"Ủa ? Cô là..." Lam Thiên đang chuẩn bị rời khỏi thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa văn phòng, bởi vì anh và Tư Băng hai người chỉ lo đùa giỡn nên không phát hiện có người mở cửa ! Không biết cô ấy nghe được bao nhiều rồi, thật lo lắng không biết chuyện của mình có bị phát hiện hay không. Tuy nhiên cô gái này thật đúng là kỳ lạ, nghe lén người khác nói chuyện mà lại không biết xấu hổ. Không đúng ! Vì sao cô ấy cứ đứng bất động như thế, lại nhìn chằm chằm vào Tư Băng, không phải là người yêu Tư Băng đấy chứ...?
"Chị ? Sao chị lại tới đây?" Tư Băng không ngờ chị đến, cũng không thông báo mình trước một tiếng. Nàng nhìn thấy sắc mặt chị không tốt, tiến gần chị, ai ngờ..."ba" một tiếng, Mộ Tuyết hung hăng tát một cái vào mặt Tư Băng, rồi khóc chạy đi. Tư Băng kinh ngạc không biết chuyện gì, mình đã làm sai gì sao? Vì sao lại tát mình? Tư Băng vừa uỷ khuất vừa sợ hãi ! Nàng quay đầu nhìn Lam Thiên, muốn hỏi một chút vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tư Băng đã hoàn toàn bị cái tát vừa rồi làm cho ngớ ngẩn rồi. "Vừa rồi hình như cô ấy luôn đứng ở đây, nhưng không biết đã nghe được bao nhiêu. Tuy nhiên có thể khẳng định là, cô ấy nhất định hiểu lầm cậu và mình thật sự có quan hệ nam nữ...." Lam Thiên còn muốn nói gì đó nữa nhưng Tư Băng đã bỏ chạy ra ngoài. "Tiểu Hi ! Vừa rồi chị của tôi đến, tại sao không cho tôi biết? " Tư Băng nóng nảy chất vấn. "Tôi lúc nãy không thấy Tiểu Tuyết đến, tôi đi lấy tài liệu, mới vừa quay về !" Tiểu Hi giải thích, "Này, chị đi đâu vậy? Sắp có cuộc họp quan trọng, chị..." Không đợi Tiểu Hi nói xong, Tư Băng đã chạy đi rồi. "Vẫn là huỷ bỏ cuộc họp đi ! Phỏng chừng cô ấy khó có thể quay lại liền." Một lát sau Lam Thiên đề nghị. "Tôi cũng nghĩ vậy." Tiểu Hi nhìn phương hướng Tư Băng biến mất, đồng ý nói. "Cô cũng biết ?" Lam Thiên ngạc nhiên. "Uh." Tiểu Hi trả lời. "Nhưng mà, các cô ấy là chị em !" Lam Thiên lo lắng nói. "Thì thế nào?" Tiểu Hi hỏi lại, "Nông cạn !" "Ha ha... Các cô gái xinh đẹp bây giờ sao tính tình bạo thế nhỉ !" Vừa rồi Mộ Tuyết tát Tư Băng tuyệt đối không nhẹ chút nào ! Vẫn là Tiểu Vũ nhà mình ôn nhu nhất, "Tạm biệt người đẹp !" Nghĩ đến Tiểu Vũ, Lam Thiên nhanh chóng về nhà. "Hừ !" Tiểu Hi không để ý tới Lam Thiên, lập tức gọi điện thoại thông báo các bộ phận huỷ cuộc họp. "Chị..." Tư Băng thấy Mộ Tuyết đã vào một chiếc taxi, vội vàng hét lớn. Tuy nhiên vẫn không giữ chị lại được, xe taxi đã chạy đi. Tư Băng gấp gáp chạy đến xe của mình, đuổi theo. "Bác tài, làm phiền chạy nhanh một chút !" Mộ Tuyết thấy Tư Băng đang đuổi theo nên nói với tài xế. "Được được, cô đừng quá đau lòng. Nhưng tôi đã chạy rất nhanh rồi, tính mạng quan trọng nhất. Vẫn phải cẩn thận." Tài xế thấy Mộ Tuyết khóc vô cùng thương tâm, nghĩ Mộ Tuyết gặp chuyện gì đó, nhiệt tình an ủi. Thấy đối phương không phản ứng gì với lời nói của mình, vẫn cúi đầu khóc, ông lắc đầu, "Cô ah, cô còn chưa nói muốn đi đâu." Tài xế khó xử hỏi. "Xin...xin lỗi, Lưu Vân cư. " Mộ Tuyết lúc này mới ý thức được mình chỉ lo kêu tài xế chạy nhanh mà chưa nói muốn đi đâu. "Lưu Vân cư !" Tài xế bất ngờ thốt lên, chỗ đó là nơi ở của những người có tiền mà ! Nhưng thấy đối phương có dáng vẻ vô cùng đau lòng như vậy nên cũng không nói gì thêm. "Chạy nhanh như vậy làm gì ! Tài xế ông không muốn sống nữa sao !" Tư Băng gầm nhẹ. "Cô ơi, đến rồi !" Tài xế thấy đối phương vẫn còn khóc, nhắc nhở nói. "Cám ơn !" Mộ Tuyết nói xong lập tức xuống xe. "Này, cô còn chưa trả tiền!" Tài xế hướng Mộ Tuyết kêu lên, sống nơi cao cấp như vậy chắc cũng không thiếu tiền đâu đấy chứ. "Cho ông !" Tư Băng lấy tiền ra cũng không thèm đếm đưa cho tài xế. Chạy nhanh như vậy ! Tư Băng vẫn còn thầm oán tài xế nên sắc mặt vô cùng khó coi. "Cô vẫn chưa lấy tiền thối." Tài xế nhanh bước theo Tư Băng kêu lại. Không thể lấy tiền như thế, tài xế