Hơn một tuần trôi qua, đã thu xếp xong công việc trang trại và công việc nhà, bà Huyền bắt một chuyến xe, lên thăm hai đứa con gái đang sống tại thành phố.
Mặc dù không sinh được con trai, nhưng hai vợ chồng bà rất tự hào và mãn nguyện, khi có được hai cô con gái xinh đẹp, ngoan hiền và học giỏi. Thư Phàm là một bác sĩ khoa nội tài năng, Tú Linh là một cô giáo ngoại ngữ giỏi trong tương lai. Đối với hai ông bà, không còn niềm vui, hạnh phúc và an ủi nào lớn hơn thế.
Mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc, tay xách hai túi quà khá nặng, bà Huyền rảo bước trên vỉa hè. Từ lức bước xuống xe khách, đậu tại bến xe, bà đang cố bắt một chiếc xe tắc xi, về thẳng nhà trọ của Thư Phàm. Bà đang nôn nao muốn nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc, vui sướng của con gái. Nghĩ đến đây, bất giác một nụ cười hiền từ và ấm áp nở trên môi bà.
May mắn, đi được một đoạn được không quá xa, bà vẫy tay, bắt được một chiếc xe tắc xi màu trắng.
Người tài xế lịch sự, đã xách giúp bà hành lý và hai túi quà lên xe. Thư Phàm đã sống tại căn nhà trọ thuộc vùng ngoại ô được hơn bốn năm. Bà thường xuyên đến thăm, nên địa chỉ nhà trọ của Thư Phàm, bà nhớ khá rõ.
Đọc địa chỉ cho anh tài xế nghe xong, bà mệt mỏi dựa người ra ghế xe. Bà đang đếm thời gian trôi, đang muốn nhanh chóng được gặp mặt đứa con gái yêu. Trong hai đứa con gái, bà không an tâm nhất là Tú Linh. Không giống như tính cách nóng nảy, thông minh và sắc sảo của chị gái, Tú Linh quá ngây thơ, dễ xúc động và hay tin người, nên rất dễ bị người khác lừa. Cũng may Tú Linh còn có chị gái chiếu cố, nên bà cũng an tâm phần nào. Nghĩ về hai đứa con gái, bà vừa lắc đầu mang theo nụ cười bất đắc dĩ, lại có phần nuông chiều, và dung túng.
Bà không lo Thư Phàm bị người khác lừa dối, nhưng không an tâm cách sống liều mạng và không biết một chút gì về nữ công gia chánh của Thư Phàm. Mỗi lần nghĩ đến căn phòng bề bộn, ham công việc đến quên cả ăn cả ngủ của Thư Phàm, bà Huyền lại lắc đầu thở dài.
Vừa ngồi trên xe, vừa lim dim mắt, vừa nghĩ ngợi, quãng đường dường như rút ngắn đi, khoảng cách từ xa hóa gần.
“Thưa cô! Đã đến nơi rồi!” Người tài xế xe tắc xi cười hòa nhã, quay lại bảo bà Huyền.
Bà Huyền giật mình, mở mắt, cười dịu dàng: “Cảm ơn chú.”
Trả tiền cho tài xế tắc xi xong, bà tự mở cửa xe bước xuống. Anh tài xế lại lịch sự chuyển giúp đồ và hai túi quà vào tận cổng nhà trọ của con gái cho bà.
Mỉm cười và nói cảm ơn người tài xế lần nữa, bà Huyền bấm chuông cổng.
Trong nhà một mảnh im ắng, ngoài tiếng lá khô bay vèo vèo trong gió, tiếng lá cây kêu xào xạc, thì không còn âm thanh nào khác. Không khí mùa thu, mang theo nắng vàng và hơi ấm.
Bà Huyền bấm chuông mấy lần. Không nghe thấy tiếng trong trẻo quen thuộc của con gái, cũng không thấy ai ra mở cổng, bà nghi hoặc nhìn vào trong nhà, lòng tự hỏi: ” Hay là mình lên đột ngột quá, nên con bé không biết và đang bận làm việc tại bệnh viện?”
Chán nản, bà Huyền mệt mỏi ngồi dựa lưng vào cánh cổng, túi đồ và hai túi quà đặt bên cạnh. Bà ngước mắt, nhìn lên bầu trời.
Một tiếng trôi qua đi, khi cơn đói và mệt mỏi đang hành hạ, mắt lim dim nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên bà nghe có tiếng xe máy.
Mở mắt, bà nhìn thấy một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng điểm khuyết những bông hoa tím, đậu đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ, trông xinh đẹp và tươi mát như nắng mai, đang lái xe về phía bà.
