Bạn Trai Xấu Xa

Chương 46

Đã hơn một tháng trôi qua, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Thư Phàm đã chờ đợi, chờ trong mỏi mòn lo sợ. Thư Phàm rất sợ, sợ Hoàng Tuấn Kiệt sẽ đột ngột bỏ mình mà đi. Thư Phàm đã chờ, chờ hắn hơn một tháng rồi nhưng mà tại sao hắn vẫn chưa tỉnh lại, tại sao hắn không chịu lắng nghe tiếng nói chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của Thư Phàm?

Sáng nay cũng giống như mọi ngày khác, Thư Phàm ngồi trong phòng bệnh đọc truyện cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe. Thư Phàm không bao giờ từ bỏ niềm tin và hy vọng của mình. Mặc kệ phải chờ đợi hắn bao nhiêu năm, Thư Phàm cũng chờ.

Đột nhiên tiếng máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng bíp chói tai, Thư Phàm giật mình kinh sợ buông rơi cuốn sách xuống sàn nhà.

Đứng bật dậy, Thư Phàm sắc mặt tái nhợt, đáy mắt long lanh lệ, vội bấm chuông gọi bác sĩ phụ trách chữa trị cho Hoàng Tuấn Kiệt.

Chưa đầy một phút sau, hai bác sĩ và hai cô y tá nhanh chóng chạy vào phòng.

Họ tiến hành sốc điện, soi đồng tử co giãn trong mắt Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm đứng chết lặng một chỗ, mắt mờ mịt nước nhìn hai bác sĩ, người ấn vào vai Hoàng Tuấn Kiệt, người dùng máy áp lên ngực hắn.

Từng tiếng nói của họ vọng vào tai Thư Phàm như tiếng chuông ngân, đầu Thư Phàm trống rỗng, nước mắt tuôn như mưa. Thư Phàm cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng nấc phát ra khỏi cổ họng.

Siết chặt nắm đấm, Thư Phàm tự nhủ với lòng là phải cố gắng lên, phải kiên cường vượt qua mọi chuyện. Thư Phàm không cho phép mình ngục ngã, không cho phép mình buông xuôi. Nếu Thư Phàm cũng yếu đuối, thì lấy ai đứng ra gánh vác mọi chuyện. Hoàng Tuấn Kiệt giờ chỉ còn lại một mình Thư Phàm. Có thể hắn không thể mở mắt ra nhìn Thư Phàm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Thư Phàm bên cạnh hắn.

Một phút, hai phút trôi qua….năm phút, mười phút…..màn hình đo nhịp tim trên máy tính là một đường thẳng, lúc đầu còn nhấp nháy sau đó mờ dần, rồi tắt hẳn.

Bác sĩ liên tục dùng máy sốc điện, những cú nảy liên tiếp, nhưng không còn tác dụng nữa, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt đã ngừng đập rồi.

Thư Phàm khụy chân xuống sàn nhà, hai tay bịt chặt miệng, nước mắt tuôn trào như thác lũ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.

Thư Phàm đã cầu mong ngày nào đó có thể cùng Hoàng Tuấn Kiệt sánh đôi trở về Việt nam ra mắt gia đình, sau đó cả hai sẽ cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc, tràn ngập tình yêu và tiếng cười. Nhưng nay tất cả đã kết thúc rồi, Hoàng Tuấn Kiệt đã chết. Chết có nghĩa là hết, là kết thúc tất cả mọi ân oán trên đời, cũng kết thúc luôn mối lương duyên tốt đẹp của hai người.

Hai bác sĩ thở dài, kéo tấm mền màu trắng đến ngang ngực Hoàng Tuấn Kiệt. Họ đã cố gắng hết sức nhưng đành lực bất tòng tâm. Quyết định ai sống hay chết không nằm trong khả năng của họ. Có đôi khi ý chí của con người có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của tử thần.

“Chúng tôi rất tiếc.” Một trong hai vị bác sĩ vỗ nhẹ vào vai Thư Phàm. Ông ta mấp máy môi, định nói thêm điều gì đó, nhưng tự thấy vào lúc này thì không nên nói gì cả, tất cả những lời đó chỉ là một công thức sáo rỗng mà thôi.

Thư Phàm quỳ trên nền đất lạnh, quỳ rất lâu, quỳ đến khi hai đầu gối tê dại, nước mắt cũng không còn chảy ra nữa. Từ từ, Thư Phàm run rẩy đứng lên. Bị cơn choáng váng đánh úp, Thư Phàm liêu xiêu bước lại gần giường bệnh.

Hoàng Tuấn Kiệt nằm đấy, nằm thật im, sắc mặt của hắn tái nhợt, thân nhiệt lạnh tựa băng, hắn không còn thở nữa.

Thư Phàm khụy gối, run run cầm lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt. Áp tay Hoàng Tuấn Kiệt vào má, Thư Phàm nghẹn ngào khóc nức nở. Thư Phàm có rất rất nhiều điều muốn n

ói cho Hoàng Tuấn Kiệt nghe, nhưng tất cả đã muộn rồi. Hắn đã chết, đã bỏ Thư Phàm mà đi.

Thư Phàm không biết một người mất đi người thương yêu duy nhất của mình sẽ có cảm giác gì. Còn riêng đối với Thư Phàm, Thư Phàm thấy nỗi đau đang cào xé tim gan, bóng tối đang nuốt trọn mất linh hồn mình. Nỗi đau trong lòng Thư Phàm không thể diễn tả bằng lời, không bút mực nào có thể tả xiết. Hoàng Tuấn Kiệt là người con trai đầu tiên khiến Thư Phàm rung động, khiến Thư Phàm yêu, cũng là người duy nhất dạy cho Thư Phàm hiểu thế nào là ái tình.

Thư Phàm gắt gao nắm chặt lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm nắm thật chặt lấy, như thể sợ hắn sẽ tan biến vào hư không, sẽ biến mất ngay lập tức. Không! Thư Phàm không cho phép hắn bỏ mình đi như thế, cũng không thể nhìn hắn chết trước mặt mình. Nhưng Thư Phàm có thể làm được gì, Thư Phàm đâu có sức mạnh siêu nhiên, cũng đâu phải là một người có khả năng cải tử hồi sinh?

Là một thầy thuốc tài năng thì thế nào, chữa khỏi được bệnh tật cho nhiều người thì sao, Thư Phàm cũng không thể cứu sống được Hoàng Tuấn Kiệt.

Đến khi ông Gia Huy, ông Hoàng, bà Diễm Thúy và Hoàng Tử Kì đến, Thư Phàm cũng không hay biết.

Thư Phàm khóc đến lả người, gần như ngất đi.

Ông Gia Huy đau xót nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên mặt ông hiện lên vẻ ưu thương và sầu bi. Ông là người có lỗi nhiều nhất với Hoàng Tuấn Kiệt. Khi nhận ra sai lầm của mình, ông đã hối cải, đã cố gắng làm mọi thứ để bù đắp lại cho Hoàng Tuấn Kiệt, muốn cải thiện lại mối quan hệ căng thẳng và không mấy tốt đẹp giữa hai cha con, nhưng ông Trời không chiều lòng người, bắt một người đầu bạc phải tiễn một người đầu xanh đi trước.

