Bạn Trai Xấu Xa

Chương 49

Hoàng Tuấn Kiệt đã đi tìm Thư Phàm ròng rã suốt một tháng trời, nhưng vẫn không có kết quả gì cả. Thư Phàm giống như một con chim đang bay trên trời, một con cá đang lặn dưới nước. Hoàng Tuấn Kiệt chỉ là một người trần mắt thịt, một con người bình thường, hắn đâu có siêu năng lực để biết Thư Phàm đang ở đâu.

Nếu hắn là một siêu nhân, hắn có thể bảo vệ được Thư Phàm ở khắp mọi nơi, không để Thư Phàm xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng thật đáng tiếc, hắn không có khả năng đó, hắn không thể tránh được súng đạn, cũng không tránh được vận mệnh của cuộc đời mình.

Trong thời gian này, Vũ Gia Minh sử dụng rất nhiều thủ đoạn. Hắn đang dần thành công khiến tập đoàn của nhà họ Đào suy yếu. Bằng cách ép ông Đào phải từng chút từng chút một nhượng bộ cho mình, Vũ Gia Minh đã thâm nhập sâu vào công việc làm ăn của ông Đào.

Vì sự an toàn của con gái, vì những bằng chứng mà Vũ Gia Minh đang nắm giữ, ông Đào phải chịu cảnh để cho Vũ Gia Minh mặc sức bài bố.

Không chỉ có một mình Vũ Gia Minh căm thù ông Đào, Hoàng Tuấn Kiệt cũng căm thù cha con ông Đào chẳng kém. Vì Đào Tuyết Viên, Hoàng Tuấn Kiệt đã mất đi Thư Phàm. Hắn đã đi tìm Thư Phàm hơn một tháng rồi, nhưng càng tìm lại càng không thấy. Mỗi lần hắn đến gần được mục tiêu của mình, lại bị mất dấu.

Người bắt cóc Thư Phàm rất giỏi che dấu hành tung của mình, khiến Hoàng Tuấn Kiệt khốn đốn lao đao.

Nếu Thư Phàm đã chết đi, chết đi trong vòng tay hắn, hắn sẽ không phải sống trong cảm giác vừa thương tâm, vừa đau khổ, vừa có chút chờ mong, lại vừa khốn quẫn vì bất lực thế này. Hắn đã tự trách và dằn vặt mình rất nhiều. Chỉ trong vòng có hơn một tháng, hắn đã gầy sọp đi, hắn không thể ngủ được, cũng không nuốt nổi thứ gì, trông hắn đã già đi mất mấy tuổi, tóc rối bù xù, râu ria không buồn cạo. Tuy nhiên, hắn vẫn ăn mặc gọn gàng và chỉnh chu, vẫn kiên cường chống trọi với tất cả.

Hoàng Tuấn Kiệt càng ngày càng trở nên lạnh lùng và xa cách. Hắn không muốn mở miệng nói chuyện, cũng không muốn tiếp xúc với ai cả. Hắn đi ra ngoài cả ngày, đến nửa đêm mới về nhà. Nghỉ ngơi lấy sức một chút, sáng sớm ngày mai, hắn lại lái xe đi. Tình trạng đó cứ kéo dài và tiếp diễn mãi, sợ rằng chưa đến lúc tìm được Thư Phàm, hắn đã sớm ngã quỵ rồi.

Vũ Gia Minh vừa cảm thấy hối hận vừa cảm thấy có lỗi với Hoàng Tuấn Kiệt, đã hết lòng giúp đỡ hắn. Vũ Gia Minh đã cử rất nhiều người đi tìm tung tích của Thư Phàm. Bằng vào khả năng và thủ đoạn của mình, hắn đã tìm được manh mối có liên quan đến Thư Phàm.

Sang đến ngày thứ 50 kể từ lúc Thư Phàm bị mất tích, Vũ Gia Minh sau khi nhận được tin tức do thám tử báo cáo, đã vội vã lái xe đến tìm Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt đang ngồi trong văn phòng làm việc, hai tay đút vào túi quần, mắt đau khổ nhìn ra bên ngoài tấm cửa kính trên tầng lầu thứ sáu.

Hoàng Tuấn Kiệt rất nhớ Thư Phàm, nhớ nhiều đến mức, hắn muốn phát điên lên. Ngày nào vẫn còn chưa tìm thấy được Thư Phàm, ngày đó hắn còn tiếp tục đi tìm, tìm cho đến khi nào hắn thấy được Thư Phàm thì thôi. Thư Phàm là người con gái mà hắn chọn, hắn vĩnh viễn chỉ yêu duy nhất một mình Thư Phàm, và chỉ có Thư Phàm mới xứng là vợ của hắn.

Vũ Gia Minh đi thang máy lên lầu thứ sáu.

Vệ sĩ đứng gác cửa nhìn thấy Vũ Gia Minh, đã cúi đầu chào.

“Hoàng Tuấn Kiệt ở trong văn phòng chứ?” Vũ Gia Minh nén kích động và nôn nóng hỏi.

“Vâng, cậu chủ đang ở trong phòng.” Người vệ sĩ cung kính đáp.

“Tôi muốn gặp cậu ấy.” Vũ Gia Minh tiến lên phía trước, tay nắm lấy núm cửa, chuẩn bị mở cửa để bước vào trong.

Người vệ sĩ dang tay ngăn cản: “Xin lỗi cậu Gia Minh! Cậu chủ dặn dò là không muốn gặp ai cả.”

Vũ Gia Minh hừ lạnh, thu lại nụ cười của mình: “Tránh ra!”

