Tám giờ sáng, Trợ lý Tân ăn mặc chỉnh tề, đứng trước mặt Vũ Gia Minh, báo cáo cho hắn nghe thông tin mà mình đã thu thập được trong một ngày vừa qua.
Vũ Gia Minh mặc dù đã nôn nóng đến cực điểm, nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh và lãnh đạm.
“Nói đi!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, ngữ khí nhàn nhạt.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân chỉnh lại gọng kính, lấy khăn tay lau mồ hôi trán, hắng giọng nói.
“Hơn một ngày vừa qua, tôi đã phái tất cả hơn bốn người theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Châu và cô Tú Linh.” Trợ lý Tân đút khăn tay vào túi quần, tay lật dở tài liệu.
Vũ Gia Minh cau mày, hắn ghét nhất là phải chờ đợi, hơn nữa tên trợ lý ngu ngốc của hắn còn lề mề nói bóng gió xa xôi.
“Nói vào chủ đề chính.” Vũ Gia Minh dù không muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng nếu không nói rõ, hắn sợ Trơ lý Tân sẽ tiếp tục dài dòng văn tự, mà sức chịu đựng trong hắn đã vượt quá giới hạn rồi.
“Vâng, vâng…” Trợ lý Tân sợ hãi, luống cuống xuýt làm rơi tập tài liệu in chi chít chữ trên tay. Trước khi đến đây, Trợ lý Tân đã nghiên cứu kĩ tập tài liệu, đã ghi nhớ vào đầu, nên không sợ báo cáo sai.
Đặt tập tài liệu trên bàn, Trợ lý Tân khom người nói: “Theo những gì mà tôi điều tra được, cô Tú Linh hiện giờ đang bị mất trí nhớ do bị tai nạn giao thông cách đây hơn nửa tháng.”
“Cái gì!” Vũ Gia Minh ngồi thẳng người, giật mình nhìn thẳng vào mắt Trợ lý Tân, miệng bật thốt ra một tiếng quát khá to.
Tiếng quát của Vũ Gia Minh khiến trái tim nhỏ bé của Trợ lý Tân nhảy loạn trong lồng ngực, chỉ một chút xíu nữa thôi là đã nhảy bật ra bên ngoài rồi. Trợ lý Tân run run thò tay vào túi quần, tiếp tục lau mồ hôi trán.
Vũ Gia Minh siết chặt nắm đấm, mạnh tay dở từng trang tài liệu, mắt chăm chú đọc. Ban đầu, hắn không muốn nghe Trợ lý Tân báo cáo chuyện tình cảm của Tú Linh và Châu Kiệt Phong, hắn sợ phải nghe những gì mà hắn không muốn nghe. Nhưng ngàn vạn lần, hắn không dám tưởng tượng thú cưng của hắn lại bị tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ.
Tập tài liệu ghi chi tiết, ngày tháng Tú Linh bị tai nạn giao thông, ai là người đã đâm vào Tú Linh, tên bệnh viện mà Tú Linh đã nằm, thậm chí ngay cả bác sĩ điều trị cho Tú Linh là ai cũng được ghi rõ.
Vũ Gia Minh đọc đi đọc lại, tay hắn bóp nhàu xấp giấy, mắt hắn đục ngàu. Là hắn đã trách nhầm Tú Linh, đã ngu xuẩn tự hành hạ và dằn vặt chính mình, thậm chí hắn còn tính kế để trả thù Tú linh tội dám phản bội lại hắn.
Một lúc sau, khi đã đọc gần thuộc lòng tất cả các sự kiện được ghi rõ trong tập tài liệu, hít một hơi thật sâu, thở ra, cố nén giận, Vũ Gia Minh ngẩng đầu nhìn Trợ lý Tân đang đứng run rẩy trước mặt.
“Những thông tin này hoàn toàn là sự thật?” Vũ Gia Minh khàn giọng hỏi Trợ lý Tân. Trong đôi mắt hắn đang có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt lên đến tận ngọn cây.