Hoàng Tử Kì không nói gì, đôi mắt hắn đục ngàu, mái tóc rối bù vì vò nát. Hắn cũng thương tâm chẳng kém gì ông Gia Huy. Tuy rằng hai anh em chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, và lần nào nói chuyện hắn cũng dùng những lời lẽ sắc nhọn để chọc giận Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng hắn làm thế cũng chỉ vì hắn ghen tị và muốn Hoàng Tuấn Kiệt chú ý đến hắn mà thôi. Hôm nay, tất cả đã kết thúc rồi, người anh trai mà hắn vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy căm ghét và ghen tị đã không còn sống trên đời này nữa.

Bà Diễm Thúy dửng dưng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Bà ta đã mong Hoàng Tuấn Kiệt chết từ lâu, nay Hoàng Tuấn Kiệt không còn nữa, thật đúng với nguyện vọng và mong ước của bà ta.

Vũ Gia Minh và Tú Linh cũng đến ngay sau đó.

Tú Linh ôm lấy chị gái. Tú Linh khóc theo Thư Phàm.

Vũ Gia Minh lẳng lặng đứng bên cạnh mép giường, đôi mắt hắn đau buồn nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt là một người bạn thân, một tri kỉ và là một người anh của Vũ Gia Minh. Hắn chết đi, để lại một người cô độc không có bạn tri âm, không tìm được một đối thủ xứng tầm. Nếu hắn là một người phụ nữ giống như Thư Phàm và Tú Linh, hắn cũng muốn khóc, muốn rơi lệ, muốn nói hết mọi tình cảm dồn nén bao nhiêu năm qua mà hắn dành cho Hoàng Tuấn Kiệt.

Trong phòng, mỗi người đều có những tâm trạng và tình cảm khác nhau khi nhận được tin Hoàng Tuấn Kiệt đã chết. Cách làm người của Hoàng Tuấn Kiệt khiến bất cứ ai cũng không thể chê trách. Nếu hắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, được họ thương yêu và chăm sóc, cuộc sống và tương lai của hắn sẽ khác đi. Và có lẽ đến bây giờ hắn đang sống rất vui vẻ và khoái hoạt ở một nơi nào đó.

Khi bác sĩ vào phòng, kéo tấm mền màu trắng phủ kín khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã gào lên, tay lật bỏ tấm mền. Thư Phàm không muốn họ đối xử với Hoàng Tuấn Kiệt như một người đã chết.

“Hoàng Tuấn Kiệt chỉ là đang ngủ thôi, anh ấy vẫn còn chưa có chết, anh ấy vẫn còn đang sống.” Thư Phàm không ngừng lẩm bẩm, miệng thì thào nói chuyện, nước mắt giống như dòng suối nhỏ cứ tí tách rơi mãi.

Mọi người trong phòng lặng người, tất cả đều thương xót nhìn Thư Phàm. Họ không dám lên tiếng ngăn cản và khuyên can Thư Phàm.

Thư Phàm vì thương tâm quá độ, đã ngất xỉu trước khi bác sĩ chuyển Hoàng Tuấn Kiệt đến nhà xác của bệnh viện.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, từng cơn mưa nặng hạt rơi xuống nhân gian. Phải chăng ông Trời đang khóc thương cho cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt?

Hoàng Tuấn Kiệt mất, đám tang nhanh chóng được tổ chức. Một điều lạ lùng là kể từ lần ngất xỉu trong phòng bệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không còn khóc, cũng không còn ngất xỉu nữa. Thư Phàm lặng câm, lạnh lùng và bình thản đứng nhìn hết thảy. Thư Phàm đứng nhìn người ta đem chôn cất Hoàng Tuấn Kiệt, đứng nhìn hắn được đưa xuống huyệt đạo. Khi nắm mồ của hắn được xây cất nên, Thư Phàm đứng lặng lẽ, nước mắt thấm ướt gò má, môi run run.

Mấy ngày gần đây, ngày nào trời cũng đổ cưa mưa rào, mưa thấm sâu vào lòng đất, mưa khiến lòng người thêm lạnh giá, thêm tê tái và cô đơn. Nỗi đau trong lòng Thư Phàm quá lớn, lớn đến nỗi cơ hồ Thư Phàm tưởng mình đã chết rồi.

Hoàng Tuấn Kiệt đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh. Hắn ra đi, bỏ lại tất cả, bỏ lại Thư Phàm sống cô đơn một mình, bỏ lại mối lương duyên tốt đẹp của hai người. Có lẽ hắn cũng không muốn thế, nhưng số phận của hắn đã an bài, đã định sẵn cho hắn phải rời xa Thư Phàm mãi mãi.

Ở tít trên cao kia, hắn sẽ cầu nguyện cho Thư Phàm, sẽ chúc phúc cho Thư Phàm tìm được một người đàn ông thực lòng yêu Thư Phàm, tìm được một người có thể mang lại hạnh phúc và nụ cười trên môi Thư Phàm.

Con người ta khi phải lãnh chịu quá nhiều đau đớn và mất mát, trái tim sẽ đóng băng cả lại, tình ái cũng mất đi, niềm tin cũng không còn. Thư Phàm đã đánh mất tất cả, đã đánh mất đi niềm vui sống của mình, nụ cười cũng không còn nở trên môi nữa. Thư Phàm đã quên vì ai mà mình cười, vì ai mà mình vui vẻ sống.

Thư Phàm quỳ xuống trước nấm mộ của Hoàng Tuấn Kiệt, tay run run vuốt ve dòng chữ khắc trên tấm bia. Thư Phàm nhắm mằt lại, lắng nghe tiếng gió thổi, lắng nghe tiếng nói tận sâu trong đáy lòng mình. Nước mắt làm mặn chát bờ môi, nước mắt sát thêm muối vào lòng và trái tim bị tổn thương của Thư Phàm.

Thư Phàm không biết trách ai, cũng không biết hận ai. Có chăng cũng nên là hận chính mình bất lực không thể cứu được người yêu, không thể dành giật lại hắn từ bàn tay tử thần.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm thì thầm gọi tên Hoàng Tuấn Kiệt, tiếng nói vang vọng ra xa, được gió mang đi bay khắp thiên đàng địa cửu. Thư Phàm muốn nhờ gió gửi đi thông điệp nhớ thương của mình đến Hoàng Tuấn Kiệt, muốn hắn biết mình yêu hắn nhiều như thế nào. Thư Phàm sẽ không bao giờ quên hắn, không bao giờ quên.

Thư Phàm cười, vừa cười vừa khóc: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh nhớ gì không, có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó anh thật ngố, cũng thật ngạo mạn. Nói thật, lúc đó em đã rất muốn dùng thuốc độc chết anh, trả thù anh tội dám dùng thuốc mê khiến em ngủ say, sau đó anh còn dám giam giữ em nữa. Nhưng mà…..” Thư Phàm thút thít, nghẹn ngào: “Nhưng mà nếu anh không giam giữ em, có lẽ hai chúng ta đã không có nhiều thời gian ở bên nhau, cũng không biết rằng cuộc gặp gỡ đó là định mệnh của hai chúng ta.”