“Cậu Gia Minh! Xin cậu đừng làm khó tôi!” Người vệ sĩ vẫn cung kính bảo Vũ Gia Minh. Hơn một tháng nay, Hoàng Tuấn Kiệt hỉ nộ vô thường, phận làm vệ sĩ riêng của hắn, anh vệ sĩ đã cố gắng hết sức làm trọn bổn phận và nghĩa vụ của mình, sợ không dám làm sai bất cứ điều gì.

Vũ Gia Minh lạnh lùng bảo người vệ sĩ: “Tôi có việc quan trọng cần nói cho Hoàng Tuấn Kiệt biết. Nếu cậu tiếp tục ngăn cản tôi, hại Hoàng Tuấn Kiệt không tìm được Bạch Thư Phàm, cậu có chịu trách nhiệm được không?” Vũ Gia Minh mặc dù tức muốn điên lên, muốn dùng võ lực với người vệ sĩ, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng cao ngạo và ông chủ của mình.

Nghe Vũ Gia Minh nhắc đến Thư Phàm, người vệ sĩ vội nói: “Cậu nói thật chứ? Cậu đến đây tìm cậu chủ vì cậu đã có tin tức về cô Bạch Thư Phàm?” Người vệ sĩ rất vui, chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt tìm được Thư Phàm, anh ta có thể thoát khỏi tâm trạng lúc nào cũng phải sống trong cảnh hồi hộp lo sợ bị Hoàng Tuấn Kiệt trừng phạt rồi.

“Nhiều lời! Còn không mau tránh ra?” Vũ Gia Minh lạnh lùng quát.

Người vệ sĩ thức thời, đứng tránh sang một bên, tay lịch sự mở cửa thay cho Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh tức giận phất tay áo, sải bước đi vào trong phòng.

Hoàng Tuấn Kiệt đứng quay lưng lại với Vũ Gia Minh. Trong ánh sáng vàng vọt của căn phòng, Hoàng Tuấn Kiệt trông thật cô đơn, thật sầu khổ.

Vũ Gia Minh thở dài. Lúc nãy hắn tức giận phừng phừng muốn mắng chửu và đánh người, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ sầu khổ và bi ai của Hoàng Tuấn Kiệt, hắn lại buồn thay cho Hoàng Tuấn Kiệt.

Vũ Gia Minh tiến đến gần Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tôi đã nói không muốn gặp ai cả.” Hoàng Tuấn Kiệt tưởng Vũ Gia Minh là người vệ sĩ đứng gác cửa, đã lạnh lẽo lên tiếng.

“Ngay cả người bạn tốt của cậu, cậu cũng không muốn gặp sao?” Vũ Gia Minh thương xót nhìn khuôn mặt tái xanh, gầy xọp của Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Vũ Gia Minh: “Cậu đến đây làm gì?” Mỗi lần nhìn thấy Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt lại không thể quên được nguyên nhân vì sao Thư Phàm bị Đào Tuyết Viên bắn, bị kẻ lạ mặt mang đi.

Vũ Gia Minh định trêu tức Hoàng Tuấn Kiệt, trả thù tội hắn dám đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng biết hắn đang đau khổ vì mất đi người con gái mình yêu, nên lại thôi.

“Tôi đến đây vì muốn nói cho cậu biết, tôi đã cho người tìm được tung tích của Thư Phàm rồi.” Vũ Gia Minh mỉm cười, thông báo tin tức tốt cho Hoàng Tuấn Kiệt biết. Vũ Gia Minh không còn cảm thấy áy náy và cảm thấy có lỗi với Hoàng Tuấn Kiệt nữa. Những việc mà hắn nên làm, hắn đã làm cả rồi, hơn nữa Thư Phàm đâu có chết, có một niềm vui kinh hỉ đang chờ đón Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu bảo sao?” Hoàng Tuấn Kiệt run giọng nói to, hai tay bấu chặt lấy vai Vũ Gia Minh: “Cậu biết Thư Phàm đang ở đâu thật sao?”

Vũ Gia Minh gật đầu, nhìn Hoàng Tuấn Kiệt bằng con mắt cảm thông và chia sẻ.

“Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy không sao chứ? Ai đã bắt cóc và mang cô ấy đi?” Hoàng Tuấn Kiệt nôn nóng, hỏi dồn. Hắn cảm thấy dòng máu nóng đang rần rật chảy khắp cơ thể, lòng hân hoan reo vui. Hắn muốn hét ầm lên vì sung sướng.

Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào vai Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu đừng nôn nóng! Cậu nghe mình nói đã.”

“Còn không mau nói đi! Cậu muốn mình chết vì nôn nóng sao?” Hoàng Tuấn Kiệt cầu mong, mãnh liệt cầu mong Thư Phàm không sao. Nếu không….nụ cười trên môi Hoàng Tuấn Kiệt vụt tắt: “Cô ấy vẫn còn sống đúng không? Vết đạn kia….” Hoàng Tuấn Kiệt không còn nói nổi nữa, mắt hắn đục ngàu, cổ họng nghẹn lại, thanh âm run run.

“Cậu yên tâm, cô ấy vẫn còn sống. Chỉ có điều…..” Vũ Gia Minh nửa muốn nói, nửa lại lưỡng lự không muốn.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Vũ Gia Minh, mặt hắn xa xầm xuống. Hắn nghiến răng cảnh cáo và đe dọa Vũ Gia Minh: “Vũ Gia Minh! Có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng úp úp mở mở nữa. Nếu cậu không mau nói thật cho tôi biết, thì dù có phải liều mạng tôi cũng quyết dùng súng giết chết cậu.”

Vũ Gia Minh cười khổ, bực mình bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu coi tôi là gì hả, là kẻ thù của cậu hay sao mà lúc nào cậu cũng đe dọa giết tôi?”

