Bảy giờ sáng, sau khi ăn cơm sáng xong, theo thường lệ Châu Kiệt Phong được ông Cao lái xe chở đi làm. Một mình Tú Linh ở nhà với hai chị giúp việc. Vì sức khỏe đang trong quá trình hồi phục, nên dưới sự dặn dò, cộng thêm những lời nói vừa đe dọa vừa xoa dịu của Châu Kiệt Phong, Tú Linh đã đáp ứng là sẽ ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà không đi ra ngoài, và không động chân động tay làm bất cứ công việc gì. Tú Linh đã phải hứa rất nhiều lần, Châu Kiệt Phong mới yên tâm đi làm.
Đứng trên lan can lầu hai, nhìn hình bóng Châu Kiệt Phong khuất dần sau hàng cây trong sân vườn. Tú Linh càng ngày càng thấy có lỗi với Châu Kiệt Phong. Càng cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Trong đầu của Tú Linh ngoài hình ảnh của người đàn ông lạ mặt tên Vũ Gia Minh, thì không còn hình ảnh của người nào khác, ngay cả Châu Kiệt Phong cũng không có.
Đã có nhiều lần, Tú Linh cố khắc ghi hình bóng của Châu Kiệt Phong vào trong trí nhớ, cố thân cận với hắn. Nhưng Tú Linh không làm được. Chỉ cần hơi thân cận với hắn một chút, hình ảnh của Vũ Gia Minh sẽ cường đại trong đầu Tú Linh, sẽ hành hạ khiến Tú Linh đau đầu đến chết đi sống lại. Tình trạng đó đáng sợ đến mức, Tú Linh sợ không còn dám thử nữa.
Tú Linh có dự cảm người đàn ông xa lạ tên Vũ Gia Minh kia nhất định có quan hệt mật thiết với mình. Nếu không, tại sao chỉ gặp mặt thoáng qua lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình như thế?
Càng nghĩ Tú Linh càng thấy đúng. Vì tò mò, có lần Tú Linh đã lén lút lục lọi đồ đạc trong phòng ngủ của Châu Kiệt Phong, hằng mong tìm được một bức ảnh hay một chút đồ đạc có thể khơi gợi lại kí ức đang ngủ say trong đầu mình. Nhưng hoàn toàn vô ích, Tú Linh không chỉ không có ấn tượng với ngôi nhà, căn phòng và khu vườn. Ngay cả đồ đạc trong nhà, Tú Linh lại càng không có một chút ấn tượng gì. Hơn nữa Tú Linh còn thấy nơi này thật xa lạ, xa lạ đến mức Tú Linh thấy lạnh lẽo và cô đơn.
Châu Kiệt Phong có thể mang lại một chút hơi ấm, có thể sưởi ấm những gió rét mà mùa đông mang đến cho Tú Linh, nhưng không đủ để sửa ấm cả một trái tim đóng băng, đang bị tổn thương của Tú Linh. Đã từ lâu rồi, Tú Linh không biết cảm giác đau đớn và rơi lệ là gì. Nhưng kể từ lúc gặp Vũ Gia Minh, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay lúc này, vào giờ phút này, Tú Linh có một mong ước bỏng cháy là có thể cất cánh bay lên cao, thoát khỏi vòng vây vô hình mà Châu Kiệt Phong đã dựng lên, để bay đi tìm người đàn ông tên Vũ Gia Minh. Tú Linh có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn, muốn hắn giải đáp cho mình.
“Giá mình có thể bay ra khỏi đây thì hay biết mất.” Nhìn cánh cổng sắt cao cao, Tú Linh nuốt nước bọt, c
ổ họng khô khốc, lòng không ngừng kêu khổ.
Tú Linh không hiểu, hoàn toàn không hiểu vì lý do gì Châu Kiệt Phong không cho phép mình đi ra ngoài. Đã có đôi lần Tú Linh hỏi hắn. Tuy hắn nói rằng muốn tốt cho Tú Linh, nhưng Tú Linh lại linh cảm hắn đang cố tình che dấu một điều gì đó rất quan trọng có liên quan đến hạnh phúc của cả đời mình.
Đột nhiên, Tú Linh thấy hai chị giúp đang tay xách nách mang, cùng nhau đi ra cổng. Hình như họ đang đi mua đồ.
Mắt Tú Linh sáng lên, ba chân bốn cẳng vội phóng nhanh xuống tầng trệt, cố đuổi theo hình bóng của hai cô gái.
“Chờ em một chút!” Tú Linh gọi với theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đượm mồ hôi.
Hai chị giúp việc quay lại nhìn Tú Linh. Nhìn Tú Linh chật vật chạy thật nhanh, vừa chạy vừa thở hổn hển, hai chị mỉm cười hỏi: “Em cần hai chị mua gì cho em sao?”
Tú Linh lắc đầu nói: “Em không cần hai chị mua gì cho em cả. Hai chị có thể cho em đi cùng không?” Tú Linh cúi xuống thở dốc, tay quẹt mồ hôi trán.
Hai chị giúp việc bốn mắt nhìn nhau. Họ đều hiểu nếu để Tú Linh đi ra ngoài, họ sẽ bị trách phạt và bị đuổi việc. Công việc chính của họ không chỉ phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, lo giặt giũ, nấu cơm và rửa chén bát, họ còn phải chăm sóc và trông non Tú linh một cách cẩn thận. Nói một cách chính xác, Tú Linh chính là tiểu bảo bối của họ.