Tú Linh quỳ khóc bên cạnh Thư Phàm. Tú Linh không biết nói gì cả, chỉ biết rằng mình phải ở bên cạnh Thư Phàm. Tú Linh sợ Thư Phàm nghĩ quẩn, sợ Thư Phàm không vượt qua được cú sốc tinh thần. Mất đi người mình yêu thương, đối với bất cứ ai cũng là một nỗi đau quá lớn.

Vũ Gia Minh đứng bên cạnh hai chị em Thư Phàm, hắn cũng không lên tiếng nói gì, đôi mắt hắn rất sâu, sâu đến nỗi không nhìn thấy đáy.

Buổi chiều, nghĩa trang thật vắng vẻ, không khí se se lạnh, từng cơn gió thỉnh thoảng lại thổi qua, quét nhẹ những chiếc lá khô. Hàng cây phong linh rung rung, bay theo gió, từng chiếc lá vàng nhấp nhô bay lên bay xuống. Cánh lá mỏng phất phơ tựa như hàng trăm hàng nghìn cánh tay đang vẫy chào, tựa như những chiếc khăn tang đang tiễn đưa linh hồn của Hoàng Tuấn Kiệt lên thiên đường.

Thư Phàm quỳ trước mộ Hoàng Tuấn Kiệt, quỳ đến khi hai đầu gối tê dại, nước mắt không ngừng chảy, nỗi đau càng lúc càng đầy tựa như sóng trào đang mãnh liệt đập vào ghềnh đá. Tiếng nói vang vọng xa xăm đang gọi thần trí Thư Phàm bay xa. Thư Phàm đang ở đây, mà linh hồn đã phiêu lãng đến phương trời nào. Trong cõi trời đất, giữa thần và phật, giữa sống và chết, giữa thiên đường và địa ngục, Thư Phàm không biết mình nên đi đâu để tìm hình bóng của Hoàng Tuấn Kiệt, đi đâu để tìm lại những thứ mà mình đã đánh mất.

Hai người rất gần nhau, nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, cũng không thể chạm vào. Từ nay về sau, mỗi khi nhớ đến Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm chỉ có thể cảm nhận được sinh khí của hắn bằng cách nhắm mắt lại và đặt tay lên trái tim mình. Ở đấy, vĩnh viễn có một chỗ trống dành cho Hoàng Tuấn Kiệt, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Chết có thể khiến người ta chia cách nhau mãi mãi, nhưng không thể ngăn cản được tình yêu mà cả hai dành cho nhau, có khi còn khiến họ nhớ và yêu nhau nhiều hơn.

Thư Phàm sẽ nhớ mãi, nhớ mãi cái ngày gặp được Hoàng Tuấn Kiệt và nhớ mãi hình ảnh của hắn trong trái tim mình.

Quẹt nước mắt, chống tay xuống đất, Thư Phàm từ từ đứng dậy. Loạng choạng đứng không vững, thân hình không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt Thư Phàm vẫn quật cường, vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu. Thư Phàm ngước mắt lên nhìn trời xanh, khóe môi Thư Phàm nhếch lên.

Thư Phàm oán hận sự bất công của ông trời, oán hận ông không phân biệt được người tốt và người xấu, oán hận ông không có thiên lý.

Thư Phàm thách thức với cái chết, cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối đầu với tất cả. Thư Phàm muốn bọn người xấu phải trả giá. Hoàng Tuấn Kiệt chết đi, không có nghĩa là Thư Phàm sẽ bỏ qua cho họ, mà ngược lại Thư Phàm còn trả thù họ tàn khốc hơn.

“Vũ Gia Minh! Việc tôi nhờ anh, anh đã làm đến đâu rồi?” Thư Phàm quay lại nhìn Vũ Gia Minh, lạnh lùng hỏi hắn.

“……………..” Vũ Gia Minh giật mình, lo sợ nhìn Thư Phàm. Bây giờ trông Thư Phàm đáng sợ quá, trông chẳng khác gì một sát thủ máu lạnh trong truyền thuyết.

“Anh vẫn chưa làm hay đã làm xong rồi, chỉ cần trả lời tôi một câu thôi.” Thư Phàm sắc mặt tái ngợt, ngữ khí sắc lạnh, đôi mắt ánh lên những tia nhìn phẫn nộ và căm thù.

“Xong rồi.” Vũ Gia Minh đáp

. Hắn chỉ nói duy nhất hai từ, nhưng Thư Phàm đã đủ hiểu.

“Chúng ta đi về thôi.” Thư Phàm chầm chậm bước đi, mỗi bước chân là một giọt nước mắt, lòng Thư Phàm buồn đau, nỗi thống khổ đong đầy, nghẹn ứ trong lồng ngực.

Tú Linh nắm chặt tay Thư Phàm, cùng Thư Phàm bước đi. Tú Linh cúi đầu, đếm từng nhịp bước chân đi.

Ba con người, mang ba tính cách khác nhau, cũng có ba suy nghĩ khác nhau. Buổi chiều hôm nay, họ đến đây đưa tiễn Hoàng Tuấn Kiệt, tiễn đưa con người họ yêu thương và trân trọng.

Từ phía sau một gốc cây cổ thụ được trồng ven đường gần nghĩa trang, hai người đàn ông bước ra. Chờ hình bóng Tú Linh, Thư Phàm và Vũ Gia Minh đi khuất, hai kẻ lạ mặt tiến đến ngôi mộ mới xây của Hoàng Tuấn Kiệt.

Nhìn hai bó hoa đặt cạnh tấm bia mộ, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt chết đi đã giải quyết được rất nhiều chuyện cho bọn họ. Từ nay, họ không còn phải đuổi giết hắn ở khắp nơi, cũng không còn phải nghe mệnh lệnh của cấp trên, không còn phải nghe những câu khiển trách, những lời lẽ đượm mùi máu tanh nữa. Hoàng Tuấn Kiệt đã chết rồi, chết là hết, là kết thúc tất cả mọi ân oán trên đời.

……………….

Buổi chiều, ông Gia Huy ngồi một mình trong văn phòng làm việc trên lầu hai. Hoàng Tuấn Kiệt đã được chôn cất cách đây gần một tuần, cũng là ngần ấy thời gian ông Gia Huy tự nhốt mình trong phòng. Ông không muốn tiếp xúc và nói chuyện với bất cứ ai.

Sức khỏe của ông càng ngày càng yếu kém, sắc mặt không có một chút sinh khí, mà tái nhợt tựa như một người chết, đôi mắt ông mờ đục.

Ông Gia Huy ngồi đấy, ngồi thật im, ngồi bất động giống như một pho tượng làm bằng đá, mắt ông trừng trừng nhìn vào khoảng không trước mặt, suy nghĩ trong ông hỗn loạn, rồi dần dần trở nên mờ ảo, cuối cùng là một khoảng trắng vô tận.