“Nếu người mất tích là Tú Linh, cậu có nôn nóng có kích động muốn biết tin tức về cô ấy bằng mọi giá không? Thư Phàm đã cứu Tú Linh một mạng, đã cứu cả hai mẹ con cô ấy, cậu còn muốn thế nào nữa?” Hoàng Tuấn Kiệt càng nói càng cao giọng: “Cậu định thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đúng không? Hơn một tháng vừa qua tôi điên cuồng đi tìm cô ấy, cậu không phải là không biết. Tôi mặc kệ kẻ nào đã bắt cóc cô ấy mang đi, chỉ cần cô ấy còn sống, với tôi không còn điều gì quan trọng hơn thế.” Hoàng Tuấn Kiệt nói ra thâm ý của mình. Hắn yêu Thư Phàm, yêu Thư Phàm rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi ngay cả mạng của mình cũng không cần. Thử hỏi trên đời này, hắn còn tiếc điều gì nữa.

Vũ Gia Minh đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một tệp hồ sơ: “Nếu cậu muốn tìm cô ấy, hãy đi theo điện chỉ ghi trong này. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào quyết định của cậu.”

Hoàng Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn Vũ Gia Minh. Tuy còn nhiều thắc mắc muốn hỏi Vũ Gia Minh, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt không muốn nghĩ nhiều nữa. Điều hắn quan tâm bây giờ là có thể nhanh chóng tìm được Thư Phàm.

Vũ Gia Minh xoay người bỏ đi. Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Những thứ còn lại, hãy để cho Hoàng Tuấn Kiệt tự giải quyết lấy.

Kéo ghế, Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống. Tay run run lôi bốn tờ giấy trong tệp hồ sơ ra.

Đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt long lanh lệ, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cuối cùng, hắn cũng đã tìm được Thư Phàm.

Hoàng Tuấn Kiệt đọc lướt qua tờ giấy. Mất hơn 10 phút, hắn mới lấy lại được thần trí. Tay bịt chặt miệng, xô ghế đứng dậy, Hoàng Tuấn Kiệt lao ra khỏi phòng.

Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh nở một nụ cười, miệng lẩm bẩm: “Hoàng Tuấn Kiệt! Không ngờ cậu cũng đã đuổi kịp được tôi rồi.”

Chiều thu, từng chiếc lá vàng bay bay trong gió, không khí tràn ngập nắng ấm và sắc vàng.

Một người con gái ngồi trên xe lăn, mặc một bộ quần áo bệnh nhân, trên tay cầm một cuốn sách, mắt đang chăm chú đọc.

Trong khu vườn của bệnh viện, màu sắc của lá, của hoa hòa quyện với màu mắt của Thư Phàm tô điểm thêm cho bức trang mỹ lệ và hài hòa.

Tiếng bước chân khua sàn sạt trên nền gạch, tiếng lá khô gãy vụn dưới gót chân tạo nên những âm thanh vui tai. Đáy mắt của người đàn ông tràn ngập nhu tình và yêu thương. Hình ảnh của Thư Phàm thu gọn vào trong đáy mắt của anh ta. Trái tim anh ta đập bình ổn trong lồng ngực. Biết là không thể có được Thư Phàm, nhưng vẫn cố chấp muốn thử.

Hơn một tháng qua, Trác Phi Dương đã hết lòng chăm sóc Thư Phàm, đã thuê những bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho Thư Phàm.

Ngày Thư Phàm lấy chồng, Trác Phi Dương chỉ muốn đến chào hỏi Thư Phàm, muốn biết trong lòng Thư Phàm, mình xếp ở vị trí thứ mấy. Biết Thư Phàm sắp lấy Hoàng Tuấn Kiệt, Trác Phi Dương rất đau khổ và buồn bã, nhưng cũng mừng thay cho hạnh phúc của Thư Phàm. Hắn tự xét thấy mình là người đến sau, hơn nữa hắn chưa từng nói cho Thư Phàm biết tình cảm thật trong lòng mình, cũng không có bất cứ hứa hẹn gì với Thư Phàm.

Hơn ba tháng, hắn nằm trên giường bệnh, đối diện với cái chết từng giờ. Trong thời gian đó, đã từng có lúc, tính mạng của hắn không giữ lại được. Nhưng vì muốn thêm một lần nữa, có thể nhìn thấy Thư Phàm, hắn đã cố gắng vượt qua tất cả.

Đến lúc hắn tỉnh lại, hắn phát hiện ra, Hoàng Tuấn Kiệt yêu Thư Phàm chẳng kém gì hắn, thậm chí còn yêu Thư Phàm nhiều hơn cả hắn. Thấy Thư Phàm khóc lóc và sầu khổ vì cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt, hắn đã biết mình mãi mãi cũng không thể có được tình cảm của Thư Phàm, trái tim Thư Phàm đã trao trọn vẹn cho Hoàng Tuấn Kiệt. Khi biết Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa chết, hai người đã không quản gian lao và khó nhọc đi vào tận rừng sâu để tìm hắn, hắn quyết định không tiếp tục theo đuổi và tìm cách tranh giành Thư Phàm với Hoàng Tuấn Kiệt nữa.

Vả lại, hắn cảm thấy có lỗi với Thư Phàm. Nếu không phải do hắn hồ đồ hiểu lầm Hoàng Tuấn Kiệt là một kẻ phụ tình, lừa dối em gái hắn, khiến em gái hắn có thai mà không chịu nhận. Thư Phàm sẽ không phải chịu nhiều thử thách như thế, không phải trải qua chuyện sinh tử, sống chết trong gang tấc. Và biết đâu, Hoàng Tuấn Kiệt cũng sẽ không bị giết chết hụt mấy lần, Thư Phàm và hắn đã tạo dựng một gia đình hạnh phúc từ lâu.

Nhưng nghĩ đi cũng phải tính lại, nếu hắn không bắt cóc Thư Phàm, không giam giữ Thư Phàm trên đảo hoang, hắn đã không có được dành nhiều thời gian bên cạnh Thư Phàm như thế, cũng không được cùng Thư Phàm trải qua nhiều chuyện.