“Hai chị cũng muốn cho em đi cùng. Nhưng cậu chủ dặn dò không thể cho em đi cùng, nên em ngoan ngoãn ở yên trong nhà đi.” Hai cô giúp việc biết tính Tú Linh rất dễ thương và trẻ con, đã dùng giọng dụ dỗ trẻ con để khuyên bảo Tú Linh.
Tú Linh xụ mặt, không vui khi bị người khác coi mình là một đứa con nít chưa trưởng thành.
“Không! Em muốn đi cùng với hai chị. Đã lâu rồi em không được đi ra ngoài chơi. Ở nhà một mình buồn chán lắm.” Tú Linh nắm chặt lấy tay một cô giúp việc, chiếc miệng nhỏ nhắn chu ra.
Hai chị giúp việc phì cười, yêu thương vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh: “Nghe lời hai chị ngoan ngoãn ở nhà đi. Hai chị sẽ đi sớm về sớm. Em không phải đợi lâu đâu mà lo.”
Tú Linh vùng vằng, hốc mắt đỏ hoe: “Em ở nhà đã muốn phát phì rồi. Em không muốn ở nhà thêm nữa.”
Chị giúp việc có nước da hơi ngăm đen, mỉm cười nói: “Em đừng làm khó bọn chị được không? Nếu chị để cho em đi cùng, thế nào bọn chị cũng bị cậu chủ trách phạt. Hơn nữa cậu ấy có khi đuổi việc hai bọn chị cũng nên.”
Chị giúp việc có thân hình gầy khẳng khiu nói thêm vào: “Cô ấy nói đúng đấy. Em không biết là cậu chủ lo lắng cho em nhiều như thế nào đâu. Cậu chủ đã căn dặn bọn chị phải trông non em thật cẩn thận. Nếu để em đi lang thang ngoài đường, rồi lại để xảy ra tai nạn giao thông giống như lần trước. Bọn chị làm gì còn mặt mũi để gặp cậu chủ nữa. Em cũng không muốn bọn chị bị đuổi việc chứ?”
Tú Linh ngẩn người, miệng hết khép rồi lại mở, hoàn toàn không nói thêm được câu gì nữa. Tú Linh vốn là một cô gái hay động lòng, và thương người, làm sao có thể nhẫn tâm khiến người khác gặp họa và mất việc vì mình.
Hai cô gái chính vì hiểu tính cách yếu mềm này của Tú Linh, đã đánh vào lòng thương người lúc nào cũng dạt dào của Tú Linh.
Nhìn hình bóng hai chị giúp việc khuất sau cánh cửa sắt màu xanh dương, Tú Linh tức giận đến giậm chân, hai gò má mịn màng phồng to. Hình ảnh của Tú Linh lúc này giống hệt hình ảnh một con cóc đang phùng mang trợn má, cố so bì với bụng của một con bò.
Chán nản, không có việc gì để làm, cũng không có ai để chơi đùa cùng, Tú Linh đi lang thang ngoài vườn. Hoa cỏ và cây cảnh ngoài vườn, sớm làm tan biến bực bội trong lòng Tú Linh.
Trong khi Tú Linh đang mải hái hoa, đuổi bắt bướm, chân tung tăng chạy nhảy khắp nơi. Tiếng chuông cổng đột ngột vang lên.
Những tiếng “Reng! Reng! Reng!” không ngừng đánh vào lỗ tai nhỏ bé của Tú Linh.
Tú Linh cau mày. Tuy hơi bực bội vì bị người khác làm tan biến mất hết nhã hứng ngắm hoa cỏ của mình. Nhưng Tú Linh vẫn chạy ra hướng cổng.
Tú Linh đang mặc một chiếc váy hoa màu vàng hình cánh bướm, mái tóc màu đen buông xõa. Từng bước chân chạy nhảy của Tú Linh, khiến gấu váy bay bay, mái tóc phất phơ bay trong gió, tựa như một nàng tiên đang đi dạo trong một khu vườn đầy hoa và bướm.
Người đàn ông đứng ngoài cánh cổng sắt ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt anh ta say đắm và nồng nàn nhìn Tú Linh không chớp. Thế giới quanh anh ta như ngừng chuyển động, chớp mắt mở mắt cũng chỉ có duy nhất một mình hình ảnh của Tú Linh.
Đến gần cánh cổng sắt, Tú Linh dừng lại.
“Xin hỏi….” Đang nói Tú Linh bỏ dở câu nói, khi phát hiện người đàn ông đang bấm chuông cổng chính là người đàn ông luôn xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, luôn khiến mình ngày nhớ đêm mong, thậm chí ngay cả người chồng sắp cưới cũng không quan trọng bằng.
Tú Linh ngơ ngác nhìn Vũ Gia Minh. Đôi mắt Tú Linh dần dần có một làn nước mỏng, từ từ gò má mịn màng của Tú Linh lăn dài hai dòng lệ, trái tim Tú Linh đập thật nhanh, đập gấp gáp như trống trận. Tất cả mọi giác quan trong cơ thể Tú Linh như tê liệt, tất cả đều đang hướng về người đàn ông vừa xa lạ vừa thân quen chỉ gặp mặt một lần, có cái tên Vũ Gia Minh kia.
