Sau nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt nhau, ngồi trên ghế của mình, thỉnh thoảng cả hai lại len lén nhìn nhau. Có nhiều lúc không may bắt gặp ánh mắt của đối phương, đã đỏ bừng mặt, giả vờ ngó lơ, và ngay lập tức quay mặt đi.
Thư Phàm từ xưa đến nay là một cô gái ương bướng, gan dạ, không sợ chết, gặp phải những tình huống nhạy cảm và tế nhị cũng chưa chắc đã đỏ mặt, thế mà nay chỉ bằng một nụ hôn với Hoàng Tuấn Kiệt đã khiến Thư Phàm ngượng chín cả người, bối rối và lúng túng không biết phải làm thế nào để đối mặt với Hoàng Tuấn Kiệt, ngay cả nghĩ ra cách để đùa giỡn Hoàng Tuấn Kiệt tiếp cũng không có.
Hoàng Tuấn Kiệt cũng không khá hơn Thư Phàm bao nhiêu. Cả đời hắn đã từng vào sinh ra tử, từng trải qua những hoàn cảnh ghẹt thở, ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cảm giác từ nụ hôn của Thư Phàm mang lại cho hắn mãnh liệt đến nỗi, mặc dù đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, trái tim hắn vẫn chưa lấy lại được nhịp đập bình thường, nhiệt độ trong người vẫn tăng cao, môi vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mại, quyến rũ và nóng ấm của Thư Phàm, mùi hương hoa nhài tỏa ra từ cơ thể Thư Phàm vẫn còn lưu giữ xung quanh. Người hắn vẫn còn cảm giác lâng lâng muốn say, muốn bay lên mây, vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Thư Phàm ngồi đông cứng trên ghế, mười đầu ngón tay xoắn vào nhau, đầu cúi thấp, mặt hơi ửng đỏ, suy nghĩ hỗn loạn, trông giống hệt một tiểu cô nương đang thẹn thùng.
“Hoàng Tuấn Kiệt chết tiệt! Vì anh mà tôi khổ sở như thế này đây.” Thư Phàm tức giận mắng thầm Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù người châm ngòi trước là Thư Phàm, nhưng vốn là một cô gái ương bướng, không bao giờ chịu nhận sai, nên Thư Phàm đổ hết tội lỗi lên đầu Hoàng Tuấn Kiệt.
“Hừ! Nhất định tôi phải tìm cách chỉnh anh một trận nên thân. Dám chiếm tiện nghi của tôi?” Càng nghĩ Thư Phàm càng tức, càng muốn xông lên đánh Hoàng Tuấn Kiệt, bắt hắn phải bồi thường cho nụ hôn đầu của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, mấp máy môi muốn bắt chuyện với Thư Phàm, muốn xua tan đi không khí ngượng ngập và căng thẳng của cả hai, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào để không chọc giận Thư Phàm, khiến Thư Phàm nổi cáu và quát mắng mình.
Hoàng Tuấn Kiệt đã hoàn toàn mất hết phong độ của một Tổng giám đốc quyền lực đầy mình, có thể khiến nhân viên dưới quyền rét run vì sợ, mà đã biến thành một người đàn ông luôn lo trước ngó sau, luôn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, thậm chí còn phải chú ý đến sắc mặt và biểu hiện của Thư Phàm để lựa lời khi nói chuyện, tránh xảy ra xích mích và bất hòa.
Đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ đến bữa trưa nay cả hai đã không ăn gì. Sợ Thư Phàm bị đói, Hoàng Tuấn Kiệt bấm nút, gọi một cô tiếp viên hàng không.
Chưa đầy một phút, một cô tiếp viên cao gần 1m7 trong trang phục áo jacket màu xanh dương, váy đồng màu dài đến ngang gối, uyển chuyển tiến lại gần ghế ngồi của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Xin hỏi quý khách cần gì?” Cô tiếp viên lịch sự, mỉm cười hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi muốn gọi hai suất thức ăn.”
“Vâng, phiền quý khách đọc tên các món ăn mà mình muốn gọi.” Cô tiếp viên cầm bút, mở một cuốn sổ có bìa làm bằng da màu đen.
Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, dù vẫn còn hơi ngại và không được tự nhiên, nhưng lúc này không lên tiếng hỏi cũng không được.
“Thư Phàm! Cô muốn ăn gì thì nói đi!”
Đang chìm vào suy tư, Thư Phàm giật mình khi nghe thấy tiếng nói trầm ấm và hơi khàn của Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh.
“Anh muốn nói gì?”
“Tôi đang gọi thức ăn, nhưng không biết cô muốn ăn gì, nên muốn cô tự nói tên các món ăn mà cô thích.”
Tầm mắt Thư Phàm chuyển sang cô tiếp viên đang đứng ở giữa hai chiếc ghế.
“Tôi muốn ăn gà rán, xà lách, mỳ ý, và uống rượu vang đỏ!” Thư Phàm xoa hai tay vào nhau, miệng cười tươi, nhiệt tình gọi một loạt món ăn.
Hoàng Tuấn Kiệt hài lòng mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thư Phàm đã chịu cười, đã lấy lại được tâm trạng vui vẻ và hoạt bát.
Cô tiếp viên ghi tên các món ăn và đồ uống mà Thư Phàm vừa yêu cầu, sau đó quay sang hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Còn anh, anh muốn gọi gì?”
“Mang cho tôi một xuất tôm hùm, gà rán, mỳ xốt bò, và một chai rượu vang của Pháp.” Đang nói Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi như hoa vì sắp được ăn của Thư Phàm, “Ngoài ra mang cho tôi thêm một suất tráng miệng.”
Cô tiếp viên hàng khôn
g cùng Thư Phàm tròn xoe mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Họ không hiểu lý do gì mà Hoàng Tuấn Kiệt lại gọi nhiều món ăn như thế. Biết rằng đàn ông thường ăn nhiều hơn đàn bà, và không cần phải kiêng nhem, nhưng có cần gọi liền một lúc cả suất ăn chính và suất ăn tráng miệng không?
Mặc dù ngạc nhiên nhưng cô tiếp viên vẫn tươi cười nói: “Cảm ơn quý khách đã gọi món. Phiền quý khách chờ trong giây lát, chúng tôi sẽ nhanh chóng mang thức ăn cho quý khách.”
Cô tiếp viên vừa mới đi khuất ra khoang sau, Thư Phàm tò mò hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đói lắm hay sao mà gọi nhiều thức ăn như thế?”
“Tôi nghĩ rằng cô còn đói hơn cả tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt hờn giận nhìn Thư Phàm. Rõ ràng làm việc gì hắn cũng nghĩ thay và lo lắng cho Thư Phàm. Tại sao ngay cả một chút Thư Phàm cũng không hiểu được tâm ý của hắn? Chẳng lẽ hắn cứ phải nói toẹt ra hết mọi thứ, thì Thư Phàm mới chịu hiểu?
“Anh nói cũng đúng, gần cả một ngày hôm nay tôi chỉ ăn được có hai lưng bát cơm.” Thư Phàm xoa bụng, mặt nhăn nhó khổ sở.
Khuôn mặt trông hoạt kê của Thư Phàm, khiến Hoàng Tuấn Kiệt phì buồn cười, bao nhiêu tức giận đều tan biến. Biểu hiện của Thư Phàm đáng yêu đến nỗi, dù hắn có muốn giận cũng không giận được lâu. Thư Phàm giống như một cô gái nhỏ mang tính cách ngang tàng của một thằng con trai, tuy rằng hơi nghịch ngợm và quậy phá, nhưng lại khiến người ta yêu nhiều hơn là ghét.
“Mấy tiếng nữa thì hai chúng ta đến Hồng Kông?”
“Khoảng hơn một tiếng nữa.” Hoàng Tuấn Kiệt chiều chuộng, mỉm cười trả lời Thư Phàm.
“Anh từng bay sang Hồng Kông lần nào chưa?”
“Thường xuyên.” Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, nói chuyện với Thư Phàm về công việc khiến tâm trạng hắn thoải mái, “Tập đoàn Hoàng Thị có mấy chi nhánh ở bên Hồng Kông.”
Thư Phàm chu môi, gãi mũi, chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Xem ra tập đoàn Vũ Thị và tập đoàn Hoàng Thị cạnh tranh rất gay gắt. Anh và Vũ Gia Minh rất xứng đáng là đối thủ của nhau.”
