Bạn Từng Là Thiếu Niên

Chương 13: 13 Thành Tích

Sự tệ hại của bạn, lắm khi sẽ khiến cho nhiều người phiền lòng.

Thế nên, hãy cố gắng trao dồi bản thân mình thật tốt.

--------

Nắng chiều rất nhanh buông xuống, giờ tự học mới đó lại bắt đầu.

Do dư âm lúc trưa vẫn còn tồn động, lời đe dọa vẫn còn văng vẳng bên tai, Du trơ mặt giống như một chú mèo nhỏ ngồi trong lồng, cụp tai nghe giảng.

Mặc cho Hạ giảng bài đến độ muốn khan cả cổ họng thì Du cũng chỉ im ỉm gật đầu, sau đó thì cắm đầu làm bài tập như điên.

Sợ lắm! Nói lỡ lời một phát coi chừng tối nay phải thức đêm.

Hạ liếc mắt nhìn sang, đôi lần như thế cũng lấy làm lạ, rõ ràng hôm trước còn nghịch ngợm phản bác mấy câu vậy mà hôm nay lại ngoan như thế, uống nhầm thuốc rồi chăng? Tuy rằng nghi vấn đầy mình nhưng cũng là im lặng không nói.

...

Thứ tư, giờ tự học vẫn như cũ diễn ra như thường lệ, thầy quản sinh vội vã đến cũng vội vã đi.

Hạ mang mấy xấp giấy kiểm tra trả lại cho Du, Du nhận lại bài kiểm tra đem nó bỏ lại trong túi xách, lại nhìn Hạ hỏi: "Có phải tệ lắm đúng không?"

Hôm trước, Du theo lời dặn của Hạ mang hết bài kiểm tra đến cho Hạ xem qua, cùng tối hôm đó vừa về đến nhà Hạ đã cẩn thận lật từng bài kiểm tra ra coi thử, kết quả không nằm ngoài dự đoán của cô, thật sự quá tệ, toàn bộ các lời giải điều sai bét hơn nữa có những bài còn bỏ trống ngoài mấy cái đề bài ra thì không còn gì khác nữa.

Hạ lại tiếp tục ôm đầu thở dài, xem ra người này là mất căn bản toàn bộ thật rồi.

Căn bản là lúc vừa xem xong, Hạ cảm thấy bất lực vô cùng.

Trước nay chưa từng gặp trường hợp nào như thế, trong lòng lúc bấy giờ không biết nên làm gì mới tốt.

Quay lại với thực tại, Hạ nghe câu hỏi của Du, suy nghĩ rằng cũng nên để cho người này biết bản thân mình có bao nhiêu tệ hại nên thẳng thắng nói: "Phải, rất rất tệ.

Tôi còn đang đau đầu vì không biết phải dạy cậu từ đâu đây."

Du không nghĩ rằng Hạ lại thẳng thừng phê bình mình như thế, trên gương mặt phản phất một chút buồn: "Ồ.

Thế có còn chút hi vọng nào không?".

Du cũng không ngờ rằng người giỏi như Hạ lại bị mấy bài điểm kém của cô dọa cho đau đầu như thế nên cố gắng xoa dịu: "Tôi hứa sẽ siêng năng hơn mà.

Cậu đừng có bất lực với tôi như thế được không?".

Nghe Du trả lời yếu xìu, Hạ liếc mắt nhìn sang, thấy người nọ gương mặt đâm chiêu, tự nhiên thấy có chút không nỡ.

Cô lại nhớ tới hôm trước người nọ đã từng giải vây giúp mình một lần, trong lòng bất chợt sinh ra chút cảm kích nên cũng không quá cứng nhắc nữa mà thở dài mở lời an ủi: "Không sao.

Từ từ sẽ khá lên thôi.

Hôm trước tôi chỉ dạy cậu có một lúc thì cậu đã làm được rồi.

Sau này chăm chỉ một chút nữa là được, sẽ ổn thôi."

Du được Hạ an ủi, tâm trạng tự nhiên tốt lên, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười nhìn Hạ: "Thật sao? Thế thì mau học thôi.

Tôi có thể khá lên được nhất định sẽ không quên công lao to lớn của cậu đâu."

Hạ hỏi: "Cậu tính làm gì?"

