"Tư Tư...." Mộ Tuyết muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Tư Băng thoải mái nằm trên đùi chị đến buồn ngủ, nhưng vẫn nghe được chị đang kêu mình. "Không có gì, Tư Tư khi nào rảnh, chúng ta đi du lịch đi?" Kỳ thật Mộ Tuyết muốn hỏi Tư Băng rốt cuộc là đối với mình như thế nào, là đối với mình quan hệ gì. Với lại giữa mình và Bạch Nhược Y rốt cuộc ai quan trọng hơn. Chính là Mộ Tuyết sợ mình sẽ khiến cho Tư Băng phiền não, dù sao Tư Tư ở bên cạnh mình, chỉ cần Tư Tư có thể giống như bây giờ đối với mình tốt là đã thỏa mãn. "Được, gần đây vừa giải quyết xong một dự án lớn, cũng nên nghỉ ngơi thoải mái, rủ Nhược Y và Tiểu Hi đi chung nữa, nhất định sẽ rất thú vị !" Tư Băng nghĩ đến Nhược Y đã giúp mình một đại ân, thuận tiện tác hợp cô ấy và Tiểu Hi để đáp tạ Nhược Y, vẫn cảm thấy Tiểu Y và Nhược Y rất xứng đôi. Vì thế đưa ra đề nghị bốn người cùng đi. "Chị thấy thế nào?" Tư Băng hỏi ý kiến chị. "Được." Mộ Tuyết thất vọng trả lời. Quả nhiên vẫn không quên Bạch Nhược Y, Tư Tư, chị nên đối mặt với cô ấy như thế nào đây? Mộ Tuyết âm thầm chua xót. Chính là Tư Băng đang buồn ngủ nên cũng không chú ý đến ngữ khí của chị, còn vì có thể tìm cơ hội hợp tác cho hai người mà âm thầm vui vẻ. "Tư Tư, trở về phòng ngủ đi." Mộ Tuyết nhìn thấy bộ dáng Tư Băng buồn ngủ nên nhắc nhở. "Được !" Tư Băng ngồi dậy nhưng vẫn ngồi tại chỗ ngủ gà ngủ gật, không có ý muốn đứng lên. Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải kéo Tư Băng về phòng. "Ủa ? Chị đi đâu vậy?" Tư Băng thấy chị đem mình về phòng xong lại muốn rời khỏi, kỳ quái hỏi. "Ngốc, đương nhiên về phòng chị rồi !" Mộ Tuyết giận nói. "Chị...chị không cùng em ngủ sao?" Tư Băng lại cảm thấy kỳ lạ. "Em ! Chị trở về phòng, em ngoan ngoãn ngủ đi !" Nói xong Mộ Tuyết cũng không quay đầu lại bước đi, bỏ lại Tư Băng một mình đứng đó than thầm : "Em cũng không phải sắc lang, thật là, không phải là sợ chị thấy ác mộng sao !" Nói thầm xong nằm xuống chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp. Bên này Mộ Tuyết về phòng mình liền nằm lên giường sinh hờn dỗi "Đứa ngốc này, luôn không suy nghĩ, lúc nào cũng làm cho người ta thẹn thùng." Mộ Tuyết căm giận nghĩ. Hai người đều đã chứng minh lời người nói vô tâm người nghe hữu ý. Hôm sau Tư Băng thức dậy xuống lầu đã nghe được một cỗ mùi thơm, "Thơm thật ! Chị làm gì mà thơm vậy ?" Tư Băng hưng phấn hướng nhà bếp hô lên. Lại không thấy tiếng trả lời, kỳ quái, chị làm gì mà không để ý đến mình vậy. Bất đắc dĩ đành phải đứng dậy đi đến nhà bếp, muốn xem chị làm gì, vừa đúng lúc đụng phải Mộ Tuyết đang bưng thức ăn đi ra. "Tránh ra nào !" Mộ Tuyết cũng không buồn liếc Tư Băng một cái. "Dạ !" Tư Băng nghĩ không biết chị lại làm sao nữa, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn tránh đường, lui về phía sau một bước, nhìn chị bận rộn. Muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chị lại giận. Đành phải giống cái khúc gỗ đứng đó không nhúc nhích. Mộ Tuyết chuẩn bị xong bữa sáng quay đầu lại nhìn thấy Tư Băng dáng vẻ kinh sợ đứng trước cửa nhà bếp dùng ánh mắt vô tội nhìn mình mà cảm thấy thật buồn cười. Không khỏi khẽ cười ra tiếng, lại nghĩ đến mình vẫn còn đang giận Tư Băng thì sao có thể cười