Lời nhận xét hài hước của Thư Phàm, khiến Hoàng Tuấn Kiệt bật cười: “Cô nói đúng, gia đình tôi và gia đình Vũ Gia Minh đã đấu đá qua lại hơn 20 năm nay rồi. Trước đây, khi còn là một cậu bé, tôi và Vũ Gia Minh từng là bạn thân của nhau. Nhưng đến khi trưởng thành, phải thay người lớn tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình, chúng tôi không còn thân thiết với nhau giống như trước.”
“Chắc anh buồn lắm, khi mất đi một người bạn thân.” Thư Phàm nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, cười nói tiếp: “Nhưng tôi thiết nghĩ, có được một đối thủ cũng không khác gì có một người bạn thân. Vì để chiến thắng đối thủ của mình, bắt buộc phải hiểu được người đó đang nghĩ gì, muốn làm gì tiếp theo.”
Hoàng Tuấn Kiệt vuốt tóc, thoải mái cười thành tiếng: “Cô nói đúng. Dù chúng tôi bây giờ mỗi lần gặp nhau, đều dùng những lời lẽ sắc nhọn để châm chọc nhau, nhưng chúng tôi thực sự hiểu nhau, hiểu người kia đang nghĩ gì, sắp sửa tính kế gì để hại mình.”
Hoàng Tuấn Kiệt triết lý: “Cuộc sống đôi khi phải có biến động mới có sắc màu và sinh khí đúng không?”
Thư Phàm ngây người nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, mặt đỏ bừng. Thư Phàm thấy nụ cười trên môi Hoàng Tuấn Kiệt sao mà quyến rũ, khuôn mặt hắn khi tươi cười sao mà đẹp trai và hút hồn đến thế! Bất giác Thư Phàm dùng tay quẹt nhẹ lên môi, nhớ lại nụ hôn cuồng nhiệt như lửa lúc nãy.
Bắt gặp khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt long lanh và ướt át phủ một lớp sương mỏng của Thư Phàm, đang tươi cười, Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng cả người, tự dưng thấy bối rối và ngượng ngùng theo Thư Phàm.
Cũng may ngay lúc đó hai cô tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn cho hai người.
Cẩn thận đặt phần ăn lên bàn gỗ kê trước mặt Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, hai cô tiếp viên lịch sự, mỉm cười nói: “Mời quý khách dùng bữa! Chúc quý khách ngon miệng!”
“Cảm ơn!” Thư Phàm cười tươi, tay cầm dĩa, mắt rực sáng nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn.
Hoàng Tuấn Kiệt thích thú nhìn ngắm khuôn mặt sinh động và tràn đầy sức sống của Thư Phàm. Mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, trông thấy những món ăn bắt ăn được trình bày tinh sảo trên đĩa, Thư Phàm giống hệt một chú cún con đang thèm thuồng, không ngừng vẫy đuôi khi thấy một khúc xương.
“Ăn đi!” Hoàng Tuấn Kiệt ân cần, âu yếm nhìn Thư Phàm.
Không cần Hoàng Tuấn Kiệt nhắc lại lần thứ hai, Thư Phàm bắt đấu đánh chén thức ăn.
Mấy quý ông ngồi cùng khoang hạng nhất đã há hốc mồm, tròn xoe mắt trước cách ăn giống như hổ đói của Thư Phàm. Nếu lúc nãy Thư Phàm cho họ thấy hình ảnh thục nữ của mình, thì lúc này lại khiến họ phải khiếp sợ, tự hỏi mình có đang bị hoa mắt chóng mặt, nên mới nhìn nhầm không.
Hoàng Tuấn Kiệt đã quen nhìn thấy hình ảnh ăn uống hết sức phàm tục của Thư Phàm, nên không có một chút dị nghị nào, mà ngược lại còn thấy cách ăn uống này của Thư Phàm rất đáng yêu và dễ thương. Hoàng Tuấn Kiệt đã sống hơn 20 năm trong môi trường tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, người lừa người, dùng mưu hại nhau. Hắn đã chán cảnh sống như thế lắm rồi, hắn thích được sống vô tư và vui vẻ như Thư Phàm, muốn được bộc lộ con người thật của mình mà không cần phải giấu diếm, cũng không cần phải giả vờ đóng kịch là mình không sao khi bị tổn thương hay đau đớn.
Cầm ly rượu, Thư Phàm dơ lên cao, miệng hô nhỏ: “Hoàng Tuấn Kiệt! Chúc sức khỏe!”
Hoàng Tuấn Kiệt chưa kịp phản ứng hay nói gì, Thư Phàm đã đưa ly rượu lên môi và uống ngay một ngụm.
Mấy quý ông ngồi cùng khoang hạng nhất lại trợn mắt há mồm, nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Tính cách hào sảng và phóng khoáng của Thư Phàm khiến họ động tâm, lòng thầm mong có thể gặp và làm quen được với một cô gái có tính cách và diện mạo bề ngoài giống như Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt phì cười, dùng mu bàn tay che miệng, vai hơi run. Người con gái mà hắn thích đúng là có tính cách rất khác người. Lúc nãy còn thẹn thùng, nũng nịu ngồi trong lòng hắn, dịu dàng nói chuyện như rót mật vào tai hắn, khóc lóc rơi lệ khiến hắn thương tâm, thậm chí còn chủ động câu dẫn và quyến rũ hắn, bây giờ lại biến thành một cô gái ngang tàng, ăn to nói lớn.
Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu ngao ngán, hắn không biết phải dùng từ gì để diễn tả chính xác tính cách của Thư Phàm nữa.
Thư Phàm không chỉ uống một ly rượu, mà uống một lúc đến năm, sáu ly. Lần đầu tiên mới có thời gian rảnh rỗi đi chơi, hơn nữa còn được ngồi khoang hạng nhất, được thưởng thức những món ăn ngon, rượu tuyệt hảo, nên Thư Phàm không cần phải kiêng nhem.
“Thư Phàm! Cô uống ít thôi, nếu không sẽ say đấy!” Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng khuyên bảo Thư Phàm. Hắn không muốn Thư Phàm say, do uống quá nhiều rượu. Rượu vang tuy rằng không khiến người khác say ngay, nhưng chỉ cần hai tiếng sau người đó sẽ say chuếch choáng, thần trí lơ mơ.
“Không sao! Tôi sẽ không say đâu mà anh lo!” Thư Phàm không hề nói ngoa. Trước kia khi còn là một sinh viên đại học, ngoài thời gian vùi đầu vào sách vở, đến bệnh viện để thực tập, Thư Phàm thường xuyên đi uống rượu với bạn bè. Là sinh viên, người nào chẳng quậy phá và nghịch ngợm, có cơ hội bắt bí người khác làm sao họ có thể bỏ qua, mỗi lần bị mấy người bạn trong cùng lớp chúc rượu, Thư Phàm đều tiếp nhận, đến lúc họ bị say phải nằm bò ra bàn, Thư Phàm mới hơi xây xẩm, trên tay vẫn còn cầm ly rượu, tiếp tục chiến đấu.
“Thư Phàm! Cô nên nghe lời tôi đi.” Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng, dịu dàng khuyên bảo Thư Phàm. “Tôi không có ý định là sẽ ngăn cấm không cho phép cô uống rượu, mà uống nhiều không tốt cho sức khỏe, hơn nữa hai chúng ta còn đang ở trên máy bay.”
Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt nói có lý, đã không còn tiếp tục uống rượu nữa.
“Tôi sẽ không uống nữa, được chưa?” Thư Phàm giận lẫy, hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.
“Được rồi, cô ăn đi!” Hoàng Tuấn Kiệt hài lòng, gật đầu giục Thư Phàm.
Cách chiều chuộng của Hoàng Tuấn Kiệt, chẳng khác gì một ông chồng đang cưng chiều một cô vợ nhỏ.
Mấy quý ông ngồi trong khoang hạng nhất quan sát Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm từ lúc họ lên máy bay cho đến tận lúc này, đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, cho rằng hai người ngoài quan hệ giữa nhân viên với cấp trên còn là tình nhân. Họ lầm tưởng Thư Phàm là thư kí của Hoàng Tuấn Kiệt, vì lúc nãy họ loáng thoáng nghe cả hai nói chuyện về công việc.
Sáu giờ tối, tại nhà hàng trong khách sạn Hong Kong SkyCity Marriott, Đảo Lạn Đầu.
Tú Linh và Vũ Gia Minh ngồi đối diện với nhau, trên một chiếc bàn kê ở giữa nhà hàng.
Nhà hàng rộng hơn 1,000 mét vuông, nền và trần nhà có màu cánh cam, trên trần nhà treo nhiều đèn chùm màu trắng trong suốt, bàn tròn làm bằng gỗ, đặt năm chiếc ghế xung quanh, khăn trải bàn màu trắng sữa. Tông màu, kết hợp cùng lối kiến trúc sang trọng, không gian rộng lớn, khiến cho thực khách có cảm giác choáng ngợp, ấm cúng và tôn nghiêm, thể hiện mình là người giàu có và quý phái.