taxi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp ! "Không cần thối !" Tư Băng cũng không quay đầu lại nói. Vội vàng đuổi theo chị. "Không hổ là người có tiền, ra tay hào phóng như vậy, hôm nay nghỉ một ngày cũng được rồi." Tài xế cầm số tiền trong tay thầm nói, lại ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt, "Nếu có thể cùng với vợ ở nhà đẹp như vậy thì tốt biết mấy !" Tài xế lắc đầu lái xe rời đi. "Chị..." Tư Băng hướng Mộ Tuyết hô to, đuổi theo sát phía sau. "Tiểu Băng, Tiểu Tuyết làm sao vậy? Hôm nay nhìn thật lạ !" Má Lý thấy Mộ Tuyết vội vàng lên lầu, lo lắng hỏi. "Dạ không có gì đâu, chắc là tâm trạng của chị không được tốt thôi, con đi nói chuyện với chị chút sẽ không sao." Tư Băng một bên giải thích một bên hướng cầu thang chạy lên. "Vậy con nói chuyện với chị nhiều chút, chị con nghe lời con nhất đó !" Má Lý căn dặn. "Con biết rồi !" Tư Băng nói vọng xuống. "Chị ! Mở cửa cho em được không? Không phải như chị thấy đâu !" Tư Băng bị nhốt ngoài cửa nên đành phải đứng đó giải thích. Nhưng căn bản hoàn toàn không được đáp lại. "Chị ! Chị đang làm gì vậy ? Mở cửa nhanh lên !" Tư Băng thấy chị không phản ứng nên lo lắng hỏi, nhưng sợ kinh động ba và má Lý nên không dám lớn tiếng. "Chị, nếu chị không mở cửa thì em dùng chìa khoá phụ mở đó, chị?" Tư Băng không nghe chị trả lời thì càng lo lắng, đành phải chạy về phòng mình lấy chìa khoá. Những gì liên quan đến chị, Tư Băng đều cẩn thận chuẩn bị sẵn. "Chị, em mở cửa nha !" Tư Băng nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong phòng ngủ không có người, nhưng lại nghe được âm thanh trong phòng tắm. "Chị ! Chị đang làm gì vậy !" Tư Băng tiến đến phòng tắm liền nhìn thấy chị vẫn mặc quần áo đang đứng dưới vòi phun nước, mà lại là nước lạnh ! Hiện tại đã sắp sang thu rồi ! Sẽ bị cảm mất ! Tư Băng vội vã chạy đến tắt vòi nước ! "Em tránh ra !" Mộ Tuyết đẩy Tư Băng ra, lại muốn mở vòi nước. "Chị ! Sẽ bị bệnh !" Tư Băng cầm tay chị nói. "Không cần em lo !" Mộ Tuyết muốn đẩy Tư Băng ra, nhưng lần này Tư Băng đã sớm có chuẩn bị, nên không thành công. "Em buông chị ra !" Mộ Tuyết kêu lên. Tư Băng ôm lấy Mộ Tuyết, không muốn để chị lại trúng nước lạnh. "Không buông ! Chị sẽ bệnh mất !" Mặc kệ Mộ Tuyết giãy dụa như thế nào, Tư Băng chính là không buông. "Vì sao... Sao lại đối xử với chị như vậy ! Em buông chị ra...!" Mộ Tuyết vừa khóc vừa chậm rãi ngồi xổm xuống đất. "Chị, hãy tin em ! Thật sự không phải như chị thấy !" Tư Băng vô cùng đau lòng khi thấy chị như vậy. "Em không cần gạt chị ! Chị đã nghe và đã nhìn thấy hết ! Vì sao còn muốn gạt chị ! Rõ ràng em có bạn trai, vì sao...Vì sao còn muốn...?" Mộ Tuyết nhớ lại tình cảnh kia, Tư Băng chưa từng đối với bất luận kẻ nào ôn nhu như vậy ! lại còn làm nũng trước một người con trai ! Mộ Tuyết không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Tư Băng làm nũng với người bạn trai đó. Mộ Tuyết ôm lấy đầu, không muốn nghe gì nữa ! "Thật sự không phải như chị thấy ! Là giả, tất cả đều là giả !..." Tư Băng không ngừng giải thích, Mộ Tuyết vẫn không có phản ứng gì, vẫn ôm đầu, giống như con rùa chỉ trốn trong mai của nó. "Chị ! Chị muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng em ? Nói cho em biết !" Tư Băng thật sự không còn cách nào khác ! Nàng cường ngạnh nâng đầu Mộ Tuyết lên, làm cho Mộ Tuyết đối diện mình. Mộ Tuyết không có khí lực mạnh như Tư Băng, đành phải ngẩng đầu. Nhìn chăm chú vào ánh mắt Tư Băng. Nhìn thấy biểu tình của Tư Băng như vậy như là sự thật, không khỏi có chút dao động. Có lẽ thật sự không phải như vậy ? Lắc đầu, không đúng không đúng, nhưng mình đã nghe rõ ràng ! Mộ Tuyết mâu thuẫn. Tư Băng nhìn thấy chị như vậy, biết chị không còn kiên định suy nghĩ của mình như lúc nãy, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên, khi nàng nghe được chị nói câu tiếp theo, không khỏi chấn động !