Tú Linh muốn quên tên của anh ta, không muốn nhớ đến khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt như ma mị của anh ta. Nhưng Tú Linh không thể. Hàng đêm, hàng ngày, hàng giờ, hàng phút, và hàng giây, hình ảnh Vũ Gia Minh cứ xoáy sâu vào trong trí nhớ Tú Linh. Hình ảnh của hắn bám chặt đến nỗi, Tú Linh dù có cố gắng vứt bỏ, cố gắng quên cũng không thể quên được.
Vũ Gia Minh thò tay vào trong song sắt, run run chạm nhẹ vào gò má mịn màng, ẩm nước mắt của Tú Linh.
“Mở cửa!” Nhìn thật sâu vào mắt Tú Linh, Vũ Gia Minh nói ngắn gọn.
Tú Linh đờ đẫn, khó nhọc chuyển rời ánh mắt từ khuôn mặt đẹp trai của hắn xuống then cài cánh cổng sắt.
Tú Linh làm theo lời hắn như một cái máy.
Khi cánh sắt khẽ hé mở, ngay lập tức Vũ Gia Minh lôi Tú Linh ngã nhào vào lồng ngực.
Tú Linh bàng hoàng còn chưa kịp kêu lên được một tiếng nào, miệng đã bị Vũ Gia Minh phủ kín bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Tú Linh mềm nhũn cả người, cảm giác mà nụ hôn của Vũ Gia Minh mang lại cho Tú Linh quen thuộc đến nỗi, Tú Linh đã quên cả đánh trả hay la lên một tiếng, thậm chí Tú Linh còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn, mắt nhắm tịt lại.
Nụ hôn của Vũ Gia Minh mang theo lửa nóng của đam mê, mang theo sự ngông cuồng của sự chiếm giữ, mang theo mạnh mẽ của sự trừng phạt và mang theo sự dịu dàng của một người tình dành cho một người tình.
Lúc nụ hôn dứt, Tú Linh đứng xụi lơ trong vòng tay của Vũ Gia Minh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi ướt át đã bị Vũ Gia Minh hôn đến sưng đỏ, đáy mắt long lanh lệ. Nhịp đập trong trái tim không phải là đập nhanh và gấp gáp như trống trận nữa, mà là đang khiêu vũ trong lồng ngực.
Vũ Gia Minh ôm siết lấy Tú Linh trong lồng ngực, hắn khàn giọng nói: “Tú Linh! Theo anh về nhà!”
Vũ Gia Minh thuần thục vác Tú Linh trên vai, sải những bước chân dài đến chiếc xe ô tô màu xám đen đang đậu cách cánh cổng gần một mét.
Tú Linh thần trí nửa tỉnh nửa mơ, để cho Vũ Gia Minh dễ dàng vác đi, mà không có một chút phản kháng nào.
Tú Linh thấy hình ảnh này rất quen thuộc. Trong đầu của Tú Linh lờ mờ xuất hiện hình ảnh một cô gái bị một người đàn ông vác đi trước cổng trường đại học.
Đến khi bị ấn ngồi trong lòng Vũ Gia Minh trên xe ô tô, Tú Linh vẫn còn chưa lấy lại được thần trí đang nửa mơ nửa tỉnh của mình.
Vũ Gia Minh nâng cằm Tú Linh lên. Bắt Tú Linh nhìn thẳng vào mắt mình, Vũ Gia Minh nở một nụ cười, nụ cười tựa ác ma.
Tú Linh kinh hoàng mở to mắt. Lúc này mới phát hiện mình đang thất thố ngồi trong lòng một người đàn ông, hơn nữa còn đang ngồi trong một chiếc xe ô tô đang lăn bánh trên đường, không biết đang đi đâu.
Tú Linh giãy dụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Vũ Gia Minh. Tuy rằng ngồi trong lòng Vũ Gia Minh, mang lại cảm giác cực kì thoải mái, ấm áp và an toàn, nhưng Tú Linh không quen thân mật với người lạ mặt.
“Ngồi im!” Vũ Gia Minh trừng mắt, cảnh cáo Tú Linh: “Nếu em còn lộn xộn, anh sẽ trừng phạt em.”
Tú Linh rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Tú Linh không biết vì sao mình lại có thể khóc trước mặt một người đàn ông xa lạ. Nhưng trái tim của Tú Linh đau lắm, đau đến không thể thở được.
Vũ Gia Minh thương xót, không đành lòng nhìn Tú Linh khóc. Ôm Tú Linh vào lòng, hắn dỗ dành: “Em nín khóc đi! Nín đi, anh sẽ cho em về nhà. Thế nào, em đồng ý chứ?”
Ngồi sau tay lái, Trợ lý Tân buồn cười đến mức, phát ra một tiếng “phì” từ trong cổ họng, tay lái loạng choạng, xuýt chút nữa thì tông vào đuôi xe ô tô đang đi đằng trước.
Vũ Gia Minh đạp mạnh vào ghế xe đằng trước, khiến Trợ lý Tân đáng thương nhăn mặt kêu lên một tiếng nho nhỏ.
Tú Linh tròn xoe mắt nhìn Vũ Gia Minh, ngay cả khóc cũng quên.