Từ lúc xảy ra tình huống đáng xấu hổ, nhạy cảm và hết sức tế nhị, Tú Linh đã trốn trong phòng tắm rất lâu, ngồi bệt xuống nền nhà, đầu dựa vào cánh cửa gỗ, miệng thì thào lẩm bẩm, nói ra những câu vô nghĩa, đến ngớ ngẩn cả người. Còn Vũ Gia Minh nằm vật trên giường, vừa đút khăn giấy vào mũi để cầm máu, vừa vò đầu bứt tóc tự nguyền chính mình, tự chửu mình ngu dại. Hai người duy trì tình trạng tự hành hạ và dày vò bản thân mình đến hơn một tiếng mới kết thúc.
Vũ Gia Minh là người đầu tiên lấy lại tự chủ, gõ cửa phòng tắm, giục Tú Linh nhanh thay đồ, theo mình xuống nhà hàng trong khách sạn để ăn cơm tối.
Tối nay, Tú Linh mặc một chiếc váy màu trắng chít eo, hở cổ và hở vai, mái tóc đen dày được tếp thành hai bím thả dài trước ngực, do đi vội nên Tú Linh đã quên chiếc bờm làm bằng vải có gắn một chiếc nơ nhỏ màu xanh dương trên giường, trong phòng ngủ trên lầu sáu. Cách ăn mặc của Tú Linh tuy đơn giản nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa như búp bê barbie, khiến Tú Linh trong mắt mọi người đang ngồi xung quanh, chẳng khác gì một cô công chúa nhỏ của một vương quốc trong một câu truyện cổ tích.
Vũ Gia Minh lịch sự và hào hoa trong trang phục quần kaki màu trắng, áo jacket cùng màu. Nhìn hắn, người khác có cảm giác đang trông thấy một vương tử một đất nước xa lạ nào đó.
Kim đồng và ngọc nữ ngồi sánh đôi với nhau, trong nhà hàng sang trọng và qu
yền quý này, đã tạo nên khung cảnh lãng mạng và nên thơ.
“Ăn đi chứ?” Vũ Gia Minh nhấm nháp một ngụm rượu, mắt chăm chú nhìn Tú Linh.
Tú Linh bẽn lẽn cúi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt Vũ Gia Minh. Xảy ra chuyện đáng xấu hổ vừa rồi, Tú Linh không có dũng khí đối diện với hắn, cũng không thể mở miệng nói chuyện với hắn, ngay cả việc phải ở cùng với hắn một chỗ, cùng ngồi ăn một bàn, Tú Linh cũng thấy ngại và sợ hãi.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mau ăn đi, thức ăn sắp nguội hết cả rồi kìa!” Vũ Gia Minh mỉm cười, hắn thật không có cách nào để trách mắng Tú Linh. Tuy rằng hắn vẫn còn tức, vẫn còn bực mình vì Tú Linh đã dày vò hắn, đã khiến hắn phải đè nén dục vọng của mình, nhưng để lấy được trái tim của Tú Linh, hắn đành phải cố gắng nhẫn nhịn và cho Tú Linh thời gian để thích ứng.
Tú Linh run run dùng dao cắt nhỏ miếng thịt bò trên đĩa. Tâm trạng căng thẳng, tinh thần hoảng loạn, khiến Tú Linh cắt mãi cũng không thể chia nhỏ được miếng thịt bò.
Vũ Gia Minh thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, cầm lấy con dao nhỏ gác trên thành đĩa thịt bò. Hắn thành thục cắt nhỏ miếng thịt bò ra làm hai, dùng dĩa xiên vào miếng thịt bò, chìa trước mặt Tú Linh.
“Há miệng ra!” Vũ Gia Minh ân cần, hạ giọng bảo Tú Linh.
Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Vũ Gia Minh, mặt đỏ bừng, không hiểu hắn định làm gì.
“Há miệng ra nào, cô muốn ăn thịt bò chứ?” Vũ Gia Minh mỉm cười, chiều chuộng hỏi Tú Linh.
Tú Linh chớp chớp mắt, hết nhìn khuôn mặt tươi cười đẹp trai của Vũ Gia Minh, lại cụp mắt nhìn chiếc dĩa xiên thịt bò trước mặt.
“Tú Linh! Cô muốn há miệng ra để tôi bón cho cô ăn, hay là…….” Vũ Gia Minh xấu xa và vô sỉ nói tiếp: “Hay là cô muốn tôi dùng miệng bón thức ăn cho cô?”
Mặt Tú Linh đỏ bừng như gấc chín, mắt căm phẫn nhìn Vũ Gia Minh: “Không cần! Tôi tự ăn được!”
“Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi rồi!” Vũ Gia Minh nháy mắt, thích thú nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của Tú Linh.
“Mở miệng ra nào! Tôi đã mỏi tay lắm rồi!” Vũ Gia Minh mặc kệ Tú Linh có nguyện ý để cho mình bón hay không, hắn vẫn một mức muốn làm theo ý mình.
“Tôi…tôi đã nói là tôi không cần!” Tú Linh bối rối, ấp úng nói ra suy nghĩ của mình.
“Cô muốn tôi dùng miệng bón cho cô?” Vũ Gia Minh nguy hiểm hỏi Tú Linh, hắn đang rất chờ mong có thể dùng cách này để hôn Tú Linh. Khuôn mặt đỏ bừng, cử chỉ thẹn thùng của Tú Linh đáng yêu và dễ thương đến nỗi hắn muốn cắn mạnh vào má, muốn nuốt Tú Linh vào bụng, muốn giữ chặt lấy, muốn nhốt Tú Linh ở một chỗ thật kín, chỉ để cho một mình hắn được quyền ngắm nhìn và sở hữu. Càng ngày ý nghĩ muốn được chiếm hữu Tú Linh càng trở nên mạnh mẽ và cấp thiết.
Vũ Gia Minh chồm người về phía trước, giả vờ chuẩn bị đút miệng thịt bò vào miệng, sau đó nhai nát, tiếp theo chuyển vào miệng Tú Linh.
Tú Linh hốt hoảng vội xua tay, kêu lên nho nhỏ: “Tôi ăn! Tôi ăn! Xin anh đừng làm thế!”
“Cô biết nghe lời như thế là tốt! Từ lần sau tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai nữa đâu.” Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế, lên giọng cảnh cáo Tú Linh, tay đút miếng thịt bò vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Tú Linh.
Tú Linh không tình nguyện há miệng, nhăn mặt nhai miếng thịt bò.
Vũ Gia Minh phì cười, mu bàn tay phải che miệng, mắt thích thú nhìn ngắm Tú Linh. Nhận ra cảm giác được bón cho thú cưng ăn rất thú vị và vui sướng, Vũ Gia Minh chờ Tú Linh nuốt miếng thịt bò xuống cổ họng, tay tiếp tục xiên ngay một miếng thịt bò khác, ép Tú Linh phải mở miệng và ăn thức ăn do mình bón.
Tú Linh khổ sở, đi cũng không được mà ở cũng không xong, phải ngoan ngoãn đóng vai một tiểu cô nương, để cho người tình galang và lịch sự Vũ Gia Minh chiều chuộng và chăm sóc.
Hình ảnh âu âu yếm yếm của hai người lọt vào máy ảnh của một người đàn ông hơn 30 tuổi, vóc dáng gầy nhỏ, da ngăm đen, mái tóc màu đen sơ cứng hơi rối, khuôn mặt góc cạnh, mặc áo khoác màu xám, quần jean bạc màu rách gối.
Anh ta đã ngồi ở đây được môt lúc khá lâu, chụp được hơn 20 bức ảnh của Vũ Gia Minh và Tú Linh, đặc biệt góc độ nào anh ta cũng lấy Tú Linh làm chủ đạo, muốn hình ảnh của Tú Linh phải được thể hiện một cách rõ nét và sống động như thật.
Anh ta được thuê theo dõi Vũ Gia Minh và Tú Linh, đặc biệt là Tú Linh. Người thuê anh ta muốn biết Tú Linh có hình dáng như thế nào, có mối quan hệ gì với Vũ Gia Minh. Chính vì điều này, người thuê anh ta không tiếc trả cho anh ta một số tiền rất lớn, để anh ta có thể tự do ra vào ở đây, mà không khiến người khác nghi ngờ anh ta là nội gián.