“Vâng vâng, đây hoàn toàn là sự thật. Chính tôi và một số vệ sĩ đã đến tận bệnh viện nơi cô Tú Linh nằm để điều tra.” Trợ lý Tân lắp bắp, tuôn ra một hơi thật dài, như sợ Vũ Gia Minh không tin tưởng mình, cho rằng mình bịa đặt ra tất cả.
“Nói như thế có nghĩa là Châu Kiệt Phong đã lợi dụng sự mất trí nhớ của Tú Linh để lừa gạt cô ấy?” Trong người Vũ Gia Minh giờ có hai ngọn lửa đang bốc cháy, một ngọn lửa trong trái tim hắn, một ngọn lửa hận thù đang thiêu đốt lý trí.
Trợ lý Tân đáng thương không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo ngàn năm băng tuyết của Vũ Gia Minh, chỉ biết cúi đầu, run run đáp: “Vâng.”
“Rầm!” Vũ Gia Minh tức giận đập bàn. Âm thanh vang lên như tiếng chuông ngân, đã dọa Trợ lý Tân nhảy dựng, theo phản xạ lùi ra sau mấy bước chân, mắt len lén nhìn Vũ Gia Minh. Trợ lý Tân nuốt nước bọt, cô họng kh
ô khốc, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
“Đáng chết! Dám lợi dụng người con gái của tôi.” Mắt Vũ Gia Minh vằn đỏ, tất cả mọi phẫn nộ và âm ngoan đều được ẩn dấu sâu trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
Đang tức giận phừng phừng, đột nhiên Vũ Gia Minh nghĩ đến một chuyện, hắn trừng mắt, hỏi Trợ lý Tân: “Đã điều tra ra được nguyên nhân vì sao Tú Linh lại bị tai nạn giao thông chưa?” Vũ Gia Minh không tin Tú Linh bỗng dưng bỏ đi lang thang ngoài đường, hơn nữa còn băng qua đường mà không ngó trước ngó sau. Trong ấn tượng của hắn, Tú Linh là một cô gái nhát gan, tuyệt không dám bỏ đi lung tung như thế.
Trợ lý Tân rụt rè, mắt lo sợ nhìn Vũ Gia Minh, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không.
“Nói đi!” Vũ Gia Minh quát, đi kèm theo là một tiếng đập bàn thật to: “Nếu mà còn không chịu nói, đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Tôi nói, tôi nói!” Trợ lý Tân kêu khổ, tự trách mình ngu ngốc khi dám thử thách sức chịu đựng của Vũ Gia Minh.
“Nói đi!” Vũ Gia Minh thu lại ánh mắt có thể giết người, trầm giọng ra lệnh.
“Cô Tú Linh sở dĩ bỏ đi lang thang ngoài đường là do trước đó cô ấy đã gặp riêng cô Đào Tuyết Viên ngoài vườn.” Trợ lý Tân vừa lau mồ hôi trán, vừa run giọng trả lời Vũ Gia Minh.
“Cái gì!” Một lần nữa, Vũ Gia Minh lại quát ầm lên. Hắn đứng bật dậy như lò xo, đôi mắt lãnh lẽo của hắn mãnh liệt chiếu thẳng vào người Trợ lý Tân.
Trợ lý Tân co rúm lại như một con sâu dóm, hận không thể tìm được một cái khe nẻ để chui xuống. “Tại sao mình phải phục vụ một ông chủ âm ngoan và đáng sợ như Vũ Gia Minh?” Trợ lý Tân khóc không ra nước mắt, trong lòng đang oán thầm số phận không may của mình.
Từ từ Vũ Gia Minh ngồi xuống ghế, khuôn mặt hắn khôi phục lại sự băng lãnh thường ngày. Vẻ mặt hắn không tỏ rõ hờn giận, cũng không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Nhìn hắn lúc này chỉ thấy một khuôn mặt phẳng như gương, lạnh như băng đá.
Vũ Gia Minh dù không nghe được cuộc nói chuyện giữa Tú Linh và Đào Tuyết Viên, nhưng hắn cũng có thể đoán được tám, chín phần. Hắn đoán nhất định Đào Tuyết Viên đã dùng những lời lẽ cay độc, bịa chuyện nói rằng cô ta là vợ chưa cưới của hắn, khiến Tú Linh khóc lóc và thương tâm bỏ đi. Chỉ có như thế, Tú Linh mới đi lang thang ngoài đường, mới băng qua đường mà không nhìn trước ngó sau, dẫn đến tai nạn giao thông.