Vũ Gia Minh xấu hổ, khẽ e hèm một tiếng, tay cào vào tóc, môi nở một nụ cười gượng gạo: “Thế nào, em đã đồng ý rồi đúng không?”
Tú Linh chưa kịp trả lời, đã rơi vào vòng tay ôm ấp của Vũ Gia Minh, chưa hết tên xấu xa này còn lợi dụng cơ hội càn quét trong miệng Tú Linh cho thỏa nỗi mong nhớ gần một tháng nay.
Trợ lý Tân không dám liếc mắt nhìn cảnh Vũ Gia Minh say đắm hôn Tú Linh. Đã nhận được nhiều bài học xương máu, Trợ lý Tân không dám vi phạm thêm nữa. Nếu dám chọc giận Vũ Gia Minh, Trợ lý Tân có nguy bị Vũ Gia Minh đá bay ra khỏi xe.
Mỗi một tập đoàn đều có một đội ngũ chuyên môn đi thu thập tin tức của riêng mình. Đây chính là điều quyết định sống còn của mỗi tập đoàn. Nếu thông tin không đủ nhanh nhạnh, sẽ sớm bị tập đoàn khác đánh bại, dẫn đến sụp đổ và nhanh chóng biến mất khỏi thị trường cạnh tranh khốc liệt, giống như trên chiến trường.
Nhờ thông tin được cung cấp của Vũ Gia Minh, ngay buổi tối hôm đó, Hoàng Tuấn Kiệt đã cho người đi điều tra chủ nhân của chiếc xe hơi Rolls-Royce Ghost. Vấn đề này tuy có dính líu tới một chút thông tin của pháp luật, nhưng nhờ khôn khéo, các thám tử do Hoàng Tuấn Kiệt cử đi đã sớm tìm ra được chủ nhân của chiếc xe đó là ai.
Hơn 12 giờ trưa, Hoàng Tuấn Kiệt đã có đầy đủ tên và thông tin của chủ nhân chiếc xe hơi Rolls-Royce Ghost màu xám đen. Biết người đã bắt cóc và đang giam giữ Thư
Phàm là ai, Hoàng Tuấn Kiệt đầu tiên tức đến điên người, nhưng ngay sau đó hắn bắt đầu rơi vào trầm tư. Theo những gì mà hắn nhớ, giữa nhà họ Trác và nhà họ Hoàng không hề có ân oán cá nhân, cũng chưa từng hợp tác làm ăn. Nếu điều này là thật, lẽ ra hai bên gia đình phải không có bất cứ khúc mắc nào cần giải quyết với nhau mới phải.
Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng thấy hồ đồ, càng không hiểu dụng ý của Trác Phi Dương khi cho người bắt cóc và giam giữ Thư Phàm.
Biết người đã bắt cóc và giam giữ Thư Phàm là ai, cũng khiến Hoàng Tuấn Kiệt yên tâm phần nào. Hắn tin rằng hiện giờ Thư Phàm vẫn bình an vô sự, không bị nguy hiểm gì đến tính mạng. Vấn đề cấp thiết mà hắn phải làm ngay bây giờ là phải tìm ra nơi Trác Phi Dương đang giam giữ Thư Phàm, sớm đưa được Thư Phàm trở về bên cạnh mình.
Em gái Trác Phi Dương – Trác Phi Tuyết có ơn cứu mạng hắn, nên hắn không thể làm khó Trác Phi Tuyết, cũng không muốn kinh động đến cô ấy. Hắn nghĩ chuyện này tốt nhất không nên để cho Trác Phi Tuyết biết. Nếu không cô ấy sẽ buồn, sẽ nghĩ lung tung, và cảm thấy khó xử với hắn, mà hắn thì lại ghét nhất điều này. Hắn là kẻ có ơn tất báo, có thù tất trả, nên hắn muốn ân oán phải phân minh, phải rạch ròi, không được nhầm lẫn.
Trác Phi Dương là kẻ có lỗi với hắn, còn Trác Phi Tuyết thì không. Chính vì điều này, hắn vẫn để Trác Phi Tuyết ở nhà hắn làm khách, còn hắn luôn thúc giục nhân viên dưới quyền truy tìm tin tức có liên quan đến Thư Phàm và Trác Phi Dương.
Lúc này, hắn không chỉ rất sợ, mà còn rất lo lắng và hốt hoảng. Hắn sợ trong thời gian Trác Phi Dương giam giữ Thư Phàm, cả hai đã có tình cảm với nhau. Hắn sợ lúc tìm được Thư Phàm, cũng là lúc hắn nhận được tin Thư Phàm không còn là của hắn nữa, mà đã trao trái tim và tình cảm của mình cho Trác Phi Dương rồi. Hắn không biết đến lúc đó, hắn sẽ phải làm gì, làm sao để đối diện với sự thật tàn khốc ấy.
Tâm trạng của Hoàng Tuấn Kiệt chưa có lúc nào lại tồi tệ như lúc này. Sắp tìm được Thư Phàm khiến hắn vừa mừng vừa lo, vừa vui vừa sợ, vừa hốt hoảng lại vừa nôn nóng. Chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ, hắn có cảm tưởng mình đã sống được hơn 50 năm. Tình cảm của con người luôn luôn biến hóa và luôn luôn thay đổi như thế, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. Từ khi dính đến một chữ “tình”, hắn đã không còn là hắn nữa.