“Em đang đọc gì thế?” Trác Phi Dương mỉm cười, đứng trước mặt Thư Phàm. Thân hình cao lớn của hắn che khuất đi ánh sáng.

Thư Phàm ngước mắt lên nhìn Trác Phi Dương, trên môi nở một nụ cười: “Em đang đọc tạp chí y học thế giới.”

“Em đang bị bệnh, sao không để cho đầu óc được nghỉ ngơi.” Trác Phi Dương khom người, cầm lấy tờ tạp chí trong tay Thư Phàm.

“Không có việc gì làm, em thấy buồn chán.” Thư Phàm cười đáp. Thư Phàm thấy rất khó chịu khi đi đâu và làm gì cũng phải có người giúp đỡ. Tuy rằng tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng sức khỏe vẫn chưa thể phục hồi.

“Em có thể tiếp tục nghiêm cứu và thử nghiệm thuốc khi em khỏi bệnh. Còn bây giờ, em nên ngoan ngoãn làm một bệnh nhân cho tốt, để cho bác sĩ và y tá chăm sóc cho em.” Trác Phi Dương cười buồn, nheo mắt nhìn Thư Phàm. Thư Phàm đã không còn là của hắn nữa, cả thân xác và trái tim của Thư Phàm đã thuộc về Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn mãi mãi cũng chỉ là một người đến sau.

Thư Phàm nhìn Trác Phi Dương. Đã có một lần Trác Phi Dương hỏi Thư Phàm rằng trong lòng Thư Phàm, ai là người quan trọng nhất, Thư Phàm đã không ngần ngại trả lời hắn, người đó là Hoàng Tuấn Kiệt.

Thư Phàm là một người nhạy cảm và tinh tế. Thư Phàm hiểu tình cảm của Trác Phi Dương dành cho mình. Tuy cảm thấy có lỗi và áy náy với hắn, nhưng trong tình yêu không thể có lòng thương hại. Thư Phàm không muốn làm khổ Trác Phi Dương, không muốn mối quan hệ thuần khiết và trong sáng giữa mình và Trác Phi Dương bị vấy bẩn. Thư Phàm muốn Trác Phi Dương mãi mãi là một người anh trai mà mình ngưỡng mộ và tôn sùng, hơn là một người tình nhưng mà không yêu.

Trác Phi Dương hiểu được tấm lòng của Thư Phàm, chính vì thế hắn không ngượng ép Thư Phàm phải chấp nhận tình cảm của hắn. Hắn có thể hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ Thư Phàm, thì trên đời này, còn điều gì mà hắn không làm được. Hạnh phúc và niềm vui của Thư Phàm cũng chính là hạnh phúc và niềm vui của hắn.

Hắn thà rằng đứng từ xa nhìn Thư Phàm mỉm cười và sống vui vẻ, còn hơn bắt ép Thư Phàm sống bên cạnh hắn, mà lúc nào cũng buồn bã và rầu rĩ không vui. Có được thân xác Thư Phàm thì sao, điều hắn cần đâu phải là thứ đó, hắn muốn có được trái tim của Thư Phàm. Muốn Thư Phàm toàn tâm toàn ý yêu hắn. Nếu đã không có được, hắn nên buông tay, nên chúc phúc cho Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt.

“Thư Phàm! Anh có thể ôm em một lúc được không?” Trác Phi Dương đột nhiên nói ra yêu cầu của mình. Hắn không cần Thư Phàm phải hôn hắn, hắn chỉ muốn Thư Phàm đáp lại tình cảm của hắn bằng một cái ôm thân thiết và ấm áp như hai người bạn thân lâu ngày mới gặp nhau, như hai anh em ruột thịt.

Thư Phàm nhìn thật sâu vào mắt Trác Phi Dương, khóe mắt ướt đẫm lệ. Thư Phàm cảm động trước tấm chân tình mà Trác Phi Dương dành cho mình. Dang rộng vòng tay, Thư Phàm run giọng nói: “Được.”

Trác Phi Dương mỉm cười, mắt dịu dàng nhìn Thư Phàm. Hắn nhấc bổng Thư Phàm lên, nhẹ nhàng ôm lấy Thư Phàm vào lòng.

Hình ảnh mà Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy là cảnh ôm ấp của Thư Phàm và Trác Phi Dương.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa ghen vừa hận. Siết chặt nắm đấm, Hoàng Tuấn Kiệt nện mạnh gót giày trên nền gạch. Hắn rất muốn đấm vỡ mặt Trác Phi Dương, muốn hắn phải trả giá cho tội bắt cóc Thư Phàm hai lần. Hắn luôn lo sợ Thư Phàm có tình cảm với Trác Phi Dương, luôn sợ Thư Phàm sẽ siêu lòng, không còn tiếp tục yêu hắn nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt tự xét thấy Trác Phi Dương không thua kém gì mình, thậm chí còn hơn cả hắn về cách làm người và địa vị của hắn.

Trác Phi Dương đã nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt từ lâu. Có thể nói hắn cố ý làm thế để trả đũa Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn ghen tị với may mắn của Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy hắn cũng yêu Thư Phàm nhiều chẳng kém gì Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng Thư Phàm không chọn hắn, người mà Thư Phàm chọn là Hoàng Tuấn Kiệt.

“Buông cô ấy ra!” Hoàng Tuấn Kiệt trầm giọng quát Trác Phi Dương, mắt hắn bừng bừng lửa giận, mười khớp ngón tay kêu răng rắc. Đây là lần đầu tiên, hắn đối diện với tình địch của mình.