Đứng trước cửa nhà hàng trong khách sạn, một người đàn ông trong trang phục vét đen đứng gác từ nãy đến giờ, mắt chăm chú nhìn Vũ Gia Minh và Tú Linh, nhiệm vụ chính của anh ta là bảo vệ an toàn cho hai người. Biết rằng khi đang ngồi ăn cùng với mọi người thuê phòng trong khách sạn, sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng để đề phòng bất trắc, anh ta không dám lơ là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
Tú Linh ngây thơ và hồn nhiên không biết gì cả, không biết rằng một khi đã dính vào Vũ Gia Minh, sẽ không tránh khỏi nguy hiểm, sẽ bị người muốn thân cận với hắn hại.
Vũ Gia Minh chiều chuộng bón thức ăn cho Tú Linh, dùng khăn tay lau miệng cho Tú Linh. Cử chỉ galang của Vũ Gia Minh khiến cho mấy cô gái ngồi ở gần ăn ước ao, ngưỡng mộ và ghen tị với may mắn của Tú Linh. Họ cũng đang thầm ước mong có được một người tình lãng mạng, biết chăm sóc cho người mình yêu giống như Vũ Gia Minh.
Mấy quý ông ngồi ở gần đấy lại ghen tị với may mắn của Vũ Gia Minh, họ thích có được một cô người yêu nhỏ bé, đáng yêu, dễ thương và xinh đẹp động lòng người giống như Tú Linh.
“Cô gái kia trông thật dễ thương, nhìn cô ấy giống như một cô công chúa nhỏ ấy.” Một cô gái mặc váy màu xanh dương thì thào nói chuyện với một cô bạn ngồi bên cạnh.
“Ừ, cô ấy trông thật đáng yêu. Giá mà mình cũng có được mái tóc giống như cô ấy.” Cô bạn liếc mắt nhìn Tú Linh, đáp lại câu nói của cô gái kia.
“Chàng trai đang bón thức ăn cho cô ấy trông thật bảnh bao và tuấn tú.”
“Cậu nói đúng. Anh ta có phải là diễn viên điện ảnh không nhỉ?”
Hai cô gái vô tư bàn luận với nhau, mà không hay những lời nói của họ đều lọt vào tai Vũ Gia Minh.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, đôi mắt sắc bén xẹt ra một tia sáng có thể đóng băng người khác trong vòng chưa đầy năm giây.
Vũ Gia Minh dùng dĩa cuộn mỳ ý, dơ lên định đút tiếp cho Tú Linh ăn.
Tú Linh lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ đã no và không muốn ăn tiếp nữa.
“Cô đã ăn no rồi sao?” Vũ Gia Minh mỉm cười, dịu dàng hỏi Tú Linh.
“Tôi no rồi.” Tú Linh gật đầu đáp.
“Nhưng cô chỉ ăn được một chút, ăn thêm một ít nữa đi.” Vũ Gia Minh liếc nhìn cơ thể nhỏ bé và hơi gầy gò của Tú Linh. Hắn muốn vỗ béo cho Tú Linh, muốn Tú Linh tăng thêm vài kí nữa.
“Không, tôi không thể ăn tiếp được nữa. Tôi đã no rồi.” Tú Linh khổ sở nhăn nhó, nhìn hắn bằng đôi mắt cầu xin.
Nhìn đôi mắt cún con của Tú Linh, Vũ Gia Minh đành buông vũ khí đầu hàng. Hắn không muốn Tú Linh khóc lóc và rơi lệ ở đây.
“Được rồi, tôi không ép cô ăn nữa.”
Tú Linh sung sướng, nở một nụ cười tươi như hoa: “Cảm ơn anh.”
Vũ Gia Minh ngây người ngắm Tú Linh, bất giác đưa tay vuốt tóc, mặt hơi ửng đỏ.
Bối rối Vũ Gia Minh cầm một cốc nước lọc, đưa cho Tú Linh: “Cô uống nước đi!”
Tú Linh đón lấy, cho lên miệng rồi uống một ngụm.
Cả bữa tối, Vũ Gia Minh chỉ ăn được vài đũa, còn đâu phần lớn thời gian hắn dành để bón cho Tú Linh, chăm sóc từng li từng tí một. Lần đầu tiên trong đời hắn mới cảm nhận được không khí ấm cúng và ấm áp của một gia đình nhỏ.
Uống nước xong, Tú Linh đặt ly nước lọc xuống bàn.
“Vũ Gia Minh! Sao anh không ăn gì đi?” Tú Linh chu môi, chớp mắt nhìn Vũ Gia Minh.
“Phụt!” Mặt Vũ Gia Minh đỏ bừng như hơ phải lửa, trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực, mũi hắn sắp có nguy cơ lại bị chảy máu cam. Đầu óc đen tối của hắn đang nhớ đến thân hình vệ nữ của Tú Linh vào chiều tối nay.
“Anh Minh! Anh không sao chứ?” Thấy Vũ Gia Minh tự dưng đỏ bừng mặt, bịt chặt miệng, Tú Linh lo sợ, tưởng hắn bị sốt.
“Tôi…tôi không sao!” Vũ Gia Minh lúng túng, yếu ớt trả lời, lòng thầm cầu mong Tú Linh nhanh chóng chấp nhận hắn, để hắn ăn nuốt Tú Linh vào bụng cho thỏa lòng khát khao và mong ước đang mãnh liệt bùng cháy trong lòng. Nếu không, hắn sẽ chết vì phải chống chọi với căn bệnh chảy máu mũi, và cố dồn nén dục vọng của mình.
“Không được! Mình không thể chịu đựng hơn được nữa! Nhất định mình phải nghĩ cách để cô ấy nhanh chóng trở thành người phụ nữ của mình.” Vũ Gia Minh xấu xa, bắt đầu vận dụng trí óc chuyên môn tính kế hại người của mình để lừa gạt Tú Linh xa vào bẫy.
Tú Linh ngây thơ, đáng thương không hiểu chuyện, không đoán được trong đầu Vũ Gia Minh đang nghĩ gì, đã tốt bụng chồm người đứng lên, tay chạm nhẹ vào trán Vũ Gia Minh để kiểm tra nhiệt độ.
Sờ trán mình rồi lại sờ trán Vũ Gia Minh, Tú Linh nói lẩm bẩm trong miệng: “Lạ nhỉ người anh ấy đâu có nóng, tại sao lại đỏ mặt?”
Sự động chạm của Tú Linh khiến Vũ Gia Minh đông cứng cả người, một luồng điện chạy dọc cơ thể. Hắn thấy tiếc nuối khi Tú Linh không còn đặt tay lên trán hắn nữa. Vũ Gia Minh cảm động trước hành động ngây thơ và trẻ con của Tú Linh.
Thân là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vũ Thị, có rất nhiều người muốn tiếp cận, làm quen, dùng đủ mọi cách để lấy lòng hắn, nhưng chưa một ai thành công làm cho hắn cảm động và siêu lòng, ngoại trừ Tú Linh.
Mấy cô gái và mấy quý ông ngồi gần ở đấy chăm chú nhìn cả hai. Họ nhìn hai người bằng con mắt chiêm ngưỡng và ước ao. Trong mắt họ, Vũ Gia Minh và Tú Linh là một cặp đôi hạnh phúc, đang trong thời kì mật ngọt yêu đương.
Tú Linh ngồi xuống ghế, lo lắng nhìn Vũ Gia Minh: “Anh có cần gọi bác sĩ không? ”
“Không cần đâu. Tôi thấy trong người rất khỏe.” Vũ Gia Minh cười, dịu dàng trấn an Tú Linh.
“Nhưng mà….” Tú Linh mặc dù nghe hắn nói là mình không sao, nhưng vẫn lo lắng cho hắn.
Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh, cảm thấy có lỗi khi khiến Tú Linh phải lo lắng cho mình. Tuy nhiên hiếm khi thấy thú cưng quan tâm và hỏi han đến mình, hắn phải tận dụng cơ hộ
i này để bắt Tú Linh phải nghe lời hắn, chịu để hắn thân cận.
Vũ Gia Minh khoái trá cười thầm, sung sướng muốn hoa chân múa tay, nhưng bên ngoài lại tỏ ra mệt mỏi, mặt nhăn mày nhó.
“Sao thế? Anh bị đau ở đâu à?” Tú Linh cuống quýt, hốt hoảng khi thấy sắc mặt hắn đột nhiên xấu đi.