Chỉ cần nghĩ trong hơn nửa tháng vừa qua, Tú Linh nằm trên giường, phải vượt qua bệnh tật một mình, phải trải qua nỗi sợ hãi và cô đơn khi không nhớ ra được mình là ai, hơn nữa hắn còn không có ở bên cạnh để chăm sóc và an ủi động viên, Vũ Gia Minh đã căm hận đến mức muốn giết người.
“Giỏi lắm Đào Tuyết Viên, cô dám bày trò lừa gạt tôi, lại còn dám hại đến Tú Linh?” Vũ Gia Minh nhếch mép, cười nhạt: “Đã thế, cô đừng trách tôi ra tay độc ác với cô.” Hơn nửa tháng nay, hắn vừa mải lo tìm kiếm Tú Linh, vừa phải lo công việc làm ăn của gia đình, nên tạm thời buông tha không đếm xỉa gì đến Đào Tuyết Viên, vẫn để cho cô ta lượn lờ xung quanh mình. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã kết thúc. Hắn tuyệt đối không thể để cho người gián tiếp hại Tú Linh xuýt mất mạng sống yên ổn trên đời.
Biết Tú Linh không phản bội lại mình, chỉ là do bị mất trí nhớ nên mới thế, Vũ Gia Minh không còn trách và oán hận Tú Linh nữa. Nhớ đến khuôn mặt tái nhợt, những giọt nước trong veo và đôi mắt ngơ ngác thất thần của Tú Linh vào buổi tối hôm trước, lòng Vũ Gia Minh đau nhói.
Là do hắn ngu ngốc, nên mới không nhận ra tình trạng không bình thường của Tú Linh. Giờ thì mọi hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, hắn tin rằng sẽ sớm tìm ra cách đưa Tú Linh trở về bên cạnh mình, hơn nữa hắn còn phải tìm bác sĩ giỏi để chữa trị căn bệnh bị mất trí nhớ tạm thời của Tú Linh.
Đào Tuyết Viên không phải là một cô gái đơn giản, cô ta có đầy đủ sự âm ngoan của một con người thâm độc. Buổi tối hôm đến dự tiệc nhà họ Châu, bắt gặp hình ảnh Vũ Gia Minh cuống cuồng lo sợ khi thấy Tú Linh sắp ngất xỉu, mặc dù Tú Linh đã là vợ chưa cưới của người khác, cô ta đã hiểu ra rằng vĩnh viễn trong lòng Vũ Gia Minh chỉ có duy nhất một hình bóng là Tú Linh.
Cô ta làm sao có thể chấp nhận được sự thật này. Nguyên tắc làm người của cô ta là không ăn được thì phải đạp bỏ. Cô ta đã phải dụng tâm làm nhiều chuyện như thế, cô ta không muốn bị trắng tay, không được một thứ gì cả.
Cô ta mặc kệ Vũ Gia Minh có yêu cô ta không, có muốn lấy cô ta làm vợ không? Cô ta phải tìm đủ mọi cách để tách rời Tú Linh ra khỏi Vũ Gia Minh, phải khiến cả hai sống xa nhau vĩnh viễn. Để làm được điều này, chỉ có một cách duy nhất là khiến Tú Linh không bao giờ lấy lại được trí nhớ và lấy Châu Kiệt Phong làm chồng. Đào Tuyết Viên tin rằng Châu Kiệt Phong không phải là một chàng trai dễ chọc, một khi hắn đã có tình cảm với Tú Linh, hắn sẽ bằng mọi giá giữ Tú Linh thật chặt ở bên cạnh mình.
Tin tưởng vào kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu, hơn chín giờ sáng, Đào Tuyết Viên gọi điện thoại cho Châu Kiệt Phong.
