Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 41: Chương 41

Mưa tạt vào ô dù, bộp bộp, không ngừng nghỉ.

Lâm Kiến Tịch đưa tay ra sờ mặt Giang Ngộ, gương mặt này bây giờ còn ngây ngô, nét mặt còn mang theo mềm mại của thiếu niên, chỉ có đôi mắt khi nhìn qua dường như ẩn chứa một đại dương sâu thẳm.

“Kiếp trước em là tên khốn nạn.” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng khiến người ta khó phân biệt đây là một lời mắng chửi hay là một lời trần thuật sự thật dịu dàng.

Giang Ngộ ngập ngừng thử nắm lấy tay anh, sau đó nhắm mắt lại: “Đúng vậy.”

Giọng cậu khàn đặc, kể lại tội lỗi của mình: “Em đã theo dõi anh, giam cầm anh, cưỡng bức anh… Em ti tiện, dơ bẩn, hạ lưu, hai bàn tay trắng không có gì đáng giá.

Vậy anh còn cần em không?”

“Vậy anh còn cần...!Một người xấu xa như em không?”

Bàn tay Giang Ngộ rất lạnh, trên lông mi dính nước không biết là nước mưa hay là nước mắt, Lâm Kiến Tịch lau bọt nước trên mặt cậu, hơi cong khóe mắt: “Cần.”

Giang Ngộ ngẩn ngơ, như một tên tội phạm ở giây phút cuối cùng sắp bị hành hình bỗng được đặc xá, bây giờ cậu đã biết thế nào là tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Em có thể…” Giọng cậu càng ngày càng khàn: “Em có thể ôm anh một cái không?”

“Được.”

Lâm Kiến Tịch thấy cậu còn chưa lấy lại tinh thần, chủ động ôm cậu vào trong lòng ngực, giọng nói mang theo ý cười: “Con chó điên muốn về nhà cùng anh không?”

Dù nghiêng, mưa rơi trên người hai người, nhưng lúc này, không ai thèm đếm xỉa đến nó nữa.

Giang Ngộ nhắm mắt lại trong lòng ngực anh, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn kiên định: “Muốn.”

Đứa trẻ biến mất đột nhiên trở về, toàn bộ đèn trong biệt thự Lâm gia đều sáng lên.

Trước khi cậu chưa quay lại, Lâm Trí Minh và Triệu Vân Khỉ còn định chờ cậu về nhà nhất định phải mắng cậu một trận, đang yên đang lành sao lại trốn nhà bỏ đi, nhưng nhìn thấy Giang Ngộ bị mưa tạt ướt đẫm, hai vị gia trưởng cũng không thể nói gì được, đành phải kêu cậu đi tắm rửa trước.

Nhìn thấy Giang Ngộ vào phòng, Lâm Trí Minh và Triệu Vân Khỉ mới ưu sầu thở dài, tự hỏi phải dùng thái độ gì để đối mặt với cậu.

Lâm Kiến Tịch cảm thấy ưu sầu của hai người họ là không cần thiết: “Trước kia là thái độ gì?”

Triệu Vân Khỉ: “Xem như con trai.”

“Bây giờ cũng xem như con trai là được rồi.”

“Không được, con không hiểu.” Triệu Vân Khỉ nói: “Bây giờ nó là thằng nhóc khốn kiếp câu dẫn con trai của mẹ.”

Lâm Kiến Tịch đang uống nước, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hai chữ “Câu dẫn” này làm cho sặc, ho khù khụ một lúc mới nói: “Vậy hai người tiếp tục suy nghĩ đi.”

Cho đến khi người nào đó tắm rửa xong đi ra, hai vị gia trưởng cũng không suy nghĩ ra đáp án, Lâm Kiến Tịch không để ý tới bọn họ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói với Giang Ngộ: “Lại đây, ngồi.”

Giang Ngộ đi qua, còn chưa ngồi xuống đã bị Lâm Trí Minh kéo qua một bên: “Không được làm vậy trước mặt ba mẹ, hai con phải cách xa nhau một chút.”

“?”

Giang Ngộ khó hiểu nhìn ông một cái, lại nhìn về phía Lâm Kiến Tịch, anh không nói chỉ cười tủm tỉm kéo cậu trở về: “Không sao, ngồi đi.”

Vẻ mặt Lâm Trí Minh vô cùng đau đớn, còn chưa gả vào cửa mà đã thế này!

Giang Ngộ rất nhạy cảm với những dao động tinh tế của phụ huynh, nhưng cậu không hiểu tại sao, vì vậy cậu tiếp tục dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lâm Kiến Tịch: “Anh?”

“Không có gì, đừng sợ.” Lâm Kiến Tịch sờ đầu cậu: “Bọn họ chỉ đang lo lắng cho em thôi.”

Giang Ngộ đầy nghi ngờ.

Cậu cảm thấy, bọn họ rõ ràng là đang suy xét cách để nấu chín cậu.