“Cơ thể tôi tuy không ốm đau, nhưng rất mỏi mệt. Có lẽ do vừa mới đi máy bay, lại chảy hơi nhiều máu cam nên mới thế.” Vũ Gia Minh giả vờ đáng thương nói, tay xoa xoa vào bụng, nhìn Tú Linh bằng đôi mắt của một con sói được che dấu bằng đôi mắt cừu non của mình.
Tú Linh không nghĩ ngợi gì nhiều, vội gắp ngay một miệng thịt hun khói đút vào miệng Vũ Gia Minh. Tú Linh cho rằng lúc nãy được Vũ Gia Minh chăm sóc, bón cho mình ăn, thì cũng đã đến lúc mình nên chăm sóc lại cho hắn, mà đâu hay đây là kế hoạch của hắn.
Vũ Gia Minh há miệng thật to, miệng nhai, mắt âu yếm nhìn Tú Linh. Trong lòng hắn càng lúc càng muốn cười thật to, nhưng bên ngoài lại càng tỏ ra đáng thương để lấy lòng thương hại của Tú Linh.
Vũ Gia Minh vừa nhai thức ăn, tay vừa chỉ vào đĩa bít tết đặt ở giữa bàn: “Tôi muốn ăn thứ kia.”
Tú Linh vội vàng làm theo lời hắn. Chẳng những gắp thức ăn cho hắn ăn, Tú Linh còn bắt chước, dùng khăn tay lau miệng cho hắn.
Mọi người xung quanh lại được một phen trợn mắt há mồm, quên cả ăn, quên cả uống, quên làm việc riêng để nhìn hai người.
Vũ Gia Minh thoải mái ngồi một chỗ, tay chỉ hết món ăn này đến món ăn kia, bắt Tú Linh phải gắp, phải đút cho mình hắn, thậm chí hắn còn cố ý vương thức ăn ra miệng để Tú Linh phải dùng khăn tay chùi cho hắn. Tuy rằng hành động của hết sức trẻ con và buồn cười, nhưng hình ảnh của hai người khiến cho mọi người xung quanh lại thấy ngọt ngào và hạnh phúc.
Dù không biết tương lai mai sau, Vũ Gia Minh và Tú Linh có thể đến được với nhau không, nhưng cảm giác mà cả hai dành cho nhau càng ngày càng mãnh liệt, sợi dây vô hình thắt chắt giữa họ ngày càng hiện ra rõ ràng.
Bảy giờ tối, sân bay quốc tế Hồng Kông.
Máy bay hạ cánh, Thư Phàm theo Hoàng Tuấn Kiệt đi trên sân bay. Thư Phàm là một cô gái nghịch ngợm, táo tợn lại không sợ bất cứ một thứ gì, mặc dù đây là một đất nước xa lạ, không quen biết bất kì một ai, nhưng Thư Phàm chẳng những không sợ còn cảm thấy thích thú, chạy đông chạy tây, ngó ngược ngó xuôi cho thỏa tính tò mò và hiếu kì của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, vừa bực mình vừa buồn cười trước tính cách có một không hai của Thư Phàm. Trong khi hắn luôn lo lắng cho sự an toàn của Thư Phàm, luôn sợ Thư Phàm xảy ra chuyện, bị đi lạc hay bị ai đó bắt cóc, thậm chí sợ rằng còn bị người ta bắt đi sau đó giết người diệt khẩu, Thư Phàm lại vô tư chạy nhảy lung, một chút cũng không thèm quan tâm đền hoàn cảnh nguy hiểm của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết nên làm gì với Thư Phàm, nên đánh Thư Phàm một trận, hay là nên lựa lời dụ dỗ Thư Phàm ngồi ngoan một chỗ, không nên hơi một chút là biến mất khỏi tầm mắt của hắn, khiến hắn lo sợ cuống cuồng lại phải đi tìm.
“Bạch Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt bất lực, nén giận gọi nhỏ: “Cô có thể đừng chạy nhảy lung tung nữa có được không? Đây là Hồng Kông, không phải là Việt nam.”
Thư Phàm càu nhàu, xụ mặt bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Tôi biết rồi, anh không cần phải nhắc.”
“Cô cũng biết hai chúng ta đang bị sát thủ bám theo. Nếu cô thoát khỏi tầm mắt của tôi, chẳng may đi lạc và bị người xấu bắt đi thì sao?” Hoàng Tuấn Kiệt không nhịn được lo lắng thay cho sự an toàn của Thư Phàm, đã cố gắng đè nén tức giận, để khuyên bảo Thư Phàm.
“Anh đừng tự hù dọa chính mình nữa có được không?” Thư Phàm bất mãn, bĩu môi cãi lý lại Hoàng Tuấn Kiệt: “Tuy đây là Hồng Kông, không phải là Việt nam, và ở đây thường xuyên có cảnh đánh nhau, bắt người của bọn xã hội đen, nhưng giữa một sân bay đông người thế này, thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.”
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt tức điên lên, lúc này dù hắn có muốn kìm nén tức giận cũng không được. Thư Phàm là một cô gái có thể khiến người khác tức chết vì tính cách ương bướng và không biết nghe lời của mình.
“Tóm lại, không cần biết là cô có muốn hay không. Cô không được phép rời khỏi tầm mắt của tôi và đặc biệt đừng có chạy nhảy lung tung nữa.” Hoàng Tuấn Kiệt vò đầu bứt tóc, bực dọc cao giọng ra lệnh cho Thư Phàm.
Thư Phàm mở miệng định đấu lý tiếp với Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt xám xịt, nhăn nhó khổ sở của hắn, Thư Phàm đành nuốt hết tất cả vào trọng. Dù là một cô gái có tính cách ngang tàng như đàn ông, nhưng Thư Phàm không phải là một cô gái không hiểu lý lẽ, không nhận ra được ai yêu mình thật lòng.
“Tôi biết rồi, anh đừng nổi cáu nữa. Tôi sẽ nắm tay anh, cùng đi với anh là được chứ gì?” Thư Phàm cười lấy lòng Hoàng Tuấn Kiệt, tay ngay lập tức nắm chặt lấy tay hắn, tung tăng bước đi như một đứa trẻ con đang nắm tay một người lớn.
Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và trắng muốt của Thư Phàm đang nằm gọn trong tay mình. Bây giờ dù hắn có muốn nổi giận cũng không thể, nụ cười của Thư Phàm đã làm tan biến hết cả, hơn nữa Thư Phàm còn chủ động nắm tay hắn, tin tưởng giao phó an toàn của mình cho hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngẩn nở một nụ cười, siết nhẹ lấy tay Thư Phàm, cùng nhau tiến đến cánh cửa màu xám dẫn vào sân ga trong sân bay.
Người Thư Phàm khẽ run lên, ngẩng mặt, len lén liếc mặt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, bẽn lẽn và ngượng ngùng nở một nụ cười, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp hơi ửng đỏ, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cảm giác được nắm tay một chàng trai mà mình đang thích thật đặc biệt. Từ trước đến nay Thư Phàm chưa từng trải qua những giây phút lãng mạng và ấm áp thế này.
Đi vào trong sân ga, có năm người đàn ông mặc vét đen, vóc dáng dong dỏng cao, đứng sau lưng một người đàn ông trung niên mặc áo vét màu xám dơ một tấm biển đề tên của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cậu Kiệt! Chào mừng cậu đến Hồng Kông!” Người đàn ông trung niêm vui mừng chào đón Hoàng Tuấn Kiệt, giọng ông ta hơi trầm.
Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên, hơi cau mày vì thấy có mấy người đàn ông mặc vét đen đứng đằng sau lưng người đàn ông trung niên.
“Chào chú Hoàng! Lâu rồi mới gặp!” Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự chào hỏi, nắm tay Thư Phàm, tiến đến gần người đàn ông trung niên đang đứng cùng năm người đàn ông mặc vét đen.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt không mang theo hành lý, người đàn ông trung niên – tên Hoàng hỏi: “Cậu Kiệt! Cậu có mang theo hành lý không, để tôi cho người mang giúp lên xe?”
“Lần này tôi sang đây chỉ để nghỉ ngơi, nên không mang theo hành lý.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng trả lời câu hỏi của ông Hoàng.
“Nếu thế mời cậu ra xe, tôi đã chuẩn bị sẵn xe ô tô chờ đón cậu trước cổng sân bay rồi.” Ông Hoàng lịch sự, lên tiếng mời Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tại sao ông biết tôi sang Hồng Kông lúc mấy giờ, để đến đây đón tôi?” Hoàng Tuấn Kiệt nghi ngờ, chất vấn ông Hoàng, đôi mắt đen sâu dò xét từng biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn dưới đuôi mắt của ông Hoàng.