Hơn bảy giờ sáng, sau khi ăn cơm cùng Tú Linh, Châu Kiệt Phong được ông Cao lái xe đưa đi làm. Tập đoàn của nhà họ Châu cũng lớn mạnh chẳng kém gì tập đoàn của nhà họ Vũ và nhà họ Hoàng, có thể nói mỗi tập đoàn đều có thế mạnh của riêng mình và đều hùng cứ một phương. Trong khi tập đoàn của nhà họ Vũ và nhà họ Hoàng nắm giữ quyền sản xuất và phân phối ô tô, tập đoàn của nhà họ Châu lại mạnh về kinh doanh khách sạn và tài chính.
Ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, đang đọc tài liệu trên tay, nghe tiếng chuông điện thoại, Châu Kiệt Phong cau mày, liếc mắt nhìn tên người gọi cho mình trên màn hình điện thoại.
Thấy tên Đào Tuyết Viên hiện lên trên màn hình, Châu Kiệt Phong rơi vào trầm tư. Mặc dù hắn không biết lý do vì sao Đào Tuyết Viên lại chủ động gọi điện trước cho mình, nhưng hắn vẫn có thể lờ mờ nhận ra chuyện lần này có liên quan đến cuộc hôn nhân sắp tới của hắn. Nhớ lại ánh mắt khó hiểu của Vũ Gia Minh và Đào Tuyết Viên nhìn Tú Linh trong buổi tiệc vào buổi tối hôm trước, đến tận hôm nay, hắn vẫn còn thấy lo sợ vu vơ.
“Chào anh! Chúng ta có thể hẹn gặp nhau một chút được không?” Đào Tuyết Viên mỉm cười, dịu dàng hỏi Châu Kiệt Phong.
Châu Kiệt Phong xem đồng hồ đeo trên cổ tay. Thấy mới có hơn chín giờ sáng, hắn cười nói: “Được rồi. Em nói điện chỉ đi.”
“Hẹn gặp anh ở nhà hàng Trùng Khánh. Hy vọng là em không làm phiền anh.” Đào Tuyết Viên cười, giọng ngọt ngào như mía đường.
“Không phiền một chút nào. Anh cũng không bận lắm.” Châu Kiệt Phong tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng lòng hắn chất đầy tâm sự và những suy nghĩ hỗn loạn. Cuộc hôn nhân này xem ra đã bắt đầu có sóng gió. Vì hắn là người không thành thật, đã tính kế lừa dối Tú Linh trước, nên hiện giờ hắn đang phải sống trong lo lắng và bất an.
Đút tập tài liệu vào ngăn bàn, cầm chìa khóa xe ô tô, vừa đi ra cửa phòng, vừa sỏ tay vào áo khoác, khuôn mặt Châu Kiệt Phong đã phủ một lớp sương mỏng. Trước mặt mọi người, hắn lúc nào cũng nở một nụ cười thân thiện như thiên sứ, nhưng khi không còn ai, hắn lại hiện nguyên hình là một kẻ vô tình và lạnh lùng.
Gần mười phút sau đó, Châu Kiệt Phong một mình lái xe đến nhà hàng Trùng Khánh theo như lời mời của Đào Tuyết Viên.
Đào Tuyết Viên đã đến được một lúc, cô ta vừa ngồi đợi Châu Kiệt Phong trên một chiếc bàn kê ở giữa quán,vừa thưởng thức cà phê, mắt quan sát xung quanh.
Đậu xe trước cửa quán, Châu Kiệt Phong mở cửa kính, thong thả rảo bước vào trong.
Xác định được chiếc bàn mà Đào Tuyết Viên đang ngồi, Châu Kiệt Phong gắng gượng nở một nụ cười: “Chào em!”. Tự kéo ghế, Châu Kiệt Phong ngồi xuống.
“Chào anh!” Đào Tuyết Viên mỉm cười, nụ cười mang theo trăm hoa đua nở. Các quý ông ngồi trong quán, đều bị nụ cười, sắc đẹp và ánh mắt long lanh như pha lê của cô ta hớp hồn, trái tim nhảy cuồng loạn trong lồng ngực.
“Anh uống gì?” Đào Tuyết Viên nhấm một ngụm cà phê, liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Châu Kiệt Phong.