Trác Phi Dương chẳng những không buông Thư Phàm ra, hắn còn ôm chặt lấy Thư Phàm, không để cho Thư Phàm giãy dụa muốn thoát ra.

Trác Phi Dương thách thức nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn cười nhạt: “Hình như cậu đến không đúng lúc rồi. Tôi và cô ấy đang tâm sự với nhau.”

“Buông cô ấy ra!” Hoàng Tuấn Kiệt cao giọng quát to, răng nghiến chặt. Các khớp ngón tay của hắn căng cứng, thớ cơ trên mặt hắn giật giật. Hắn đã tức giận đến cực điểm. Khi biết Thư Phàm vẫn cón sống khiến hắn mừng đến phát điên, nhưng hắn không vui nổi khi thấy cảnh ôm ôm ấp ấp của Thư Phàm và Trác Phi Dương. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Thư Phàm để cho Trác Phi Dương ôm, trăm triệu lần hắn cũng không muốn. Thư Phàm là người con gái của hắn, ai cũng không được phép động vào, huống hồ Trác Phi Dương là tình địch của hắn.

Từ lúc nghe thấy tiếng quát của Hoàng Tuấn Kiệt, cảm nhận được hơi thở và mùi hương của hắn, Thư Phàm vừa mừng vừa sợ, vừa nghẹn ngào muốn khóc vừa thấy mình thật may mắn vì đã không chết, vì có thể gặp lại hắn. Thư Phàm mong từ nay về sau sẽ không còn xảy ra chuyện gì nữa. Thư Phàm không muốn bỏ lại một mình Hoàng Tuấn Kiệt sống trên đời, không muốn rời xa hắn.

Thư Phàm chống tay vào ngực Trác Phi Dương, nhỏ giọng cầu xin Trác Phi Dương: “Làm ơn buông em ra! Em muốn gặp Hoàng Tuấn Kiệt.” Thư Phàm biết mình làm thế là ích kỉ, sẽ khiến Trác Phi Dương đau lòng và thương tâm. Nhưng ngay từ đầu, người mà Thư Phàm chọn là Hoàng Tuấn Kiệt, sự thật này không thể thay đổi được.

Trác Phi Dương thở dài, cố nén bi thương và buồn khổ, nhẹ nhàng đẩy Thư Phàm ra.

Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng ôm lấy ngang người Thư Phàm, ôm chặt lấy Thư Phàm vào lòng.

“Thư Phàm! Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt xúc động gọi, đáy mắt hắn long lanh lệ. Bóng tối trong lòng hắn không còn nữa, bây giờ đã tràn ngập reo vui và ngọt ngào hạnh phúc. Thư Phàm vẫn còn sống, vẫn còn thở, trái tim vẫn còn đập, thân thể ấm áp, mùi hương hoa nhài đang bao phủ lấy xúc giác của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt siết Thư Phàm thật chặt, hắn muốn hòa tan thân thể Thư Phàm vào thân thể mình, muốn Thư Phàm là một phần của thân thể hắn, vĩnh viễn cũng không chia lìa.

Hoàng Tuấn Kiệt vùi mặt mình vào hõm vai Thư Phàm. Nhắm mắt lại, mũi hắn di chuyển từ đỉnh đầu Thư Phàm xuống cổ Thư Phàm. Hắn muốn hít lấy mùi hương hoa nhài trên tóc Thư Phàm, muốn cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ thân thể Thư Phàm, muốn lắng nghe nhịp đập trong trái tim Thư Phàm. Đã lâu rồi, hắn không còn cảm giác mình đang sống nữa. Hôm nay sức sống một lần nữa lại quay về, mất đi Thư Phàm cũng có nghĩa là hắn đã mất đi tất cả.

Thư Phàm để cho Hoàng Tuấn Kiệt ôm mình, để cho hắn hôn mình. Nước mắt không ngừng rơi, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, hạt lệ trong vắt như pha lệ, rửa trôi đi những đau khổ và phiền muộn mà cả hai đã phải chịu đựng trong những vừa qua.

Dần dần Thư Phàm vòng tay lên cổ Hoàng Tuấn Kiệt, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt hân hoan hạnh phúc, đắm chìm trong những nụ hôn ngọt ngào dài bất tận, đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Thư Phàm. Trái tim hắn đã lấy lại được những nhịp đập gấp gáp và rộn ràng của mình, chỉ khi nào gặp được Thư Phàm, hắn mới rung động, mới không còn là chính mình.

Trác Phi Dương đã bỏ đi từ lâu. Hắn biết không nên đứng ở đây để chịu thêm bi thương và sầu khổ. Mặc dù hắn đã quyết tâm từ bỏ Thư Phàm, nhưng khi nhìn cảnh Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt âu yếm bên nhau, hắn lại không thể đè nén được tình cảm trong lòng mình.

Trác Phi Dương vừa bước đi, vừa ngẩng mặt nhìn mây trời. Trong trời đất mênh mông và rộng lớn này, biết đến bao giờ, hắn mới tìm được người con gái của đời mình.

Buổi tối Trác Phi Dương và Hoàng Tuấn Kiệt hẹn gặp nhau ở một khu đất trống trong thành phố. Hai người

đàn ông có nhiều chuyện cần phải giải quyết với nhau. Kể từ lúc biết Thư Phàm là do Trác Phi Dương bắt đi, Hoàng Tuấn Kiệt đã thề với lòng rằng khi nào gặp được Trác Phi Dương, sẽ đánh hắn một trận, bắt hắn phải trả giá cho tội dám bắt cóc và giam giữ Thư Phàm, hại hắn hai lần sống dở chết dở. Hắn yêu Thư Phàm rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi, Thư Phàm chỉ vừa mới biến mất, đã lấy đi tất cả thế giới của hắn.