“E hèm.” Triệu Vân Khỉ hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tiểu Ngộ, trong khoảng thời gian này con đã đi đâu, tại sao chúng ta tìm mãi mà không thấy con? Con có biết con đột nhiên biến mất khiến chúng ta rất lo lắng không?”

Thái độ nhận sai của Giang Ngộ vô cùng tốt đẹp, ngoan ngoãn cúi đầu, “Con sai rồi, là con thiếu suy nghĩ, xin lỗi chú và dì.”

“Haizzz.” Triệu Vân Khỉ nói: “Chúng ta là người một nhà, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải cùng nhau thương lượng, bỏ nhà trốn đi không phải là cách giải quyết vấn đề, cho dù… Cho dù… Con cũng không thể bỏ nhà đi.”

Giang Ngộ không hiểu câu cuối bà nói nghĩa là gì, chỉ cho là cậu và Lâm Kiến Tịch cãi nhau, giọng nói càng thấp: “Sau này sẽ không như vậy.”

“Vậy con và Lâm Lâm…” Triệu Vân Khỉ do dự, cảm thấy khó nói.

Lúc này Giang Ngộ mới nhận thấy điều gì không đúng trong giọng nói của bà, khó tin mà ngẩng đầu: “… Cái gì?”

“Chuyện của con và Lâm Lâm sau này rồi nói.” Lâm Trí Minh tiếp lời: “Từ giờ trở đi, hai người các con ở nhà phải giữ khoảng cách cho ba, phải cho phụ huynh thời gian điều chỉnh tâm lý thừa nhận, biết không?”

Giang Ngộ mở to mắt: “Con và...!Anh trai?”

Cậu có lẽ nghe hiểu những lời này, nhưng khi giấc mơ trở thành hiện thực, cậu lại không dám xác định, cần phải có người nói rõ ràng cho cậu thì cậu mới biết mọi thứ bây giờ là sự thật, giấc mơ của cậu đã thành hiện thực.

Lâm Trí Minh phát hiện đứa nhỏ này sau khi về nhà thì trở nên ngốc nghếch, sao lại thế này, do ở bên ngoài ăn thực phẩm độc hại sao?

“Dù sao thì cũng là như vậy.” Lâm Trí Minh vỗ tay nói: “Có chuyện gì sau này lại nói, đi ăn cơm trước đi, con trở về lúc nửa đêm chắc đã đói bụng rồi.”

Lâm Kiến Tịch phối hợp xách Giang Ngộ lên, “Được, sau này lại nói, ăn cơm trước.”

Dì Vương nấu một tô sủi cảo, bà đã lớn tuổi, không thức khuya được, quan tâm hỏi thăm vài câu lại trở về phòng nghỉ ngơi, Lâm Trí Minh và Triệu Vân Khỉ cũng về phòng, lầu một to như vậy chỉ còn lại hai người.

“Anh.” Giang Ngộ nắm lấy cổ tay anh, đè nén giọng nói truy vấn: “Chú với dì nói vậy là sao? Anh nói cho em biết, được không?”

Lâm Trí Minh đứng trên cầu thang không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua, cảnh cáo hắng giọng một tiếng: “E hèm.”

Lâm Kiến Tịch bật cười, kéo tay cậu ra: “Ngoan, giữ khoảng cách.”

Giang Ngộ chỉ hận không thể khắc anh vào xương cốt, nào muốn giữ khoảng cách, nhưng tình thế mạnh hơn người, dù thế nào cũng không thể làm càn trước mặt gia trưởng, đành phải ngồi xuống ăn cơm.

“Hai người các con.” Lâm Trí Minh mở miệng, chờ hai người cùng nhau quay đầu nhìn ông, ông mới trịnh trọng bổ sung: “Buổi tối không được ngủ chung phòng!”

Giang Ngộ: “…”

Lâm Kiến Tịch mặt không đổi sắc: “Được, biết rồi.”

Như mọi người đã biết, làm trái lời phụ huynh là tính cách vốn có sẵn của thiếu niên tuổi dậy thì.

.

ngôn tình hoàn

Ăn khuya xong, Giang Ngộ trực tiếp đi theo Lâm Kiến Tịch trở về phòng, cửa vừa đóng lại, cậu đã không kiềm chế được cảm xúc bùng nổ, đè Lâm Kiến Tịch lên trên tường.

“Anh.” Cảm xúc đột phá đến đỉnh điểm, giọng của cậu cũng trở nên không ổn định: “Chú với dì nói như vậy là có ý gì? Có phải như những gì em đang nghĩ không? Anh nói cho bọn họ? Anh nói như thế nào?”

Lâm Kiến Tịch bình tĩnh trả lời: “Em muốn anh nói như thế nào?”

“Em…” Giang Ngộ ngừng một giây, tự sa ngã vùi vào trong lòng ngực anh, uất ức nói: “Anh đừng hành hạ em nữa, nói cho em nghe đi.”