Hơn một giờ trưa, Hoàng Tuấn Kiệt nhận được một cuộc gọi của một người đàn ông khá trẻ.
Hoàng Tuấn Kiệt cau mày. Tuy rằng ít tiếp xúc với những người trong gia đình nhà họ Trác, nhưng Tuấn Vũ – Trợ lý của Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt cũng từng gặp mặt vài lần.
“Cậu Kiệt!” Tuấn Vũ ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại không.
“Có chuyện gì thì nói đi!” Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt. Dù không đoán được mục đích của cuộc gọi này, nhưng hắn phần nào cũng đoán được Tuấn Vũ gọi điện cho hắn nhất định có liên quan đến chuyện Trác Phi Dương đã cho người bắt cóc và giam giữ Thư Phàm. Chắc phía bên kia đã biết hắn đang cho điều tra về chiếc xe Rolls-Royce Ghost, nên gọi điện để dò hỏi thử hắn.
“Chúng ta có thể gặp nhau chứ?” Tuấn Vũ được sự ủy thác của Trác Phi Dương, dặn rằng nếu chẳng may hắn và Thư Phàm xảy ra chuyện gì, phải nhanh chóng báo cảnh sát Hồng Kông đến bắt trọn ổ tội phạm đang sống ẩn nấp tại tòa lâu đài, nằm ẩn sâu trong rừng. Sau đó, nếu trong vòng nửa tháng mà không thấy cả hai trở về, hoặc không tìm thấy được, phải gọi điện báo cho Hoàng Tuấn Kiệt biết.
Tuy rằng Trác Phi Dương không muốn Hoàng Tuấn Kiệt nhúng tay vào chuyện nội bộ trong gia đình hắn. Nhưng vì sự an toàn của Thư Phàm, hắn đành phải hy sinh đi cái tôi, và quên đi chuyện ân oán cá nhân giữa hai gia đình. Có thể cho đến thời điểm hiện tại, ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt cũng không biết được nguyên nhân tại sao hắn lại cho người bắt cóc và giam giữ Thư Phàm. Nhưng sớm thôi, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ biết được nguyên nhân tại sao.
“……………..”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, ngồi suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng hắn lên tiếng: “Được, tôi đồng ý.”
Cuộc hẹn gặp nhanh chóng được ước định. Cả hai hẹn gặp nhau tại một vùng ngoại ô, trong một trang trại của nhà họ Trác.
Hoàng Tuấn Kiệt mang theo hai vệ sĩ, đến ước hẹn đúng giờ.
Tuấn Vũ đến trước Hoàng Tuấn Kiệt gần năm phút, đứng dựa thân hình vào xe ô tô, ngước mắt nhìn bầu trời xanh, khuôn mặt phảng phất ưu tư.
“Anh đã đến rồi.” Nghe tiếng bước chân của Hoàng Tuấn Kiệt và hai vệ sĩ đi cùng, Tuấn Vũ quay lại nhìn.
Trang trại này khá rộng rãi, và yên tĩnh. Nơi đây chỉ có cây rừng, và căn nhà gỗ, có dòng suối, có giếng nước, giống hệt một căn nhà trong núi, khác hẳn những căn nhà sang trọng và tiện nghi khác.
“Cậu hẹn gặp tôi đến đây, ắt hẳn có điều gì đó muốn nói.” Hoàng Tuấn Kiệt đứng cách Tuấn Vũ gần một mét, mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Tuấn Vũ.
“Anh đang cho người đi tìm cô Thư Phàm?” Tuấn Vũ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt hơi nhợt nhạt của Hoàng Tuấn Kiệt. Ánh nắng chói chang đang bao phủ lên mái tóc và lên khuôn mặt hắn.
“Đúng. Tôi đã điều tra ra được Trác Phi Dương chính là người đã bắt cóc và đang giam giữ Thư Phàm.” Hoàng Tuấn Kiệt nói thẳng ra những gì mà hắn biết. Hắn không muốn tốn thời gian trơi trò mèo vờn chuột với Tuấn Vũ.
“………….” Tuấn Vũ chớp mắt, mặt hơi nghếch lên. Một lát sau, Tuấn Vũ nói: “Nếu anh đã biết rồi, tôi cũng không muốn dấu. Đúng là hiện giờ cô Thư Phàm đang bị ông chủ tôi bắt nhốt.”
Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, từng khớp ngón tay kêu răng rắc. Mặc dù rất muốn xông lên đánh người, nhưng hắn phải cắn răng nhịn xuống.
“Nói vào mục đích chính đi. Các người bắt cóc và giam giữ Thư Phàm làm gì? Muốn tôi phải trả một cái giá nào đó?” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, mắt phun hỏa khí.
“Hiện tại thì không cần. Bởi vì ông chủ và cô Thư Phàm đã mất tích rồi.” Khuôn mặt Tuấn Vũ trầm xuống, đượm vẻ ưu sầu.
“Có ý gì?” Hoàng Tuấn Kiệt xông lên mấy bước, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Tuấn Vũ. Chỉ bằng một tay, hắn đã xách Tuấn Vũ đứng cách mặt đất hơn 20 centimet: “Nói mau! Tại sao cả hai lại mất tích?”
