Bạn Trai Tôi Là Học Bá

Chương 7

Là Trương Phàm Vũ.

Lần cuối cùng tôi giao lưu với anh thực ra là khi anh ấy theo đuổi tôi khi còn là học sinh lớp mười một và tôi đã nói với anh ấy rằng tôi không thích anh.

Lần này anh ấy vào thẳng lớp chúng tôi.

“Ngô Ưu Ưu.” Anh gọi tên tôi.

"Nếu em đồng ý ở bên anh, anh sẽ nói mẹ anh không nhắm vào em nữa."

Tôi suýt chút nữa đã nhặt chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn ném vào mặt anh.

Đáng tiếc, tôi không còn chút khí lực nào.

“Em thấy sao?” Anh đứng trước bàn tôi.

"Cút."

Tôi thậm chí còn không muốn ngẩng đầu lên, dồn hết khí lực còn sót lại do bị đau bụng rồi hét lên với anh.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ làm bài kiểm tra hóa như thế nào? Nếu bà biết em là nàng dâu tương lai của bà, bà sẽ đối xử tốt với em."

Người này học đến mức ngu luôn rồi à?

“Tôi có được thi hóa học không thì cùng anh có quan hệ gì sao?”

Tôi thở dài, đáng ch.ết là hiện tại bụng tôi vẫn đang quặn đau.

"Ngô Ưu Ưu, anh nói cho em biết, em đừng có không biết tốt xấu."

"Bây giờ, cũng chỉ có anh mới có thể giúp em, anh mới là sự cứu rỗi duy nhất của em."

Một câu nói khiến tôi bật cười.

Cười một tiếng, bụng lại càng đau hơn.

Khi đang đau, tôi vẫn nghĩ đến người nào đó.

Người đem tôi vứt bỏ, chạy đi tham gia cuộc thi.

Nó làm cho tâm trạng tôi rất tệ.

Tôi đá bàn và bảo anh ra ngoài, tôi không có chút hứng thú nào đối với anh ta.

Trước khi rời đi, anh ấy trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục nằm sấp xuống và ngủ.

Không bao lâu sau, gần như toàn bộ học sinh chạy bộ bên ngoài đều quay trở lại.

Tiếng nói chuyện ồn ào, nhạc trên radio vẫn đang phát, bạn cùng bàn của tôi đang cùng bạn bàn trước đối đáp án của bài tập về nhà, liền thuận tiện cầm bài của tôi cũng đối chiếu một chút.

Tôi mơ hồ gật đầu cho đến khi chợt nghe có ai đó gọi tên mình.

Tôi nhìn lên trong sự ngơ ngác.

"Ngô Ưu Ưu, vừa rồi trong lớp chỉ có một mình cậu sao?"

Tôi gật đầu.

"Không thấy tiền quỹ của lớp."

Mấy hôm trước, cô giáo chủ nhiệm thu số tiền chúng tôi đặt mua báo rồi thống nhất giao cho lớp trưởng cất giữ.

Hiện tại, tiền trong bàn học của lớp trưởng biến mất.

Mấu chốt là trước khi tập thể dục buổi sáng, lớp trưởng nói rằng cô ấy vẫn thấy nó trong ngăn kéo.

Bây giờ, tất cả ngọn giáo đều chĩa về phía tôi.

"Tôi không động vào số tiền đó, trong phòng học có camera giám sát."

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đứng lên và giải thích cho họ.

“Ha ha, nhưng trường chúng ta năm nay sẽ làm điểm thi, tất cả thiết bị giám sát đều đã được mang đi nâng cấp.”

Một cô gái khác ngồi cạnh lớp trưởng khoanh tay nhìn tôi.

Cô ấy là bạn thân của ủy viên văn nghệ Tống Tô, luôn nói chuyện thẳng thắn, hiện tại ý tứ của cô ấy đã rõ ràng.

Cô ấy nghĩ tôi đã lấy trộm nó.

Tôi chợt nhớ ra vừa rồi Trương Phàm Vũ đã ở trong lớp học.

Người này có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi.

Nhưng trước khi tôi kịp nói, một nam sinh khác lại thò đầu vào nói.

Dường như chê náo nhiệt không đủ lớn.

"Trương Phàm Vũ lớp bên cạnh nói, khi cậu ấy vừa đi ngang qua lớp của chúng ta, cậu ấy đã nhìn thấy Ngô Ưu Ưu đi lại trước bàn của lớp trưởng, không biết đang làm cái gì.”

???

Không, cậu ta đang trả thù tôi đấy à?

“Đúng thật là cô làm?”

Cô gái kia nghe xong, liền sải bước đến chỗ tôi, muốn giật lấy cặp sách.

“Cô giấu tiền ở đâu?”

"Cậu có bệnh à? Sáng nay tôi vẫn ngồi ở vị trí này không nhúc nhích, ai biết tại sao anh ta lại nói xấu tôi."

Tôi ôm lấy túi sách, tất nhiên là tôi không muốn cho cô ta lục lọi đồ của mình.

“Vậy tại sao cậu không dám cho chúng tôi nhìn đồ vật trong túi?”

Thành viên ban nghệ thuật ở bên cạnh cau mày nói thêm.