Ông Gia Huy đang nhớ thương về Hoàng Tuấn Kiệt, đang tự tái hiện lại những kỉ niệm ngắn ngủi và ít ỏi mà hai cha con đã có với nhau. Ông hối hận vì mình đã không dành nhiều thời gian và dành nhiều tình cảm cho Hoàng Tuấn Kiệt.

Ông hối hận, muốn bù đắp cho hắn nhưng đã không còn kịp nữa. Kịp chăng khi mà hắn đã chết rồi, thân xác hắn đã vùi sâu dưới lòng đất lạnh? Thế mới biết, khi người thân ái còn sống, hãy biết quý trọng mà nâng niu và che chở.

Đột nhiên, trái tim ông muốn tổ tung, muốn vỡ ra thành từng mảnh. Đau, đau đến nỗi thân hình ông co quắp, khuôn mặt rúm ró, nhăn nhúm lại như một mớ giẻ rách. Tay ôm lấy ngực, ông ngã lăn đùng xuống sàn nhà, tiếng va chạm liên tục vang lên.

Bước chân trên sàn nhà sạt sạt, tiếng hét, tiếng bước chân chạy, tiếng mở cửa, tạo nên những âm thanh hỗn độn, như vọng lên từ dưới địa ngục. Âm thanh này đâu dành cho một người sống, mà nên dành cho một người đã chết, một người đã khuất xa, cách đây mấy hôm.

“Ông chủ! Ông không sao chứ?” Ông Hoàng lao vào phòng, cố gắng nâng thân hình của ông Gia Huy dậy.

Ông Gia Huy túm chặt lấy vạt áo của ông Hoàng, miệng ông thều thào: “Thuốc…thuốc….” Thân hình ông Gia Huy co lại thành một đoàn, các thớ cơ trên mặt co giật, mặt ông càng lúc càng tái, càng nhợt nhạt, sắc màu phai nhạt như một tờ giấy bị ngâm lâu trong nước lạnh.

“Thuốc? Thuốc nào?” Ông Hoàng ngữ khí là lạ, khác hẳn với thái độ cung kính thường ngày.

Ông Gia Huy lấy hết sức bình sinh gia tăng lực vào lòng bàn tay, miệng lại thều thào nói: “Thuốc…thuốc trợ tim….trong…..trong…” Một cơn co giật khiến ông Gia Huy sùi bọt mép, mặt trợn ngược, giọng nói đứt quãng, hơi thở hồng hộc.

Ông Hoàng gỡ từng ngón tay ông Gia Huy đang nắm chặt cổ áo mình ra.

Ông Gia Huy thống khổ ôm lấy ngực, nước dãi nhễu ra càng lúc càng nhiều, những cú giật không ngừng ra tăng. Nhìn ông bây giờ giống hệt một kẻ bị bệnh động kinh đang lên cơn hấp hối, sắp từ biệt cõi đời.

Ông Hoàng ngồi xổm bên cạnh ông Gia Huy, hứng thú nhìn ông Gia Huy bị bệnh tật dày vò và hành hạ.

“Thuốc….thuốc……” Ông Gia Huy nhìn ông Hoàng bằng đôi mắt cầu xin, tròng mắt ông xoay chuyển, đôi mắt không còn hiện lên những tia nhìn sắc bén và cao ngạo nữa, sắc màu trong mắt ông trong suốt và mờ nhạt, ánh sáng đang tắt dần.

“Đã đến lúc ông đi theo thằng con trai của mình rồi.” Ông Hoàng cười nhạt, đôi mắt sắc tựa dao: “Ông lẽ ra nên chết sớm đi mới phải, chết sớm đi để người khác không phải gánh tội thay ông, nhưng ông lại sống lâu quá.” Ông Hoàng thu lại khuôn mặt tươi cười của mình, ông ta nhe nanh múa vuốt, thâm trầm bảo ông Gia Huy: “Thằng con trai cả của ông thật đáng thương, nó là một đứa trẻ mồ côi, không được nuôi dưỡng tử tế. Lẽ ra tôi đã buông tha cho nó, không muốn hại chết nó, nhưng vì nó là con trai của ông, là kẻ kế thừa tài sản của ông nên tôi phải diệt trừ hậu hoạn do ông để lại.”

Ông Gia Huy vẫn co giật, mắt trợn ngược, khuôn mặt vặn vẹo khó coi.

“Cảm giác kẻ đầu bạc phải đưa tiễn một kẻ đầu xanh đi trước thế nào?” Ông Hoàng dùng bàn chân đạp nhẹ vào thân hình co giật của ông Gia Huy: “Cảm giác không tệ đúng không? Tôi muốn ông phải cảm giác mất đi người thân của mình, nếm trải cảm giác dằn vặt, ăn năn hối hận và nuối tiếc khi không làm gì được, muốn bù đắp mà không thể bù đắp được nữa.”

Ông Gia Huy cắn chặt môi, mắt căm phẫn trừng trừng nhìn ông Hoàng.

Ông Hoàng cuồng ngạo cười như điên: “Ông đang rất muốn chửu rủa tôi đúng không? Muốn chửu tôi là một kẻ phản bội, một kẻ ti tiện chứ gì?” Ông Hoàng di bàn chân đi giày màu đen vào lòng bàn tay ông Gia Huy, khiến ông Gia Huy bật lên một tiếng kêu rên.

“Ông cũng sắp chết rồi. Để ông chết được nhắm mắt, tôi sẽ nói cho ông nghe nguyên nhân vì sao.” Ông Gia Huy cười nhạt, khuôn mặt vênh váo đắc ý: “Tôi đã đi theo ông hơn 20 năm, hơn hai mươi năm làm đầy tớ trung thành cho ông. Tôi đã làm cho ông biết bao nhiêu việc, đã bán mạng cho ông, nhưng bù lại tôi được gì, tôi không được gì cả. Tôi chỉ là một con chó trung thành của ông thôi.” Càng nói ông Hoàng càng cao giọng, càng căm phẫn ông Gia Huy: “Ông là một kẻ tuyệt tình, một kẻ ích kỉ chỉ biết có mình. Tôi đã làm nhiều việc cho ông nhiều như thế, lẽ ra ông phải cho tôi một thứ gì đó mới phải. Nhưng không, ông không cho tôi thứ gì cả, ông bắt tôi phải cúc cung tận tụy với ông cả đời. Tôi là một con người, tôi cũng hoài bão của riêng mình, chỉ cần ông giao lại chức vụ phó chủ tịch của tập đoàn cho tôi, tôi sẽ vui vẻ để thằng Tuấn Kiệt kế thừa công ty. Nhưng đằng này….”

Ông Gia Huy bị một cơn co giật khiến cho thân hình nảy lên cao tựa như một quả bóng bàn rơi xuống mặt đất.

Ông Hoàng cười khẩy, nói tiếp: “Nhưng đằng này, ông lại giao lại toàn bộ công việc làm ăn cho thằng Tuấn Kiệt, ông bắt tôi phải đứng đằng sau lưng một thằng oắt con miệng còn hơi sữa, không có công trạng gì.”