Bà Huyền đầu tiên sửng sốt, không nhận ra cô gái lạ mặt này là ai. Nhưng chỉ mấy giây sau đó, cô gái bật thốt, kinh hỉ reo lên: “Bác Huyền! Chào bác!”. Bà Huyền lúc này mới nhận ra cô gái này tên là Tố Nga, bạn thân của Tú Linh. Mỗi lần bà lên thăm hai con gái, Tố Nga đều đến nhà chơi, hai nữa bà cũng mua quà cho Tố Nga, nên khá quen thân, lòng bà đã thầm coi Tố Nga là con gái nuôi của mình.
“Chào cháu! Cháu đến đây tìm Thư Phàm?” Bà Huyền vui vẻ. Gặp được bạn thân của con gái ở đây, bà không còn thấy buồn chán vì phải chờ đợi một mình nữa.
“Dạ, vâng.” Bỗng dưng, Tố Nga thấy buồn và lo lắng hẳn. Niền vui gặp được người quen đã gần như tan biến, khi nghĩ đến hiện giờ cả Tú Linh và Thư Phàm đều đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.
“Có chuyện gì hả cháu?” Bà Huyền tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn đã xảy ra, trên khuôn mặt không được vui của Tố Nga.
“Ơ…dạ không.” Tố Nga lấp liếm, không dám nói sự thật cho bà Huyền nghe. Tố Nga sợ bà Huyền sẽ bị sốc, dẫn đến ngất xỉu.
“Dạo này Tú Linh vẫn chăm chỉ đi học, và học tốt chứ?” Bà Huyền mỉm cười, hỏi Tố Nga.
“………………….” Tố Nga chìm vào trong suy tư, không nghe bà Huyền đang hỏi mình.
Bà Huyền bước lại gần Tố Nga, bà cẩn
thận quan sát và đánh giá biểu hiện trên khuôn mặt Tố Nga. Dù Tố Nga không phải là do bà sinh ra, nhưng một người nhạy cảm và tinh tế, có thể nhìn ra được suy nghĩ của người khác qua khuôn mặt.
“Tố Nga! Cháu nói thật cho bác biết đi, Tú Linh và Thư Phàm đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Bà Huyền buồn rầu và lo lắng hỏi Tố Nga. Bà hy vọng, tất cả chỉ là suy đoán của mình. Hơn một tuần nay, đêm nào bà cũng gặp ác mộng, lòng bồn chồn, mí mắt giật liên tục. Lẽ ra bà định nửa tháng sau mới lên thăm hai con gái, nhưng vì quá lo lắng bà đã cố gắng thu xếp trong vòng một tuần.
Tố Nga bối rối, lúng túng, không biết phải bắt đầu từ đâu và phải ăn nói như thế nào cho bà Huyền bớt lo.
“Tố Nga!” Bà Huyền kiên trì: “Có chuyện gì thì cháu cứ nói thật cho bác biết đi.”
Đúng lúc, Tố Nga mấp máy môi định nói điều gì đó, một chiếc xe ô tô màu xám bạc chầm chậm tiến vào cổng.
Cánh cửa xe ô tô mở ra, từ trên xe, một người đàn ông dong dỏng cao, mặc một bộ vét màu đen, khuôn mặt tuấn tú, bước xuống.
Thoạt đầu, anh ta sửng sốt khi bắt gặp hình ảnh hai người phụ nữ, một già một trẻ đang đứng nói chuyện trước cổng căn nhà trọ của Thư Phàm, nhưng rất nhanh chóng, anh ta nở một nụ cười thân thiện trên môi, chân rảo bước lại gần Tố Nga và bà Huyền.
“Xin hỏi cô và em đây là….?” Tuấn Hùng mỉm cười, hạ giọng hỏi bà Huyền và Tố Nga.
Tố Nga và bà Huyền ngây người, hoàn toàn không hiểu người đàn ông lạ mặt này là ai. Hơn nữa, anh ta còn xuất hiện trước cổng nhà Thư Phàm. “Được hay, anh ta là chủ của căn nhà trọ này?” Bà Huyền và Tố Nga trao đổi ánh mắt, cả hai ngầm hỏi nhau.
Như đoán được, trong đầu bà Huyền và Tố Nga đang nghĩ gì, Tuấn Hùng nói: “Cháu là Trợ lý kiêm tài xế của Tổng giám đốc Hoàng Tuấn Kiệt. Hiện giờ cô Thư Phàm và cô Tú Linh theo Tổng giám đốc sang Hồng Kông công tác, nên mất một khoảng thời gian nữa mới về.”
Bà Huyền cùng Tố Nga mở to mắt, nhìn Tuấn Hùng từ đầu xuống chân. Họ ngơ ngác nhìn nhau, cả hai mù mờ, thần trí lơ mơ, vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo để phân tích từng câu từng chữ của Tuấn Hùng.