“Cậu Kiệt! Cậu đừng nghi ngờ thiện ý của ông chủ. Ông ấy chỉ muốn mời cậu về nhà ở chơi mấy hôm thôi. Dù sao đã lâu rồi hai cha con cậu chưa gặp mặt nhau.”
Đứng ở bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm kinh ngạc mở to mắt, chăm chú lắng nghe.
“Thật không thể tin được!” Thư Phàm lẩm bẩm, nghĩ thầm trong đầu: “Tại sao người đàn ông trung niên tên Hoàng kia lại muốn mời Hoàng Tuấn Kiệt về nhà riêng của ai đó, mà người đó lại có thể là cha của Hoàng Tuấn Kiệt? Chẳng lẽ cha mẹ của Hoàng Tuấn Kiệt đang sống ở bên Hồng Kông?” Càng nghĩ Thư Phàm càng thấy mù mờ không hiểu gì cả.
“Cảm ơn thiện ý của ông, nhưng rất tiếc, tôi không muốn làm phiền đến ông ấy. Tôi sang đây vì việc riêng, không phải vì công việc, nên không muốn gặp ông ấy.”
Nói xong, Hoàng Tuấn Kiệt nắm chặt tay Thư Phàm, lôi đi theo mình, bỏ lại sau lưng ông Hoàng và năm người vệ sĩ trong trang phục vét đen.
“Cậu Kiệt!” Ông Hoàng gọi với theo, hạ giọng khuyên bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Tốt xấu gì cậu cũng nên đến chào ông chủ một lần, ông ấy dù sao cũng là cha ruột của cậu, hơn nữa ông ấy lại đang bị bệnh nặng.”
Đang đi Hoàng Tuấn Kiệt đứng khựng lại, hít một hơi thật sâu, thở ra, rồi chầm chậm quay lại nhìn ông Hoàng.
“Tôi không biết những lời mà ông nói có đúng không, nhưng mà ông ta ốm đau hay không thì có liên quan gì đến tôi. Nếu ông ta có lương tâm đã không đẩy mẹ tôi vào tình cảnh sống không bằng chết.” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười nhạt, căm phẫn rít giọng.
Thư Phàm ngơ ngác, ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lòng hắn qua cơ thể hơi run, giọng khàn khàn, qua đôi mắt đục ngàu vì hận. Tự dưng, Thư Phàm thấy thương hại cho hắn, thấy hắn thật đáng thương.
“Anh Kiệt!” Thư Phàm hạ giọng, dịu dàng gọi tên Hoàng Tuấn Kiệt, ôm gọn bàn tay nam tính hơi run của hắn trong đôi bàn tay nhỏ nhắn và xinh xắn của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn Thư Phàm, bắt gặp đôi mắt lo lắng và quan tâm của Thư Phàm, nỗi đau, bất an và lo sợ trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt giảm được một nửa.
“Cô đừng lo, không có chuyện gì đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt vỗ về, trấn an Thư Phàm.
“Tôi biết.” Thư Phàm mỉm cười, bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh hãy tự lo cho anh đi.”
“Ừ.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, gật đầu đáp.
Cảnh ân ân ái ái của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm lọt vào đáy máy của ông Hoàng và năm người vệ sĩ đứng đằng sau lưng. Dù là một người mù mờ, họ cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là bạn bè, hoặc quan hệ giữa nhân viên với cấp trên, mà đã phát triển thành tình yêu nam nữ.
“Cậu Kiệt! Xin cậu hãy suy nghĩ kĩ lại!” Ông Hoàng cố gắng khuyên bảo Hoàng Tuấn Kiệt, cầu mong hắn chấp nhận lời mời của ông Hoàng Gia Huy – bố ruột của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Xin lỗi, tôi không thể.” Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự từ chối, rồi nghiêm giọng nói tiếp: “Ông làm ơn nhắn lại với ông ta rằng, lần sau xin đừng đến làm phiền tôi nữa. Tình hình kinh doanh của công ty, tôi sẽ cho người đến báo cáo lại cho ông ta, còn các vấn đề khác, thì xin miễn cho.”
Lần này, Hoàng Tuấn Kiệt kiên quyết nắm tay Thư Phàm, cùng nhau bước đi,
mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Thư Phàm vừa đi theo Hoàng Tuấn Kiệt, vừa quay sang, ngẩng mặt, mắt len lén nhìn khuôn mặt xám xịt vì tức giận và phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù vẫn không hiểu vì lí do gì hắn lại hận thù bố mình nhiều thế, hận đến nỗi ngay cả khi ông ta ốm nặng cũng không muốn đến thăm hỏi. Nhưng Thư Phàm tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối không phải là một đứa con bất hiếu, biết bố ốm đau mà không đến thăm, nhất định ông Gia Huy đã gây ra một vết thương quá sâu trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt, nên hắn mới tuyệt tình như thế.
Hai người nắm tay nhau đi trên sân ga trên lầu hai, sau đó đi bằng thang máy bộ xuống lầu một.
Phía sau hai người, ông Hoàng cùng năm người đàn ông vẫn lẽo đẽo đi theo. Không chỉ có thế còn có hai vệ sĩ được Tuấn Hùng bí mật cử đi theo bảo vệ ngầm cho hai người, và một người đàn ông mặc áo giả da hơi bạc màu muốn tìm đủ mọi cách để thủ tiêu hai người.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vừa mới đặt chân xuống tiền sảnh của sân bay, một người đàn ông lạ mặt thứ hai xuất hiện, người đàn ông này do Trợ lý Tân được lệnh của Vũ Gia Minh cử đi theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, sau đó báo cáo lại chi tiết cho hắn biết. Xem ra lần này sang Hồng Kông tìm em gái, Thư Phàm đã mang lại cho Hoàng Tuấn Kiệt một đống rắc rối, cùng với nguy hiểm lúc nào cũng rình rập cận kề.
Tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt nặng nề như đeo đá, niềm vui mà phải hiếm có lắm hắn mới có được đã hoàn toàn tan biến vì sự xuất hiện của ông Hoàng và năm người vệ sĩ. Thật lòng, hắn cũng rất lo lắng cho bố hắn, muốn đến thăm ông ta, nhưng lòng thù hận trong hắn quá sâu, hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được.
Sân bay quốc tế Hồng Kông là sân bay lớn thứ hai trên thế giới, mỗi một ngày không biết có bao nhiêu lượt khách đến rồi lại đi. Tiếng nói chuyện, cười đùa, tiếng bánh xe hành lý quẹt trên nền gạch men, tiếng bước chân chạy bình bịch, tiếng gọi nhau í ới đủ mọi loại ngôn ngữ và giọng điệu lọt vào trong tai Thư Phàm, vừa đi Thư Phàm vừa ngó ngược ngó xuôi, ngắm chỗ nọ rồi lại nhìn chỗ kia, có khi cau mày vì không hiểu, có khi mỉm cười vui vẻ khi bắt gặp hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu của mấy bé gái đang được bố mẹ bế trên tay.
Hoàng Tuấn Kiệt đang rầu rĩ không vui, nhưng khi thấy người con gái đi bên cạnh, có khuôn mặt thiên biến vạn hóa, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, tâm trạng căng thẳng và bồn chồn lo lắng đã dần dần giảm xuống. Chỉ cần ở bên cạnh Thư Phàm, thì dù có gặp phải chuyện gì đáng sợ đến đâu, cũng hóa thành hư không. Thư Phàm là thế, là người luôn lạc quan yêu đời, luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt đơn giản, luôn tận dụng từng phút từng giấy để vui sống.
Tiếp xúc và nói chuyện với Thư Phàm, cùng sống với Thư Phàm trong mấy ngày vừa qua, Hoàng Tuấn Kiệt đã học được nhiều điều hay từ tính cách có một không hai của Thư Phàm.
“Người con gái ương bướng và nghịch ngợm, có nụ cười trong sáng và ô ưu này, dù có muốn giận cũng không giận được, có muốn ghét cũng ghét không nổi, thôi thì đành phải thương vậy.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, liếc mắt nhìn Thư Phàm, nghĩ thầm trong đầu.
Gần ra đến cổng sân bay, Thư Phàm kéo tay Hoàng Tuấn Kiệt đứng lại.
“Có chuyện gì thế?” Hoàng Tuấn Kiệt quan tâm hỏi.
“Tôi…tôi muốn…muốn…” Thư Phàm đỏ mặt, ấp úng ngượng ngùng đến mức độ không dám nói ra mong muốn của mình.
“Cô muốn gì?” Hoàng Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn Thư Phàm. Tại sao tự nhiên Thư Phàm lại đỏ mặt?