“Vì…vì cái gì ….?” Ông Gia Huy gắng gượng phát ra tiếng. Khi biết Hoàng Tuấn Kiệt bị một người đàn ông bí ẩn thuê sát thủ giết chết, ông Gia Huy luôn nghĩ người đó là một trong số kẻ thù của gia đình, nhưng trăm triệu lần ông không nghĩ đến người đó lại chính là người thân tín bên cạnh mình.

Ông Hoàng là một người trung thành, một người bạn tốt, đã đi theo ông Gia Huy hơn 20 năm, cả hai đã trải qua biết nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, có những lúc tưởng chừng như không vượt qua được, nhưng nhờ đoàn kết cả hai lại vượt qua tất cả. Không ngờ đến ngày hôm nay, ông Gia Huy mới biết ẩn dấu sau bộ mặt hiền lành, thái độ cúc cung tận tụy của ông Hoàng là một kẻ thâm hiểm, giỏi dùng mưu kế, tính toán hại người.

“Vì cái gì?” Ông Hoàng bật cười: “Tại sao tôi phải phản bội lại ông sao? Hừ!” Ông Hoàng kinh thường bảo ông Gia Huy: “Tôi không muốn làm một con chó suốt ngày phải đi theo sau lưng ông nữa, tôi muốn được làm chủ, muốn được hô phong hoán vũ.”

Ông Gia Huy cười khổ, ánh mắt ông vừa bi phẫn vừa ưu thương.

Ai sinh ra cũng muốn được làm chủ, cũng có tham vọng được nhanh chóng làm giàu và đứng trên muôn người. Chỉ vì ích kỉ của cá nhân mình đã hại biết bao nhiêu người vô tội.

“Còn một việc tôi muốn nói cho ông biết nữa.” Ông Hoàng thâm độc nhìn ông Gia Huy đang hấp hối: “Người vợ đầu gối tay ấp của ông đã thuộc về tôi từ lâu rồi. Những viên thuốc mà ông uống hàng ngày đều được pha một ít độc rược. Ông thử tính xem, thời gian ông uống thuốc bao lâu, thì cũng ngần ấy thời gian ông tích tụ độc tính trong người.” Ông Hoàng cười sang sảng, giọng cười của một con sói phải ẩn mình quá lâu nay mới lộ ra bộ mặt thật của mình.

“Mày….mày…..” Ông Gia Huy ghê tởm nhìn ông Hoàng. Mặc dù rất muốn giết chết kẻ phản trắc này, nhưng ông không còn đủ sức để làm việc đó. Cái chết sẽ đến rất nhanh với ông. Cuối cùng ông cũng có thể đi gặp mặt thằng con trai của mình.

“Ông yên tâm mà ra đi đi. Vợ con ông đã có tôi chăm sóc rồi. Tôi sẽ tạm thời sẽ không làm hại gì đến thằng Tử Kì, nếu như nó không đối đầu với tôi. Nhưng nếu nó có lòng phản bội, thì cũng rất nhanh thôi, nó sẽ theo ông và thằng Tuấn Kiệt xuống dưới cửu tuyền.”

Trong khi ông Hoàng đang dương dương tự đắc, cười như một con thú điên, từ trong cánh cửa tủ được xây âm vào tường vang lên những tiếng lách cách. Năm, sáu bóng người đi ra.

Ông Hoàng giật mình, ngước mắt nhìn cánh cửa tủ tự động mở ra. Khi bị năm, sáu người đàn ông bao vây vào giữa, ông Hoàng kinh hoàng, biết mình gặp chuyện chẳng lành. Ông ta tưởng kế hoạch của mình hoàn toàn không có một khe hở, sẽ không bị người khác phát hiện ra. Nhưng không ngờ khi gần đến được đích, do quá ngạo mạn, ông ta đã không nghĩ đến trường hợp ông Gia Huy đã đề phòng ông ta từ lâu, và đã phát hiện ra sơ hở của ông ta.

Ông Gia Huy được một người đàn ông mặc vét đen nâng dậy.

Ông Hoàng mở to mắt nhìn cảnh ông Gia Huy bình thản dùng khăn tay lau đi nước dãi chảy ra khóe mép, trên môi ông Gia Huy nhếch lên một nụ cười lạnh lùng và khinh bỉ.

Ông Hoàng siết chặt nắm tay, thân hình trấn động, lảo đảo, lùi lại phía sau mấy bước chân.

“Ông…ông không bị trúng độc?” Ông Hoàng không dám tin vào mắt mình. Rõ ràng lúc này, ông ta thấy ông Gia Huy nằm co quắp dưới sàn nhà, mắt trợn ngược, khuôn mặt nhăn nhúm. Tại sao bây giờ ông Gia Huy lại bình thường trở lại, không có việc gì?

“Tôi từng bị trúng độc, nhưng

không phải hôm nay.” Ông Gia Huy nhàn nhạt trả lời. Trong mắt ông bây giờ chỉ còn lại cảm giác chán ghét và căm thù. Ông muốn ông Hoàng phải trả giá cho những gì mà ông ta đã gây ra. Mặc dù tình nghĩa hơn 20 năm đã có giữa hai người không thể phủ nhận được, ông cũng không bao giờ quên. Nhưng phản bội là phản bội, thuê sát thủ giết chết Hoàng Tuấn Kiệt và dùng thuốc để đầu độc ông là sự thật. Ông không thể bỏ qua cho ông Hoàng. Bỏ qua cho kẻ thù của mình, có nghĩa là đã tự đưa bản thân mình vào con đường tử lộ. Một khi đã có dã tâm làm phản, đã tuyệt tình muốn giết người để chiếm tài sản, đâu còn để ý đến đạo lý và tình người nữa.

“Ông…ông đã nghi ngờ tôi từ khi nào?” Ông Hoàng không còn cười được nữa, đôi mắt của ông ta bây giờ chỉ có hoảng loạn và khiếp sợ. Ông ta hiểu tính cách làm người của ông Gia Huy. Ông Gia Huy không bao giờ tha thứ cho kẻ thù của mình, cũng không để cho kẻ đó được sống khả giả. Đôi khi có nhiều hình phạt trả thù còn khủng khiếp hơn cái chết gấp nhiều lần.

“Từ lúc thằng Tuấn Kiệt bị tai nạn giao thông. Tôi luôn nghĩ tại sao thằng Tuấn Kiệt luôn bị người khác phát hiện ra sơ hở của mình. Nó đi đâu làm gì cũng có một đống vệ sĩ kè kè bên cạnh, mọi mối quan hệ và sinh hoạt của nó đều được bảo mật một cách kĩ lưỡng, nhưng không hiểu tại sao vẫn luôn bị lộ ra.” Ông Gia Huy ngồi xuống ghế. Cầm tách trà trên bàn, ông từ tốn uống một ngụm: “Điều này xảy ra chỉ có một khả năng là bên cạnh thằng Tuấn Kiệt có nội gián. Tình hình làm ăn của công ty dạo này thất thoát và thua lỗ rất nhiều. Ban đầu, tôi cho rằng do tài năng quản lý của thằng Tuấn Kiệt kém, nhưng sau khi ngấm ngầm cho người đi điều tra, tôi thấy không phải.”