“Được.” Ngón tay Lâm Kiến Tịch luồn vào tóc cậu, kéo cậu ra khỏi lòng ngực mình, nhìn vào mắt cậu nói: “Anh nói với họ, em thích anh.”

Giang Ngộ ngừng thở, nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh còn nói, anh cũng thích em.”

“…”

Giang Ngộ đã quên hô hấp, “… Anh có thể nói lại lần nữa không?”

Khóe mắt Lâm Kiến Tịch cong lên, hàng ngàn ánh sáng như ngưng tụ trong đôi mắt ấy, lộng lẫy đến không thể tưởng tượng: “Anh nói, anh cũng thích em.”

Trong nháy mắt, Giang Ngộ tựa hồ nghe thấy tiếng hoa hồng hé nở, khoảnh khắc cánh hoa mở ra, vô số mùa xuân tràn về.

Giang Ngộ run rẩy, hỏi lại: “Anh thích… Giang Ngộ?”

Không phải người khác, cũng không phải Giang Tiểu Ngộ hoàn toàn không biết gì cả, mà là cậu, là Giang Ngộ...!Người đã phạm rất nhiều sai lầm?

“Là Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch dịu dàng khẳng định: “Vẫn luôn là em, Giang Ngộ.”

Hóa ra trên đời thật sự có một câu nói như vậy, chỉ nghe một lần cũng có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện đi chết.

Giang Ngộ hoàn toàn mất khống chế, cậu không phát hiện mình đang khóc: “Giang Ngộ đáng giá để anh thích ư?”

“Em đúng là khốn nạn đấy.” Lâm Kiến Tịch nói: “Nhưng em là đặc biệt.”

Giang Ngộ rốt cuộc không đứng được, kéo Lâm Kiến Tịch cùng nhau ngã xuống giường, Lâm Kiến Tịch không động đậy, chờ Giang Ngộ khóc đủ rồi, anh mới sờ đầu cậu, hỏi: “Sao em lại về?”

“Nhớ anh.” Giang Ngộ đứt quãng đáp: “Rất nhớ anh, nhớ muốn chết, nên trở về.”

“… Vậy em đến đây khi nào?”

Giang Ngộ không trực tiếp trả lời, chỉ há miệng: “Gâu.”

“…”

A, đây nghĩa là quay về cùng lúc với anh.

“Nói vậy, em lại lừa anh mười năm?” Lâm Kiến Tịch bóp mặt cậu: “Hay lắm, Giang Tiểu Ngộ, sao em có thể lừa anh trai mình như vậy.”

“Em không cố ý.” Giang Ngộ nhỏ giọng nói: “Em tưởng anh hận em, sợ bị anh biết là em, nên mới không nói cho anh.”

Lâm Kiến Tịch im lặng một lát, “Vậy em biết kiếp trước em đã sai ở đâu không?”

“… Biết.” Giọng Giang Ngộ càng ngày càng nhỏ: “Em là dao của anh, là dao tự vệ, không phải dao đâm người, nhưng lại làm anh bị thương.

"

“Sao anh còn cần em.” Giang Ngộ hỏi: “Em là một con dao không nghe lời.

Anh nên vứt bỏ em mới đúng.”

“Em không nghe lời, cũng là của anh.” Lâm Kiến Tịch hôn lên má cậu: “Giang Ngộ, anh tức giận là vì em lớn lên cùng anh, em chỉ có anh và anh cũng chỉ có em, anh nghĩ, dù có nhiều người ngoài tổn thương chúng ta hơn nữa, thì em cũng sẽ không làm tổn thương anh.”

Hai mắt Giang Ngộ đỏ lên: “… Em khốn nạn.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Hơn nữa, cách em theo đuổi người khác cũng quá biến thái.” Lâm Kiến Tịch cười: “Em trai, em từng thấy người bình thường nào sẽ tỏ tình mà nói đối tượng mơ thấy mộng xuân lần đầu cũng là anh chưa?”

Giang Ngộ cúi đầu: “… Em là bệnh tâm thần.”

“Đúng vậy.”

Trong phòng bật điều hòa, nhưng hai thiếu niên tuổi dậy thì lại ôm chặt nhau, gió lạnh từ điều hòa cũng không đủ xua tan hơi ấm trên cơ thể họ ấp ủ ra.

Nhưng bọn họ đều không thèm để ý.

“Anh hỏi em.” Giọng Lâm Kiến Tịch dịu lại, mang theo sự mê hoặc: “Em còn muốn nhốt anh lại không?”

Giang Ngộ thít chặt eo anh, “Muốn.”

Khát vọng trong lòng cậu vẫn cắm rễ lan tràn đến mỗi một tấc thịt, sắp trở thành bản năng của cậu rồi.

“Còn nhốt anh lại không?”

Nhưng cậu là dã thú bị thuần phục, cậu đã học được cách thu liễm nanh vuốt sắc bén.

“Không.”.