“Cho anh một tách cà phê.” Châu Kiệt Phong lơ đãng trả lời. Trong đầu đang thầm hỏi không biết cô ta gọi mình ra đây nhằm mục đích gì.
Đào Tuyết Viên vẫy tay, nhẹ giọng gọi một nhân viên phục vụ nữ: “Mang cho tôi một tách cà phê.”
Cô nhân viên nữ khẽ khom người, gật đầu nói: “Phiền quý khách chờ cho một chút.” Nói xong, cô ta xoay người, nhanh chân bước đi.
Cô nhân viên chỉ đi một lát, đã quay trở lại với một chiếc khay màu trắng. Trên khay đặt một tách cà phê đen bốc khói, một lọ đường và một lọ sữa.
Chờ cô nhân viên đặt tất lên mặt bàn kính, và đi khuất. Châu Kiệt Phong dùng thìa múc một muỗng đường và một muỗng sữa cho vào tách cà phê. Cách làm của hắn rất tao nhã, rất quý phái. Đào Tuyết Viên chăm chú ngắm nhìn, theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất của Châu Kiệt Phong.
Nhấp hai ngụm cà phê, lúc này Châu Kiệt Phong mới cười hỏi Đào Tuyết Viên: “Em hẹn anh ra đây, chắc có chuyện gì đó cần nói?” Đôi mắt sắc bén của Châu Kiệt Phong nhìn thẳng vào mắt Đào Tuyết Viên.
Đào Tuyết Viên cười, nheo mắt hỏi: “Anh không cho rằng, em hẹn anh ra đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?”
Châu Kiệt Phong cười khẽ: “Con gái duy nhất của chủ tịch Đào từ bao giờ lại có nhã hứng gọi anh ra đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi thế?”
Đào Tuyết Viên không trách Châu Kiệt Phong đùa cợt mình. Vuốt ngọn mái tóc ra đằng sau gáy, cô ta nói tiếp: “Em gọi anh ra đây vì có chuyện muốn nói liên quan đến thân thế của Tuyết Nguyệt – người vợ chưa cưới của anh.”
Nụ cười trên môi Châu Kiệt Phong tắt, khuôn mặt hắn đông cứng: “Em biết về thân thế của Tuyết Nguyệt?” Giọng nói của Châu Kiệt Phong đã có chút hơi run rẩy.
“Tên thật của cô ấy không phải là Tuyết Nguyệt, mà là Tú Linh.” Đào Tuyết Viên căng thẳng nhìn vào mắt Châu Kiệt Phong. Cô ta cẩn thận dò xét phản ứng trên khuôn mặt Châu Kiệt Phong. Chần chờ một chút, cô ta úp úp mở mở, nói tiếp: “Cô ấy và Vũ Gia Minh có quan hệ rất mật thiết với nhau.”
Sự tự chủ của Châu Kiệt Phong hoàn toàn bị đả bại. Hắn đã từng nghi ngờ về thân thế của Tú Linh, từng cho rằng Tú Linh đã có người yêu, nhưng hắn chưa từng nghĩ Tú Linh là người tình của Vũ Gia Minh. Nếu điều này là thật, thì hắn đã gặp phải một rắc rối lớn rồi. Cách làm người của Vũ Gia Minh thế nà
o, không phải là hắn không biết, cũng không phải chưa từng được lĩnh giáo.
Vũ Gia Minh là một kẻ thâm hiểm, ích kỉ và tự cao tự đại. Một khi hắn đã thích thứ gì, hắn sẽ làm đủ mọi cách để có bằng được thứ đó. Mặc kệ là Tú Linh vì sao lại đi lang thang ngoài đường, bị tai nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ. Sự thật Tú Linh là người của hắn vẫn mãi là sự thật, điều này không thể thay đổi được.
Mất một lúc lâu thật lâu, Châu Kiệt Phong mới lấy lại được bình tĩnh và tự chủ, hắng giọng, hắn nghi hoặc hỏi: “Những gì mà em nói hoàn toàn là sự thật chứ? Nếu Tú Linh là người yêu của Vũ Gia Minh, tại sao buổi tối hôm đó hắn lại không nói gì cả?”