Ông Gia Huy đặt tách cà phê xuống mặt bàn, mắt khinh miệt chiếu thẳng vào thân hình hơi run rẩy của ông Hoàng: “Ông đã bắt tay hợp tác với đối thủ của công ty, bí mật bán nhiều cổ phiếu ra bên ngoài với giá rẻ, hơn nữa ông còn cố tình cho người phá hoại, tung tin giả khiến cổ phiếu của công ty giảm mạnh, đấy là còn chưa kể đến việc ông còn bòn rút tài sản của công ty để làm của riêng.”

Ông Hoàng càng nghe sắc mặt càng tái nhợt. Niềm kiêu hãnh, khuôn mặt dương dương tự đắc của ông ta sớm đã không còn. Ông ta tưởng rằng mình có thể đánh bại được ông Gia Huy, nhưng đến cuối cùng ông ta mới cay đắng nhận ra ông ta vĩnh viễn cũng chỉ là một con chó đi theo sau lưng ông Gia Huy mà thôi.

“Thuốc độc mà ông cho tôi uống, ông có biết vì sao hơn một tháng nay sức khỏe của tôi khá hơn nhiều không?” Ông Gia Huy mỉm cười, nheo mắt nhìn ông Hoàng.

Trong đầu ông Hoàng nghĩ đến một người, đột nhiên ông ta hiểu ra tất cả. Lòng căm phẫn và hối hận trong ông ta đang cào xé tim gan, ông ta hối hận đã không cho người giết chết Thư Phàm, đã bỏ qua không chú ý đến Thư Phàm vì cho rằng Thư Phàm là một người vô hại.

Nhìn vẻ mặt hết xanh rồi lại trắng của ông Hoàng, tâm trạng ông Gia Huy khá hẳn lên: “Tôi nghĩ ông cũng đoán ra người đó là ai rồi.”

“Cạch!” Cánh cửa phòng hé mở, Thư Phàm bước vào trong.

Ông Hoàng trừng trừng nhìn Thư Phàm, ông ta ai oán nhìn Thư Phàm không chớp mắt. Ông ta không thể nuốt nổi cục tức và uất hận này. Kế hoạch của ông ta hoàn hảo và tỉ mỉ như thế, tại sao có thể bại dưới tay một con nhóc mặt búng ra sữa, vắt mũi chưa sạch?

Nếu Thư Phàm biết ông Hoàng coi mình là một đứa trẻ con mặt búng ra sữa và vắt mũi chưa sạch, Thư Phàm đã dùng độc dược hái trong rừng độc chết ông ta rồi, hay là đem ông ta ra để thử nghiệm từng loại độc mà Thư Phàm mới điều chế ra.

Thư Phàm đi lướt qua ông Hoàng, hay tay chắp sau lưng, ung dung nhàn nhã như một lữ khách đi lạc đường, nên mới đi nhầm đến đây.

Thái độ cao ngạo và không coi ai ra gì của Thư Phàm đã chọc giận ông Hoàng. Từ lúc biết kế hoạch của mình bị thất bại có một phần do Thư Phàm gây nên, ông Hoàng đã nghĩ ra hàng trăm hàng nghìn cách để trừ khử Thư Phàm, bắt Thư Phàm phải nếm mùi khổ ải vì dám dính mũi vào chuyện của ông ta. Nhưng đáng tiếc, ông ta đang bị năm người đàn ông bao vây vào giữa, họ đều dí súng vào đầu ông ta, ngay cả động ông ta cũng không dám động thì làm ăn được gì. Ông ta có tức giận, có căm hận cũng chỉ dám thể hiện qua ánh mắt và khuôn mặt.

Vũ Gia Minh nối gót đi theo sau lưng Thư Phàm.

“Chào bác!” Thư Phàm mỉm cười, lễ phép chào hỏi ông Gia Huy.

Ông Gia Huy hiền từ nhìn Thư Phàm, từ lâu ông đã coi Thư Phàm là con dâu của Hoàng gia. Thư Phàm chẳng những là một cô gái thông minh, nhạy bén và tinh tế, Thư Phàm còn rất tốt bụng và hào sảng. Thư Phàm đã cứu ông một mạng, ơn nghĩa này ông không bao giờ quên.

“Chào chú!” Vũ Gia Minh nhìn ông Gia Huy, cười đầy ngụ ý. Kế hoạch lần này cũng có hắn góp sức vào. Nếu không có hắn, mọi chuyện đã không diễn ra một cách thuận lợi và thành công như thế. Thư Phàm là người nhạy cảm nên dễ dàng phát hiện ra những điều bất ổn của mọi người xung quanh. Vũ Gia Minh là người biến những nghi ngờ của Thư Phàm thành hành động. Khi đã nắm được một chút manh mối, hắn ngay lập tức cho người đi theo dõi nhất cử nhất động của ông Hoàng, chân tướng dần dần hé lộ ra. Mặc dù đã có được bằng chứng trong tay, nhưng để cẩn thận tránh cho cá lọt lưới có thể nguy hại về sau này,Vũ Gia Minh và ông Gia Huy đã thực hiện khổ nhục kế.

Cả hai không nói cho Thư Phàm biết kế hoạch của họ, vì sợ một khi biết Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa chết, Thư Phàm sẽ không thể diễn như thật. Nếu thế, ông Hoàng sẽ nghi ngờ, sẽ không đắc ý buông lỏng cảnh giác và để lộ ra sơ hở của mình.

Nhận được tin Hoàng Tuấn Kiệt đã chết, ông Hoàng mặc dù trong lòng vui sướng như điên nhưng vốn là một kẻ thâm trầm, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, ông ta cẩn thận cho bác sĩ xác minh lại tình trạng tử vong của Hoàng Tuấn Kiệt.

Để lừa được ông Hoàng và người bác sĩ mà ông ta đã thuê, Vũ Gia Minh đã phải sử dụng rất nhiều thủ đoạn mới qua mặt được bọn họ.

Sau khi biết Hoàng Tuấn Kiệt đã chết thật, ông Hoàng cũng không vội hành động ngay. Ông ta chờ đến ngày Hoàng Tuấn Kiệt được chôn cất, chờ đến khi biển yên sóng lặng, lúc này ông ta mới hạ nốt liều độc dược cuối cùng cho ông Gia Huy uống. Ông ta đã chờ hơn 20 năm rồi, ông ta không còn chờ đợi được nữa, huống gì Hoàng Tuấn Kiệt đã chết rồi.

Ông Gia Huy rất biết cách phối hợp diễn xuất, phù hợp với mong muốn của ông Hoàng. Nếu không phải ông Gia Huy trong tình trạng hấp hối sắp chết, ông Hoàng đã không ngu ngốc chưa đánh đã khai như thế. Ông ta chính mình nhận tội đã thuê sát thủ giết chết Hoàng Tuấn Kiệt, mọi tai nạn mà Hoàng Tuấn Kiệt phải chịu đựng trong thời gian vừa qua đều do một tay ông ta gây nên, hơn nữa ông ta còn nhận chính ông ta là người đã đầu độc ông Gia Huy. Nhân chứng, vật chứng đều đã có đầy đủ, ông Hoàng không thể chối tội được nữa.