Trác Phi Dương cũng muốn gặp riêng Hoàng Tuấn Kiệt, cũng muốn đánh hắn một trận. Mặc dù hắn đã tình nguyện nhường lại Thư Phàm cho Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng không có nghĩa là hắn có thể quên được tình cảm của mình dành cho Thư Phàm. Hắn cũng yêu Thư Phàm nhiều như Hoàng Tuấn Kiệt, đâu có thể nói quên là quên được. Hắn chỉ có thể quên khi hắn tìm được tình yêu của đời mình. Nhưng rất tiếc, hắn sợ rằng cả đời này hắn cũng không thể quên được Thư Phàm, không thể tìm được một người con gái đặc biệt giống như Thư Phàm.

Thư Phàm là một người độc nhất vô nhị, là người duy nhất khiến hắn rung động, hắn yêu hết mình, ngay cả tính mạng, hắn cũng sẵn sàng hy sinh cho Thư Phàm. Một người con gái đặc biệt như thế, thử hỏi trên đời này làm gì có người thứ hai, làm sao có thể xuất hiện một người con gái khiến hắn sẵn sàng hy sinh tất cả cho người con gái gái ấy. Nếu không tìm được, hắn cũng không cưỡng cầu, cũng không thấy buồn lòng, tất cả đều là do hắn lựa chọn, do hắn tình nguyện, không ai ép hắn cả.

Tám giờ tối, Hoàng Tuấn Kiệt lái xe đến một khu đất trống, cây cối mọc um tùm, nơi đây vắng vẻ không có mấy người qua lại. Hai người đàn ông đều là những người có máu mặt ngoài xã hội, nên không muốn người khác biết họ xông vào đánh nhau như hai kẻ điên.

Lái xe sâu vào tận trong khu đất trống, tắt máy, mở cửa, Hoàng Tuấn Kiệt bước xuống. Hoàng Tuấn Kiệt không đi một mình, hắn đi cùng với hai vệ sĩ.

Trong thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng Tuấn Kiệt biết mình không được an toàn. Hắn vì không muốn Thư Phàm lo lắng và thương tâm vì mình, đã chấp nhận việc đi đâu và làm gì cũng có vệ sĩ kè kè bên cạnh.

“Đứng ở đây đợi tôi. Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép tiến lên.” Hoàng Tuấn Kiệt muốn tự mình giải quyết mọi chuyện với Trác Phi Dương. Vả lại, hai người không phải là kẻ thù của nhau. Họ đều yêu Thư Phàm, đều muốn Thư Phàm được sống hạnh phúc và vui vẻ. Nếu một trong hai chết đi, đều khiến Thư Phàm đau khổ và thương tâm. Họ hẹn gặp nhau ở đây, chỉ vì muốn một lần được đối đầu với nhau, muốn được tranh tài cao thấp mà thôi.

Hai người vệ sĩ cung kính đứng gọn sang một bên, nhường đường cho Hoàng Tuấn Kiệt bước đi.

Hoàng Tuấn Kiệt rảo bước, tiến lại gần Trác Phi Dương.

“Cậu đã đến rồi.” Trác Phi Dương đã đến được một lúc. Hắn đứng thẳng người, khuôn mặt lạnh lùng như băng đá, đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên người mặc một bộ vét màu đen. Trong ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn điện, bị cây cối bao phủ, mái tóc màu đen hòa cùng bộ vét màu đen, trông Trác Phi Dương âm u như một bóng ma.

“Tôi đến rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mắt Trác Phi Dương, khuôn mặt của hắn cũng lạnh lùng chẳng kém gì Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương nhếch mép: “Tôi yêu Thư Phàm. Tôi sẽ tuyệt đối không buông tay, nếu như cô ấy không mang thai đứa con của cậu.” Trác Phi Dương thẳng thắn nói cho Hoàng Tuấn Kiệt biết suy nghĩ trong lòng mình. Khi hắn đến tìm Thư Phàm đúng vào ngày Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt kết hôn, hắn đã có ý định mang Thư Phàm đi. Nếu Thư Phàm không chấp nhận tình cảm của hắn, ít ra hắn cũng có thể làm khó được Hoàng Tuấn Kiệt. Dù sao chưa làm gì đã đầu hàng, không phải phong cách làm người của hắn.

“Cậu không buông tay cũng không được. Tôi sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ để Thư Phàm lấy người khác, hơn nữa người cô ấy yêu là tôi.” Hoàng Tuấn Kiệt nghiêm túc bảo Trác Phi Dương. Hắn tuy hiểu tình cảm của Trác Phi Dương dành cho Thư Phàm nhiều cũng chẳng kém gì hắn, biết ơn công cứu mạng của Trác Phi Dương, nhưng trong tình yêu không thể đem ra để trao đổi và mua bán. Hắn có rất nhiều cách để trả ơn Trác Phi Dương, đâu nhất thiết phải đánh đổi hạnh phúc của cả cuộc đời mình.

“…………..” Trác Phi Dương im lặng, căng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn biết Hoàng Tuấn Kiệt nói đúng. Người Thư Phàm yêu là Hoàng Tuấn Kiệt, người cô ấy chọn là hắn, cả hai chẳng những đã tổ chức đám cưới, còn sắp có con. Hắn chỉ là một người đến sau, một kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ. Nhưng hắn không giống như những kẻ khác, hắn yêu được cũng có thể từ bỏ được, hắn hy sinh nhiều cho Thư Phàm như thế, làm sao có thể nhìn cảnh Thư Phàm sống trong sầu khổ và cô đơn. Hắn nguyện làm tất cả, chỉ vì hắn muốn Thư Phàm được sống hạnh phúc và vui vẻ.