“Tôi…tôi cần đi vệ sinh.” Thư Phàm cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn mặt Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên cũng trở nên ngượng ngùng và lúng túng theo Thư Phàm.
“Được rồi! Cô…cô đi đi!” Hoàng Tuấn Kiệt đỏ mặt, che miệng, hối thúc Thư Phàm.
Thư Phàm vội buông tay Hoàng Tuấn Kiệt, xoay người, định chạy đi.
“Khoan đã!” Hoàng Tuấn Kiệt gọi giật lại, nhắc nhở Thư Phàm: “Cô nhớ phải cận thận, đừng bỏ đi lung tung, và đặc biệt đừng đi theo người lạ.”
“Anh yên tâm. Tôi không ngu ngốc như thế đâu.” Thư Phàm mỉm cười, hứa vài câu cho Hoàng Tuấn Kiệt yên lòng.
Thư Phàm nhanh chóng đi như chạy.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết nghĩ thế nào, cất bước đi theo Thư Phàm ở phía sau. Hồng Kông là một đất nước xa lạ với Thư Phàm, ở dây ngoài hắn ra thì Thư Phàm không còn quen biết ai cả, hơn nữa cả hai lại đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, luôn bị người khác rình rập, theo dõi, đứng trong bóng tối muốn thủ tiêu họ.
Hoàng Tuấn Kiệt làm sao có thể yên tâm để cho Thư Phàm thoát khỏi tầm mắt của mình. Tuy rằng đi theo Thư Phàm đến nhà vệ sĩ nữ là không đúng, và sẽ bị hiểu lầm là một tên biến thái, nhưng vì an toàn của Thư Phàm, thì không còn cách nào khác.
Nghe thấy tiếng bước chân và ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, theo phản xạ, Thư Phàm quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
” Anh…!” Thư Phàm đỏ mặt, chỉ tay hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Tôi cũng cần đi vệ sinh!” Hoàng Tuấn Kiệt không dám nói cho Thư Phàm biết mình đi theo cùng chỉ vì muốn bảo vệ Thư Phàm, nếu không Thư Phàm sẽ nổi điên lên và quát mắng hắn một trận nên thân.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng Thư Phàm thấy hắn nói cũng có lý. Đi suốt cả một đoạn đường dài, ai cũng cần phải đi vệ sinh. Chỉ có điều đi cùng nhau thế này, thì kì kì làm sao ấy.
Thư Phàm đỏ bừng cả mặt, cố gắng đi cách xa Hoàng Tuấn Kiệt một đoạn khá xa.
Hoàng Tuấn Kiệt đương nhiên hiểu Thư Phàm đang nghĩ gì ở trong đầu, tuy hắn cũng ngại không kém gì Thư Phàm, nhưng vẫn phải tiếp tục đi theo cùng Thư Phàm vào nhà vệ sinh.
Thư Phàm hỏi một cô gái bán hàng hóa thực phẩm cho hành khách đi máy bay, bằng tiếng Anh khá chuẩn: ” Chị làm ơn cho em hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu?”
Cô nhân viên mỉm cười, nhiệt tình chỉ cho Thư Phàm biết: “Em đi dọc theo lối này, đến cuối dãy nhà hàng thì rẽ phải. Em đi thêm một trăm mét nữa là tới.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Thư Phàm cười tươi, vẫy tay chào cô bán hàng.
Hoàng Tuấn Kiệt không dám đứng gần Thư Phàm khi Thư Phàm đang hỏi cô nhân viên. Khi thấy Thư Phàm đã rời đi, hắn lại tiếp tục đi theo sau.
Hình ảnh kẻ trước người sau của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm trông rất buồn cười. Hoàng Tuấn Kiệt giống như một kẻ si tình cố bám theo Thư Phàm khắp nơi để tìm cách lấy lòng và tán tỉnh, còn Thư Phàm lạnh nhạt và thờ ơ không thèm quan tâm đến tâm ý của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hai người vệ sĩ ngầm đi theo sau bảo vệ Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt từ phía sau, cùng với hai người đàn ông bí ẩn, hết đi đông rồi lại đi tây. Bọn họ không hiểu vì lí do gì hai người kia cứ chơi trò mèo vờn chuột với họ mãi.
Đến nhà vệ sinh nữ, Thư Phàm nhanh chóng đi vào trong. Hoàng Tuấn Kiệt dù có bạo dạn đến đâu cũng không dám đi theo cùng vào, mà giả vờ vòng sang nhà vệ sinh nam ở bên cạnh, lòng không ngừng cầu mong là Thư Phàm sẽ bình an vô sự.
…………………….
Trong nhà vệ sinh nam, vừa thấy Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong, hai người vệ sĩ cùng hai người đàn ông lạ mặt lập tức đi theo cùng vào. Người đàn ông mặc áo giả da muốn tìm cơ hội thủ tiêu Hoàng Tuấn Kiệt, còn người đàn ông mặc áo gió màu đen chỉ muốn tiếp cận gần Hoàng Tuấn Kiệt để lấy thông tin, sau đó báo cáo lại cho Trợ lý Tân.
Năm người đàn ông nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh nam, không gây được sự chú ý của mấy người đi vệ sinh. Họ cho rằng bốn người đàn ông đi vào phòng vệ sinh cách Hoàng Tuấn Kiệt một đến hai phút, chỉ đơn giản muốn đi vệ sinh giống như họ thôi, mà không biết rằng mục đích của bốn người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Hoàng Tuấn Kiệt là người từng vào sinh ra tử, lại trải qua nhiều lần gần cái chết trong gang tấc, nên có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình.
Trong bốn người đàn ông đang đứng cùng mình trước bồn cầu, Hoàng Tuấn Kiệt đặc biệt chú ý đến một người đàn ông mặc áo giả da hơi bạc màu, đội mũ lưỡi trai che kín gần nửa khuôn mặt. Tuy rằng hắn ta đã ngụy trang kĩ, và không để lộ ra đôi mắt chim ưng, cùng khuôn mặt đáng sợ của mình, nhưng mùi sát khí tỏa ra từ cơ thể hắn thì không nhầm lẫn vào đâu được.
Rời khỏi nhà vệ sinh nữ, Thư Phàm đi ra sân ga, mắt ngó ngược ngó xuôi tìm hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt.
Người kéo đến càng lúc càng đông, Thư Phàm bị hết người nọ đến người kia xô đẩy, dồn vào một chỗ, thành ra tầm nhìn bị hạn hẹp, không thể tìm thấy hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt trong một rừng người ở đây. Hơn nữa đúng lúc đó, Hoàng Tuấn Kiệt lại đứng quay lưng về phía Thư Phàm, đang nghe điện thoại, hoàn toàn bỏ quên hiện tại xung quanh, cũng quên luôn người con gái đang ngơ ngác ngó nghiêng đi tìm mình khắp nơi.
Thư Phàm càng đi càng xa, càng rời xa chỗ Hoàng Tuấn Kiệt. Vốn là một cô gái gan dạ, không sợ chết, nhưng vào lúc này Thư Phàm đã bắt đầu lo sợ bất an. Thư Phàm không lo sợ Hoàng Tuấn Kiệt bỏ rơi mình, mà là lo sợ hắn đã xảy ra chuyện gì, hoặc đã bị bọn xấu bắt đi, rồi đem đến một chỗ vắng, giết người diệt khẩu. Càng nghĩ Thư Phàm càng sợ, tinh thần càng hỗn loạn, càng đi càng xa, đầu óc choáng váng, hết chạy lên lại chạy xuống trên sân ga.
Mất hơn 10 phút tìm kiếm, mà vẫn không thấy Hoàng Tuấn Kiệt đâu, quá mệt mỏi, trán bướt mồ hôi, Thư Phàm ngồi bệt trên một băng ghế rải nệm màu xám cạnh lối ra vào của sân bay.
Hoàng Tuấn Kiệt gọi cho Thư Phàm hơn 10 cuộc gọi, nhưng lần nào Tổng đài cũng thông báo tạm thời điện thoại di động của Thư Phàm đang tạm khóa nên không thể liên lạc được.
Hoàng Tuấn Kiệt vừa lo vừa sợ đã chạy đến gần cánh cửa nhà vệ sinh nữ, nhờ một cô gái người Hoa tìm Thư Phàm hộ mình bằng cách cho cô ta xem hình ảnh chụp của Thư Phàm trên màn hình điện thoại.