Ông Hoàng cười cuồng ngạo: “Hừ! Các người bắt được tôi thì sao? Chẳng phải Hoàng Tuấn Kiệt đã chết rồi sao?” Ông Hoàng vênh mặt, nhếch mép, thách thức nhìn ba người. Đối với ông ta, tuy rằng chưa đạt được mục đích của mình đã bị đánh bại, khiến ông ta căm hận và phẫn uất, nhưng bù lại ông ta hài lòng vì có thể khiến ba người bọn họ thương tâm và đau khổ. Đây là cách mà ông ta trả thù bọn họ. Ông ta muốn bọn họ phải sống trong nhớ thương và khổ sở suốt đời.

Vũ Gia Minh khoa trương thở dài, tay ôm lấy ngực, bi thương kêu lên: “Ông nói đúng! Hoàng Tuấn Kiệt đã chết rồi, hắn không còn sống nữa.” Chỉ thẳng tay vào mặt ông Hoàng, Vũ Gia Minh thao thao bất tuyệt, vạch tội ông Hoàng: “Tất cả đều là do ông hại. Ông là một tên xấu xa bỉ ổi, một kẻ tiểu nhân, lòng lang dạ sói. Hoàng Tuấn Kiệt đâu có tội tình gì, hắn đâu có làm chuyện gì có lỗi với ông, tại sao ông năm lần bảy lượt muốn giết chết hắn? Nếu ông muốn làm chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hoàng, ông phải đường đường chính chính dùng khả năng của mình mà đấu với hắn chứ? Tôi tuy không dám nhận mình là một người tốt, nhưng cũng không bao giờ coi mạng người như cỏ giác giống như ông.”

Ban đầu, Thư Phàm trợn tròn mắt nhìn Vũ Gia Minh, miệng há hốc. Sau đó, Thư Phàm xa xầm mặt, lừ mắt nhìn hắn. Mối thù giữa hắn và Thư Phàm càng lúc càng tăng. Nghĩ lại mấy ngày vừa qua, mình thương tâm muốn chết, suốt ngày gào khóc gọi tên Hoàng Tuấn Kiệt. Thế mà tên chết tiệt kia không chịu nói cho mình biết, tất cả là kế hoạch của hắn, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa chết, hắn đã tỉnh lại và đã được đưa đến một nơi bí mật để chữa bệnh.

Thư Phàm sắn tay áo, nghiến răng trèo trẹo, tiếng nói rít qua kẽ răng: “Vũ Gia Minh!”

Vũ Gia Minh chột dạ, bất giác tránh xa Thư Phàm mấy bước chân, cười hì hì: “Có chuyện gì thì hãy từ từ nói, đừng sử dụng quyền cước.” Vũ Gia Minh khóc không ra nước mắt, người hắn sợ nhất không phải ai khác ngoài Thư Phàm. Chỉ cần không hài lòng một chút, Thư Phàm sẵn sàng sắn tay áo, tay đấm chân đá vào người hắn, chưa hết Thư Phàm còn có thể đọc thấu được suy nghĩ trong đầu hắn, chẳng thế mà kế hoạch hắn phải hao tâm khổ tứ suy nghĩ ròng rã mất hơn nửa tháng trời đã bị Thư Phàm phá giải trong vòng chưa đầy mấy ngày.

Vũ Gia Minh bắt đầu nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt tìm đâu ra một cô gái thông minh và nhạy bén như Thư Phàm, hơn nữa còn hung dữ như sư tử Hà Đông. Cũng may là Tú Linh dễ thương và ngây thơ như một con cừu non, không giống tính cách của Thư Phàm một chút nào. Nếu không….. Vũ Gia Minh vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi, khuôn mặt thiên biến vạn hóa.

Thư Phàm càng nhìn Vũ Gia Minh càng không vừa mắt, càng muốn đánh hắn một trận.

Ông Hoàng tức đến sùi bọt mép, mắt trợn trắng nhìn cảnh Thư Phàm sấn sổ đấm đá túi bụi vào người Vũ Gia Minh, miệng không ngừng oán hận, rít giọng mắng hắn: “Tên chết tiệt! Tên xấu xa và ngu ngốc này! Tại sao anh không nói cho tôi biết là Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống? Tại sao anh lại dám lừa dối tôi? Thấy tôi khóc lóc thương tâm thì anh vui lắm hả?” Thư Phàm càng mắng Vũ Gia Minh, càng dùng sức đấm đá túi bụi vào người hắn. Tuy rằng sức lực của một cô gái chân yếu tay mềm không mạnh bằng một người đàn ông nhưng cũng khiến Vũ Gia Minh ê ẩm cả người, miệng la oai oái.

Phía bên này, ông Hoàng run rẩy hết cả mình mẩy, những lời của Thư Phàm đâm sâu vào niềm kiêu hãnh trong lòng

ông ta. Nếu Hoàng Tuấn Kiệt chết đi, ông ta còn vớt vát được một chút niềm vui và hả hê cho mình, nhưng thật không ngờ, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa chết, tất cả chỉ là đang diễn kịch cho ông ta xem mà thôi. Chỉ có một mình ông ta ngu ngốc, tự cao tự đại cho rằng mình đủ thông minh và có thừa khả năng để đấu với cha chọ nhà họ Hoàng và Vũ Gia Minh.

Không! Ông ta không là gì cả, ông ta bất quá chỉ là một kẻ ti tiện mà thôi. Một kẻ đâm lén sau lưng người khác, dùng thủ đoạn để vươn lên, núp sau gấu váy của đàn bà thì làm sao có thể ngẩng cao đầu được.

Ông Gia Huy để cho bọn trẻ đùa nghịch với nhau. Ông rất vui vì cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Ông hy vọng sau khi Hoàng Tuấn Kiệt điều trị khỏi bệnh, hắn sẽ cùng Thư Phàm tạo dựng một gia đình hạnh phúc, mối quan hệ căng thẳng và không mấy tốt đẹp giữa hai cha con sẽ được cải thiện. Ông Gia Huy tin rằng Thư Phàm là một cô gái nhiệt huyết, tràn đầy sức sống và năng động sẽ là cầu nối giúp ông và Hoàng Tuấn Kiệt xích lại gần nhau.

“Ông còn gì muốn nói với tôi không?” Ông Gia Huy nhìn ông Hoàng. Làm bạn hơn 20 năm, cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, cả hai cũng có nhiều giao tình và ân nghĩa. Ông Gia Huy không muốn đối xử với ông Hoàng một cách tuyệt tình quá.

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Đã bắt được tôi rồi, muốn xử lý thế nào thì tùy, đừng giả nhân giả nghĩa.” Ông Hoàng nhếch mép cười khinh bỉ: “Ông là người như thế nào chẳng lẽ tôi không biết. Một kẻ tuyệt tình và cao ngạo như ông thì làm sao hiểu được cảm giác của một kẻ suốt ngày phải núp bóng sau lưng người khác như tôi.”