Khi tôi nói điều này, một đám người đều nhìn tôi.

Bên này chúng tôi gây ra động tĩnh không nhỏ, các bạn học khác trong lớp đều vây đến đây.

"Tôi không lấy tiền và tôi không muốn các bạn lục lọi cặp sách của mình một cách vô cớ."

Tôi ôm túi của mình và đối mặt với cô gái đang cố kéo túi của tôi.

"Tôi xem cô giống như chột dạ đi, cô mạnh miệng cái gì?”

Cô ta nhướn mày và cố gắng kéo cặp sách của tôi qua.

Cô ta rất khỏe, bất chấp cùng tôi giằng co, bụng tôi đang đau nên cuối cùng cũng không thể kéo lại.

Cô ta chộp lấy cặp sách của tôi, mở khóa kéo và đổ mọi thứ xuống sàn.

Sách vở, văn phòng phẩm và bài kiểm tra vương vãi khắp sàn nhà.

"Cô có phải hay không…………"

Tôi cái gì cũng không làm được, liền đứng lên muốn túm lấy cổ áo của cô ta.

Liền bị ủy viên nghệ thuật ngăn cản.

"Được rồi, cậu như thế nào còn đánh trả? Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ nói với giáo viên."

Thế sao vừa rồi cô ta giật lấy túi sách của tôi thì không cáo trạng đi?

Tất nhiên tôi không muốn bỏ qua mấy người trước mặt này nên đã nắm lấy cổ tay cô ta không cho cô rời đi.

"Cô đổ đồ của tôi ra như thế nào, thì liền bỏ lại y nguyên như cũ đi.”

Cô ta trợn mắt nhìn tôi.

"Bằng cái gì, ai biết cô đem tiền giấu chỗ nào..."

Tôi đã sẵn sàng xắn tay áo lên và chiến đấu với cô ta cho đến cùng.

Kết quả là, những giọng nói xào xạc phát ra từ đầu bên kia của lớp học.

"Chúa ơi, anh Đường, cuối cùng anh cũng đã trở lại."

“Em nói cho anh biết, chị dâu sắp cùng những cô gái khác đánh nhau.”

Với giọng nói vui tươi và hớn hở của cậu ta, vừa nghe liền biết là đám bạn chơi thân của Đường Dục Dương.

Tôi nhìn sang đó và tình cờ bắt gặp đôi mắt đen láy của người con trai đang mặc đồng phục học sinh.

Anh ấy đang xách chiếc cặp trên một bên vai và nhìn chúng tôi.

Vừa lạnh lùng và khốc liệt.

Nhưng nó chỉ kéo dài trong một giây.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ấy lập tức nhướng mày và mỉm cười.

“Mấy nữ sinh kia nói chị dâu trộm tiền của lớp.”

Đường Dục Dương không cần hỏi, mấy nam sinh chân chó bên cạnh đã đem đầu đuôi sự việc nói một lần.

Đường Dục Dương gật gật đầu và đi về phía chúng tôi.

"Tôi nghĩ việc đó không có gì sai cả. Không sao đâu. Đưa cặp sách cho người khác nhìn là để chứng minh mình vô tội mà."

Giọng anh khá lạnh lùng, vang lên trước sự hỗn loạn đang bao trùm lấy tôi.

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt.

Anh ấy không đứng về phía tôi.

Anh ấy đã trở lại, nhưng anh ấy không đứng bên cạnh tôi.

"Tôi cũng nghĩ vậy, Ngôi Ưu Ưu, đưa túi sách của cậu cho người khác xem cũng đâu có gì...”

Giọng nói nhẹ nhàng của ủy viên văn nghệ nhân cơ hội lại vang lên.

Nhưng cô ta vẫn chưa nói xong.

Đường Dục Dương đã cầm chiếc cặp của cô gái vừa giật cặp sách của tôi lên, mở khóa kéo.

Đổ tất cả đồ bên trong xuống đất.

Lần này, động tĩnh so với tôi còn lớn hơn.

Bởi vì cô gái kia hét lên như bị điên nhưng lại bất lực vì mọi thứ đều đã bị đổ hết ra ngoài.

"Anh đang làm gì vậy! anh không biết nên tôn trọng quyền riêng tư của người khác sao?"

Cô ta vội vàng đem đồ đạc nhét lại vào trong cặp, không để chúng tôi nhìn.

Nhưng Đường Dục Dương đã ngồi xổm xuống, cầm cuốn sách đầy màu sắc bên trong lên đọc tiêu đề cho mọi người nghe.

Trên thực tế, đó là... bộ truyện tranh manga 18 +, bị cấm, cô ta vụng trộm mang đến trường học.

Đường Dục Dương dùng giọng nói lười biếng của mình đọc ra toàn bộ nội dung truyện tranh trong tiếng thét chói tai của cô ta.

Sau đó anh đứng dậy và nhìn cô gái sợ hãi ngồi trên mặt đất như đang nhìn đống rác.

"Quyền riêng tư? Có cái gì quan trọng?"

"Để cho người khác lục đồ trong cặp là chứng minh trong sạch, vậy tất cả chúng ta cũng thử chứng minh trong sạch một chút, được chứ?”

14.

Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng đến hiện trường trước khi chiến trường lại lần nữa thăng cấp.