Cô gái người Hoa hơn 20 tuổi, tưởng lầm Thư Phàm là vợ của Hoàng Tuấn Kiệt, đã nhiệt tình giúp đỡ. Cô gái mất hơn 10 phút mới xác minh được trong nhà vệ sinh nữ không có một cô gái nào có hình ảnh giống như hình chụp trên màn hình điện thoại của Hoàng Tuấn Kiệt. Lúc này Hoàng Tuấn Kiệt mới tá hỏa, nói câu cảm ơn cô gái người Hoa, gấp gáp chạy biến đi tìm Thư Phàm.
Chuyện người thân bị lạc giữa sân bay quốc tế lớn thứ hai thế giới này không hiếm, chỉ cần nhờ tổng đài ở sân bay bắc loa gọi tên người đó, và nói ra nơi hẹn gặp là có thể tìm được người thân.
Nhưng đáng tiếc, Hoàng Tuấn Kiệt đang thần hồn át thần tính, trí óc tràn ngập hoảng loạn và mất mát, đã không đủ bình tĩnh để nghĩ ra được điều này.
……………………
Ngồi nghỉ trên băng ghế một lúc, Thư Phàm đứng lên, quyết tâm phải tìm ra Hoàng Tuấn Kiệt bằng được.
Đi thang máy bộ xuống lầu một, Thư Phàm siết chặt tay, tức giận phừng phừng mắng Hoàng Tuấn Kiệt: “Đồ xấu xa! Đồ vô trách nhiệm! Nếu anh dám bỏ rơi tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Hình bóng Thư Phàm với mới đi khuất sau cánh cửa dẫn ra cổng sân bay, Hoàng Tuấn Kiệt chạy ra đến tiền sảnh, không ngừng ngó nghiêng xung quanh, tìm hình bóng của Thư Phàm. Người đi lên người đi xuống, các cô gái trong những bộ quần áo đầy đủ sắc màu, cao có, ốm có, gầy có, béo có, tóc dài có, tóc ngắn có, Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đến hoa cả mắt chóng cả mặt. Càng nhìn càng thấy loạn, càng không thể phân biệt đâu là Thư Phàm đâu là không phải.
Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt cuống cuồng lo tìm Thư Phàm ở trong sân bay, Thư Phàm lại lững thững đi ra cổng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía sau. Mặc dù trong túi có điện thoại vẫn còn đầy pin, là phương tiện liên lạc duy nhất của hai người, nhưng mà vào lúc này, tâm trạng Thư Phàm đang rối, đang vừa lo sợ cho sự an toàn của Hoàng Tuấn Kiệt, vừa căm hận hắn dám bỏ rơi mình, đã bỏ sót mất chi tiết quan trọng này.
Bốn người đàn ông đều tập trung sự chú ý vào Hoàng Tuấn Kiệt, thành ra sự biến mất của Thư Phàm, họ cũng không hay giống như Hoàng Tuấn Kiệt. Nơi đây có quá đông người, hai nữa vóc dáng của Thư Phàm lại quá phổ biến, cách ăn mặc cũng không có gì đặc biệt, nên khó mà tìm ra.
Thư Phàm đi ra đến cổng sân bay, mấy tài xế tắc xi vây lấy Thư Phàm vào giữa.
“Em về đâu, để anh chở?” Một tài xế nam hơn 20 tìm cách tiếp cận, và mời Thư Phàm lên xe.
Do anh ta nói bằng Tiếng Quảng Đông, nên Thư Phàm không hiểu.
Thư Phàm mở to mắt nhìn anh ta, lắc đầu tỏ ý mìn không hiểu anh ta đang nói gì.
“Em…em…” Anh ta bối rối gãi đầu, mỉm cười hỏi: “Em nói được tiếng Anh chứ?”
Thư Phàm gật đầu.
“Em có muốn đi xe tắc xi không?” Anh tài xế cẩn thận, nói thật chậm như sợ Thư Phàm ghe không hiểu.
“Không, cảm ơn.” Thư Phàm xua tay, từ chối.
“Em đi đâu, cứ nói cho anh biết. Anh sẽ tính rẻ cho.” Anh tài xế tiếp tục nài nỉ.
“Tôi còn chờ bạn.” Thư Phàm cộc lốc đáp, đang bực mình sẵn lại bị một đám tài xế mời mọc, khiến Thư Phàm muốn nổi điên lên.
Người tài xế kia biết Thư Phàm sẽ không đi xe của mình, anh ta đành phải bỏ cuộc.
Nối tiếp ngay sau đó, hai người tài xế khác tiến lên, nở một nụ cười lấy lòng, mời Thư Phàm lên xe.
“Không đi!” Thư Phàm bực dọc, cao giọng quát nhỏ, sau đó đùng đùng bước nhanh trên vỉa hè.
Thư Phàm càng đi càng xa, đi đến một đoạn đường cách cổng sân bay quốc tế Hồng Kông hơn 400 trăm mét thì dừng lại. Lúc này Thư Phàm mệt đến nỗi, cúi gập người xuống để thở, tay quẹt mồ hôi trán, hai giọt nước mắt tủi hờn lăn dài trên má.
“Hoàng Tuấn Kiệt chết tiệt! Tôi hận anh! Tôi căm ghét anh! Sao anh mang tôi sang đây, rồi lại bỏ rơi tôi thế này?”
Thư Phàm khóc hu hu, những giọt nước mắt trong veo lăn dài xuống gò má trắng mịn, bây giờ không phải là diễn nữa mà là khóc thật, sợ hãi và hốt hoảng cũng là thật.
“Két!” Một chiếc xe ô tô hiệu Rolls-Royce Ghost đột ngột dừng lại, đậu sát vải vỉa hè, gần nơi mà Thư Phàm đang ngồi xổm, tay bưng mặt khóc hu hu, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Cạch!” Cánh cửa xe ô tô mở ra.
Từ trên xe, hai người đàn ông mặc vét đen bước xuống.
Thư Phàm bị tiếng phanh xe thắng gấp khiến cho giật mình, đã ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn chiếc xe hiệu Rolls-Royce Ghost sang trọng và đắt tiền trước mặt. Thư Phàm không hiểu, sao tự dưng họ lại đột ngột dừng xe lại, hơn nữa hai người đàn ông cao to, mặc vét đen kia sao mà trông đáng sợ quá?
Linh cảm có chuyện không may sắp sửa diễn ra, Thư Phàm ngay lập tức nhổm dậy, định bỏ chạy. Nhưng tốc độ của hai người vệ sĩ kia nhanh hơn, họ dễ dàng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt vào mũi Thư Phàm, nhấc bổng Thư Phàm, rồi ấn vào xe ô tô.
Tất cả diễn biến diễn ra trong vòng chưa đầy một phút, con đường vào giờ khuya khoắt này không có mấy ai qua lại, hơn nữa ai cũng tập trung vào lái xe, đâu để ý đến một chiếc xe ô tô màu đen tuyền hòa cùng với ánh sáng đèn điện yếu ớt che lấp đi thân hình nhỏ bé của Thư Phàm đang ngồi xổm trên vỉa hè.
“Đi thôi!” Một người đàn ông hơn 30 lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, thưa ông chủ.” Tài xế vâng mệnh, lái xe đi ngay tức khắc.
Thư Phàm nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế xe, cơ thể nhỏ bé chiếm diện tích gần hết hai chiếc ghế xe, đỉnh đầu chạm vào đùi người đàn ông mặc vét đen, vóc dáng cao lớn, trông anh tuấn và đẹp trai như một tài tử điện ảnh, chỉ có điều khuôn mặt băng lãnh tựa như băng đá, đôi mắt lạnh lẽo nhìn khuôn mặt trái xoan, gò má mịn màng, trắng hồng, hàng lông mi dày cong vút, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc tơ mềm mượt dài ngang vai che khuất đi một nửa khuôn mặt của Thư Phàm.
Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn điện chiếu trong xe, khuôn mặt người đàn ông bí ẩn trông mờ mờ ảo ảo giống hệt một làn khói mỏng trong chiều tà. Bộ vét màu đen khoác trên thân thể cao lớn tỏa ra khí thế bức người, khiến người đối diện có cảm giác nghẹt thở và sợ hãi.
“Cô ta là Bạch Thư Phàm?” Người đàn ông bí mật lạnh lùng hỏi người vệ sĩ ngồi ở ghế xe đằng trước.
“Đúng, thưa ông chủ.” Người vệ sĩ ngồi thẳng, kính cẩn trả lời.
“Cô ta đi cùng với Hoàng Tuấn Kiệt?”
“Vâng.”
Người đàn ông lạ mặt cúi đầu, nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm thêm một lần nữa. Đột nhiên khóe môi anh ta nhếch lên, đôi mắt lạnh giá bắn ra những tia nhìn có thể khiến người khác rét run vì sợ.