Du không thèm suy nghĩ, rất nhanh liền nói: "Tôi sẽ tặng cho cậu phiên bản Totoro mà tôi thích nhất."

Hạ nhướng mi nhìn người bên cạnh: "Thứ mà lần trước cậu ôm một đống trên tay?"

Không nghĩ rằng thời gian đã qua lâu như vậy mà Hạ vẫn còn nhớ, cô nghĩ rằng có lẽ là do lần đó cô nói xấu Hạ nên Hạ mới nhớ tới bây giờ.

Du cũng không thèm phần tích sâu xa làm gì, vui vẻ nghiêng đầu hỏi lại: "Cậu vẫn còn nhớ sao?" không đợi Hạ đáp lời cô lại nói tiếp: "Nhưng mà cậu đoán đúng rồi...là nó đó."

Hạ rút mấy cuốn sách từ trong chiếc túi để lên bàn, nói: "Thứ đó cậu cứ để mà dùng.

Tôi lấy về cũng chẳng biết phải làm gì với nó đâu.

Thay vì thích những thứ vô bổ như vậy thì cậu nên dành thời gian để học bài, đọc sách nhiều hơn đi."

Im lặng vài giây, Hạ lại nhìn Du nói tiếp: "Cậu chỉ cần tiến bộ thêm một ít thôi chính là phần thưởng lớn nhất cho tôi rồi.

Lấy bài vở ra học đi."

Cảm thấy lời của Hạ nói rất chí lí, nên cô liên tục gật gù, vừa lấy sách vở vừa nói: "Mẹ tôi vẫn hay nói những người giỏi thường rất thích thành tích tốt.

Ra là vậy.

Hiểu rồi...tôi sẽ cố gắng lấy thành tích về cho cậu."

Hạ nhìn người bên cạnh buồn vui chuyển biến thất thường tự dưng cảm thấy có chút giống trẻ con chỉ cần vài ba lời ngon ngọt là có thể xoa dịu tâm trạng, cô lắc đầu cười cười, cầm bút lên kiên nhẫn chỉ dạy.

Xem ra ai đó đã thật sự quên mất lời đe dọa của ngày hôm qua rồi.

...

Những ngày sau đó, người nói người nghe, người chỉ người làm, không gian giữ hai người tương đối hài hòa.

Cuối giờ, lúc mọi người đã ra khỏi lớp gần hết, Du mang mấy cuốn tập hôm trước Hạ cho mượn ra trả lại: "Cảm ơn nhé!"

Hạ để chúng lại trên bàn sau đó từ trong túi ấy ra mấy cuốn khác đưa cho Du: "Chép xong mấy cuốn này nữa là xong phần tự nhiên, còn phần xã hội nếu cậu có hứng thú thì sau khi chép xong mấy cuốn này tôi sẽ cho cậu mượn".

"Được".

Du đáp.

Hạ đem mấy cuốn tập Du vừa trả bỏ lại túi xách, nói: "Nhưng mà dù là tự nhiên hay xã hội thì đều quan trọng như nhau, trước khi cậu chưa xác định được là mình thi khối nào thì nên học đều tất cả các môn đi.

Mấy môn xã hội thì đỡ hơn nhiều, cậu chỉ cần lên lớp chú tâm nghe giảng về nhà siêng năng đọc sách là có thể làm được rồi".

Du nhìn mấy cuốn tập đang yên vị trong túi Hạ, nét mặt như có chút suy tư.

Hạ thấy Du có chút lạ, nghi hoặc hỏi: "Cậu bị gì thế? Từ nãy giờ tôi nói cậu có nghe không?".

Du khẽ giật mình, vội nâng mắt nhìn Hạ: "Hả? Có chứ, tôi vẫn đang nghe mà."

Hạ nhận được điều bất thường trong ánh mắt đó nhưng nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào nên chỉ đành nói: "Tốt, về thôi."

Tiếng gió ngoài xa cất lên nghe xào xạc, thổi bay những chiếc lá rụng rãi rác trên sân trường.

Bầu trời thấp thoáng kéo mây đen, che mất ánh trăng đang yếu ớt phát sáng trên cao

Hạ đi rồi.

Du cũng nâng bước theo sau, vừa đi vừa thấp giọng lầm bầm với chính mình, trong giọng nói hiện lên rõ sự bất an chưa từng có: "Không biết cậu ta thấy nó sẽ thế nào nhỉ?".