Bà Huyền đến đây thăm con gái. Ban đầu bà tưởng Thư Phàm bận công việc khám chữa bệnh ở bệnh viện, còn Tú Linh bận học. Nhưng sau khi người đàn ông lạ mặt này xuất hiện, anh ta lại nói cả hai đứa con gái của bà đều đi theo người đàn ông tên Hoàng Tuấn Kiệt gì gì đó sang Hồng Kông công tác. Này! Không phải cậu ta đang lừa bà chứ?
Bà Huyền nghi hoặc nhìn Tuấn Hùng, bà cẩn thận đánh giá Tuấn Hùng thêm một lần nữa. Từ khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt đến bộ vét và chiếc xe ô tô sang trọng và đắt tiền mà cậu ta đang đi, không có khả năng là cậu ta đang nói dối. Nhưng mà…..
Tuấn Hùng đưa cho bà Huyền và Tố Nga, mỗi người một tấm card: “Đây là danh thiếp của cháu.”
Tố Nga xăm xoi lật mặt trước và mặt sau của tấm card. Khi đã khắc ghi tên và số điện thoại của Tuấn Hùng vào đầu, Tố Nga ngước mắt, hỏi: “Tú Linh và Thư Phàm theo ông chủ của anh sang Hồng Kông làm gì?”
Bà Huyền chăm chú lắng nghe, câu hỏi của Tố Nga đặt cho Tuấn Hùng, cũng chính là điều mà bà muốn hỏi.
Tuấn Hùng mỉm cười trả lời: “Cô Thư Phàm là bác sĩ riêng của Tổng giám đốc, còn cô Tú Linh là thư kí tạm thời của cậu ấy.”
Bà Huyền và Tố Nga bốn mắt nhìn nhau, Những gì mà Tuấn Hùng nói, không phải là không có khả năng. Thư Phàm đích thực là một bác sĩ giỏi, còn Tú Linh là một nhà phiên dịch trong tương lai. Mặc dù đã mấy phần tin, nhưng bà Huyền và Tố Nga vẫn còn thắc mắc không hiểu lí do vì sao cả hai chị em Thư Phàm đều có liên quan đến Tổng giám đốc Hoàng Tuấn Kiệt.
Tuấn Hùng liếc mắt nhìn Tố Nga và bà Huyền. Dù không đoán được hết những gì mà họ đang nghĩ trong đầu, nhưng cũng phần nào hiểu được sự nghi ngại trong lòng họ: “Cháu có thể mời hai người đến một quán ăn nào đó để nói chuyện được không?” Tuấn Hùng mỉm cười, lễ độ hỏi.
Bà Huyền và Tố Nga lại quay sang nhìn nhau, cả hai thấy mình như đang lạc vào sương mù, không dám tin đây là sự thật. Mang theo nghi vấn và thắc mắc của mình, bà Huyền cùng Tố Nga đến một quán ăn gần trung tâm thành phố.
Tuấn Hùng đi xe ô tô, nên đến trước họ một lúc. Cả ba gọi phần ăn riêng cho mình.
Trong bữa ăn, Tuấn Hùng khôn khéo giải thích lý do cho bà Huyền và Tố Nga nghe. Tuấn Hùng đã cố gắng lược bỏ những chi tiết quan trọng, có thể khiến bà Huyền và Tố Nga lo sợ, mà chỉ đơn giản nói những chi tiết đủ để cả hai hiểu nguyên nhân vì sao Thư Phàm và Tú Linh phải theo Hoàng Tuấn Kiệt sang Hồng Kông.
Bữa ăn kết thúc, bà Huyền và Tố Nga đại khái biết, Thư Phàm là ân nhân cứu mạng của Hoàng Tuấn Kiệt. Hoàng Tuấn Kiệt vì ơn cứu mạng, đã coi Thư Phàm và Tú Linh là người nhà, và muốn bao bọc cho họ. Việc phải mang Tú Linh và Thư Phàm sang bên Hồng Kông chỉ là bất đắc dĩ, và hứa là cả ba sẽ sớm trở về.
Tố Nga nhiều lần muốn nhắc đến việc Tú Linh bị bắt cóc trước cổng trường ra hỏi, nhưng lần nào cũng bị Tuấn Hùng cắt ngang và nháy mắt. Tố Nga bị Tuấn Hùng nháy mắt đến đỏ cả mặt.
Hai con gái đều đã đi vắng hết cả, bà Huyền chán nản không còn chỗ nào để đi. Tuấn Hùng đã mời bà đến nhà Hoàng Tuấn Kiệt chơi, nhưng bà từ chối. Mặc dù không hài lòng khi cả hai đứa con gái đi, mà không gọi điện thông báo cho mình một tiếng. Nhưng bà tin là Thư Phàm và Tú Linh có những lí do riêng, chắc cả hai không muốn bà lo lắng nên mới không nói gì.