“Ông muốn làm gì? Muốn làm chủ, muốn đoạt lấy địa vị của tôi?” Ông Gia Huy lắc đầu thở dài: “Tôi biết là thiệt cho ông khi phải đi theo tôi, nhưng tôi chưa từng bạc đãi ông, cũng không coi ông là một công cụ của mình.” Ông Gia Huy nhớ lại thời gian cả hai còn phải vất vả bôn ba khắp nơi tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Trong thời gian đó, ông Gia Huy đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, tuyệt tình có, tàn ác có, thậm chí cả hai còn dính đến cả máu tanh. Ông có thể phản bội lại người vợ nghèo hèn của mình, bỏ rơi đứa con trai mấy tuổi để ra đi, nhưng ông luôn coi ông Hoàng là một người thân tín của mình. Địa vị của ông Hoàng chỉ đứng sau ông một bậc, ông không hiểu ông Hoàng còn muốn gì nữa. Chẳng lẽ ông Hoàng muốn ông phải dâng tất cả cho ông ta?

Hoàng Tuấn Kiệt là con trai của ông, việc ông giao lại công việc làm ăn của gia đình cho hắn thì có gì sai. Hoàng Tuấn Kiệt đâu có đối xử hỗn hào và coi thường ông Hoàng. Tuy ông không thể tiếp tục quản lý công việc làm ăn của gia đình, nhưng còn có Hoàng Tuấn Kiệt. Ông Hoàng vẫn là người đứng ở vị trí thứ hai, không ai cướp của ông ta cả.

“Tôi không cam lòng, tôi không muốn mình vĩnh viễn chỉ là một người đứng ở vị trí thứ hai.” Ông Hoàng gào lên, tay chỉ thẳng vào mặt ông Gia Huy: “Tại sao tôi luôn phải đứng núp sau lưng ông? Tài năng của tôi đâu có thua kém gì ông, mà có khi tôi còn hơn hẳn ông. Nếu không có sự trợ giúp của tôi, liệu ông có được ngày hôm nay không?”

Đối với thái độ phẫn nộ và những lời chỉ trích nặng nề của ông Hoàng, ông Gia Huy im lặng không nói gì. Ông lẳng lặng nhìn ông Hoàng. Trong lòng ông có chua xót, có thống khổ và chán nản mệt mỏi.

Ngày hôm nay, ông đã mất đi một người anh em thân tín, mất đi lòng tin đối với người vợ đầu gối tay ấp của mình.

Xét cho cùng, ông mới là một kẻ thất bại, không phải ông Hoàng hay bà Diễm Thúy. Ông đã bị chính người thân của mình phản bội, bị chính họ đâm lén sau lưng. Ông là một kẻ tự huyễn hoặc chính mình, một kẻ ngỡ tưởng rằng có tất cả nhưng cuối cùng lại chẳng có thứ gì. Tuổi tác càng cao, ông lại càng cô đơn và buồn chán.

“Mang ông ta đi!” Ông Gia Huy lạnh lùng ra lệnh cho năm người vệ sĩ.

“Khoan đã!” Thư Phàm đột ngột lên tiếng.

Tất cả mọi người đứng trong phòng đều tập trung dồn ánh mắt chú ý vào Thư Phàm.

Thư Phàm chầm chậm tiến lại gần ông Hoàng, khóe môi Thư Phàm tươi cười, dáng vẻ gian trá và tà ác.

Khuôn mặt tươi cười của Thư Phàm còn đáng sợ hơn lúc Thư Phàm nổi giận, hóa điên muốn đánh người. Nụ cười của Thư Phàm chứa toàn sát khí và gươm đao.

Ông Hoàng cảnh giác nhìn Thư Phàm, ông ta đề phòng hỏi: “Cô muốn gì?”

Thư Phàm mở túi xách hình vuông đeo bên mạn sườn. Từ trong túi, Thư Phàm lôi ra một viên thuốc màu hồng nhạt.

“Ông biết viên thuốc này có tác dụng gì không?” Thư Phàm cười hỏi, giọng nói lạnh lùng tựa băng đá, đôi mắt sắc bén càn quét vào thân hình hơi run rẩy của ông Hoàng.

“Viên thuốc này là kết quả của hơn một tháng tôi thử nghiệm các loại thuốc mà ông đã cho người tiêm vào cơ thể Hoàng Tuấn Kiệt.” Thư Phàm đưa viên thuốc cho một người vệ sĩ: “Cho ông ta uống để ông biết hại người khác sẽ có kết quả gì.” Thư Phàm còn cẩn thận nói cho ông ta tên từng loại độc mà Thư Phàm đã bào chế ra viên thuốc, ngay cả triệu trứng sau khi uống vào, Thư Phàm cũng không quên nói cho ông ta biết.

Vũ Gia Minh và ông Gia Huy toát mồ hôi lạnh, năm người vệ sĩ kinh sợ nhìn nhau. Riêng ông Hoàng tái nhợt mặt, run run chỉ tay vào mặt Thư Phàm: “Cô…cô….”

Ông Hoàng cố sống cố chết cũng không mở miệng uống viên thuốc do người vệ sĩ bắt phải uống.

Thư Phàm cười nhạt, lại mở túi xách lôi ra một ống kim tiêm: “Ông đừng lo, nếu ông sợ uống thuốc, tôi sẽ tiêm cho ông.” Thư Phàm thành thạo mở nắp ông kim tiêm, ra vẻ chuẩn bị cắm đầu mũi kim đầy nước vào người ông ta.

Thư Phàm có thể không hiểu gì về công việc kinh doanh, nhưng về lĩnh vực nghiên cứu và thử nghiệm thuốc, Thư Phàm là một thiên tài. Chỉ cần nhìn tên thuốc, Thư Phàm đã biết thuốc đó có tác dụng gì.

Người vệ sĩ lợi dụng cơ hội ông Hoàng chú ý vào Thư Phàm, miệng lắp bắp mắng chửu Thư Phàm, đã đút ngay viên thuốc vào miệng ông ta, sau đó dùng sức bắt ông ta phải nuốt xuống.

Thư Phàm không nhịn được cười, đã cười đến chảy cả nước mắt, tâm tình Thư Phàm tốt dần lên. Thư Phàm đã tự hứa với lòng là khi nào tìm được kẻ chủ mưu đứng trong bóng tối thuê sát thủ giết chết Hoàng Tuấn Kiệt, sẽ trả thù kẻ đó thật tàn khốc. Nay đã tìm được rồi, Thư Phàm làm sao có thể quên lời hứa của mình.

Lúc ông Hoàng bị ba người vệ sĩ lôi ra khỏi phòng, ông ta không ngừng gào thét và mắng chửu Thư Phàm.

Thư Phàm vẫy vẫy tay chào ông Hoàng, môi cười toe toét.

Vũ Gia Minh khóe môi co giật. Hắn bây giờ mới biết ác ma thứ thiệt không phải là hắn, mà là Thư Phàm. Cách trả thù của Thư Phàm còn tàn độc hơn cả hắn.

Vũ Gia Minh vuốt mồ hôi lạnh, tự nhắc nhở bản thân mình là trăm triệu lần không nên đắc tội với Thư Phàm. Nếu không sẽ bị Thư Phàm cho uống thuốc độc giống như ông Hoàng vừa rồi.