Tuấn Vũ cười nhạt: “Anh có thể buông cổ áo tôi ra được không? Anh nắm chặt cổ áo tôi như thế, làm sao tôi nói chuyện tử tế với anh được. Chắc anh cũng không muốn chúng ta thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với nhau, trong khi cô Thư Phàm và ông chủ tôi sống chết không rõ chứ?”
Lời nói của Tuấn Vũ đã tác động đến Hoàng Tuấn Kiệt, hắn buông cổ áo của Tuấn Vũ ra: “Nói nhanh lên.”
Tuấn Vũ vuốt cổ, ho sù sụ, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Bàn tay của Hoàng Tuấn Kiệt chẳng khác gì sắt thép, đã khiến Tuấn Vũ gần như không thở nổi. Tuy rằng cùng là đàn ông, và cũng từng qua huấn luyện. Nhưng so với Hoàng Tuấn Kiệt, Tuấn Vũ không thể bằng được.
Chờ cho cơn chấn động qua đi, Tuấn Vũ nói tóm tắt sơ qua cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.
“………….”Hoàng Tuấn Kiệt đứng im nghe Tuấn Vũ nói, mắt hắn càng lúc càng nổi lửa, ngọn lửa đang thiêu cháy hết tất cả các tế bào trong cơ thể hắn, đang lan tỏa khắp mặt đất, bốc cao lên đến tận trời xanh. Những tiếng “đùng”, “xoẹt” không ngừng vang lên trong óc hắn. Người hắn hết nóng rồi lại lạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc Thư Phàm đang sống chết không rõ, đang bị một nhóm sát thủ đuổi giết trong rừng, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt trùng xuống, hơi thở đóng băng.
Không được! Hắn không thể để cho điều này xảy ra. Thư Phàm là của hắn, người khác đừng hòng mà cướp đi. Trừ phi hắn chết, hắn mới chịu buông tay. Còn nếu không, thì đừng ai có vọng tưởng làm điều đó.
Nhanh chóng túm lấy cổ áo của Tuấn Vũ, Hoàng Tuấn Kiệt quát to: “Còn mau không đưa tôi đến tòa lâu đài chết tiệt đó. Nói trước cho các người biết. Nếu Thư Phàm xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho người san phẳng tập đoàn Trác Thị, sẽ lần lượt bắt các người phải đền tội.”
Tuấn Vũ bị Hoàng Tuấn Kiệt thô bạo lôi đi. Lúc này, hắn đang tức muốn điên lên. Hắn lo lắng cho Thư Phàm nhiều đến nỗi, muốn cầm súng giết người. Từ trước đến nay, tính cách của hắn vẫn nóng như lửa, hắn không biết kiêng nể và sợ hãi là gì. Nhất là bọn người dám động vào người con gái hắn yêu và coi trọng, thì lại càng không. Hắn muốn tất cả bọn họ phải đền tội.
Nhận được mệnh lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, chưa đầy mười phút sau tài xế đã đưa Hoàng Tuấn Kiệt đến sân bay quốc tế Hồng Kông. Đến đảo hoang đòi hỏi phải đi bằng máy bay cá nhân. Hoàng Tuấn Kiệt được Tuấn Vũ lái máy bay đưa đến đảo. Đi theo sau, còn có hơn mười vệ sĩ được trang bị súng ống đầy đủ. Phía bên tập đoàn Trác Thị cũng đã cử người đi tìm Thư Phàm và Trác Phi Dương, nhưng vẫn chưa có kết quả. Vì điều này, Tuấn Vũ mới phải nhờ đến sự trợ giúp của Hoàng Tuấn Kiệt.
Tòa lâu đài đã không còn nguyên vẹn như ban đầu nữa, nơi nơi đều có những lỗ thủng lỗ chỗ do súng găm vào, do mìn làm thủng. Trần nhà bị thủng nhiều mảng lớn. Trong nắng chiều, tòa lâu đài trở nên hoang phế và tiêu điều.
Tổ chức buôn lậu do ông Phúc đứng đầu, đã bị cảnh sát Hồng Kông bắt gần hết. Tuy nhiên vẫn chưa bắt được ông Phúc, và mấy thủ hạ thân tín. Dưới sự chỉ đạo và mệnh lệnh của ông ta, bọn chúng đang tìm cách trả thù Trác Phi Dương và Thư Phàm. Chúng đã đuổi giết cả hai người trong rừng hơn một tuần nay.
Nhìn tòa lâu đài trước mặt, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt trùng xuống. Hắn không ngờ, thứ mà hắn tìm được, chỉ là một tòa lâu đài trống rỗng, đầy tàn tích và bụi bặm. Người con gái mà hắn yêu, hắn coi trọng, đã biến mất không thấy bóng dáng. Lòng hắn đau đớn tựa như bị ai cào, ai xé, trái tim hắn thổn thức gọi tên Thư Phàm.
Hơn nửa tháng vừa qua, hắn ngày nhớ, đêm mong, lúc nào cũng cầu nguyện có thể nhanh chóng tìm được Thư Phàm, cầu mong Thư Phàm có thể bình an trở về bên cạnh hắn. Nhưng đến khi biết được người đã bắt cóc và giam giữ Thư Phàm là ai, hắn lại lo sợ và hoảng hốt. Hắn sợ mình không thể so sánh được bằng Trác Phi Dương, sợ rằng tình cảm chưa kịp nói tỏ tường cho Thư Phàm biết, đã bị người khác nói trước rồi.