“Mặc dù tôi rất hận và căm ghét cậu, vì cậu đã hai lần bắt cóc và giam giữ Thư Phàm. Nhưng tôi vẫn thật lòng cảm ơn cậu, đã cứu mạng cô ấy mấy lần.” Hoàng Tuấn Kiệt chân thành nói, ngữ khí thản nhiên không cần che dấu. Hắn là một kẻ ân oán phân minh, hận là hận, yêu là yêu, căm ghét là căm ghét, hắn tuyệt không nhầm lẫn. Trác Phi Dương là người hắn vừa biết ơn vừa căm hận.

“Tôi không cần cậu phải cám ơn tôi. Tôi làm tất cả vì tôi yêu Thư Phàm. Hy sinh cho người mình yêu, đâu cần phải tính toán so đo thiệt hơn.” Trác Phi Dương nhàn nhạt trả lời Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn muốn nói cho Hoàng Tuấn Kiệt biết hắn yêu Thư Phàm nhiều cũng chẳng kém gì Hoàng Tuấn Kiệt, muốn nói rằng chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt không đối xử tốt với Thư Phàm, hắn sẽ cướp Thư Phàm đi.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa bực mình vừa lo sợ. Trác Phi Dương là một đối thủ đáng gờm, chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn có nguy cơ mất Thư Phàm bất cứ lúc nào.

“Hãy chăm sóc Thư Phàm cho thật tốt, hãy yêu cô ấy cho thật lòng. Nếu không, tôi sẽ không buông tha cho cậu. Tôi tự nguyện buông tay vì tôi tôn trọng quyết định của cô ấy, vì nghĩ cậu có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Còn nếu không, lúc đó cậu đừng hòng mà tìm thấy Thư Phàm, tôi sẽ mang cô ấy đi thật xa, đến một nơi mà vĩnh viễn cậu cũng không thấy được.” Trác Phi Dương nghiêm lạnh, ngữ khí sắc bén, tuyên bố cho Hoàng Tuấn Kiệt biết quyết định của mình. Trác Phi Dương là một con người luôn dùng hành động để chứng minh tất cả, hắn không thích nói nhiều, cũng không thích tranh cãi. Một khi hắn đã quyết định làm bất cứ việc gì, hắn sẽ làm đến cùng. Từ trước đến nay, hắn chưa từng thất bại, cũng chưa từng bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Thư Phàm là người đầu tiên, hắn không muốn gây tổn thương và bắt ép phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.

“Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội làm được điều đó đâu, bởi vì Thư Phàm vĩnh viễn là người con gái tôi yêu nhiều nhất, vĩnh viễn là người vợ mà tôi đã lựa chọn. Trừ phi tôi chết đi, nếu không ai cũng đừng hòng mà cướp cô ấy đi.” Hoàng Tuấn Kiệt cười lạnh. Hắn muốn dập tắt niềm hy vọng mỏng manh của Trác Phi Dương.

Hoàng Tuấn Kiệt ghen tị với may mắn của Trác Phi Dương khi được cùng sống với Thư Phàm hơn nửa tháng trong rừng, được đồng sinh cộng tử với cô ấy. Hắn không muốn việc này xảy ra lần thứ hai. Nếu không, hắn sẽ san bằng tập đoàn của nhà họ Trác, đánh bầm dập Trác Phi Dương. Có một đối thủ đáng gờm như Trác Phi Dương khiến Hoàng Tuấn Kiệt thấy không dễ chịu một chút nào.

“Cậu đe dọa tôi cũng vô ích. Một khi tôi đã muốn làm gì, tôi sẽ làm bằng được. Cậu tưởng rằng có thể ngăn cản được tôi sao?” Trác Phi Dương khinh miệt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn chưa từng để ai vào mắt, ngoài Thư Phàm ra, ai hắn cũng coi thường, cũng chán ghét không muốn nói chuyện cùng.

Hoàng Tuấn Kiệt không muốn cãi nhau lôi thôi với Trác Phi Dương nữa. Hắn cởi áo vét, đưa cho một người vệ sĩ đứng bên cạnh, nới lỏng cúc tay áo ở cổ tay, tháo bỏ cà vạt.

“Chúng tay hãy giải quyết mọi chuyện ở đây đi.” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mặt Trác Phi Dương, khí thế đằng đằng sát khí. Trước khi đến đây, Hoàng Tuấn Kiệt đã muốn đánh Trác Phi Dương một trận, hắn không thể yên tâm ra về khi chưa làm được việc gì.

“Cậu muốn đánh nhau với tôi?” Trác Phi Dương cười nhạt, nhếch mép, lạnh lùng hỏi Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu cần tôi phải nhắc lại sao?” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội, cao giọng quát.

“Tôi không phải là một kẻ thô thiển. Tôi không muốn động quyền cước với cậu. Vả lại, nếu đánh nhau, cậu cũng chưa chắc thắng được tôi.” Trác Phi Dương lạnh lùng cao ngạo đứng thẳng người, khuôn mặt phẳng lặng như gương, lạnh lẽo như băng đá của hắn khiến người khác phải run sợ.

“Chưa thử làm sao cậu biết, tôi sẽ đánh thua cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt không còn kiên nhẫn nữa. Hắn ghét nhất việc phải đấu khẩu với người khác.

“Cậu đi về bệnh viện chăm sóc Thư Phàm đi. Tôi không muốn tốn thời gian với cậu.” Trác Phi Dương xoay người bỏ đi. Lúc đến đây, hắn cũng muốn đánh nhau với Hoàng Tuấn Kiệt một trận, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn thấy làm như thế không đáng một chút nào. Nỗi đau thể xác đâu có thể sánh bằng nỗi đau tinh thần. Đánh bị thương Hoàng Tuấn Kiệt chỉ khiến Thư Phàm thương tâm và mệt mỏi hơn mà thôi. Chắc cô ấy cũng không muốn hai người đàn ông đấu đá và xâu xé lẫn nhau vì mình.

