếc cậu ta lại không ở đây.

Cảnh Lỵ sợ Lâm Tuệ Vinh quỵt nợ, nói cậu ta không thấy bọn họ kết giao, vì vậy mượn thời gian nghỉ giữa tiết chạy tới lớp 1 tìm Kinh Nhiên, lôi kéo anh đến giữa cầu thang không người.

Kinh Nhiên hỏi: "Lỵ Lỵ, có chuyện gì?"

Nhất thời Cảnh Lỵ vẫn chưa thích ứng được với cái biệt danh này, hơi ấp úng trả lời: "Nhiên... Nhiên, tôi muốn chụp chung với cậu một tấm hình."

"Tại sao lại muốn chụp hình chung?" Đại học bá không hiểu, không phải chỉ đi du lịch mới chụp ảnh sao? Vì sao lại muốn chụp ở giữa cầu thang?

Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, nghẹn ra được một lý do, nhưng mà hơi khó mở miệng, cọ tới cọ lui mới nói: "Cái đó... Thời gian đi học quá dài, tôi rất nhớ cậu, cho nên muốn chụp với cậu một tấm."

Sau khi Kinh Nhiên nghe xong lý do, không nghĩ tới Cảnh Lỵ lại thích mình đến vậy liền gật đầu đồng ý.

Cảnh Lỵ cầm smart phone của mình, mở phần mềm hình thức tự chụp, dựa vào bên cạnh Kinh Nhiên pose dáng. Nhưng mà Kinh Nhiên lại cao hơn cô rất nhiều, hai người vừa đứng, căn bản là không cùng một khung, nói: "Cậu ngồi xổm một chút, tôi chụp không tới cậu!"

Kinh Nhiên nghe lời hai đầu gối hơi khom xuống, độ cao không khác lắm so với Cảnh Lỵ, mặt Cảnh Lỵ dán bên mặt Kinh Nhiên, nở một nụ cười thật đẹp.

"Tách!" Một tiếng vang lên, bên trong di động hiện lên hình ảnh. Tuy rằng trong ảnh chụp Kinh Nhiên có cảm giác hơi ngốc ngốc, nhưng mà có thể làm bằng chứng cho Lâm Tuệ Vinh xem nên cũng không để ý nhiều.

"Cậu gửi qua cho tôi đi." Kinh Nhiên móc di động trong túi ra, sau đó thì giật mình nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa có WeChat của cậu."

Sau khi hai người thêm WeChat lẫn nhau, Cảnh Lỵ gửi cho Kinh Nhiên tấm ảnh chụp chung của hai người.

Sau khi tan học, giảng viên Toán cao cấp bị mấy sinh viên giữ lại hỏi một số vấn đề. Vừa mới giải đáp xong, từ phòng học đi tới giữa cầu thang, thì nhìn thấy sinh viên ông đắc ý nhất đứng chung một chỗ với sinh viên kém cỏi nhất. Trong mỗi người đều có lòng nhiều chuyện, hỏi: "Hai đứa đang làm gì đấy?"

Thái độ của Kinh Nhiên như con ngoan trò giỏi, thành thật trả lời: "Đang chụp ảnh chung với bạn gái."

Cảnh Lỵ: Xong đời, đến cả giảng viên cũng biết, vậy về sau còn có thể yên bình chia tay không?