Hắn mặc dù là người đến trước, nhưng không có nhiều thời gian bên cạnh Thư Phàm giống như Trác Phi Dương. Hơn nữa, cả hai hiện giờ lại cùng nhau trải qua hoạn nạn, đồng sinh cộng tử. So với một người như hắn, thì có đáng là
gì. Hắn sợ, rất sợ, sợ đến mức hắn không còn tâm trí để nghĩ làm bất cứ chuyện gì nữa.
Hắn đứng ngơ ngác một chỗ, phóng tầm mắt mông lung nhìn ra biển. Một màu xanh ngát, bao la nằm gọn trong đáy mắt. Lòng hắn buồn mênh mang, mất mát và đau thương đang hành hạ tâm trí hắn. Người ta nói anh hùng sẽ không bao giờ chảy lệ, dù cho có đau khổ đến đâu. Nhưng nếu có thể, hắn cũng muốn khóc, muốn rơi lệ, muốn hét lên rằng, Hắn rất yêu Thư Phàm, yêu nhiều lắm, yêu nhiều đến nỗi hắn thấy trái tim mình dường như tan chảy mỗi khi gọi thầm tên Thư Phàm, dù chỉ là trong giấc mơ.
“Cậu Kiệt!” Người vệ sĩ mặc vét đen, vóc dáng cao mảnh khảnh, sau khi đi thám thính một vòng xung quanh lâu đài, đã quay lên báo cáo cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe.
“Cậu Kiệt!” Thấy Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào trầm tư, khuôn mặt mang nặng tâm sự, người vệ sĩ vừa quan sát sắc mặt của hắn vừa gọi nhỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, thu hồi lại tầm mắt, quay sang nhìn người vệ sĩ: “Có phát hiện ra được manh mối gì không?”
Người vệ sĩ cân nhắc nói: “Theo những gì mà tôi quan sát được, có khả năng trong tòa lâu đài vẫn còn có người ẩn nấp.”
Hoàng Tuấn Kiệt chấn động: “Những gì mà cậu nói là thật chứ? Tôi nghe Tuấn Vũ nói cảnh sát Hồng Kông đã lùng xục, nhưng không tìm thấy bất cứ một ai xung quanh cả.” Thanh âm của Hoàng Tuấn Kiệt hơi run, lòng thù hận trong hắn bốc cao ngùn ngụt. Hắn đang muốn thiêu rụi hết cả ngọn núi và khu rừng để tìm Thư Phàm.
“Có những dấu chân rất mới, hơn nữa còn có dấu hiệu bị cạy phá.” Người vệ sĩ nhạy bén đã phát hiện ra những điều bất thường trong tòa lâu đài.
“Có thể là do cảnh sát hoặc những người tìm kiếm đến đây đã để lại.” Hoàng Tuấn Kiệt gãi cằm, nói ra phỏng đoán của mình. Tuy nhiên hắn tin vào phán đoán của người vệ sĩ đứng bên cạnh hắn. Người vệ sĩ này từng được quân đội huấn luyện, nên về mọi phương diện, cậu ta vẫn nhạy bén hơn những người khác.
“Cậu chủ nói cũng đúng. Nhưng không ngoại trừ trường hợp, còn nhiều con chuột vẫn đang ẩn núp trong tối, chưa bị cảnh sát bắt.” Đôi mắt người vệ sĩ ánh lên những tia nhìn sắc bén.
Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt. Hắn không để nguy hiểm vào mắt, cũng không coi trọng chuyện sống chết của bản thân. Vấn đến hắn quan tâm nhất bây giờ là sớm tìm được Thư Phàm và Trác Phi Dương.
“Chuẩn bị đi, chiều nay theo tôi vào rừng.” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn cánh rừng xanh bạt ngàn nằm cách tòa lâu đài một đoạn khá ra. Tròng mắt của hắn đen kịt như trời đêm, khuôn mặt hắn lạnh như băng đá. Lúc này, cảm xúc trong hắn gần như đã cạn kiệt.
Người vệ sĩ lên tiếng định ngăn cản không muốn hắn dấn thân vào nguy hiểm, Hoàng Tuấn Kiệt đã phất tay đánh gãy: “Đừng nói gì nữa. Ngày nào mà vẫn còn chưa tìm được Thư Phàm, ngày đó tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Thà rằng cùng cô ấy trải qua hoạn nạn, còn hơn đứng ở bên ngoài chờ đợi kết quả.” Nói xong, Hoàng Tuấn Kiệt chầm chậm quay người bước đi. Trong nắng chiều, hình bóng thon dài của hắn đổ nghiêng xuống nền gạch, trông hắn lúc này thật cô đơn, thật sầu khổ. Hắn đang nhớ đến người con gái hắn yêu, đồng thời tâm của hắn cũng đau như bị kim đâm.
Được lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, hơn mười vệ sĩ chia nhau thành ba nhóm nhỏ, đi ca nô dọc theo từng bãi cát, mắt đặc biệt chú ý vào mấy hòn đảo nhỏ xung quanh.
Hoàng Tuấn Kiệt dẫn đầu, đi xuôi theo mạn nước biển, xuống phía Nam. Đến một bãi cát cách tòa lâu đài gần 2,000 mét, hắn kinh ngạc phát hiện có một đống tro tàn đã nguội từ lâu. Trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt xoẹt lên một ý nghĩa, ngay lập tức yêu cầu ba vệ sĩ dừng ca nô.