“Trác Phi Dương!” Hoàng Tuấn Kiệt căm phẫn gọi: “Tối nay cậu đừng hòng mà ra khỏi đây, nếu cậu không đánh nhau với tôi.” Ngữ khí của Hoàng Tuấn Kiệt chắc nịch, không để cho Trác Phi Dương có con đường rút lui.

Trác Phi Dương không buồn chấp, hắn chầm chậm bước đi.

Hoàng Tuấn Kiệt xông lên phía trước, dơ nắm đấm vào mặt Trác Phi Dương.

Theo phản xạ, Trác Phi Dương nghiêng đầu né tránh sang một bên: “Cậu thực sự muốn đánh nhau?” Trác Phi Dương đã tức giận lắm rồi. Hắn năm lần bảy lượt nhường Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt lại không biết điều, nếu thế đừng trách hắn ra tay độc ác.

“Phí lời!” Hoàng Tuấn Kiệt ra tay nhanh hơn.

Trác Phi Dương né tránh những đòn sát thủ của Hoàng Tuấn Kiệt. Ban đầu, Trác Phi Dương không tình nguyện, chọn cách lẩn tránh, nhưng ngay sau đó, hắn đã không kiềm chế được chính mình, vì thế hắn bắt đầu phản công.

Hai người đàn ông xông vào quần thảo nhau. Những tiếng binh, bốp bốp, hự, chát bụp không ngừng vang lên.

Hoàng Tuấn Kiệt bị trúng đòn vào mặt, m

ột bên mép chảy máu, hai tròng mắt tím đen. Trác Phi Dương khá hơn Hoàng Tuấn Kiệt, hắn không bị thương ở mặt, nhưng cũng trúng mấy cú đấm vào bụng và một cú đá vào đùi non.

Vệ sĩ của Trác Phi Dương và Hoàng Tuấn Kiệt đứng gọn một bên xem cảnh hai ông chủ lớn của mình đánh nhau như dân giang hồ.

Hai người đánh nhau đến khi mệt không thể thở được, cũng không còn sức lực để mà đành tiếp nữa, mới chịu dừng lại.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trác Phi Dương ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, khuôn mặt cả hai đều biến dạng thảm hại, đầu tóc tán loạn và rối bù, quần áo xộc xệch, khắp mình mẩy đều thâm tím.

Hoàng Tuấn Kiệt bật cười, cười thật to, hắn ngửa cổ lên trời, tiếng cười của hắn vang xa, cả đời hắn cũng chưa bao giờ thấy sảng khoái như thế, có thể đã lâu rồi, hắn chưa được đánh nhau, có thể do hắn đã tìm lại được Thư Phàm, tìm lại được tình yêu của đời mình, có thể do hắn sắp được làm cha, và có thể do hắn đã được đánh nhau với Trác Phi Dương một trận đúng như ước nguyện bấu lâu nay của mình.

Trác Phi Dương nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn cũng bật cười theo Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn thấy Hoàng Tuấn Kiệt là một con người rất thú vị, tính cách hào sảng và nóng tính, có ba phần tương tự Thư Phàm. Hắn đã hiểu vì sao Thư Phàm lại yêu và chọn Hoàng Tuấn Kiệt. Một con người sống có tình và có lý như Hoàng Tuấn Kiệt, làm sao Thư Phàm có thể không yêu và không rung động, huống chi Hoàng Tuấn Kiệt lại là người đến trước.

Cầm nước khoáng và mấy lon bia do hai vệ sĩ đưa, Hoàng Tuấn Kiệt cùng Trác Phi Dương ngồi uống với nhau.

“Cậu bắt cóc Thư Phàm vì nghĩ rằng tôi là cha của cháu gái cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt vẫn có thắc mắc từ lâu muốn hỏi Trác Phi Dương, nên lần này hắn muốn hỏi cho ra lẽ.

“Đúng thế.” Trác Phi Dương gật đầu đáp: “Ban đầu, khi em gái tôi mang thai, tôi đã gặn hỏi nó rất nhiều lần về cha của đứa bé, nhưng nó không chịu nói. Về sau này, tôi cho người điều tra, và nắm được một chút manh mối, em gái tôi mới chịu nói cho tôi biết.” Trác Phi Dương cười khổ. Nếu em gái hắn thành thật hơn một chút, hắn đã không phải sống khổ sở như bây giờ.

“Tôi và em gái cậu chỉ gặp nhau có mấy lần. Trong ấn tượng của tôi, cô ấy hãy còn là một đứa trẻ con. Tôi coi cô ấy như em gái của mình.” Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi nói: “Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ yêu cô ấy, hơn nữa làm chuyện có lỗi với cô ấy lại càng không.” Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn sao trên trời: “Mà cho dù tôi không yêu cô ấy, khi biết cô ấy có thai với tôi, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”

Trác Phi Dương quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn hiểu Hoàng Tuấn Kiệt nói được làm được, Hoàng Tuấn Kiệt không phải là một kẻ vô trách nhiệm, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hắn là một chính nhân quân tử. Thư Phàm chọn Hoàng Tuấn Kiệt, nhất định sẽ có được hạnh phúc. Hắn có thể yên tâm được rồi.

Mọi khúc mắc và hiểu lầm đã được tháo bỏ. Hoàng Tuấn Kiệt và Trác Phi Dương ngồi uống bia với nhau, cả hai không nói gì nhiều, nhưng họ không còn coi nhau là kẻ thù nữa. Cả hai cùng yêu Thư Phàm, cùng mong muốn Thư Phàm có được hạnh phúc và niềm vui. Dù Thư Phàm chọn ai, với họ cũng không còn quan trọng, một khi đã yêu thật lòng, đều không muốn người con gái mình yêu bị tổn thương và phải thương tâm rơi lệ vì mình.