được, nhanh chóng che miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Băng. "Còn không mau đến ăn sáng, muốn muộn rồi kìa ! " Nhắc nhở người vẫn còn đang ngây ngốc đứng đó. "Chị không có giận em phải không?" Tư Băng lo lắng hỏi chị. "Chị sao lại giận ! " Mộ Tuyết không thừa nhận. "Chị vừa rồi rõ ràng có vẻ không vui, em làm gì không đúng sao ?" Tư Băng phản bác chị đang nói dối. "Nói không giận là không giận, có phải muốn chị giận không?" Mộ Tuyết uy hiếp nói. Quả nhiên hiệu quả ! "Được được, chị không giận là tốt rồi, là em nghĩ nhiều, là em không tốt !" Tư Băng vội vã thừa nhận sai lầm, miễn chị không giận là được. Kỳ thật Mộ Tuyết cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là làm sao, nhìn thấy Tư Tư thì muốn phát hỏa, chính mình cũng kiềm chế không được. Tư Tư đối với mình rất tốt, còn mình lại thường nổi giận với Tư Tư, vậy mà Tư Tư cũng không giận, còn ngược lại an ủi mình, dễ dàng tha thứ cho dù mình cố tình gây sự nữa. Mộ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng. "Chị...chị xin lỗi, chị không phải cố ý." Mộ Tuyết cúi đầu giải thích với Tư Băng, hy vọng Tư Băng không vì chuyện này mà giận. "Chị, vì sao lại xin lỗi?" Tư Băng không hiểu ra sao, vừa mới còn phát hỏa với mình, giờ lại hướng mình nói xin lỗi, thật sự là khó hiểu mà. "Vừa rồi chị không phải cố ý nổi nóng với Tư Tư, chị cũng không muốn vậy, vì vậy, Tư Tư đừng giận hoặc chán ghét chị, được không?" Mộ Tuyết giải thích. Tư Băng nghe chị giải thích, dừng ăn lại, nhìn chị đang cúi thấp đầu, nhíu mày. Đứng dậy, đi đến phía sau chị, cúi người ôm lấy chị, tựa đầu đặt trên vai chị, nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt chị, nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi chị thật dễ thương !" "Sao?" Mộ Tuyết vốn đang tự trách lại nghe Tư Băng nói vậy thì không hiểu gì cả. "Lúc chị giận rất dễ thương, ch không cần che giấu cảm xúc của mình trước mặt Tư Tư, muốn nổi nóng thì nổi nóng, muốn khóc thì khóc, muốn làm nũng thì làm nũng, muốn như thế nào đều có thể. Như vậy chị mới có thể thật sự cần Tư Tư, như vậy chị mới là người chị mà Tư Tư thích nhất, như vậy em mới có thể biết chị đang vui buồn hay giận dỗi, như vậy mới là chị chân thật nhất, vậy em làm sao mà có thể giận được ! " Tư Băng bên tai Mộ Tuyết nhu tình vạn phần nói ra những lời này. "Tư Tư! " Mộ Tuyết không ngờ Tư Tư sẽ đối với việc cố tình gây sự của mình mà ôn nhu như vậy, thật cảm động. Xoay người ôm lấy Tư Băng, vui vẻ khóc lên, "Tư Tư tốt nhất...." "Được rồi, được rồi, chị đừng khóc. Áo của em đều bị nước mắt của chị làm dơ rồi nè, lát nữa em còn phải đi thay áo, thật sự là sẽ trễ giờ." Tư Băng biết chị là vì vui nên mới khóc, nhưng mà vẫn phải ngăn lại, khóc nhiều sẽ đau đầu, vì thế trêu ghẹo nói. Tuy nhiên lại có tác dụng, chị nghe lời không khóc nữa, buông Tư Băng ra. "Ai u, eo của em !" Tư Băng cúi người ôm chị trong thời gian dài nên eo đều mỏi cả. "Đáng đời ! Ai kêu em chọc chị khóc !" Mộ Tuyết vừa nói vừa không quên xoa eo Tư Tư, "Có sao không?" "Đỡ hơn nhiều rồi, em phải đi làm rồi, bằng không sẽ bị muộn !" Tư Băng thấy chị không có việc gì, vội vàng rời khỏi nhà. "Uh, đi đường cẩn thận !" Mộ Tuyết đưa Tư Băng đến cửa dặn dò nói.