Hoàng Tuấn Kiệt lội bộ lên bờ cát. Đến gần đống tro tàn, hắn ngồi xổm, mắt chằm chằm nhìn đống tro tàn, trong đầu miên man nghĩ ngợi. Hình bóng Thư Phàm hiện lên trong đầu hắn. Hắn có thể tưởng tượng được Thư Phàm và Trác Phi Dương từng dựng lều ở đây, tưởng tượng ra được hình ảnh cả hai cùng nắm tay chạy trốn, có thể hình dung ra được khuôn mặt trắng bệch, đượm vẻ sợ hãi của Thư Phàm.
Càng nghĩ trái tim Hoàng Tuấn Kiệt gần như ngừng đập, lòng hắn càng không ngừng tự trách. Hắn phải sớm tìm ra Thư Phàm. Nếu không, hắn sẽ phát điên lên mất.
Ngồi một lúc, Hoàng Tuấn Kiệt đứng lên. Chầm chạp bước, hình bóng của hắn bị cây rừng che phủ, chẳng mấy chốc không còn nhìn rõ thân ảnh. Rừng chiều âm u, thỉnh thoảng mới có những chùm ánh nắng phản chiếu qua kẽ lá xuống đất.
Hoàng Tuấn Kiệt bước đi như mộng du, trong đầu hắn là hàng loạt hình ảnh của Thư Phàm. Trong tai hắn đang vang lên tiếng gọi của Thư Phàm. Hắn đi, đi mãi, càng đi càng dấn thân sâu hơn vào trong khu rừng.
Ba người đi cùng hắn, mỗi người đều vác một túi ba lô khá nặng. Biết Thư Phàm và Trác Phi Dương đã mất tích trong rừng, họ đã sớm chuẩn bị mọi thứ để phòng chống đói rét, và mang theo cả thuốc để phòng thân.
Trong rừng, đâu đâu cũng thấy cây, cây nọ nối tiếp cây kia. Mùi ẩm mốc, mùi cành lá cây khô mục, khiến cho những con người luôn sống trong môi trường đô thị lúc đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh, họ đã làm quen được với môi trường sống mới của mình. Dù sao họ cũng là những người đàn ông từng vào sinh ra tử, từng trải qua cuộc sống còn khổ hơn thế này nhiều.
Đi bộ hơn bốn tiếng trong rừng, vượt qua mấy con suối, vượt qua những ngọn đồi nhỏ, bốn người đàn ông đi theo hướng tây. Nhờ có la bàn, nên họ không sợ bị lạc.
Mặt trời trở nên đỏ ối, sắp sửa lặn xuống mặt biển, đêm tối đang kéo đến. Tuy rằng đã thấm mệt, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt không muốn nghỉ ngơi. Hắn lúc nào cũng có một mong muốn mãnh liệt là nhanh chóng có thể tìm được Thư Phàm, nên chỉ cần nghĩ đến việc phải dừng lại để nghĩ chân một chút, hắn đã thấy khó chịu và không cam lòng.
Ba người đàn ông đi theo hắn, cũng không lên tiếng nói gì. Họ đều im lặng đi xung quanh Hoàng Tuấn Kiệt, vừa để bảo hộ hắn, vừa có thể tạo thành một vòng vây vững chắc tự bảo vệ lẫn nhau khỏi thú dữ và bọn sát thủ ẩn núp trong bóng tối.
Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông đi đến lúc không còn nhìn thấy rõ đường đi nữa, lúc này dù có muốn đi nữa cũng không thể, Hoàng Tuấn Kiệt đành phải ra lệnh tìm một mô đất cao, dựng lều ngủ qua đêm lấy sức để sáng mai đi tìm tiếp.
Buổi tối, một trong số ba vệ sĩ lo việc bếp núc. Mỗi người bưng một bát súp, ăn một ít thịt đóng hộp và uống nước khoáng. Bữa tối nhanh chóng trôi qua đi, không muốn nói chuyện với ai, Hoàng Tuấn Kiệt quay về lều.
Nằm ngửa, kéo tấm mền mỏng đến ngang ngực, dùng tay gối đầu, mắt trìu mến nhìn khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm trong điện thoại, tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt rối bời. Hắn đang tiến gần đến bên cạnh Thư Phàm, đang sắp chạm được vào tay người con gái mà hắn yêu, đồng thời hắn cũng sắp phải đối diện với sự thật mà hắn không muốn chấp nhận nhất.
Trằn trọc đến gần sáng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi đi vào giấc ngủ khi đồng hồ đeo trên cổ tay chỉ đúng con số ba giờ sáng.
Bên ngoài cửa lều của Hoàng Tuấn Kiệt vang lên những tiếng động kì lạ, những tiếng lạch cạch do đồ đạc va chạm vào nhau, tiếng cành cây gãy, và những tiếng thì thầm nói chuyện to nhỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt nửa mơ nửa tỉnh, những âm thanh đó thỉnh thoảng dội vào tai. Tuy rằng không nghe được rành, nhưng tinh thần cảnh giác của hắn đã tăng cao lên vài phần. Hắn hiểu chuyến đi này lành thì ít, mà dữ thì nhiều.
Nhếch mép cười nhạt, Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt báng súng, mắt hắn từ từ khép lại.