Đào Tuyết Viên cười nhạt: “Anh hiểu tính cách tự cao tự đại của anh ấy rồi còn gì. Anh ấy làm sao có thể làm ầm lên, và lôi Tú Linh đi trước mặt mọi người. Làm thế có khác gì, anh ấy tự hạ nhục chính bản thân mình.”
“Cho nên….” Châu Kiệt Phong bỏ dỡ câu nói. Hắn đã tin tám, chín phần rồi, tin rằng Tú Linh thực sự là người yêu của Vũ Gia Minh.
“Cho nên nhân lúc Vũ Gia Minh vẫn còn chưa biết được chuyện Tú Linh bị tan nạn giao thông dẫn đến mất trí nhớ, anh hãy tiến hành tổ chức đám cưới sớm đi, hay là đưa cô ấy đi đâu đó.” Đào Tuyết Viên cuối cùng cũng nói ra mục đích của cuộc gặp này.
Châu Kiệt Phong nhìn Đào Tuyết Viên bằng đôi mắt thâm trầm, hắn cười lạnh, hỏi Đào Tuyết Viên: “Còn em, em định giải quyết chuyện này thế nào? Tại sao em không tìm cách bắt ép Vũ Gia Minh sớm cưới em làm vợ, em lại bắt anh phải cướp gấp Tú Linh và đưa cô ấy đi thật xa?” Châu Kiệt Phong mặc dù thấy cách mà Đào Tuyết Viên gợi ý cho hắn rất hợp lý, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng.
“Anh đừng giả ngu nữa có được không?” Đào Tuyết Viên bực bội, nghiến răng, trừng mắt nhìn Châu Kiệt Phong. “Nếu em có cách ép anh ấy cưới em sớm, em đã làm rồi. Anh ấy đâu có ngốc nghếch và ngây thơ như Tú Linh.”
“…………….”Châu Kiệt Phong rơi vào trầm tư. Biết được sự thật Tú Linh đã có người yêu, hơn nữa người đó lại là Vũ Gia Minh – đối thủ nguy hiểm và xứng tầm nhất của mình, Châu Kiệt Phong càng lúc càng lo sợ mất Tú Linh.
“Nếu anh không nhanh tay, tiến hành kết hôn sớm với Tú Linh. Để Vũ Gia Minh biết được sự thật, và Tú Linh lấy lại được trí nhớ, lúc đó dù anh có hối hận cũng không kịp nữa đâu.” Đào Tuyết Viên nói thêm, cố ta cố tình đánh vào lòng tự trọng, đánh vào tâm trạng lo sợ mất mát của Châu Kiệt Phong. Là một kẻ trong cuộc, lúc nào cũng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ vì sợ một ngày nào đó sự thật mà mình đang cố che dấu sẽ bị phanh phui, cô ta hiểu tâm trạng của Châu Kiệt Phong hiện giờ. Chính vì hiểu, cô ta lại càng ăn nói một cách lưu loát, hợp tình hợp lý cho Châu Kiệt Phong nghe.
“………..”Châu Kiệt Phong không nói gì, hắn vừa nhấm nháp ly cà phê, vừa lắng nghe Đào Tuyết Viên nói. Đào Tuyết Viên hiểu tâm trạng căng thẳng bồn chồn và bất an của hắn, hắn cũng hiểu được tâm trạng của cô ta bây giờ. Cả hai đều là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của Tú Linh và Vũ Gia Minh.
Ngồi nói chuyện với Đào Tuyết Viên gần một tiếng đồng hồ, Châu Kiệt Phong cáo từ, ra về trước. Trong quán chỉ còn một mình Đào Tuyết Viên ngồi.
Châu Kiệt Phong vừa bước ra cửa quán, một người ông ăn mặc xoàng xĩnh, mái tóc hơi rối ngay lập tức nối gót theo sau. Cuộc nói chuyện giữa Châu Kiệt Phong và Đào Tuyết Viên đã lọt vào tai và máy ghi âm của anh ta. Ngay cả hình ảnh gặp mặt của hai người, cũng được cẩn thận chụp lại.